Đại Niết Bàn

Chương 14: Q.1 - Chương 14: Treo thưởng.




Bây giờ thời gian nghịch chuyển, Tô Xán tất nhiên mang tâm thái khác hẳn rồi, chẳng hề giận chị cả xem thường mình, cười nhẹ nói:

- Thành tích kém có sao ạ, chỉ cần ôn tập bù đắp tốt, em tranh thủ lần này phát huy trình độ cao nhất không được à?

Lo hai chị em khắc khẩu này lại cãi nhau, Tằng Kha liền giảng hòa:

- Hiện giờ Tô Xán cố gắng lắm, hôm qua ôn bài tới tận khuya đấy, giờ em nó biết nỗ lực rồi.

Không ngờ bị mình ngọt nhạt mà Tô Xán vẫn bình tĩnh tiếp chiêu, không cãi nhau với mình, Tằng Na vừa ngạc nhiên lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, nhưng cũng không tiện xuất chiêu nữa, lẩm bẩm:

- Thành tích kém như thế, có ôn tập cũng vô dụng.

Chủ đề bữa cơm dần chuyển sang người Tằng Viên, lúc này mới chỉ mười một tuổi, có điều nó tuyệt đối là đứa trưởng thành sớm, người thì nhỏ mà ranh như ma, người nhà bên phía mẹ đều coi nó là trung tâm, còn nó tất nhiên là cục cưng của cả nhà, thêm vào nữa lúc nhỏ Tằng Viên cực kỳ đẹp đẽ, tóc xoăn này, mũi cao này, da thì trắng bóc, trông cứ như người nước ngoài, cho nên dù ở nhà trẻ hay là tiểu học, đều được nữ sinh yêu thích. Chị cả Tằng Na càng yêu quý nó.

Được cả nhà nuông chiều, mới đầu Tằng Viên không coi ông anh trai này ra gì, thích gì làm nấy, hơi tí là nhổ nước bọt vào Tô Xán, dày vò thần kinh yếu ớt của Tô Xán. Về sau một lần tình cờ Tô Xán đưa Tằng Viên đi bơi, ai ngờ thằng nhãi này thường ngày hoạt bát lắm, gặp phải nước cứ như chó chết, vừa xuống nước là ôm chặt lấy Tô Xán, ánh mắt cầu khẩn vô cùng tội nghiệp của nó, làm Tô Xán ấn đầu nó xuống nước ... Phát tiết hết oán hận tích trữ bao năm.

Về sau không biết Tằng Viên uống bao nhiêu lít nước bể bơi, liền sợ hãi Tô Xán, cam tâm là cái đuôi của Tô Xán.

Hiện giờ thành tích học tiểu học của Tằng Viên chẳng khá hơn của Tô Xán là bao, số lần mời gia trưởng tới trường còn có xu thế "Trường Giang sóng sau xô sóng trước", chủ đề triển khai quanh nó liền không ngừng lại được nữa.

Tằng Viên lén thè lưỡi với Tô Xán, giơ ngón tay cái lên:

- Vừa rồi anh nói chuyện với chị cả cảm giác rất là ngầu.

Chị cả thành tích ưu tú, học ở trường trọng điểm, lại thích lên mặt giáo huấn người khác, cho nên hình tượng trong mắt Tô Xán và Tằng Viên là ác ma nữ, rất có phong thái cậu cả. Lần nào Tô Xán cãi nhau với bà chị này cũng rơi xuống thế yếu, lần đầu tiên thản nhiên đối đáp được lại chị cả làm Tằng Viên phục lắm.

Tằng Viên mới học được cái từ "ngầu", nên nói gì cũng chêm từ này vào, đứa em này hay làm Tô Xán dở khóc dở cười.

Ba chị em líu ríu với nhau một hồi không để ý tới đám người lớn, đột nhiên thấy cậu cả nói:

- Được, tôi thấy cứ như thế đi.

Tằng Toàn Minh và Tằng Triệu Đinh hiếm khi được một lần ý kiến giống nhau.

- Tằng Viên, nếu thi cuối kỳ con được hai điểm 90, cha mua cho con cái máy trò chơi mà con thích.

Tằng Triệu Đinh sảng khoái nói:

- Thật ạ!?

Tằng Viên reo lên, Game Boy đời đầu là màn hình đen trắng, nhưng vào cái thời đó nhìn thấy Super Mario tung hoành trên một cái máy cầm tay tất nhiên làm vô số người kinh ngạc. Cầm trong tay một cái máy chơi game như vậy có thể vênh mặt lên với tất cả mọi người, Tằng Viên từng nhìn thấy một đứa bé cùng tuổi ngồi trong xe Santana có cái máy này, giờ nghe nói mình cũng có thể có một cái, tất nhiên kích động khỏi phải nói.

- Nếu vậy ...

Tằng Toàn Minh hắng giọng đúng kiểu nhà quan:

- Tô Xán, nếu cháu thi vào được Tam Trung, vậy cậu thường cho cháu một cái xe đạp, tùy cháu chọn.

Một cái xe đẹp vào năm 1998 đại khái là 300 đồng, có điều cậu cả mà lên tiếng thì phải là xe tầm 600 - 700 đồng. Đa phần học sinh lúc ấy vẫn còn đạp xe đi học, ở thành phố nhỏ như Hạ Hải có xe hơi đưa đón rất hiếm hoi, vả lại thành phố nhỏ, trung tâm thành phố ra ngoại thành chỉ ba mươi phút, thường học sinh bắt xe bus, đem xe hơi đưa đón thì quá phô trương.

Cho nên nếu như có học sinh nào mà đạp xe địa hình đi học thì oai phong ngang ngửa với năm 2009 lái Audi, BMW.

- Để xem em có thi được không! Đừng để cha mẹ em phải nộp tiền để được vào trường nữa là được.

Tằng Na đúng lúc chêm vào một câu, mặc dù cô luôn muốn có một cái xe đạp, có điều một vì bản thân là thiếu nữ, mùa hè mặc váy đi xe đạp đạp không tiện, hai nữa là cô cũng quen đi xe bus rồi, đổi sang đi xem đạp có nhiều chỗ không quen. Dù trong lòng hơi ghen tỵ, có điều nếu Tô Xán có thể thuận lợi thì vào cao trung, cô cũng không ngại để cha mua cho đứa em mình không ưa này cái xe đạp. Nhìn chung Tằng Na vẫn biết nặng nhẹ, dù không thích đứa em này thì chị em vẫn là chị em, mình là chị phải cho ra dáng chị.

Trong quá khứ chưa xảy ra kia, Tô Xán không có được cái xe địa hình như cậu cả hứa, Tằng Viên cũng chẳng có được máy Game Boy như nó mơ ước, hi vọng tràn trề của hai anh em đều tan vỡ sau khi mùa hè trôi qua.

- A, chủ nhiệm Tằng, thì ra anh cũng ăn cơm ở đây sao.

Một giọng nói ở bên truyền tới.

- Chủ nhiệm Tiêu, cả nhà anh cũng tới hả?

Tằng Toàn Minh cười lớn, người vừa lên tiếng chào hỏi là Tiêu Phi chủ nhiệm Ban Đấu thầu Cục Kiến thiết, hai người này nổi tiếng đối đầu nội bộ xa gần. Nguyên nhân mâu thuẫn bắt nguồn trước kia có một người phụ trách của công ty kiến trúc là người thân của Tiêu Phi, công ty đó phát triển có liên quan trực tiếp tới lợi ích của Tiêu Phi, trong quy trình thẩm duyệt có xung đột với ban quy hoạch, mà cậu cả Tằng Toàn Minh là người cố chấp, không biết biến báo, thêm vào thường ngày chả ưa gì tác phong luồn cúi của Tiêu Phi trong cục, nên nghiêm khắc dựa theo chương trình mà làm, công ty kiến trúc kia bị chèn ép ra khỏi Hạ Hải, thế là hai người kết oán với nhau.

Hai người cứ thế đối đầu với nhau, rồi về sau cậu cả vì chơi cổ phiếu, sử dụng tiền công, không phải cậu cả định tham ô, trong nhà cũng có số tiền đó, chỉ vì xoay vòng hơi gắt nên dùng tạm, chỉ mấy ngày là trả lại. Nhưng vì lỗ hổng tài chính có sơ hở vì Tiêu Phi tóm được, báo cáo lên thành phố, ảnh hưởng cực xấu, vì điều tra chuyện lạm dụng công quỹ dính dáng quá nhiều người, nên chỉ kiểm điểm trong tổ chức, song làm lãnh đạo thượng tầng có cái nhìn xấu về cậu cả.

Mấy năm đó tâm tình và trạng thái của cậu cả luôn ở dưới đáy vực, ở cùng bọn họ, cũng hiếm khi giáo huấn y và Tằng Viên, tổ kiểm tra xuống điều tra, mợ cũng tìm mẹ nói chuyện khóc suốt, cậu cả già đi nhiều lắm, bệnh xuất huyết não có lẽ xấu đi vào thời gian đó, thế là bị người ta có cớ gạt bên lề.

Ngược lại Tiêu Phi càng đắc thế, trở thành cục trưởng cục kiến thiết, rồi điều lên tỉnh, có điều cũng vì một loạt chuyện lớn mà ngã ngựa, nếu không để ông ta vững ghế rồi quay lại tính nợ cũ thì cậu cả càng khó sống.

Giờ nhìn đối phương và cậu cả khách khách khí khí, cứ như là chiến hữu cũ gặp nhau, thực chất bên trong đều rình rập đối phương, Tô Xán không khỏi thêm vài phần lưu ý. Kỳ thực với năng lực công tác của cậu cả, nếu không có chuyện lạm dụng công quỹ thì còn có cơ thăng tiến, về sau mới biết thường ủy chính phủ đã thảo luận đề tài này rồi, có điều bị Tiêu Phi tố cáo, coi như không cần nói tới nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.