Đại Sinh Tử

Chương 32: Q.2 - Chương 32: Vận mệnh vô tình




Trong một cung điện có sương mù tràn ngập thần tính tinh hoa, một vị lão giả mặc áo trường bào lam sắc, đầu tóc bạc phơ đang lơ lửng giữa không trung, nhắm mắt xếp bằng. Xung quanh thân thể hắn, tinh linh hỏa diễm vui mừng nhảy nhót, ca tụng. Thỉnh thoảng từng trận đạo âm vang lên như hồi trống trận.

Nếu có người ở đây thì nhất định sẽ chấn động, lão giả này lai lịch kinh người, sống qua vô tận năm tháng, công tham tạo hóa.

Ánh mắt ưu tư nhìn về học trò của mình, hắn nhẹ giọng nói:

- Hào nhi, sau khi ta đi, ngươi nhất định không được tham gia cá cược như thế lần nào nữa.

- Sư phụ. Đệ tử, đệ tử…

Người đệ tử trẻ tuổi đứng bên dưới, anh tư hiên ngang, tuấn dật phi phàm, ấp úng đáp.

Vị lão giả than nhẹ một tiếng, hắn vẫn tiếp tục thuyết phục:

- Aiz… Ngươi đừng chấp mê bất ngộ. Nếu ngươi còn cố chấp, ngươi sẽ gặp phải đại kiếp nạn. Nhớ lấy! Nhất định không được tham gia!

- Sư phụ…

Hắn chưa kịp nói hết câu thì bỗng nhiên thiên địa như bị đè nén.

Một tiếng kịch liệt nổ vang từ phương xa vọng lại. Đi kèm là một đạo chấn động quỷ dị từ nơi đó phát ra, hư không vì đó mà rung động. Ở đằng đó, vết nứt không gian giăng đầy, vạn trượng tiên quang ẩn hiện, thần quang xạ ảnh khắp nơi.

Oanh… Oanh… Oanh…

Oanh… Oanh… Oanh…

Oanh… Oanh… Oanh…

Tử khí đông lai, chớp giật đan dệt, 9 đạo thần lôi đều hiện thế. Theo sau đó, một tòa thần điện xuất hiện, nó như vầng thái dương, tỏa ra bất hủ quang huy, siêu nhiên mà thần thánh.

Thần bí kí hiệu vắt ngang thiên không. Loáng thoáng có tiếng rồng gầm, phượng thét vang vọng.

Chỉ trong chớp mắt, vô số sinh linh mạnh mẽ xuất hiện giữa thiên không. Áp lực lớn lao từ họ tỏa ra chấn động tứ phương.

Trong phút chốc, chúng tiên run rẩy.

Ánh mắt họ đều lấp lóe ánh hào quang, nỗi lòng khó có thể bình tĩnh.

Trong cung điện, vị lão giả sắc mặt ngưng trọng. Hỏa diễm vàng nhạt từ thân thể tỏa ra, xây dựng thành một quang hoàn đem hắn bao bọc không kẻ hở. Hắn bỏ lại một câu nói và biến mất:

- Thời gian đã đến, vi sư đi đây. Hào nhi, hãy tự bảo trọng.

- Sư phụ… Sư phụ…

Ở cung điện nọ, chỉ còn tiếng gọi của người trẻ tuổi.







Bên cánh trái, trong đội 5 tên Tử tộc có một tên tạm thời thoát li. Hắn tiến đến một cái hố cạn, híp mắt nhìn một thân hình thon dài đẫm máu. Thân hình đẫm máu đó chính là Phong Thục Bích.

Hắn giơ thanh đao đen ngòm đầy gai nhọn lên và đâm thẳng vào trái tim của nàng.

Nhìn thấy cảnh này, Hầu Siêu đỏ mắt:

- Không…

Tiếng thét rung trời làm linh lực quanh hắn 12 trượng “ong.. ong…” bay loạn.

Tiên Thiên Bảo Thuật hiện lên. Đầu hai nắm tay của hắn bộc phát vô lượng vàng – lục sắc.

Hắn lao thẳng tới và đấm ra một đấm về phía tên Tử tộc.

Đùng…

Tên Tử tộc bị chấn văng ra phía xa.

Hầu Siêu nhào tới ôm Phong Thục Bích vào lòng.

Cảm nhận được cơ thể nàng cứng ngắc và lạnh lẽo; đôi mắt hắn đỏ hoe, thân thể run rẩy. Hắn nghẹn ngào gào khóc, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Hắn dùng đôi bàn tay run run của mình nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng.



Có mấy ai không phải vì chữ tình mà dày vò bản thân? Có mấy ai thấu hiểu được yêu và hận? Yêu và hận, tình khó phân định. Hơn ngàn năm trước, Hầu Siêu đã rơi vào tình cảnh ngang trái ấy.

Yêu cũng đã đến tận cùng nhưng vì hận cũng đành từ bỏ lời hẹn ước. Ân đoạn nghĩa tuyệt, giấc mộng cũng hoàn toàn vỡ tan.

Kiếp trước của nàng, hắn vung kiếm đoạn mối tơ tình. Hắn phụ nàng. Hắn nợ nàng một tấm chân tình.

Kiếp này trong khi hắn vẫn còn phân vân, do dự; hắn vẫn còn chìm trong mặc cảm tội lỗi, hắn còn chưa kịp làm gì, thì nàng lại như đóa hoa chưa nở đã tàn.

Yêu vội vàng. Hận cũng vội vàng. Tất cả giờ cũng đã theo gió bay.

- A… A… Aaa... Hắn khóc rống, hắn đau khổ thét dài.

Nhưng hắn có hối hận, có sầu khổ, có đau thương, thì tất cả cũng đã quá muộn màng.



Đúng lúc này, tổ đội số 16 của Hầu gia bay ngang qua, vị đội trưởng bay lại cung kính:

- Thiếu chủ.

Hầu Siêu không đáp, hắn đang rơi vào bi thương.

Vị đội trưởng không vì Hầu Siêu không trả lời mà tức giận, hắn nhanh chóng lấy ra một cái Âm Mặc phù và mở miệng truyền tin.

Đồng thời, hắn sắp xếp thủ hạ thành một đội hình phòng thủ. Hắn càng tập trung tinh thần cảnh giác động tĩnh nhỏ nhất xung quanh.





Dần dần những giọt lệ lại rơi ở trong lòng, còn nơi khóe mắt chỉ có máu tươi chảy ra.

- Ha ha ha…

Hầu Siêu cất tiếng cười to đầy ngông cuồng và điên loạn.

Trời và đất, gió thổi mây vần.



Ngoảnh nhìn lại, hắn như đang say một giấc mộng mông lung, những gì trải qua cũng đã rơi rụng như chiếc lá phong.

Ngoảnh nhìn lại, bỗng nghe tiếng cười vọng về từ giấc mộng say. Cười mình chuyện xưa chấp mê, cười nhân sinh chưa kịp bắt đầu thì đã hóa thành hư không.

Hắn cất tiếng cười chế giễu tạo hóa, chế giễu vận mệnh.

Thiên tình vạn oán, anh hùng sầu.



Trời bỗng đổ cơn mưa rào. Từng hạt mưa bay bay, bay bay; thấm ướt chiến trường. Bay bay, bay bay hòa quyện cùng nỗi đau của hắn.

Đùng… Đùng… Đùng… Đùng…

Trong cơ thể hắn, có cái gì đó đang không ngừng nổ vang. Có cái gì không ngừng cộng hưởng. Có cái gì không ngừng rung động.

Hắn bỗng ngẩng mặt nhìn trời, rồi cầm kiếm chỉ về trời cao như một lời tuyên chiến.

Sâu thẳm trong ánh mắt, hận ý ẩn hiện. Lại một lần nữa hắn gào thét trong lòng.

Định mệnh sao? Là định mệnh sao?

Tại sao định mệnh lại trêu đùa ta?

Luân hồi sao? Là luân hồi sao?

Tại sao luân hồi tạo ra hoàn cảnh này?

Số phận sao? Là số phận sao?

Tại sao số phận lại giễu cợt ta?

Còn chưa đủ sao? Ta còn cái gì nữa mà trời xanh muốn lấy?

Còn chưa vừa ý sao? Ta còn cái gì nữa mà các ngươi muốn dày vò?

Là ai? Là ai? Là ai?

Vì cái gì? Vì cái gì? Vì cái gì?

Hắn gầm lên:

- Ta nhất định sẽ xóa bỏ tất cả.

Hắn tuôn ra lời tuyên chiến nhưng không được đáp lại. Hắn không cam lòng, hắn không chấp nhận, hắn không muốn từ bỏ.

Cảm nhận được ý chí của hắn. Tiểu kiếm rung lên cực độ, từ nó âm thanh “Leng keng… Leng keng…” vang lên không dứt.

Một phân sau, nó bay lên đỉnh đầu hắn, trực chỉ trời cao, sáng lên chói mắt. Nó cũng muốn chiến Thiên.



Thời gian từng điểm, từng điểm đi qua. Nỗi hận ý của Hầu Siêu càng ngày càng lớn. Nó ăn mòn dần dần Tinh Khí Thần của hắn. Sau đó hắn không chống cự, hắn triệt để buông lỏng tâm thần, trước sau như một – quyết chí tiến lên.

Trong huyết nhục của hắn, một tia lại một tia hắc khí bốc lên. Không chỉ riêng huyết nhục, linh khí trong cơ thể hắn cũng đang dần chuyển biến thành hắc khí.

Thân thể hắn trở nên lạnh lẽo, hắc khí dày đặc quay quanh. Thời gian trôi qua, hắn bị một cái kén màu đen đầy âm u bao quanh cơ thể.

Sau một khắc, Tinh Khí Thần của hắn đã thay đổi, tất cả đều mang hắc sắc thăm thẳm, tăm tối như nơi cửu u địa ngục.

Trong tích tắc, cái kén hắc khí chìm vào cơ thể hắn.

Leng keng… Leng keng…

Cảm nhận được sự thay đổi của hắn, tiểu kiếm rực sáng, nó bỗng lộ ra hết sự sắc bén, đằng đằng sát khí như một thanh tuyệt thế Ma Kiếm.

Ầm…

Nó đột nhiên vỡ tan, hóa thành ngàn vạn quang huy lung linh trôi nổi. Sau đó vài phân, những quang huy đó triệt để biến mất.

Hầu Siêu phun máu liên tục. Rồi hắn hôn mê và rơi xuống.



Những biến hóa của Hầu Siêu, tất cả 1200 người thuộc 5 đội quân tinh nhuệ Hầu gia đều nhìn thấy, nhưng họ không nói gì. Chức trách của họ là bảo vệ hắn, chứ không phải là nghi kị, lắm chuyện.

Cho đến khi hắn phun máu bất tỉnh, 5 người đội trưởng xung quanh mới phản ứng:

- Thiếu chủ.

- Thiếu chủ.

- Thiếu chủ.

Họ nhanh chóng bay lại, và một người trong số đó dùng đôi tay thô to bế hắn. Tên đó cẩn thận dùng linh khí chuyển 1 vòng qua thân thể Hầu Siêu. Cảm nhận được thương thế Hầu Siêu không quá nghiêm trọng, hắn thở dài một hơi và nói với 4 tên đội trưởng còn lại – vốn đang rất lo lắng:

- Thiếu chủ tạm thời không sao. Hẳn là không nguy hiểm đến tính mạng.

- Đừng phí lời vô ích. Nhanh chóng đưa thiếu chủ về gia tộc.

- Được.

Tên đội trưởng đội 15 thay 4 tên kia mở miệng:

- Thiếu chủ đang bị thương, cần phải nhanh chóng đưa về gia tộc, tất cả mọi người xông lên mở đường về Hầu gia. Đội 15 nghe lệnh: “Xông thẳng về hướng Thánh thành”.

- Đội 16 nghe lệnh: “Toàn bộ hỗ trợ đội 15 mở đường”.

- Đội 18 vòng qua bảo hộ cánh trái.

- Đội 19 lập tức sang phải.

- Đội 20 nghe lệnh: “Tất cả lùi về sau bọc hậu”.

Khi các đội đã vào vị trí, tên đội trưởng đội 15 hét lớn:

- Xông lên.





Trận chiến ở Thần Nhân học viện cuối cùng cũng kết thúc. Nhờ có viện binh từ Hầu gia, Nhân tộc giành thắng lợi, quân địch tan rã và bỏ chạy.

Cao giai 4 tộc khôn ngoan dùng truyền tống trận chạy thoát. Vì thế sau đó, Nhân tộc có tiến hành vây quét thì cũng chỉ bắt được toàn tôm tép nhãi nhép.

Trận chiến này để lại hậu quả nặng nề cho Thần Nhân học viện: Kiến trúc của học viện chín phần mười bị sang thành bình địa, cũng như học viện thương vong cực lớn, đặc biệt là khóa mới với hai phần ba tử vong và hơn ngàn người trọng thương nặng nhẹ khác nhau.

Sau đó không lâu, Thần Nhân học viện bắt đầu xây dựng lại tại phía tây Thánh thành. Rút kinh nghiệm cuộc tập kích vừa rồi, học viện chỉ cách Thánh thành 1 dặm.



Qua 2 cuộc chiến tại Thánh thành và Thần Nhân học viện, thực lực của Nhân tộc giảm sút nghiêm trọng. Từ vị thế ngang hàng với 4 tộc còn lại, đã trở thành tộc yếu nhất trên Hoàng Châu đại lục. Đó cũng bởi vì 4 tộc hợp công Nhân tộc, số lượng tử vong của mỗi tộc chỉ bằng một phần tư so với Nhân tộc.

2 cuộc chiến đã khép lại, tuy nhiên, đó cũng không phải là kết thúc. Mà chỉ là hồi chuông báo hiệu sự thay đổi của thế cuộc đang cân bằng giữa 3 đại lục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.