Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 90: Chương 90: Kết thúc vụ án kinh Phật




Trong ba thế lực tranh đoạt thư tín, thế lực của Lý Trân là yếu nhất, y chỉ lẻ loi một mình, thế lực của Lai Tuấn Thần lớn nhất, đến đây hơn một trăm người.

Nhưng tiến vào tàng kinh các, nơi hậu viện, cũng chỉ có năm người. Lai Tuấn Thần và Ngư Phẩm Long dẫn theo một tên thủ hạ, đều e sợ kinh động đến Lam Chấn Ngọc đang ở trong lầu.

Lý Trân một đường chạy như điên, mắt thấy sắp đến cửa lầu, thủ hạ của Lai Tuấn Thần Triệu Ấn bỗng nhiên chạy xéo tới, hét lớn một tiếng, đâm một kiếm về phía Lý Trân. Lý Trân bắt buộc phải dừng lại, hắn lui về phía sau một bước, né tránh một kiếm này, hắn vô cùng tức giận, nổi giận mắng:

- Ngươi điên rồi sao? Sẽ kinh động đến người ở bên trong.

Triệu Ấn cũng không thèm trả lời hắn, đưa kiếm đâm không ngừng ép Lý Trân liên tiếp lui về phía sau, Lý Trân bất đắc dĩ đành phải rút kiếm đâm trả.

Lý Trân bị Triệu Ấn cản lại, Lai Tuấn Thần và Ngư Phẩm Long một trước một sau vào trong tàng kinh các. Một gã thủ hạ khác của Ngư Phẩm Long cũng vọt vào trong lâu các, ba người ở bên trong Tàng kinh lâu kẻ trước người sau, vừa đánh vừa chạy, dọc theo thang lầu xoay quanh hướng về phía trước, tro bụi đổ rào rào xuống.

Đúng lúc này, từ cửa sổ lầu ba của Tàng kinh các đột nhiên bay ra một thân ảnh màu lam, hơn mười người cùng thấy chạy tiến về hậu viện, đồng quát to:

- Đi ra!

Người áo lam cong người lại, tóc rối tung, sắc mặt biến thành màu đen, khuôn mặt vô cùng khủng bố. Chưa nói tới thân ảnh của gã nhanh nhẹn lạ thường, nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc chính là, không ngờ người áo lam bay vút lên trời, giống như một trận gió hướng về phía ngoài chái nhà phóng tới.

Lai Tuấn Thần đã đâm chết thủ hạ của Ngư Phẩm Long, một chân lại đá ngã lăn Ngư Phẩm Long, dùng đầu vai húc cửa phòng, dẫn đầu vọt vào bên trong.

Chỉ thấy trong phòng có một cái lư hương lớn, dưới lư hương có một bãi máu đen, đúng là độc huyết Lam Chấn Ngọc phun ra, còn có mấy khối ngưu hoàng, cửa sổ mở rộng ra, người đã không thấy.

Lai Tuấn Thần tức tối dậm chân, chạy như điên tới phía trước cửa sổ, lại đột nhiên phát hiện dưới chân có một thanh sắt nhỏ buộc ở chân lư hương, một đầu kéo dài ra ngoài cửa sổ, kéo dài đến phía sau núi trong rừng rậm, bóng dáng màu lam kia chính là lợi dụng thanh sắt nhỏ này trượt hướng về phía ngoài mái chùa.

Lai Tuấn Thần lập tức quyết định, một kiếm chặt đứt thanh sắt nhỏ, nhưng đã chậm, tên áo lam kia đã nhảy lên mái nhà, nhảy vào trong rừng rậm phía sau tường.

Lai Tuấn Thần nổi trận lôi đình, rống to với các thủ hạ ở Tàng kinh các:

- Lập tức đuổi theo, không cho hắn chạy!

Tình thế nguy cấp, Lai Tuấn Thần đã không kịp đi thang lầu, nhảy ra ngoài cửa sổ, chạy vội vài bước trên mái ngói lưu ly, rồi lại nhảy đến mái cong ở tầng hai, Ngư Phẩm Long ở phía sau không có bản lãnh như y chỉ đành phải chạy xuống từ thang lầu.

Lý Trân cũng đuổi theo ra khỏi chùa, đuổi riết vào trong rừng rậm, người mai phục ở phía sau chùa không nhiều lắm, bởi vì ở mặt sau không xa lắm chính là vách núi, căn bản không có đường để đi.

Thủ hạ của Lai Tuấn Thần và Ngư Phẩm Long cũng đều từ hai hướng đông tây chạy tới. Hơn một trăm người lục soát trong rừng ở phạm vi hơn mười mẫu. Lúc này, có người phát hiện thấy dấu chân, hô lớn:

- Hướng bên này!

Mọi người đồng loạt chạy theo dấu chân hướng trên núi, nhưng chạy không đến trăm bước, mọi người sợ tới mức đều dừng bước, phía trước chính là vách núi rồi.

Tuy rằng trên vách đá có rất nhiều cây leo, nhưng lại cực dốc, phía dưới đó là nước sông cuồn cuộn. Tuy rằng Long Môn Y Khuyết được gọi là vách núi trăm trượng, trên thực tế cũng không cao lắm, nhiều nhất chỉ hơn ba mươi trượng, có thể thấy nước sông rõ ràng dưới chân núi.

- Các ngươi xem!

Một gã thị vệ chỉ vào sườn núi cách đó không xa một cái áo lam rách nát hô to:

- Đó là y phục của hắn!

Lúc này, Lai Tuấn Thần cũng lao đến, y đã tức giận đến muốn nổi điên, mắt thấy phải bắt được Lam Chấn Ngọc lại để y chạy mất, thị vệ chỉ vào áo lam vướng trên bụi cây nói:

- Trung thừa, đó là y phục của hắn!

Lai Tuấn Thần nhìn chằm chằm áo lam sau một lúc, ra lệnh:

- Đem nó lên đây!

Vài tên thị vệ nắm tay nhau, cuối cùng dùng phi liên trảo kéo y phục lên. Lai Tuấn Thần nhặt lên cái áo lam rách nát mắc trên nhánh cây, trên áo còn có một bãi máu đen, y ngửi ngửi có mùi của ngưu hoàng.

Lúc này, Lai Tuấn Thần lại nhìn nhìn hai bên, hỏi:

- Lý Trân kia đâu?

Một gã thủ hạ tiến lên bẩm báo nói:

- Mới vừa rồi còn thấy hắn và Ngư Phẩm Long ở trong này, dường như hai người đều xuống núi rồi. Triệu Ấn vẫn đang theo dõi hắn, đi theo hắn xuống núi.

Lai Tuấn Thần tức giận đến tối tăm mặt mày, vứt mạnh áo lam xuống đất, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Xuống núi lục soát, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!

... . .

Lai Tuấn Thần và người của Ngư Phẩm Long đang ở bờ sông tìm kiếm thi thể của Lam Chấn Ngọc, mà Lý Trân ở trong chùa thoát khỏi truy đuổi của Triệu Ấn, theo một con đường nhỏ khác rời khỏi núi Long Môn.

Ngựa của hắn và Địch Yến đều gửi lại trong một khách sạn, hắn lấy ngựa, ở cửa khách sạn chờ trong giây lát, chỉ thấy Địch Yến từ trong một cái hẻm nhỏ sâu hun hút chui ra. Nàng đã bỏ tóc giả và mặt nạ, bỏ quần áo đàn ông bên ngoài, cả người mặc một bộ váy ngắn màu tím.

- Đợi ta đã bao lâu?

Địch Yến nhảy lên trước nhẹ nhàng vỗ một quyền vào vai hắn, cười hì hì hỏi.

Lý Trân nhẹ nhàng thở ra, cười nói:

- Ta cũng vừa đến, sợ muội bị bọn họ bắt được.

Địch Yến nghịch ngợm nháy nháy mắt nói:

- Trừ khi bọn họ thực sự nghĩ rằng ta là Lam Chấn Ngọc bệnh hoạn kia, nếu không với thân thủ của ta, huynh cho rằng bọn họ có thể bắt được ta sao?

Lý Trân cũng không lo lắng, trước đó bọn họ đã tiến hành sắp xếp chu đáo chặt chẽ rồi, mỗi chi tiết đều suy xét tới, cho dù là Lai Tuấn Thần có sinh lòng hoài nghi cũng là chuyện của ngày hôm sau, khi đó Lam Chấn Ngọc sớm đã độc phát thân vong.

- Hiện giờ bọn họ vẫn còn đang ở ven sông tìm kiếm thi thể của Lam Chấn Ngọc, chúng ta đi mau!

Hai người trở mình lên ngựa, giục ngựa hướng bên trong thành chạy gấp mà đi. . . .

Chùa Tịnh Thổ ở trong thành Lạc Dương là chùa của Hoàng gia triều Tùy, cũng là nơi xuất gia đầu tiên của Đường Tăng pháp sư Huyền Trang, trước mắt là một trong ba chùa lớn nhất Lạc Dương, có hơn hai ngàn tăng lữ.

Huyền Trang các là một chùa nhỏ ở bên cạnh Quan Âm đường, nơi này được gìn giữ là để kỷ niệm pháp sư Huyền Trang, bình thường không mở cửa ra ngoài, đại đa số thời điểm đều đóng kín cửa sân.

Khi Lý Trân và Địch Yến đuổi tới Huyền Trang các, Địch Nhân Kiệt vừa mới rời đi không lâu, chỉ có Tửu Chí cùng đi với ông ta là còn ở trong sân.

Sân rất nhỏ, gạch xanh trên mặt đất đầy rêu xanh bị phủ lên bởi một lớp lá vàng khô. Ở góc sân trên một cây hạnh già cỗi cả trăm năm có hai con quạ đen đang đậu, thỉnh thoảng kêu ré lên hết sức chói tai.

Tửu Chí ngồi trên một cái ghế đá cạnh tường, lắc lắc hai thanh phi đao trong tay, thẫn thờ nhìn lũ chim sẻ ở trong viện đang kiếm ăn.

Địch Yến bước nhanh vào sân, lũ chim sẻ đang kiếm ăn bay vù lên. Lòng nàng nóng như lửa đốt, lo lắng cho phụ thân gặp chuyện gì không hay. Lam Chấn Ngọc là nhân vật cực kỳ nguy hiểm, lòng lang dạ sói, hơn nữa lại có thể dùng độc, ai ai cũng đều hết sức cảnh giác đối với y.

- Tửu Chí, cha ta ở đâu vậy?

Tửu Chí ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lười nhác nói:

- Lão gia nhà ngươi đã đi rồi, nói chuyện với Lam Chấn Ngọc chưa đến một nén nhang.

- Lam Chấn Ngọc đâu?

Lý Trân đi theo sau vào sân lại hỏi.

Tửu Chí chỉ chỉ Huyền Trang các:

- Ở lầu ba, tự ngươi nhìn đi! Đã chết rồi

Lý Trân bước nhanh hướng cửa chính lầu các đi đến, vừa đi đến cửa hắn bỗng dưng nhớ tới một việc quan trọng, dừng bước hỏi:

- Lá thư kia đâu? Địch tướng quốc có lấy được không?

Tửu Chí lắc đầu, thở dài nói:

- Ông ấy đã đốt rụi nó.

Lý Trân và Địch Yến đều ngây ngẩn cả người:

- Vì sao?

- Các ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai đây, ta còn ngạc nhiên hơn cả các ngươi, sắc mặt của ông ấy khi đốt thư rất nghiêm túc nha! Ta đoán không chừng rốt cục Lam Chấn Ngọc là bị ông ấy hù chết đấy.

Lý Trân và Địch Yến ngơ ngác nhìn nhau, hai người đều không nghĩ ra, lá thư này là chứng cứ quan trọng rửa sạch oan ức của ông cụ, không ngờ ông ấy lại đem thư đốt rụi.

Nhưng thư đã đốt rồi, bọn họ cũng không thể tránh được, Lý Trân đành phải đi vào các, các gian phòng lên lầu đều khóa, chỉ có thể dựa vào thang gác cạnh cửa để đi lên.

Thang gác rất cũ kĩ, phủ đầy tro bụi, đi một bước liền phát ra thanh âm cót két chói tai, giống như ngay lập tức sẽ sụp xuống.

Lý Trân đi đến lầu ba, cửa nhỏ khép hờ một nửa, đẩy cửa ra, trong gian phòng trống trãi có một người đang nằm, đó là Lam Chấn Ngọc đã chết.

Thân thể của gã co quắp lại, vẻ mặt tối đen, ánh mắt đã nhắm lại, dường như bị chết rất nhẹ nhàng, trong ngực ôm trường kiếm của gã, ở bên cạnh gã có một cái bếp lò nhỏ, có một bức thư bị đốt cháy, mặc dù đã thành than đen nhưng vẫn còn giữ được hình dạng lá thư như cũ.

Lý Trân thở dài, ở Đôn Hoàng, ở Cao Xương, ở Hà Tây Đạo, ở Trường An, hắn và Lam Chấn Ngọc đấu suốt một đường. Một người kiếm pháp cao cường, võ nghệ xuất chúng như vậy, cứ như vậy vô thanh vô tức biến mất rồi.

Người am hiểu nhất độc dược lại chết vì độc làm cho người ta không thể không cảm giác được sự châm chọc của vận mạng.

- Lý đại ca, đại ca định đem hắn chôn cất sao?

Địch Yến ở một bên hơi có chút thương cảm hỏi han.

Lý Trân nhẹ nhàng lắc đầu:

- Ta còn cần hắn thay ta chấm dứt một tai hoạ ngầm.

... .

Trời vẫn còn chưa hoàn toàn tối đen, trong màn đêm vẫn còn có một tia sáng yếu ớt, Lý Trân mang theo một cái rương gỗ xuất hiện trước cửa lớn chùa Lân Chỉ gần Hoàng thành.

Chùa Lân Chỉ đã bị lão ni Hà Nội cùng các nữ đệ tử của bà ta chiếm cứ, không có được sự bố trí của triều đình, hơn vạn tín đồ của hắn đành phải tạm thời rời khỏi Lạc Dương.

Mảnh đất trống trước cửa chùa chất đầy các loại vật lẫn lộn, các nàng mang đến rất nhiều vật phẩm đến bây giờ vẫn chưa thu xếp xong, vài nữ ni đang chơi đùa vui vẻ, bỗng nhiên thấy Lý Trân đến gần, các nàng lập tức cảnh giác.

- Nơi này đã là am ni cô, nam tử không nên đi vào!

Vài ni cô trẻ tuổi thái độ thô bạo hung ác ngăn cản đường đi của hắn.

- Trong chùa có một người trong cung đang chờ ta!

Lý Trân giọng điệu bình thản nói.

Vài ni cô nhìn nhau, một người trong đó hỏi:

- Ngươi là Lý công tử?

Lý Trân gật đầu:

- Đúng vậy!

- Ngươi đi theo ta!

Một ni cô dẫn hắn đi theo vào cửa bên của chùa, đi vào trong một gian tiểu viện, trong viện có hai gã thị vệ cung đình đang đứng gác, rút kiếm ngăn lại hắn, cảnh giác nhìn hắn.

Vừa lúc này, một gã thiếu niên tuấn mỹ từ trong phòng đi ra, liếc mắt một cái nhìn thấy Lý Trân, vội vàng quay đầu lại hô:

- A cô, hắn đến rồi!

- Để hắn vào đi!

Trong phòng truyền tới một âm thanh của nữ nhân trẻ tuổi.

- Công tử mời vào trong!

Thiếu niên dẫn Lý Trân đi vào phòng, nơi này hóa ra là tăng phòng, tăng nhân đều dọn đi rồi, phòng trống rỗng, không có bất kỳ vật phẩm, được quét tước vô cùng sạch sẽ.

Ở phía trước cửa sổ có một cô gái trẻ tuổi che mặt, mặc váy màu trắng trong cung đang đứng, khi Lý Trân đi vào bên trong phòng, cô gái trẻ lập tức xoay người, vén tấm lụa mỏng trên mặt, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, cô gái trẻ này chính là Vi Đoàn Nhi.

Tuy rằng hôm nay Vi Đoàn Nhi không có hoá trang, cũng không có mang trang sức nào, thoạt nhìn dường như xinh đẹp trời sinh, nhưng lần trước ả để lại ấn tượng ác tục với Lý Trân, khiến cho Lý Trân không có bất kỳ thiện cảm đối với ả.

Vi Đoàn Nhi đánh giá Lý Trân một chút, thản nhiên hỏi:

- Vật nọ đã mang tới chưa?

Lý Trân đem rương gỗ đặt trên mặt đất, đem kiếm của Lam Chấn Ngọc cũng đặt ở bên cạnh:

- Trong rương là thủ cấp của hắn, lá thư này đã bị hắn đốt rụi, bụi thư đã ở trong rương, còn có kiếm của hắn.

Vi Đoàn Nhi khẽ vỗ tay, một gã thị vệ bước nhanh đến, hướng Vi Đoàn Nhi thi lễ, Vi Đoàn Nhi chỉ vào rương nói:

- Ngươi giám định một chút đi!

Thị vệ ngồi xổm xuống trước thùng, từ từ mở rương gỗ ra. Gã nhướn mày, cẩn thận xem xét một lát, gật đầu nói với Vi Đoàn Nhi:

- Khởi bẩm a cô, đúng là người này!

- Các ngươi đều đi xuống đi!

Thiếu niên tuấn mỹ và thị vệ đều khom người lui xuống, trong phòng chỉ còn lại có hai người Vi Đoàn Nhi và Lý Trân. Vi Đoàn Nhi chậm rãi đi quanh Lý Trân một vòng, nhìn hắn từ trên xuống dưới, trên mặt cười đến như hoa đào rạng rỡ.

- Ngươi quả thật rất có năng lực, so với Ngư Phẩm Long thối tha kia làm được nhiều hơn, ta rất thích, ta cũng nên thực hiện lời hứa của mình rồi, Lý công tử, ngươi nói đi! Nghĩ muốn cái gì?

Lý Trân chỉ cái rương:

- Ta chỉ muốn cái rương này, phía Lai Tuấn Thần chỉ sợ còn phải có một công đạo.

- Lai Tuấn Thần chỉ là một con chó, để ý đến hắn làm cái gì!

Vi Đoàn Nhi khinh thường nhếch miệng, mày liễu khẽ cong, thấp giọng cười nói với Lý Trân:

- Nếu ngươi nguyện ý trung thành với ta, ta nghĩ, nói không chừng ngươi còn có thể thay thế được Ngư Phẩm Long, ngươi cảm thấy sao?

Lý Trân cười lắc đầu:

- Vi cô nương, chuyện này cô nương phải đi thương lượng với Cao Phủ Quân, ta để cho Cao Lực Sĩ truyền tin cho ngươi, ta nghĩ cô nương sẽ hiểu được.

Vi Đoàn Nhi đầu tiên là ngẩn ra, sắc mặt từ từ trở nên âm trầm, ả lạnh lùng nhìn chăm chú Lý Trân sau một lúc lâu, mới phất phất tay nói:

- Ngươi đi đi!

Lý Trân ôm quyền thi lễ, cầm rương và trường kiếm lên:

- Tại hạ cáo từ!

Hắn chậm rãi thối lui ra khỏi phòng, Vi Đoàn Nhi mắt lạnh nhìn hắn rời đi, từ đầu đến cuối không nói câu nào nữa.

... .

Trong bóng đêm, Lý Trân và Địch Yến ở An Nghiệp dắt ngựa từ tốn mà đi. Địch Yến thở dài nói:

- Hôm nay ta hỏi phụ thân, tại sao phải thiêu hủy lá thư kia, phụ thân chỉ cười không đáp, ông ấy nói huynh hiểu, huynh hiểu phải không?

Đôi mắt đẹp của Địch Yến nhìn chăm chú vào Lý Trân. Dưới ánh trăng, con ngươi của nàng vô cùng sáng ngời, lóe ra một loại ánh sáng như bảo thạch.

Lý Trân cười cười:

- Nếu phụ thân muội nói ta hiểu, ta đây thiết tưởng ông ấy là vì mặt mũi của nữ hoàng đế, hoặc là nói cái đó và triều đình có liên quan đến tranh đấu quyền lực gì đó.

Địch Yến khẽ hừ một tiếng:

- Cha ta vẫn cứ khoan dung độ lượng, bảo toàn mặt mũi thiên tử, ta chỉ sợ thiên tử không nhận tình, cuối cùng sẽ không bỏ qua cho ông ấy.

Lý Trân cúi đầu nhìn chăm chú vào mũi chân, trầm ngâm thật lâu sau nói:

- A Yến, kỳ thật ta cảm thấy nữ hoàng đế đã hiểu chân tướng, nếu không bà ta sẽ không hạ lệnh tạm dừng điều tra Ngự Sử Đài, càng sẽ không bỏ việc giam lỏng phụ thân muội.

- Mong là như vậy! Nhưng cha ta nói, chỉ sợ ông ấy phải về nhà làm ruộng rồi.

- Về nhà làm ruộng không tốt sao?

Địch Yến lắc đầu cười khổ nói:

- Ta không biết!

Lúc này, tiếng trống đóng cửa phường gõ ầm ầm, Lý Trân cười nói:

- Ta phải trở về, bằng không sẽ không cản được người đóng cửa.

Địch Yến không kiên nhẫn phất tay:

- Đi thôi! Đi thôi! Người như huynh ai mà thèm giữ lại.

Lý Trân trở mình lên ngựa, cười nhìn thoáng qua Địch Yến, giục ngựa chạy gấp mà đi. Địch Yến nhìn bóng dáng hắn đi xa, cười mắng một tiếng nói:

- Tiểu tử thối!

Nàng duỗi mạnh lưng một cái, xoay người, vui vẻ chạy hướng về nhà.

...

Ba ngày sau, Võ Tắc Thiên hạ thánh chỉ, lấy lý do không thể xử trí chính vụ, miễn chức tướng quốc của Địch Nhân Kiệt, cách chức làm Huyện Úy Bành Trạch.

Lại qua hai ngày, Võ Tắc Thiên lại truyền ý chỉ, Ngụy vương Võ Thừa Tự dâng xá lợi giả, khi quân phạm thượng, tội không thể tha, thu lại Vương tước, miễn đi hết thảy chức quan, đem nhốt tại phường Ưng Khuyển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.