Đại Sinh Tử

Chương 8: Q.1 - Chương 8: Giấc mộng




Đau, nhức trải dài toàn thân, Triệu Phong gian nan mở mắt ra.

“Tích. Bắt đầu chuỗi nhiệm vụ” – âm thanh lạnh lẽo vang lên trong đầu cậu. Mặc kệ đau đớn, cậu bắt đầu chăm chú lắng nghe và ghi nhớ.

“Nhiệm vụ 1: Trong vòng 7 năm đạt viên mãn cảnh giới Luyện thể. Phần thưởng: ???

Cùng với nhiệm vụ 1, tuyên bố 20 nhiệm vụ phụ tuyến đi kèm, nhiệm vụ phụ tuyến sẽ mở ra khi đạt tới yêu cầu.

Tích.

Nhiệm vụ 2: Sống sót qua Đại bí mật.

Mô tả: Sau khi hoàn thành nhiệm vụ 1, sẽ bắt đầu nhiệm vụ 2.

Kèm theo: Nhận được tư liệu miêu tả hoàn cảnh và cách sinh tồn tại qua Đại bí mật. Chú ý tư liệu tuyệt đối bảo mật.

Phần thưởng: ???

Nhiệm vụ 3: Thuyết phục Bạch Tử.

Mô tả: Tiến về Bạch Nguyên thôn, thuyết phục Bạch Tử gia nhập vào đội.

Cưỡng chế thời gian: Sau 13 năm kể từ bây giờ. Chính thức lịch: Thời đại Đại Sinh Tử năm thứ 3, ngày 4/6.

Kèm theo: Nhận được tư liệu liên quan tới Bạch Tử. Chú ý tư liệu tuyệt đối bảo mật.

Phần thưởng: Hệ thống thăng cấp.”

- #@@#!####, cái hệ thống quái quỷ gì thế này? Lục Mang, đồ khốn nạn, mấy cái phần thưởng ??? là có phần thưởng à. Đjmm.. Triệu Phong chửi ầm lên.

“Tích. Trừng phạt: Quà tặng sấm sét.”

Trong cơ thể Triệu Phong, 1 dòng điện phát tán xung quanh, tán loạn mọi nơi, tàn phá bừa bãi. Cậu có thể cảm nhận được cảm giác tê dại, từng thớ thịt như bị nướng chín. Thậm chí, cậu còn nghe được mùi khét từ cơ thể mình. Đau đớn càng ngày càng tăng, và cậu… ngất đi.

Chẳng rõ trải qua bao lâu, vầng mặt trời treo lơ lửng trên đỉnh đầu. Triệu Phong bắt đầu tỉnh dậy. Tuy biết rằng trừng phạt của Lục Mang không làm tổn hại cho cơ thể cậu, nhưng có nỗi đau đớn khủng bố chân thật ấy, làm cậu phát rét.

“Tích.

Xin hãy nhớ trừng phạt ảnh hưởng đến trí não. Vì vậy nhằm không biến chủ nhân thành ngu si, hệ thống giới thiệu vắn tắt về bản thân như sau. Xin hãy nhớ và không đặt lại câu hỏi ngu ngốc như thế này lần nào nữa.

Lục Mang là một hệ thống chứa nhiều tư liệu. Lục Mang chỉ có chức năng hướng dẫn; dò xét và phân tích; cung cấp tư liệu.

Chức năng hướng dẫn: Hướng dẫn chủ nhân phát triển.

Chức năng dò xét và phân tích: Chỉ mở trong điều kiện thích hợp. Dò xét và phân tích địa hình, khoáng thạch, sinh vật.

Chức năng cung cấp tư liệu: Cung cấp tư liệu nhiệm vụ và kiến thức cơ bản.

Tất cả các chức năng trên chỉ nhằm mục đích trợ giúp chức năng hướng dẫn, không hoàn thành yêu cầu khác của chủ nhân.

Khi giao tiếp với chủ nhân, Lục Mang phong ấn vùng không gian xung quanh thân thể chủ nhân.Lục Mang chỉ là hệ thống bình thường, không phải hệ thống nghịch thiên, vì thế chủ nhân đừng hi vọng quá nhiều vào Lục Mang.

Những vấn đề khác về hệ thống. Thỉnh đừng hỏi. Hỏi đồng nghĩa với nhận trừng phạt.

Xin nhớ kĩ..

Mỗi ngày 1 câu hỏi, chủ nhân nên ưu tiên hỏi ngay bây giờ”

Hô, Triệu Phong thở ra. Cuối cùng cậu cũng thỏa mãn được 1 phần tò mò của mình, mặc dù cậu càng tò mò hơn về Lục Mang.

- Ta bây giờ chưa nghĩ nên hỏi gì. Để khi nào ta nghĩ ra lại hỏi được không?

- Không. Chủ nhân vừa hỏi xong, câu hỏi ngày hôm nay hoàn thành. Kết thúc.

- Con mẹ nhà nó, thật là khốn nạn.

Cậu nghiến răng, cơ thể vẫn còn đau đớn. Cậu chửi ầm lên “Gã đầu trọc khốn khiếp, ai đụng bát cơm nhà hắn à, ra tay thật mạnh. Còn cái bọn đốn mạt xung quanh, bị thương nằm từ lúc nào tới giờ mà chẳng ai giúp cái gì, mẹ kiếp. Và cái Lục Mang chết tiệt nữa. Khốn nạn, đâu đâu cũng toàn là thứ không ra gì.”

- Ôi, đau quá.

Mẹ nhà hắn, đành phải nhịn đói nằm dài chờ đợi bớt đau rồi đi ăn. “#@##@@@##, tất cả chờ đấy”.

Cậu nhắm mắt và cưỡng chế tiến vào giấc ngủ để giảm cơn đói và nỗi đau đớn về xác thịt. Không lâu sau, cậu lạc vào giấc mơ, giấc mơ mơ hồ, khuôn cảnh mông lung nhưng cậu cảm thấy chân thật, dường như đó là kí ức cậu từng trải qua.

“…

Một cậu bé khoảng 3 tuổi, được người cha dẫn vào một căn phòng u ám, xung quanh thỉnh thoảng lóe lên những tia sáng yếu ớt.

- Đức Khung, Triệu gia chúng ta làm nghề rèn đúc bao đời, cuối cùng đến đời con, cũng hoàn thành tâm nguyện của các vị tổ tiên. Chúng ta tuy rằng giữ kín chuyện ấy, nhưng tiếng gió cũng đã truyền ra bên ngoài. Bây giờ, haiz… Cha đã già, mẹ con cũng đã mất. Gia tộc này đành giao lại cho con thôi. Giọng nói đầy tang thương và hồi ức vang lên.

- Phụ thân, người trung niên - cha của đứa bé nghẹn ngào kêu lên.

- Đừng nói gì nữa, ngay tối nay, hãy dẫn Dung nhi và Phong nhi đi thôi. Rời xa Thánh thành, quy ẩn và sống một cuộc sống bình thường.

- Phụ thân, nhưng còn ngài thì sao? Hài nhi không thể bỏ ngài đi được… Phụ thân! Xin hãy đi cùng chúng con.

- Câm miệng, ngươi muốn nhìn Dung nhi, Phong nhi cùng ta và ngươi bị giết sao? Ta già rồi, chẳng còn sống được bao lâu, chết ở đây cũng là vinh quang. Các ngươi nhất định phải sống sót và sống thật tốt. Đi đi, đi chuẩn bị đi.

Một tia sáng lóe lên, chiếu vào khuôn mặt một lão gia nhân, đó là một vị lão gia khuôn mặt chữ điền, mái tóc bạc phơ, ánh mắt tang thương đứng nhìn người trung niên dẫn đứa bé đi ra ngoài.

- Cầu trời phù hộ cho các con.

…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.