Dâm Nữ

Chương 13: Chương 13: Bắt đầu kế hoạch sờ côn thịt (1)




Edit & Beta: Ami Cuteo ><

Trong phòng học cãi cọ ồn ào.

“Lớp trưởng, cậu đang nhìn gì vậy?”

“A, không gì cả.” Quý Lâm An phục hồi tinh thần lại, tiếp tục giảng bài cho bạn học ngồi ở bàn phía sau hiểu, chỉ là ánh mắt đôi lúc không tự giác mà bay tới cửa, có chút thất thần.

Cũng may đây là một đề rất đơn giản, rất nhanh thì xong rồi. Vì thế, Quý Lâm An cầm lấy sách giáo khoa tiếng Anh lên chuẩn bị soạn từ đơn.

Ánh mắt anh theo bản năng lại nhìn hướng cửa phòng học, chờ đến khi nhìn thấy một thân ảnh nhỏ xinh đeo cặp sách, đầu nhỏ gục xuống bước vào thì anh hoàn toàn ngồi không yên.

Ho nhẹ một tiếng, anh đi đến trước mặt Nguyễn Miên Miên. “Bạn học Nguyễn Miên Miên, cậu không sao chứ?”

Nguyễn Miên Miên buồn bực ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ quan tâm của người kia, cô sửng sốt.

“Tớ không sao.” Cô trả lời hữu khí vô lực.

“Cậu... Nếu cô Vương có nói gì đó thì cậu cũng đừng để ở trong lòng, cũng không cần bởi vì chuyện này mà chịu đả kích. Tớ tin tưởng cậu không phải cố ý đến trễ.” Quý Lâm An nghĩ chủ nhiệm lớp răn dạy Nguyễn Miên Miên nên nhẹ giọng an ủi nói.

“Ân, cảm ơn cậu.” Trong lòng của Nguyễn Miên Miên dễ chịu một chút. Cô lộ ra gương mặt tươi cười: “Lớp trưởng, cậu đúng thật là một người tốt.”

Ngày thường, ở trong lớp, cô chính là một người tồn tại ẩn hình, không có tiếng tăm gì lại còn thuộc tuýp người bị bắt nạt, đây là lần đầu tiên, có người chủ động tìm cô nói chuyện ở trong lớp.

Bị đôi mắt tròn xoe của Nguyễn Miên Miên nhìn với ánh mắt tràn ngập cảm kích, trên da mặt trắng nõn của Quý Lâm An có chút đỏ lên: “Làm lớp trưởng, quan tâm mỗi một bạn học là việc tớ nên làm.”

Vừa vặn đúng lúc này, tiếng chuông vào học vang lên, anh vội nói: “Tớ về chỗ ngồi trước.”

“Ân.”

Vừa rồi, khi Quý Lâm An chủ động tìm cô nói chuyện thì đã có vài bạn học bên cạnh tò mò nhìn qua. Hiện tại, Quý Lâm An đi rồi, Nguyễn Miên Miên ngược lại thả lỏng thân mình.

Giáo viên dạy lịch sử là một ông già đã qua tuổi 50, luôn luôn tuân thủ lễ tiết. Ông đạp tiếng chuông tiến vào rồi bắt đầu giảng bài ở trên bục giảng.

Các bạn học ở phía dưới mở sách giáo khoa ra, vừa nghe rồi vừa làm bút ký.

Nguyễn Miên Miên lại bởi vì trong lòng có chuyện phiền não nên trước sau khó có thể tụ tập tinh thần nghe giảng bài.

Thừa dịp thầy xoay người viết viết trên bảng, cô trộm lấy di động ra, ấn vào Baidu rồi bắt đầu tìm tòi.

Chỉ chốc lát sau, nội dung kiểm tra mấu chốt căn cứ từ ngữ tìm kiếm liền hiện ra.

“Côn thịt: Còn được gọi là dương vật, dương cụ, khí quan sinh dục của phái nam...” Phía dưới còn kèm thêm một ít hình ảnh trần trụi.

Nguyễn Miên Miên mới chỉ nhìn thoáng qua, mặt liền đỏ bừng. Bởi vì có tật giật mình nên cô buông di động xuống xong ngồi nghiêm chỉnh.

Trong óc, những ảnh chụp đó vẫn chưa tan đi, nghĩ đến việc bản thân phải đi sờ một vật như vậy, sắc mặt Nguyễn Miên Miên liền trở nên trắng nhợt.

Vừa xấu vừa khó coi như vậy, cô mới không cần đi sờ.

Ý tưởng kháng cự mới vừa hiện lên thì Hệ thống liền nói: “Ký chủ, nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì cô sẽ bị tên đàn ông biến thái mạnh mẽ sờ soạng nga.”

Hệ thống trực tiếp truyền một ảnh động cho Nguyễn Miên Miên xem. Nguyễn Miên Miên nhìn vào, là một tên đàn ông mập mạp toàn thân trần trụi, chỉ mặc một kiện áo gió, trên mặt không những tràn đầy mụn nhọt mà còn treo tươi cười dâm đãng, áo gió rộng mở để lộ ra thứ đồ xấu xí vừa ngắn vừa nhỏ ở dưới háng kia, đôi tay đang nhanh chóng vuốt ve lên xuống.

Mẹ kiếp, thật biến thái.

Nếu như bị một tên đàn ông ghê tởm như vậy sờ soạng, cô tình nguyện đi tìm cái chết.

Thấy ký chủ thành công bị dọa đến, Hệ thống yên lặng mà trốn, ẩn sâu công cùng danh.

Nguyễn Miên Miên vội vứt thân ảnh của tên đàn ông biến thái ở trong đầu kia ra ngoài rồi thành thật nghĩ nên làm như thế nào để hoàn thành nhiệm vụ.

Có kinh nghiệm lớn mật lần trước vạch áo lộ vú cho Quý Lâm An xem, cô đối với tính bao dung cùng độ cảm thấy thẹn của nhiệm vụ cũng bất tri bất giác trở nên cao hơn, đặc biệt là có sự đối lập với tên đàn ông đáng khinh kia, nhiệm vụ này hình như cũng không phải khó đến mức khó có thể tiếp nhận a.

Chỉ có điều, vấn đề trước mắt là, cô nên làm thế nào thì mới có thể sờ được côn thịt của Lâm Hãn Vũ a?

Chẳng lẽ muốn cô đi cầu xin chân thành với Lâm Hãn Vũ: “Bạn học Lâm, tớ có thể sờ sờ côn thịt của cậu không?”

Còn về kết quả...

Haha, chẳng những bị xem là người có bệnh tâm thần, với tính tình hỏa bạo của Lâm Hãn Vũ, ngày này sang năm, cỏ trên mộ cô hẳn là đều đã mọc rất cao.

Xem ra là chỉ có lén lút tiến hành rồi, tốt nhất là có thể hoàn thành một cách thần không biết quỷ không hay, miễn cho đến lúc đó bị Lâm Hãn Vũ tìm tới gây phiền toái.

Nguyễn Miên Miên nhìn thoáng qua dãy bàn cuối cùng nơi có Lâm Hãn Vũ ngồi, quả nhiên, thằng nhãi này đang ghé vào trên bàn mà ngủ a.

Cô nhớ tới bản kiểm điểm 1000 chữ đáng thương mà mình vẫn chưa viết kia, thật tức giận nga, nhưng vẫn phải nỗ lực bảo trì mỉm cười.

Ngủ chết cậu đi, hừ!

Đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên, một cây phấn viết bay thẳng tới đầu cô. Nguyễn Miên Miên đau rên một tiếng.

Xoay đầu nhìn là ai làm thì thấy khuôn mặt hung thần ác sát của thầy dạy lịch sử.

“Nguyễn Miên Miên, đi học không chuyên tâm nghe giảng, em đi ra ngoài đứng cho tôi!”

Nguyễn Miên Miên: “...”

Cô hận Lâm Hãn Vũ!!!

Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< Yew yew ><

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.