Đại Tỷ Phế Vật Nghịch Thiên

Chương 5: Chương 5: Trọng sinh, đích nữ phế vật (1)




Dấu ấn trăng lưỡi liềm kia, chính là phong ấn thân thể vĩnh sinh của nàng, phong ấn Linh Hải, có thể bảo đảm suốt đời không ai phát hiện được.

Chỉ cần phá vỡ dấu ấn trăng lưỡi liềm này, nàng sẽ có Linh Hải, có Linh Hải, là có thể tu luyện!

Linh Hải, là nơi huyền thuật sư tích lũy linh khí, Linh Hải càng lớn, thực lực càng mạnh!

Đây là trùng hợp sao? Vì sao nàng lại sống lại, lại sống lại trong thân thể giống kiếp trước của mình như đúc?

Những linh khí bảy màu kia, vậy mà lại xuyên qua dấu ấn trăng lưỡi liềm, một Linh Hải mờ mịt hiện ra trong tiềm thức Phượng Thiên Tuyết.

Tâm tình Phượng Thiên Tuyết kích động dâng trào, toàn thân nàng run rẩy, kinh hỉ đến không nói nên lời, vì kiếp trước nàng còn phải ăn dược đan hiếm có, mới xóa bỏ được dấu ấn trăng lưỡi liềm!

Mà đời này, những linh khí bảy màu kia lại nhẹ nhàng đả thông cho nàng như vậy! Ở cái địa phương chim không đi bậy này, Phượng Thiên Tuyết cũng không cần lo nghĩ phải đi đâu tìm dược đan hoàng cấp như vậy nữa!

Càng đáng mừng hơn chính là, Linh Hải của Phượng Thiên Tuyết, vậy mà đang mở rộng với tốc độ nhanh gấp đôi.

Không biết đã bao lâu, cuối cùng Linh Hải điên cuồng mở rộng cũng yên tĩnh lại, bên trong nhiều linh khí như vậy, cho dù Phượng Thiên Tuyết không biết huyền thuật, nhưng linh khi sung túc, thực lực cũng sẽ mạnh lên, có lẽ huyền thuật sư cấp sáu cũng không phải đối thủ của nàng!

Linh Hải quá biến thái!

Cửa chính màu bạc của điện Phượng tiên, lại chậm rãi mở ra cho Phượng Thiên Tuyết!

Phượng Thiên Tuyết hưng phấn đến hoa tay múa chân nhảy nhót, hít một hơi thật sâu, từ lúc nàng biết được mình có thân thể vĩnh sinh, liền hiểu được cuộc đời nàng, tuyệt đối không tầm thường!

Kiếp trước, nàng chẳng qua vì quá tin tưởng Hạ Lan Dung Mặc, mới có thể trúng chiêu của hắn, nếu không như vậy, Phượng Thiên Tuyết nàng đã sớm là huyền thuật sư, là luyện dược sư thiên tài ở thần giới đại lục!

Phượng Thiên Tuyết bước chân vào điện Phượng tiên, một luồng hơi thở xa xưa đập vào mặt nàng, ở đây xung quanh đều lấp lánh ánh bạc, mộng ảo như có như không, nhưng lại thực sự tồn tại.

“Phòng chế thuốc, phòng luyện độc, phòng sách quý huyền thuật, phòng thời không, vườn thuốc...“. Phượng Thiên Tuyết nhìn bốn phòng lớn trong phủ, không nhịn được liền cong khóe môi, “Hóa ra... điện Phượng tiên này chính là kho bảo vật, xem phòng sách quý huyền thuật trước xem có những gì!“.

Phòng chế thuốc đặt bên cạnh phòng luyện độc, còn phòng sách quý huyền thuật lại đặt bên cạnh phòng ngủ, đường đi phía sau dẫn tới vườn thuốc. Mở cửa phòng sách quý huyền thuật, ngay lập tức bị thu hút bởi một quyển phù sư bào điển!

“Phù sư bào điển? Không nghĩ tới sách quý đã thất truyền ở thần giới đại lục huyền bí, vậy mà lại ở trong không gian của cơ thể ta!“. Lúc này Phượng Thiên Tuyết mới hiểu được, đại điện này, vừa vặn dung hợp với thân thể nàng thông qua viên đá ánh trăng kia, tạo ra một không gian!

Khiến Phượng Thiên Tuyết càng sợ hãi hơn chính là, gương mặt sưng đỏ kia, đang nhanh chóng hồi phục, không đến bao lâu những đau đớn và vết sưng cũng tan đi. Răng bị gãy, vậy mà dài ra một cách kỳ tích!

Tất cả, đều hồi phục rồi!

Phượng Thiên Tuyết vô cùng kích động, cầm lấy phù sư bào điển, “Đệ đệ vẫn ở bên ngoài... đợi có cơ hội thỉnh thoảng vào xem!“.

Đệ đệ của nguyên chủ Phượng Thiên Tuyết là Phượng Thiên Trạch, cũng thường xuyên bị người ta bắt nạt, tuy rằng nàng chiếm dụng thân thể của nguyên chủ, nhưng loại lo lắng tự nhiên từ nhỏ này, khiến Phượng Thiên Tuyết giống như thật sự có đệ đệ ruột.

Khi còn sống, nàng là trẻ mồ côi.

Cuộc đời này, cuối cùng cũng có một người có thể nương tựa lẫn nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.