Đại Minh Tinh Và Chàng Vệ Sĩ

Chương 9: Chương 9: Hiện trường giả




Gương mặt của Lăng An Vũ vẫn một biểu cảm lấy điện thoại ra gọi điện:

Hãy mau chóng làm đơn kiện kiện nữ diễn viên Huỳnh Giai Cẩn với tội phỉ báng, lăng mạ xúc phạm đến danh dự của tiểu thư.

Nói xong, anh tắt máy ngay khiến cho Dạ Ngân Tuyết cùng Trần Uyển Dư sững sốt, Dạ Ngân Tuyết khẽ nhíu mày hỏi anh:

Ai cho anh cái quyền tự ý quyết định chuyện này vậy? Còn nữa anh không có bằng chứng thì kiện cái gì?

Lăng An Vũ lấy từ trong túi ra một cái máy ghi âm nhỏ bật cho cô nghe những lời nói lúc nãy mà Huỳnh Giai Cẩn đã nói với cô:

Ông chủ đã đưa cho tôi cái máy ghi âm này và bảo tôi nếu như có ai dám nói gì tổn hại đến danh dự của tiểu thư thì không cần tiểu thư phải lên tiếng tôi sẽ là người có quyền kiện người đó.

Trần Uyển Dư vui vẻ vỗ tay:Để xem lần này cô ta còn dám mạnh miệng nữa không? Lần này cô ta chết là cái chắc.

Dạ Ngân Tuyết xoa xoa hai bên trán khẽ lắc đầu thở dài. Đến gần tối cô mới quay phim xong cô lên xe quay trở về Dạ viên, Trần Uyển Dư vẫn là người lái xe Lăng An Vũ ngồi ở hàng ghế phía sau cạnh Dạ Ngân Tuyết, do quá mệt mỏi Dạ Ngân Tuyết đã ngủ thiếp đi đầu của cô vô tình ngã vào vai của Lăng An Vũ.

Lăng An Vũ ngay tức khắc ngồi thẳng người dậy không dám nhúc nhích không làm gì cả, Trần Uyển Dư nhìn vào kính thấy anh như thế thì bật cười nhẹ. Két!!! Đột nhiên Trần Uyển Dư thắng gấp lại khiến cho Lăng An Vũ cùng Dạ Ngân Tuyết ngã người ra phía trước Lăng An Vũ theo phản xạ nhanh chóng ôm cô lại thấy đã an toàn anh buông cô ra. Dạ Ngân Tuyết cau mày thức dậy hỏi:

Uyển Dư! Đã có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên cậu lại thắng gấp vậy?

Trần Uyển Dư quay người lại nói với cô:

Tiểu Tuyết! Hình như chúng ta đã đâm trúng người ta rồi thì phải cậu cứ ngồi ở đây đi để tớ xuống xem sao.

Trần Uyển Dư mở cửa bước xuống xe, Lăng An Vũ cũng bước xuống xem sao vừa bước ra hai người nhìn thấy một người đàn ông đang nằm khóc la dưới đường cả người đầy máu Trần Uyển Dư hoảng loạn chạy đến báo với cô:

Tiểu Tuyết! Chúng ta thật sự đã đâm trúng người rồi hơn nữa người đó bây giờ cả người toàn máu cậu đừng có xuống xe ở trong xe che mặt lại đừng để bọn họ nhận ra cậu.

Lăng An Vũ không lên tiếng chỉ đứng ở gần cửa xe phía sau nheo mắt nhìn, người đàn ông nằm dưới đất khóc lóc thảm thiết:

Trời ơi ~ Tôi sắp chết! Cứu tôi! Cứu tôi với.

Một đám người ngay lập tức vây quanh nhìn một người đàn ông khác bước hét lớn tiếng:

Đâm chết người rồi! Đâm người ta rồi mà vẫn đứng đó không làm gì bộ muốn người ta chết ở đây luôn à.

Lăng An Vũ cất giọng nói lớn:Trần tiểu thư! Chúng ta hãy đưa anh ta đến bệnh viện đi.

Người đàn ông khóc lóc kia vừa nghe đến bệnh viện liền lắc đầu không chịu:

Không cần đâu! Bây giờ các người mà đụng vào tôi thì tôi đau chết mất xương của tôi hình như đã gãy hết rồi.

Trần Uyển Dư luống cuống tay chân, hoảng loạn hỏi:

Vậy bây giờ tôi phải làm gì bây giờ?

Người đàn ông đứng cạnh quát lớn:Đền tiền cho người ta chứ gì nữa? Bồi thường cho anh ấy đi chứ.

Bên trong xe, Dạ Ngân Tuyết lấy điện thoại ra gọi cho ai đó:

Anh đang ở đâu vậy? Em đang gặp rắc rối anh đến giúp em đi em sẽ gửi vị trí cho anh.

Nói xong, cô để điện thoại vào túi xách đeo kính râm vào bước xuống xe tiến đến gần quan sát người đàn ông nằm dưới đất kia. Người đàn ông đứng ở kia vừa nhìn thấy cô liền chỉ thẳng vào cô nói rõ to:

Cô ta chẳng phải là đại minh tinh Selina đó sao? Đâm trúng người ta rồi mà vẫn còn dửng dưng như vậy sao? Mau! Mau lấy điện thoại ra chụp lại đăng lên cho mọi người biết cô ta là người như thế nào?

Lăng An Vũ bước đến giật lấy điện thoại dùng giọng lạnh lẽo nói với anh ta:

Không được chụp!

Trần Uyển Dư cũng che chắn Dạ Ngân Tuyết không cho bọn họ chụp cô vừa che vừa bảo:Các người đừng chụp nữa mà! Đừng chụp nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.