Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80

Chương 17: Chương 17




Tạ Trường Du chuẩn bị xong những thứ nhà họ Lâm đặt rồi đựng chúng vào trong chiếc gùi để mang đến nhà họ. Anh còn bỏ thêm một con bồ câu rừng vào bên trong. Vốn anh muốn bỏ hai con, nhưng một con thì còn dễ nói rằng đó là quà tặng kèm vì nhà họ đã đặt nhiều đồ như thế, nếu tặng thêm nhiều hơn thì nói thế nào cũng không xuôi, vì thế anh chỉ bỏ vào một con. Bồ câu này là do anh và Quách Chí Cường bắt được lúc chán nản khi bắt gà rừng. Hai người cầm súng cao su lên bắn không ngừng thì bắn hạ tận mấy con bồ câu, tỉ lệ bắn trúng đó còn cao hơn lúc bình thường đi bắn bồ câu nữa.

Tạ Trường Du dùng chút cỏ che phía trên và xung quanh chiếc gùi, thế thì không nhìn ra được ở bên trong là thứ gì. Mặc dù khi đến đặt Lâm Kiến Nghiệp không nói là phải giữ bí mật, nhưng anh vẫn thận trọng một chút thì hơn. Dẫu sao một lần mua nhiều như vậy, để người khác biết được thì cũng sẽ có lời ra tiếng vào.

Khi Tạ Trường Du đang chuẩn bị, Tạ Trường Bình đi ra xem. “Ối chà chà, đồng chí Tạ Trường Du của chúng ta lại tự đi đưa những thứ này luôn cơ, lẽ nào là vì có dụng ý khác?”

Tạ Trường Du căn bản không để ý đến chị, càng để ý chị ấy sẽ càng hí hửng.

Tạ Trường Du không trả lời cũng không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của Tạ Trường Bình. “Tao nói cho mày biết nhé, bây giờ mày đi thì vừa khéo, Lâm Tố Mỹ đang ở trên sân đá nhà nó…”

“Tạ Trường Bình.”

“Không biết lớn bé.”

“Chị nói nhăng nói cuội một từ nữa, mấy hôm nữa đây đến thành phố Dương thì chị đừng mong đây mang bất cứ thứ gì về, không tin chị có thể thử xem.”

Tạ Trường Bình lập tức dùng tay bụm miệng mình. Thằng em này của chị, bình thường trêu chọc mấy câu thì không sao, nhưng nếu thật sự chọc nó nổi cáu thì nó sẽ chẳng nể nang ai cả, nói thế nào thì thế ấy, đừng ai mong thay đổi được chủ ý của nó, cho dù là bị đánh thì cũng thế.

Nhớ lại năm ấy, Tạ Trường Du trộm lương thực của nhà đi, bị Tạ Minh và Trần Tư Tuyết nói thế nào mắng thế nào cũng không hé nửa lời. Sau đó họ mới biết Tạ Trường Du đưa lương thực trộm của nhà cho Quách Chí Cường. Khi ấy Quách Chí Cường vẫn còn nhỏ, bà nội cậu ta tuổi tác lại lớn, trong nhà khó khăn đến mức bữa nào cũng nấu cỏ dại ăn. Tạ Trường Du không nhìn tiếp được nữa, đưa lương thực trong nhà qua đó, nhưng Tạ Trường Du ngậm chặt miệng có chết cũng không chịu nói.

Đối với Tạ Trường Du, anh đưa lương thực cho Quách Chí Cường là sự tương trợ giữa những người anh em với nhau. Nhưng nếu là nhà họ Tạ đưa thì chính là sự thương hại, điều đó sẽ khiến người anh em của anh cảm thấy không ngẩng đầu lên được.

Tạ Trường Bình cáu, nhưng rốt cuộc không dám nói gì.

Tạ Trường Du nhếch khóe miệng, đeo gùi lên, xách hai con cá rồi đi về phía nhà họ Lâm.

Lúc này sắc trời sắp tối, nhà nào nhà nấy cũng đã bắt đầu nấu cơm tối. Tạ Trường Du đeo gùi, không bao lâu thì tới nhà họ Lâm.

Tống San đang quét sân đá. Sân đá này cũng rất quý, do các tảng đá ghép thành, có thể phơi lương thực lên. Phải biết rằng bên ngoài các căn nhà ở nông thôn dù có sân thì cũng chỉ là đất được nén cho bằng phẳng mà thôi, phơi chút củi còn được, chứ nếu phơi lương thực thì không ổn vì sẽ dính bùn đất vào.

Tạ Trường Du nắm tay phải lại, đè vào bên miệng khẽ ho một tiếng. Âm thanh này khiến Tống San lập tức nhìn qua.

Lúc này Tống San vừa mới gội đầu xong không lâu, mái tóc ướt sũng xõa trên hai vai, khuôn mặt nhỏ càng trắng mịn rõ ràng hơn. Đôi mắt cô nhìn qua, tựa như hạt sương sáng long lanh dưới ánh mặt trời, trong veo lấp lánh, như biết nói chuyện, đôi mắt ấy đang kể một câu chuyện đẹp đẽ mê hoặc lòng người.

Tống San cầm chiếc chổi tre dài nhìn Tạ Trường Du với vẻ nghi hoặc.

Tạ Trường Du cởi chiếc gùi trên vai xuống, chân đá nhẹ chiếc gùi. “Đây là gà rừng và thỏ mà nhà cậu đặt.”

Tống San lập tức ngộ ra, sau đó cô hơi ngại. “Cái đó… Cậu đợi chút nhé, tôi đi gọi mẹ tôi về để mẹ trả tiền cho cậu.”

“Không cần…” Tạ Trường Du bặm môi. “Tôi cảm thấy chắc thím ba sắp về rồi, bình thường mẹ tôi cũng về nhà giờ này.”

“Ờ.”

“Tôi bê vào nhà cho cậu.”

“Hả? Ồ, được.”

Nói thực, lúc này Tống San thật sự hơi lúng túng. Sau khi thấy Tạ Trường Du bê chiếc gùi vào nhà, cô mới phản ứng lại, phải lấy mấy thứ đó ra và dọn chiếc gùi để trả cho Tạ Trường Du.

Tạ Trường Du nhìn cô hơi hoảng loạn mà bận bịu, mái tóc ướt sũng đó nhỏ tí tách tí tách, có mấy sợi tóc không ngừng cọ vào bên mép gùi. Anh vươn tay, bất giác muốn gỡ tóc cô ra. Tay vươn được một nửa, cuối cũng vẫn thu về.

“Ê này… Cậu đã từng nghĩ mình muốn làm gì chưa?” Tạ Trường Du tìm chuyện để nói.

Tống San ngẩng đầu, như không hiểu anh đang hỏi gì.

Tạ Trường Du cười, nụ cười của anh vô cùng rạng rỡ, toát ra vẻ đẹp tươi mát, sạch sẽ. “Chị tôi không muốn kết hôn bây giờ, cho nên định bán chút đồ nho nhỏ. Cậu thì sao, bây giờ cậu có dự định gì?”

Ấn tượng của Tống San với Tạ Trường Du vẫn luôn không tệ, thậm chí kiếp trước cô còn có thiện cảm mơ hồ với anh, vì thế cô cũng không giấu giếm. “Tôi định tiếp tục đi học.”

“Đi học?” Rõ ràng Tạ Trường Du không dự liệu rằng cô sẽ có suy nghĩ như thế. Bởi năm lớp Mười, cô học được một học kì rồi tự thôi học, không chỉ vì thành tích chẳng ra sao mà còn vì bản thân cô không thích học.

Điều Tạ Trường Du có thể nghĩ đến là cô làm vậy vì La Chí Phàm. Dù sao thì người trong thôn đều nói hồi xưa La Chí Phàm học rất giỏi, hắn ta là một tài tử. Bởi thế, sắc mặt anh không dễ coi cho lắm.

Tống San lại tiếp tục bận rộn với thứ trong tay. Nhìn một nhúm cỏ trong gùi, cô cũng không biết phải làm sao.

Còn về vấn đề đi học, đó là kế hoạch Tống San đã có từ lâu. Mặc dù trong lòng cô có một thứ cảm giác rằng Lâm Tố Mỹ không thể quay trở về, nhưng dẫu sao thời gian bảy ngày cũng chưa qua, ngộ nhỡ thì sao. Có điều cho dù Lâm Tố Mỹ quay trở về, cô cũng muốn khuyên Lâm Tố Mỹ tiếp tục đi học, tốt nhất là thi vào một trường đại học, thời điểm này mà thi đỗ đại học thì sẽ rất có ích cho tương lai.

Người khác không biết, nhưng cô lại biết rất rõ, qua mấy tháng nữa, tin tức khôi phục kì thi tuyển sinh đại học sẽ được công bố, tháng Mười hai sẽ là kì thi đầu tiên. Lần thi đại học này không biết đã khiến bao nhiêu trí thức hưng phấn đến mất ngủ, thậm chí còn gào khóc thất thanh.

Tống San là người đã từng trải qua thi đại học, cô không nhắm đến kì thi đại học tới, bởi thời gian của kì thi đầu tiên và kì thi thứ hai cách nhau rất gần, thời gian vội vã khỏi nói, chỉ riêng tài liệu ôn tập rất khó tìm đã là một vấn đề. Điều khiến cô bận tâm hơn là các ngành khi đăng kí nguyện vọng ở hai kì thi đại học này không nhiều, rất ít lựa chọn. Cho nên, dự định của cô là tham gia kì thi đại học thứ ba.

Đây chính là nguyên nhân vì sao Tống San không lập tức đi học ngay. Lúc này mà về lớp học thì sẽ đối mặt với một vấn đề - những thứ học lúc bình thường và nội dung thi đại học thực ra không ăn khớp. Cũng cần phải nói, một hai năm đầu sau khi khôi phục lại kì thi tuyển sinh đại học, rất nhiều thầy cô đều phải thay đổi phương thức dạy học của mình, hơn nữa còn phải cố gắng nâng cao năng lực, nếu không cũng chẳng theo kịp nhịp bước chân của kì thi đại học.

Kiếp trước Tống San sống rất khổ cực vì thi đại học. Mặc dù cô tham gia kì thi thứ ba, nhưng tài liệu ôn tập và thời gian có hạn, quả thực là học ngày học đêm. Hơn nữa vì còn phải làm công việc nhà, khi ấy cô thật sự cảm thấy mình không sống tiếp được nữa. Nếu không phải vì có thi đại học làm động lực, cô e rằng mình thật sự sẽ từ bỏ.

“Mà này… Cậu thông minh như vậy, thực ra cũng có thể lựa chọn đi học.” Tống San uyển chuyển nhắc nhở anh.

“Tôi không có hứng thú với chuyện học hành, thích tự do tự tại như bây giờ thôi.”

Suy nghĩ của Tạ Trường Du rất đơn giản. Đi học là vì sao, không phải là để có được một công việc tốt rồi kiếm tiền nuôi gia đình hay sao. Bây giờ số tiền anh kiếm được một tháng còn nhiều hơn tiền lương của mấy người công nhân cứ dương dương tự đắc rằng một tháng mình có lương bao nhiêu, cho nên anh không cảm thấy những người học giỏi có gì quá ghê gớm.

Tống San thở dài một hơi, không nói gì nữa. Mỗi người có một suy nghĩ riêng, quan trọng nhất là nếu Tạ Trường Du thật sự nghe lời cô mà đi học, có lẽ cô sẽ bị dọa cho sợ chết khiếp.

Kiếp trước chắc hẳn Tạ Trường Du chính là một trong những người làm ăn buôn bán đầu tiên, cũng chính là nhóm người trở nên giàu có sớm nhất. Với sự thông minh tài trí của anh, anh thành công đến mức nào thì không biết, nhưng chắc chắn anh sống hạnh phúc hơn đại đa số mọi người. Nếu một câu nói của cô có thể thay đổi phương hướng phát triển cuộc đời người khác, có lẽ cô sẽ ngày ngày ngủ không ngon. Bởi vì con người có thể gánh vác cuộc đời mình, nhưng lại không thể gánh vác cuộc đời người khác.

Đúng lúc này, mấy người Trần Đông Mai trở về. Bây giờ tằm đã thành tằm chín hết cả rồi, bị nhặt hết vào trong lồng tằm, chỉ cần bỏ lại những con tằm bị rơi trên đất vào lồng tằm là được, hoàn toàn không cần rắc rối như trước. Bởi thế, khuôn mặt mọi người đều cười tươi roi rói.

Trần Đông Mai về đến nhà, trông thấy Tạ Trường Du thì cũng ngẩn người. Sau đó, nhìn thấy con gà rừng trên đất, dì chợt vỡ lẽ. “Ấy, sao lại phiền cháu tự mang đến thế này, nói một tiếng bảo nhà thím đi lấy là được rồi.”

“Thím ba, không phiền chút nào đâu ạ, dù sao cháu ở nhà cũng không có gì làm.”

“Cháu đợi đây, thím đi vào lấy tiền.”

Đương nhiên Trần Đông Mai đã từng nghe ngóng xem cần bao nhiêu tiền. Có lẽ cũng khoảng như trong lòng mình thầm tính, nhưng rõ ràng Tạ Trường Du vẫn giảm giá cho nhà họ. Điều này khiến Trần Đông Mai cười tít mắt. Dì bèn xoay người đi lấy một túi đỗ tương cho Tạ Trường Du, bảo anh cầm về nhà làm đậu phụ ăn.

Tạ Trường Du không từ chối được, chỉ đành nhận lấy.

Tạ Trường Du đeo gùi rỗng về nhà, song tâm trạng lại không tốt lắm. Anh buông gùi xuống, cỏ ở bên trong rơi ra ngoài anh cũng mặc kệ.

“Sao đây? Chưa thấy mày…” Vừa nhìn thấy sắc mặt em trai, Tạ Trường Bình lập tức ngậm miệng. Khi tâm trạng Tạ Trường Du tốt, bạn trêu chọc chút cũng không sao. Nhưng khi tâm trạng thằng này không tốt, ừm, vẫn ngậm miệng giữ bình an thì hơn. “Tao đi nấu cơm đây!”

“Ừm.”

Trần Tư Tuyết về nhà khá sớm, dì và Tạ Minh cùng nhau về. Từ sau khi chuyện sửa đường đã được xác định xong, đàn ông trong thôn ai ai cũng rất tích cực, tất cả đều chạy đi đập đá, hơn nữa trời không tối thì không về nhà, tất cả đều như bị trưởng thôn tẩy não vậy. Theo cách nói của Lâm Kiến Quốc, sửa đường là công việc do đội sản xuất của họ đề cập, chịu chút thiệt thòi cũng chẳng hề gì. Dẫu sao họ cũng cách xa nhất, đợi sau này sửa đường xong, mọi người lên huyện cũng sẽ tiện hơn. Mà bây giờ chính sách cũng dần nới lỏng rồi, sau này bán chút đồ gì đó chắc chắn sẽ càng tiện.

Vì lời kêu gọi của Lâm Kiến Quốc, ai ai cũng vô cùng hăng hái, hận không thể lập tức bắt đầu sửa đường ngay. Tạ Minh cũng là một trong những người tích cực hưởng ứng đó. Nhưng mấy năm nay sức khỏe Tạ Minh không tốt lắm, Trần Tư Tuyết không yên tâm về ông, cho nên dì đi trông Tạ Minh rồi sau đó kéo Tạ Minh về, chứ thực ra bây giờ vẫn còn một vài người đang đập đá.

Trần Tư Tuyết vừa về nhà đã nhìn thấy khuôn mặt hằm hằm của con trai. “Sao thế này?”

“Không sao ạ.” Tạ Trường Du đưa tất cả tiền cho Trần Tư Tuyết. “Đây là tiền thím ba trả.”

Trần Tư Tuyết không nhận. “Anh tự giữ đi. Mấy hôm nữa anh phải đến chỗ thành phố Dương rồi, trên đường chắc chắn cũng phải tiêu tiền.”

Tạ Trường Du nghe vậy thì “vâng” một tiếng, không từ chối.

Trần Tư Tuyết nhìn con trai mấy cái, tỏ ý bảo chồng và con trai nói chuyện, sau đó dì vào bếp cùng con gái nấu cơm tối.

Trần Tư Tuyết dùng xẻng khuấy cháo trong nồi, đè thấp giọng: “Em trai chị làm sao đấy?”

“Ai mà biết thằng đó làm sao chứ? Lúc đến nhà họ Lâm vẫn còn ổn, lúc về đã như thế rồi.”

Trần Tư Tuyết vừa nghe vậy, lập tức thở dài. “Đến lúc nào hai chị em chúng mày mới có thể không khiến mẹ nhọc lòng đây hả?”

“Nói nó thì nói nó thôi, việc gì phải nói đến con.”

“Tạ Trường Bình, mày tự nói xem, bây giờ mày bao nhiêu tuổi rồi hả.” Trần Tư Tuyết hiếm khi đanh mặt.

Tạ Trường Bình bĩu môi, cuối cùng không nói gì nữa.

Bao nhiêu tuổi, mười tám tuổi, lớn hơn thằng con trai cưng của mẹ một tuổi chứ mấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.