Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Chương 47: Q.3 - Chương 47: Phần 1: Sự sỉ nhục trá hình




Trong không khí lúc này phảng phất một mùi hương thơm ngát tỏa ra từ da thịt cùng mái tóc của Sở Lăng Thường không ngừng quấn lấy hô hấp của Hách Liên Ngự Thuấn khiến tâm thần hắn không khỏi có chút mất tự chủ. Da thịt mềm mại của nàng áp sát lòng bàn tay hắn không ngừng tản ra một hương vị đầy mê hoặc lòng người.

Ánh mắt hắn có chút tối sầm lại, bàn tay to vươn ra đem tấm vải bố bao lấy ngực nàng cởi bỏ. Theo miếng vải rớt xuống, một miếng ngọc bội bằng hàn ngọc cũng rơi ra theo.

Nhặt lấy miếng ngọc bội mà chính tay hắn tặng cho nàng lên, trong lòng Hách Liên Ngự Thuấn không khỏi dâng lên một cảm giác khó nói thành lời, hắn đưa mắt nhìn nàng thì lại hoàn toàn bị thân thể mềm mại trần trụi của nàng lúc này thu hút.

Dưới ánh nến chập chờn, thân hình thon thả của Sở Lăng Thường càng toát lên vẻ mỹ lệ mê người, da thịt trắng mịn không còn gì che lấp khiến mùi hương thơm ngát từ cơ thể nàng càng được bộc lộ, hai nụ hồng mai trên bầu ngực tròn trịa nở rộ hệt đóa hoa mai ngạo nghễ giữa trời tuyết trắng, mang theo sự thuần khiết đầy mê hoặc lại lạnh lẽo tựa băng tuyết, giống như ánh sao cô độc trong bầu trời đêm lạnh giá, như vầng trăng in bóng trên mặt nước, phản chiếu ra sự hấp dẫn trí mạng cùng dụ hoặc với nam nhân đối diện.

Hách Liên Ngự Thuấn chỉ cảm thấy toàn thân bắt đầu khô nóng. Hắn muốn nàng! Đáng chết! Hắn thực sự muốn nàng ngay bây giờ!

Tâm tình phức tạp cùng thị giác bị kích thích mãnh liệt khiến hô hấp của hắn dần trở nên thô cát, yết hầu cũng không ngừng lên xuống. Hắn không thể không thừa nhận nàng đẹp đến nỗi khiến người ta không cách nào dời đi ánh mắt, cũng khó trách khi hắn đem nàng ôm vào doanh trướng, tất cả đám thủ hạ đều dùng ánh mắt kinh ngạc cùng ngưỡng mộ mà nhìn nàng chằm chằm.

Phiền não lại lần nữa tràn ngập trong đầu óc Hách Liên Ngự Thuấn.

Đúng lúc này, tiếng bước chân rất khẽ bên ngoài trướng khiến chân mày Hách Liên Ngự Thuấn hơi nhíu lại, bàn tay to vươn ra đem chiếc chăn lông xốc lên, đem thân thể mềm mại quyến rũ của nàng hoàn toàn che kín lại, chỉ để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đang tái nhợt hệt cành hoa lê sau cơn mưa.

Bên ngoài trướng, Hổ Mạc thông báo một tiếng rồi bước vào, thấy trên nền là trường bào cùng tấm vải bố vứt tứ tán thì không khỏi cảm thấy kinh hãi. Dường như nghĩ ra chuyện gì, sắc mặt hắn đột ngột tràn ngập sự lúng túng cùng xấu hổ…

“Vương gia, thuộc hạ không biết người, người muốn….” Khả năng ăn nói lưu loát thường ngày đã hoàn toàn biến mất, Hổ Mạc lúc này đã trở nên lắp bắp, gãi gãi đầu, “Cái đó….thuộc hạ ra ngoài trước….”

Hổ Mạc đã vô tình quên mất Sở cô nương vốn là một tuyệt sắc giai nhân, vương gia đối với Sở cô nương nảy sinh dục vọng cũng là chuyện bình thường, nói không chừng hắn lỗ mãng xông vào thế này lại làm hỏng chuyện tốt của vương gia cũng nên.

“Khẩn trương cái gì?” Hách Liên Ngự Thuấn đương nhiên đoán ra ý tứ của Hổ Mạc, sự giận dữ vô cớ trong lòng dường như càng tăng thêm, hắn đột ngột đứng bật dậy khiến bóng dáng cao lớn đổ dài trên nền đất, “Dã thú đã nướng xong chưa? Bản vương đói rồi!”

“Ách….Dạ, xong rồi, xong rồi. Vương gia, bọn thuộc hạ chờ người đã lâu.” Hổ Mạc vội vàng trả lời, còn đưa tay xốc tấm màn che doanh trướng lên, thận trọng nhìn hắn.

Sắc mặt vương gia lúc này quả thực rất khó coi, nhất là hiện giờ, nhìn theo bóng vương gia ở phía trước, trong lòng Hổ Mạc không khỏi cảm thấy kinh hãi và không ngừng tự hỏi liệu có phải mình đã quấy rầy chuyện tốt của vương gia hay không? Y phục của cô nương nhà người ta đều đã bị cởi ra hết, vậy mà hắn lại không biết tốt xấu chạy vào….

Nếu không phải như vậy, sao vương gia lại giận dữ như thế chứ?

***

Khi Sở Lăng Thường tỉnh lại, nàng chỉ cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung, một nỗi đau đớn cực độ lan tràn khắp toàn thân, tựa như mỗi chỗ trên thân thể đều sắp nứt ra vậy. Nàng vô lực kêu khẽ một tiếng rồi chậm rãi mở mắt…

Đây là nơi nào?

Màu sắc của bầu trời cùng mặt đất có gì đó rất khác thường. Cho đến khi ý thức chậm rãi trở về, Sở Lăng Thường mới nhớ ra chuyện Hách Liên Ngự Thuấn đã hạ lệnh đem nàng treo ngược lên cây. Không biết bao lâu sau, bọn lính Hung Nô lại ném nàng xuống nước, rồi sau đó phần lớn thời gian nàng chỉ còn nghe thấy tiếng cười gằn của bọn chúng…

Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Hiện giờ nàng đang ở đâu?

Đầu càng lúc càng đau, toàn thân cũng cảm thấy rét lạnh vô cùng, hẳn là nàng đã chết và đến địa phủ rồi, nếu không sao lại có thể cảm thấy lạnh băng như vậy?

Đáng tiếc, liền ngay đó từ phía đỉnh đầu nàng vang lên một thanh âm nhắc nhở nàng đừng quá si tâm vọng tưởng.

“Tỉnh rồi? Bản vương thực đã coi thường ngươi rồi, xem ra ngươi không chết dễ dàng như vậy!”

Tiếng nói quen thuộc đầy quỷ mỵ lạnh như băng lập tức đem tri giác của Sở Lăng Thường kéo trở về. Tầm mắt nàng dần tập trung lại rồi cuối cùng rơi vào một thân ảnh nam nhân cao lớn ở cách đó không xa.

Trong cơn mơ hồ, nàng dường như thấy sắc mặt hắn cực kỳ âm lãnh, khóe miệng hơi nhếch lên, đôi mắt ẩn chứa rất nhiều thâm ý mà người khác không tài nào đoán biết được.

Lúc này Sở Lăng Thường mới có lại phản ứng. Nhận ra thân phận của nam nhân kia khiến nàng giãy giụa muốn đứng dậy nhưng nỗi đau đớn lan tràn khắp toàn thân lại khiến nàng choáng váng không kìm được mà rên rỉ một tiếng.

Vẫn đứng ở bên giường, Hách Liên Ngự Thuấn hơi nhíu mày, không nói lời nào đem thân thể đang lung lay sắp đổ của nàng đỡ lấy, cánh tay rắn chắc cũng thuận thế đem cả người nàng ôm vào trong lòng.

Tấm chăn lông dày cũng theo đó rớt xuống khiến thân thể nữ nhân mềm mại trắng trẻo như bạch ngọc lại lần nữa hiện ra trước mắt hắn khiến ánh mắt hắn lại trở nên u tối.

Sở Lăng Thường không ngừng bắt buộc ý thức của mình phải tỉnh táo lại. Đúng như nàng đã từng nói, đau đớn cũng là một chuyện tốt, ít nhất nó có thể chứng minh là nàng vẫn còn sống. Nam nhân này thật sự độc ác mà, hắn không lập tức giết nàng, vậy còn muốn làm gì nữa? Từ từ tra tấn hay sao?

Từ sâu trong nội tâm không khỏi dâng lên một cảm giác lạnh lẽo. Thông qua triệu chứng trên thân thể, nàng có thể biết được bản thân mình đã nhiễm phong hàn. Nhưng nàng cũng vô thức cảm thấy toàn thân có gì đó không ổn, cúi đầu nhìn lại thì tất cả mọi cảm giác của nàng đều biến mất và được thay thế bởi sự hoảng hốt.

Trời ạ!

Nàng….sao có thể trần trụi như vậy?

Ngay sau đó, Hách Liên Ngự Thuấn lại đem chăn lông bao lấy nàng, giọng nói có chút thô lỗ cùng thiếu kiên nhẫn khẽ vang lên…

“Mặc đồ vào, đi ăn!”

Lập tức, Sở Lăng Thường cảm thấy mình bị một luồng lực lớn đẩy ra, cả người ngã xuống giường. Một cảm giác ấm áp tiếp xúc với da thịt khiến nàng cảm nhận được phía dưới thân thể mình cũng là lớp lông thú, mà chiếc áo choàng bao lấy nàng cũng tỏa ra mùi xạ hương thoang thoảng.

Không phải là trường bào của nàng, bởi vì nàng vừa mới nhìn thấy trường bào của mình đã sớm bị giày xéo vứt sang một bên, còn có cả tấm vải bố nàng dùng để bó ngực nữa…

“Bản vương cũng không có nhiều thời gian chờ ngươi!” Thanh âm lạnh lùng lại lần nữa vang lên.

Lúc này nàng mới nhận ra mình đang ở trong doanh trướng. Thật nực cười, nàng rốt cục lại bị hắn mang vào trong trướng, còn trần trụi nằm trên giường của hắn.

Hắn định làm gì với nàng?

Bởi bị nhiễm phong hàn nên tâm tình Sở Lăng Thường có chút hoảng hốt, đầu óc cũng không hoàn toàn tỉnh táo để theo kịp lời nói của hắn. Nàng khó nhọc với lấy trường bào, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt hơi ngẩng lên, thanh âm vô lực lộ ra chút ý thỉnh cầu…

“Nếu ngươi muốn tiết kiệm thời gian, vậy mời đi ra ngoài, ta muốn thay đồ…”

Xem ra thân thể nàng đã bị nam nhân này nhìn cả rồi. Trong lòng mặc dù tràn ngập sự xấu hổ cùng phẫn hận, nhưng không có nghĩa là nàng có thể chịu đựng được việc hắn nhìn mình chằm chằm như vậy.

Đuôi lông mày của Hách Liên Ngự Thuấn hơi nhướng lên để lộ ý phiền chán. Vẻ mặt hắn có chút không kiên nhẫn vừa muốn xoay người rời đi, bàn tay mới xốc màn che cửa doanh trướng lên lại đột ngột thả xuống, vẻ mặt vốn lạnh băng lúc nãy đã có sự biến đổi, hắn trực tiếp ngồi xuống một bên giường, khóe môi cong lên mang theo sự châm chọc đầy ác ý…

“Bản vương sẽ nhìn ngươi thay y phục!”

Anh vương gia nhà ta thật là biến thái, "dòm" lúc người ta ngất còn chưa đủ, giờ lại còn muốn "dòm" tiếp. Khổ thân nàng Lăng Thường, dạ mặt mỏng vậy, chịu sao thấu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.