Dân Quốc Yêu Đạo

Chương 17: Chương 17: Ảo trận




"Đoàng!"

Một tiếng súng chấn động màn nhĩ vang lên.

Mọi người tụ lại, đột nhiên có một tia máu bắn ra, một bóng người cao lớn chỉ kịp kêu lên một tiếng ngắn ngủi đầy sợ hãi rồi bất ngờ thụt lùi về sau, ngã xuống đất.

"Lão Liêu!"

"Huy tử, mày điên rồi hả?!"

Một thanh niên già dặn, cường tráng, ăn mặc gọn gàng xuất hiện ở phía sau người đàn ông vừa ngã xuống đất.

Đầu cúi thấp và nòng súng vẫn còn phả ra khói thuốc súng của cậu ta bỗng nhiên cùng nâng lên, đôi mắt trống rỗng đen kịt, cổ lệch qua một bên, đờ đẫn bước lên trước hai bước, sau đó chợt nổ súng về những người vừa lên tiếng ban nãy.

"Tránh ra!" Dung Chỉ chỉ ngớ ra trong chớp mắt rồi lập tức phản ứng, một cái roi kéo phăng một người ra khỏi nòng súng đang chỉa vào người.

Người nọ bị ném bay ra xa vài bước, đạn nổ tung như mưa hoa, sượt sát da đầu của người nọ, mang đến một vệt bỏng đau như kim châm.

"Thiếu gia!"

Người thanh niên gọi là Huy tử hiển nhiên không chỉ nã một phát súng, khi Dung Phỉ quất bay người gần nhất, những người khác cũng mau chóng tránh né, chỉ có một người bị bắn trúng cánh tay.

Thế nhưng, Dung Phỉ xuất hiện trực tiếp trước mặt Huy tử sẽ không may mắn như vậy. Khói thuốc súng và tia lửa xẹt qua tán loạn, ngay cả mắt thường cũng không nhìn được tốc độ đạn bay. Dung Phỉ chạy như bay tránh theo bản năng, thân cây và mặt đất liên tục xuất hiện lỗ đạn, vỏ cây nát bươm bắn tung tóe, cắt một vết thương thật nhỏ ở giữa hàng lông mày của Dung Phỉ.

"Lùi về sau!" Một giọng nói trầm lạnh đột nhiên truyền vào tai Dung Phỉ.

Dung Phỉ cong môi, bỗng nhiên lắc mạnh người ra phía sau, lập tức có một bóng người xuất hiện ở trước mặt, che chắn lấy cậu.

Cố Kinh Hàn vốn đang cực kỳ tập trung vào màn sương mù tím quỷ dị đang đến gần thì chợt nghe thấy tiếng súng, lông mày nhíu lại, lập tức đảo mắt nhìn sang, năm ngón tay xòe ra, vài lá bùa vàng xuất hiện, bắn nhanh ra.

Thân hình của hắn cũng di chuyển theo, giày da đạp trên bùn đất ẩm ướt, bộ pháp* huyền ảo, cả người hắn gần như biến thành một làn gió, lướt nhanh qua vài người rồi xuất hiện ở phía trước Dung Phỉ.

*Bộ pháp là danh từ chuyên môn võ thuật dùng để chỉ phương pháp di chuyển, là nghệ thuật di chuyển cơ thể trên nền tảng các bộ tấn. (Google)

Ánh sáng vàng ngưng tụ trong đồng tử, có hoa văn phức tạp vỡ vụn trong nháy mắt, Cố Kinh Hàn vừa nhấc tay, một chiếc la bàn nhỏ làm từ kim loại xuất hiện trong lòng bàn tay, bay vọt lên không trung.

"Coong! Coong! Coong!"

Vài âm thanh liên tiếp vang lên.

La bàn không bị hư hỏng, kim chỉ nam cũng không dịch chuyển, vài viên đạn bị cản lại, chui vào đất bùn xung quanh.

Một tiếng súng nổ tung ở sau tai Cố Kinh Hàn, đạn của Dung Phỉ bay lướt qua bên người hắn, bắn thủng cổ tay cứng đờ còn đang nổ súng của Huy tử.

Cùng lúc đó, bùa vàng của hắn cũng đã bay đến gần Huy tử, chỉ thiếu ba centimet nữa thôi là sẽ dán lên người Huy tử.

Nhưng đột nhiên, Huy tử co giật dữ dội, cả người đột nhiên phồng lên như khinh khí cầu, da ứ máu, như thể sắp nổ tung.

Dung Phỉ trông thấy thế, liền quát một tiếng chói tai: "Tất cả tránh ra!"

Cố Kinh Hàn lật bàn tay, vô số bùa vàng xuất hiện giữa không trung, đan thành một tấm lưới dày cộm, ập về phía Huy tử.

Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, trong khoảnh khắc tấm lưới bùa rơi vào người Huy tử, cơ thể Huy tử bất chợt nổ tung, máu thịt được tấm lưới lớn cản lại, nhưng cũng có một chút sương máu đen đỏ quỷ dị bỗng dưng tản ra, chui vào cơ thể của những người khác.

Ngoại trừ Cố Kinh Hàn, Dung Phỉ, còn có chúng hồ yêu chạy trốn với tốc độ cực nhanh, những người còn lại đều bị ảnh hưởng.

Tiếng rút dao và tiếng súng lên cò vang lên liên miên như tiếng quỷ gào.

Cố Kinh Hàn không để ý đến tình trạng của những người này, thay vào đó, hắn chuyển mắt đến một góc cây cổ thụ chọc trời trong bóng tối.

Một người mặc áo dài nam màu xám nhạt, vẻ mặt vặn vẹo chậm rãi hiện ra, Cố Kinh Hàn nhìn bóng người kia, nói: "Với cách điều khiển này, ngươi sẽ chết sớm thôi."

"Chỉ cần có có được âm nhãn, ta ít nhất có thể sống thêm trăm năm nữa, sao chết sớm được cơ chứ?" Điều hương sư cười gằng, "Cố thiên sư hãy tận hưởng món quà tôi tặng cho cậu nhé."

Khác xa với gương mặt khủng khiếp và ghê tởm của gã, một cánh tay gầy guộc trắng nõn giơ lên, cổ tay gập xuống, năm ngón tay nhanh chóng gảy lên.

Theo động tác của gã, đám người ở xung quanh lắc người, bổ nhào tới.

Cố Kinh Hàn lập tức nhìn về phía Dung Phỉ.

Nhưng Dung thiếu gia chưa bao giờ là kiểu người đứng đằng sau để người bảo vệ, cậu chưa từng khiến Cố Kinh Hàn thất vọng bao giờ.

So với Cố Kinh Hàn bình tĩnh và trầm ổn, trong người của Dung thiếu gia giờ đây đang dâng lên một cảm giác phấn kích lạ lùng, vẻ mặt hào hứng, tay trái lần ra sau lưng, một khẩu súng khác xuất hiện trong tay.

Với hai khẩu súng trong tay, Dung Phỉ híp mắt, đạn bay ra.

Không cho Cố Kinh Hàn ngăn cản, Dung Phỉ trừng mắt nhìn Cố Kinh Hàn, thân hình mảnh mai và mạnh mẽ, hành động mau lẹ vọt vào đám người.

Bụng gập lại, tránh thoát một dao chém ngang, hai chân dồn sức, đá bay khẩu súng trong tay một người.

Hai tay xoay súng, một phát bắn trúng cổ tay một người, một phát bắn trúng đầu gối người còn lại. Trong chớp mắt, Dung thiếu gia đã giải quyết xong. Nếu không phải do cậu nhìn ra được ý của Cố Kinh Hàn rằng những người này còn cứu được, không nên xuống tay giết người, thì phỏng chừng lúc này đã xử trọn không chừa một mống.

Quả thật như mãnh hổ hạ sơn, không hề qua loa chút nào.

Cố Kinh Hàn thấy thế nên không lo lắng nữa, cấp tốc móc ra một xấp bùa trống không, bóp nát đậu Chu sa, bắt đầu vẽ bùa giải trừ khống chế.

Lúc này, vì ngăn cản Huy tử nên hắn đã dùng sạch bùa chú. Tuy hắn có chuẩn bị sẵn nhưng nào ngờ gã điều hương sư xảo quyệt như vậy, lại còn liều chết chơi một cú, nên bùa chú tiêu hao cực nhanh. Nếu muốn giải trừ khốn cục trước mắt, hoặc là muốn giết chết kẻ cầm đầu, hắn phải gỡ khống chế.

"Mẹ nó chứ!"

Dung Phỉ đột nhiên chửi thề.

Hóa ra là cái người bị cậu bắn thủng hai chân trước đó vẫn còn vùng vẫy bò lê công kích cậu, như thể chỉ cần còn một hơi thở thì sẽ không dừng lại, cực kỳ khó chơi.

Dung Phỉ bị quẹt trúng một đường, lệ khí bốc lên giữa lông mày, giơ chân đá văng người, không thèm nhào vào đánh đấm mà chạy trốn khắp nơi.

Theo hành động của Dung Phỉ, Cố Kinh Hàn liên tiếp bắn ra từng lá bùa đã được vẽ xong, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên. Trong chớp mắt, người được gỡ khống chế khôi phục lại thần trí, hai mắt trợn ngược, hôn mê bất tỉnh, ngã nhào xuống đất.

Dung Phỉ được giảm bớt áp lực, đang muốn chuyển hướng đến chỗ Cố Kinh Hàn, thì bỗng nhiên có một tia gió âm lãnh xẹt qua lỗ tai của cậu.

"Mi dám!"

Cố Kinh Hàn vốn đang làm hai việc cùng một lúc nên có chú ý đến tình huống bên Dung Phỉ. Nếu nói vừa nãy Dung Phỉ bị dao quẹt trúng khiến hắn cau mày, thì lúc này đây, việc điều hương sư đột nhiên xuất hiện rồi đánh lén Dung Phỉ đã lập tức đập tan vẻ mặt lạnh nhạt của hắn, một luồng khí điên tiết, nghiêm nghị và sắc bén bỗng nhiên tỏa ra từ trong đôi mắt hắn.

Tiếng chưa vang, kiếm đã tới.

Trước khi đầu ngón tay đỏ nhạt kịp chạm vào cổ Dung Phỉ, đã va vào mũi kiếm gỗ đào xuất hiện bất chợt.

"Đào mộc tâm ngàn năm?!"

Điều hương sư thét lên một tiếng thê lương, cả cánh tay cứng đờ, bắt đầu từ đầu ngón tay trở lên, dần dần hóa thành tro bụi.

Thân hình quỷ mị lùi về sau, điều hương sư muốn rách cả mí mắt, cắn răng kéo đứt một cánh tay của mình, khí đen bốc đầy người, cuối cùng nhìn Cố Kinh Hàn một lúc, xoay người bỏ chạy vào rừng sâu.

"Cố Kinh Hàn!"

Động tác sắp rút kiếm gỗ đào bên hông của Dung Phỉ dừng lại, không khí trước mặt chập chờn, nửa đoạn kiếm gỗ đào chỉ có mũi kiếm và vài tấc thân kiếm xuất hiện, không hề nguyên vẹn mà tả tơi, nhưng cũng tỏa ra một luồng hơi thở cổ xưa.

Mũi kiếm run lên rồi chợt biến mất, Dung Phỉ giương mắt, nhìn thấy sắc mặt trắng nhợt của Cố Kinh Hàn, một dòng máu chảy ra từ khóe miệng hắn.

Sắc mặt cậu biến đổi, vọt tới, ôm chặt lấy người, "Anh bị sao thế?"

Không lảo đảo như nỏ mạnh hết đà như trong tưởng tượng, Cố Kinh Hàn vẫn đứng vững vàng, trái cổ khẽ nhúc nhích, ánh mắt tối tăm, "Không sao. Đuổi tiếp thôi, gã dính phải đào mộc tâm ngàn năm, chạy không thoát đâu."

Tuy Cố Kinh Hàn có tu vi cao thâm, nhưng kinh nghiệm thực chiến quá ít. Kỳ thực, lấy mánh khóe của điều hương sư, hoàn toàn không cần sử dụng đào mộc tâm ngàn năm.

Nhưng quan tâm thì sẽ bị loạn, vừa thấy Dung Phỉ bị đánh lén, cái đầu lạnh và bình tĩnh trước giờ của hắn liền thay đổi, phản ứng đầu tiên chính là cưỡng chế xuất kiếm, thậm chí bất cẩn bị đào mộc tâm làm bị thương.

Bọn hồ yêu được lưu lại bảo vệ thuộc hạ của Dung gia, Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ tiếp tục đi sâu vào rừng.

Lần này, Dung Phỉ trực tiếp cầm luôn kiếm gỗ đào trên tay, tuy rằng ban nãy cậu cũng có thể tự mình thoát thân, nhưng không nghĩ tới Cố Kinh Hàn lại phản ứng mạnh như vậy.

"Cố đại thiếu."

Dung Phỉ thở hổn hển, mồ hôi và mưa bụi trượt qua thái dương, mắt đào hoa phơi phới xinh đẹp, nhìn sang Cố Kinh Hàn đang chạy như bay bên cạnh, mập mờ nheo mắt, ánh sáng mờ ám quay vòng, "Xong việc cho tôi hôn cái nhé? Người ta nói rằng ngọt nhất... là miệng mỹ nhân, tôi cũng muốn nếm thử."

Cố Kinh Hàn liếc nhìn Dung Phỉ, đột nhiên dừng bước rồi giơ tay, nhìn khắp bốn phía.

"Ảo trận."

Nói xong, Cố Kinh Hàn lập tức vẽ bùa phá trận, thế nhưng trong đầu chợt truyền đến giọng nói bị cấm nói đã lâu của hũ tro chữ Lâm: "Này, tiểu tử, chờ đã!"

Cố Kinh Hàn dừng tay.

"Cái tên nhân yêu kia sắp xong đời rồi, chạy không thoát đâu, gấp làm gì?"

*Từ gốc là "Xong con bê": nó là từ địa phương Đông Bắc, trong câu nói ở phía trên, "...sắp xong con bê" có nghĩa là người đó sắp chết rồi. Ở hoàn cảnh khác, khi nói "hệ thống xong con bê" có nghĩa là hệ thống hỏng rồi. Hoặc khi nói "Trễ chuyến bay rồi, lần này xong bê", có nghĩa là lần này gay go rồi, tiêu rồi.

Chữ Lâm nói, "Ngươi cứ xem trước hình ảnh trong ảo trận này đã, nếu không có gì bất ngờ thì nó hẳn là ký ức của tên nhân yêu đáng chết ban nãy biến thành. Với tu vi của gã thì không thể nào phát hiện khúc xương sườn của ta được... cũng chính là âm nhãn gì đó ở Lâm gia. Ta nghi ngờ sau lưng gã có người. Ngươi xem trong ảo trận này, rốt cuộc là kẻ nào chỉ điểm cho gã, nói không chừng sẽ có manh mối về hai khúc xương còn lại của ta đó."

Chữ Lâm tạm ngừng, cười hắc hắc nói: "Hơn nữa, không phải ngươi muốn biết vì sao gã cứ dây dưa với vợ ngươi không dứt ư? Xem là biết ngay. Lão phu giúp các ngươi một chút, xem cho rõ ràng..."

Nghe vậy, Cố Kinh Hàn cất bùa vào, kéo tay Dung Phỉ, "Xem một chút đã."

Dung Phỉ nhíu mày, không nhiều lời.

Ở giữa câu nói này, cảnh vật xung quanh đột nhiên biến đổi, sương mù màu tím tràn ra, một tòa dinh thự mang màu sắc cổ xưa xuất hiện trước mặt Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ, trên phố kẻ qua người lại, giống y như thật.

Trước dinh thự, có hai chiếc xe kéo dừng lại, một thanh niên nho nhã thanh tú và một thiếu nữ mặc sườn xám trắng bước xuống, thiếu nữ kéo nhẹ cánh tay của thanh niên, dịu dàng mỉm cười, đáy mắt có chút thấp thỏm, nhỏ giọng nói: "Anh Mục, lỡ như ba mẹ anh chê em không rõ lai lịch, không chấp nhận em... thì phải làm sao bây giờ?"

Thiếu nữ vừa cất tiếng, vẻ mặt của Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ hơi thay đổi, hai người kinh ngạc nhìn nhau.

"Đây... không phải là con gái sao?"

Dung Phỉ hơi ngạc nhiên, cau mày nói, "Ban nãy... tôi nghe được là tiếng của con trai mà?"

Hết chương 17

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.