Đại Tiểu Thư Đi Học

Chương 17: Chương 17




Cô vào.

Cả lớp im lặng đến đáng sợ, ko biết trường này tuyển dụng ở đâu mà được một đội ngũ giáo viên ghê rợn đáng sợ thế này, cả atula nó cũng phải kiếp sợ vài phần. haizz….mà có như vậy mới trị được bọn nhà giàu này chứ, đúng ko hổ danh là ngôi trường đào tạo nhân tài cho đất nước mà.

Tuy là vào lớp rồi , nhưng bọn nó vẫn chưa hết chuyện, thế là chiến thư cứ bay vèo vèo từ bàn này sang bàn kia, và hậu quả là: khi nó đang loay hoay viết viết xóa xóa và định dùng nội công thâm hậu phi chiến thư qua bàn bên kia thì ….

- Ôi mẹ ơi !!!!!!!!!!!!!!!!!! tiếng nó thất thanh. Bên kia 3 con nhỏ mặt cắt ko còn hột máu.

- Mời em lên bảng, thưa tiểu thư Khay Vi.(trường quý tộc nên đại đa số là con nhà giàu, giáo viên gọi bọn nó là tiểu thư hết, tránh những cái nhầm tai hại) – tiếng bà cô oan oan- mang luôn cả tờ giấy kia lên. Nó ngước mắt lên nhìn cô

1s

2s

3s

Nó thất thểu cầm “bức thư tình”của nó thất thểu bước lên bảng.

- Đọc lên cho cả lớp nghe. Bà la sát tiếp tục lên tiếng

OH MY GODS!!!!!!!!!! Chúa ơi, hãy cứu rỗi linh hồn và thân xác con, Bồ Tát hiển linh người hãy giải thoát con khỏi nguy hiểm. Phật tổ ơi, hãy mang con khỏi biển khổ này đi. Nó vừa đi vừa lẩm bẩm như đọc thần chú.Nó đã bước lên tới bàn giáo viên, nhìn xuống lớp, hướng cái mặt nai tơ ngơ ngác , nhiều khả năng dậm nát cả rừng xà nu của nó xuống lớp, đảo mắt nhìn bà cô “thân yêu” , rồi 3 đứa bạn( đang cuối gầm mặt xuống bàn ) “ôi lạy chúa tôi, tụi mầy”, nó gào thét trong lòng. Nó đưa ánh mắt tội nghiệp cầu cứu , nhưng hỡi ôi, ko ai giúp nó, nó nhìn tới đâu thì ở đó ko quay mặt đi chỗ khác hoặc tệ hơn là nhìn nó cười khinh khỉnh với ý tứ ko thể nào khác được, đó là “đáng đời”, và tệ hơn là Quang Anh của nó đang đau khổ quay mặt đi chỗ khác,còn cái tên Thiên Vũ kia đang cười như cha chết sống lại, nó thầm nguyền rủa trong lòng,nó chợt nhớ ra điều gì đó quay phắt qua nhìn Khắc Thiên, nhưng ….. trời ơi, sét đánh trúng nó rồi , anh chàng cứ trơ ra trên mặt còn viết mấy chữ: tôi đang chờ xem kịch hay. Đang chết trong lòng thì tiếng bà cô lại vang lên : ko đọc à hay là để tôi đọc giùm cho nhé…..

Chuyến này khó thoát rồi, Nó bắt đầu cất tiếng đọc bức thư tình có 1 ko 2 kia, dại gì mà để bà chằng đó đọc chứ :

“- ồ hôm nay cô giảng hay quá…….

- Đọc đúng nội dung đi, ko thì tôi đọc cho đấy mà hình phạt còn nặng hơn đấy.Bà cô lên tiếng , đập tan âm mưu của nó khi mà nó còn chưa đọc hết câu.

Nó bây giờ như chết đứng trong tư thế của Từ Hải, cô là người hay ma vậy mới đó mà biết nó viết gì rồi sao, trời ơi………………… và rồi nội dung thật sự của “bức thư tình” kia cũng được công khai khi mà bà cô ko còn đủ kiên nhẫn nữa kêu 1 con nhỏ nào đó trong lớp lên đọc, mà xui thay là con nhỏ chứ ko phải thằng nhỏ, có con nhỏ nào trong lớp ưa nó đâu ( ngoại trừ mấy đứa bạn nó). Con nhỏ cầm tờ giấy.

1s

2s

3s

Con nhỏ cười như suốt toàn bộ cuộc đời nó từ trước tới giờ ko được cười và bây giờ là cơ hội để nhỏ cười.

3 s sau đó, nhỏ cất giọng vàng oanh ( mấy bạn đọc tự biết ai nói gì nha):

- Chiều nay mầy làm gì?

- Tìm việc

- Làm thêm hả, sao phải làm thêm

- Làm thêm thì để kiếm tiền chứ làm gì, mầy hỏi ngu vậy

- À à,ý tao là mầy kiếm tiền để làm gì cần tao giúp ko

- Ko cần đâu, tao Kiếm tiền mua mấy cái underwear thôi.

- What?? Underwear??

- Uh, muốn mua mấy bộ mới

……………….

Tới đây, cả lớp cười nghiêng ngả,chỉ tội ai kia mặt đỏ như quả gấc,hiện đang trong tình trạng chết lâm sàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.