Đại Địa Chủ

Chương 19: Chương 19: Hôn ước




An gia từ trước lúc hai huynh đệ An Thường Đức và An Thường Phú vẫn chưa ra ở riêng cũng coi là một thư hương thế gia. (Thế gia là gia đình quyền thế, thư hương là có tiếng văn chương; cả cụm có thể hiểu là gia đình theo nghiệp đọc sách có tiếng tăm)

An lão thái gia là một cử nhân, ở Đại Á, chỉ bằng danh hiệu này cũng đủ để ra làm quan, nhưng lão thái gia lại chọn hồi hương, không nhận một chức quan nào, mà thân phận cử nhân nhượng hắn tại An Viễn Huyền như cá gặp nước, ngay cả Huyện lệnh đều phải cho hắn vài phần mặt mũi.

Lão thái gia đối với hai nhi tử kỳ vọng rất lớn, hắn cho dù chỉ là một cái cử nhân, mà cả đời cũng chỉ phấn đấu được đến cử nhân, cho nên nguyện vọng cả đời của hắn là An gia có thể xuất hiện một cái tiến sĩ, đem kỳ vọng kí thác lên hai nhi tử, nhưng chỉ có An Thường Đức có một chút tài năng, còn An Thường Phú thì không phải người sinh ra để đọc sách.

Cho dù vậy An gia lúc đó tại An Viễn Huyền đã rất có danh tiếng.

An lão thái gia là một nhã sĩ có tiếng, hắn am hiểu nhất không phải ngâm thơ đối chữ mà là họa tranh, mỗi bức tranh đều rất có thần vận, người ta sẵn sàng trả giá cao để có được tranh của lão thái gia.

Bất quá An Lão thái gia lại là một người cố chấp, hắn luôn quan niệm vẽ tranh là một thú vui cao thượng, có thể nung đúc nên những tình cảm tốt đẹp, không thể dùng lợi ích để cân nhắc; mà cũng bởi vậy hắn trở nên nổi danh.

Thời điểm Đại thọ sáu mươi tuổi của An lão thái gia, hắn gặp được một du khách đến An Viễn Huyền.

Người đó tự xưng là một thương nhân, mang theo gia nhân muốn đến Quân Tử thành định cư, đó là đô thành của Đại Á, phi thường phồn hoa, là địa phương vô số thương nhân cùng văn nhân hướng tới.

Ban đầu An lão thái gia không quá thích đối phương, bởi vì hắn là một thương nhân, tuy không như nhiều văn nhân khác đặc biệt bài xích thương nhân, nhưng hắn cũng không thích cùng thương nhân thân cận, đặc biệt là trong tình huống tiểu nhi tử rất có hứng thú với kinh thương.

Bất quá sau khi đối phương lộ ra một tay bản lĩnh văn chương, An lão thái gia liền nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.

Hai người nhanh chóng trở thành tri kỉ, do tuổi tác không chênh lệch nhiều, có nhiều đề tài chung, cuối cùng kết bái làm huynh đệ, đối phương rất có hứng thú với tranh của lão thái gia, lão thái gia liền tặng hắn vài bức, đều là những tác phẩm tâm đắc của hắn.

Biết đó đều là tâm huyết của lão thái gia, đối phương đem nửa khối ngọc bội tặng hắn.

Ngọc bội là bảo vật gia truyền, nghe nói là để dành cho con dâu tương lai, phi thường quý giá, An lão thái gia biết được thì nhất định không chịu nhận, hắn cảm thấy tranh của mình không so được với ngọc bội quý giá, kết quả đối phương (trong qt là lão thái gia đọc không được thuận lắm nên sửa lại) lại nói đây là tín vật, lưu lại cho con dâu tương lai.

Nhân duyên hai nhà cứ thế quyết định.

Người biết chuyện này chỉ có Tô quản gia, khi đó Tô quản gia là người hầu hạ bên người An lão thái gia, hắn dặn Tô quản gia giữ kín, ngay cả là hai nhi tử cũng không nói.

An lão thái gia làm vậy để quan sát xem nhi nữ nào của hai nhi tử thích hợp nhất để kết thân. Hắn phi thường coi trọng đoạn nhân duyên này, từ hành vi cử chỉ của huynh đệ kết bái hắn biết được họ gia môn nghiêm cẩn, cho nên hắn muốn chọn một tôn nữ tốt nhất để gả qua.

Vốn lão thái gia định chọn nhi nữ của Đại nhi tử, bởi vì Đại nhi tử là cái văn nhân, nữ nhi của hắn ít nhất sẽ có vài phần chân truyền từ phụ thân, kết quả hắn phát hiện tôn nữ này bộ dáng tuy rất hảo, nhưng tính tình lại cay nghiệt, hắn liền đem ý tưởng này loại ra khỏi đầu, đem chủ ý đánh lên nhi nữ An Vu Chi của Nhị nhi tử.

An Vu Chi là một cô nương hiểu biết lễ nghĩa, tính cách ngại ngùng, nhiều năm ở tại khuê phòng, tuy bản lĩnh văn chương không cao, nhưng cũng có thể nhận biết tự, ngâm vài câu thơ, từ nhỏ dưới sự dạy dỗ của Lưu Mai Hương, vẻ ngoài mỹ mạo, ôn nhu hiền dịu, tuy không có điểm nào nổi bật, nhưng toàn bộ An gia cũng chỉ có nàng phù hợp nhất.

Vì vậy, An lão thái gia đập bàn, quyết định đó là An Vu Chi.

Hắn đem tín vật cùng một chiếc túi hương giao cho Tô quản gia, để tương lai có một ngày hảo huynh đệ tìm đến sẽ đem chuyện này nói cho Nhị nhi tử cùng tức phụ, nếu vị huynh đệ này không xuất hiện, thì chuyện này coi như chưa từng phát sinh.

Tô quản gia luôn ghi nhớ lời dặn của An lão thái gia, thẳng đến sinh nhật mười lăm tuổi của An Vu Chi cũng không nói ra, lúc ấy hắn liền đoán được lão thái gia là lo lắng điều gì, đối phương chưa từng tới thực hiện lời hứa năm đó, nói không chừng lúc trước chỉ là một câu nói đùa mà thôi.

Hắn vốn định đem bí mật này chôn giấu vĩnh viễn, không nghĩ An gia sẽ phát sinh biến cố lớn như vậy, tuy Đại thiếu gia nói thực nhẹ nhàng, giống như chỉ cần đem gia sản An gia dời đi thì sẽ không sao, nhưng hắn biết đám người kia sẽ không bỏ qua cho Đại thiếu gia.

Hiện tại Đại thiếu gia không giống trước kia, hắn không muốn Đại thiếu gia bị họ hãm hại, hủy mất nhân sinh, do dự mãi, hắn quyết định đem sự tình nói ra, để Đại thiếu gia quyết định.

“Quản gia cho rằng người kia ở Quân Tử thành là nhân vật có uy tín danh dự, muốn để ta tìm họ, để họ thực hiện hôn ước, làm cho Đại bá cùng Đại bá mẫu không dám tiếp tục đánh chủ ý lên An gia, là như vậy đi?” An Tử Nhiên trầm mặc một hồi, lên tiếng nói ra suy nghĩ trong lòng Tô quản gia.

Tô quản gia tiếp lời:”Đại thiếu gia đoán không lầm, lão nô thực sự nghĩ như vậy, tuy năm đó người kia nói mình là thương nhân, nhưng lão thái gia sớm nhìn ra hắn không đơn giản chỉ là cái phổ thông thương nhân, nếu Đại lão gia biết An gia có chỗ dựa là người kinh thành, ít nhiều sẽ có kiêng kị.”

An Tử Nhiên bình tĩnh nhìn hắn:”Nhưng là ngươi cũng đang lo lắng đối phương có phải hay không đã quên lời hứa năm đó, cho nên hiện tại mới nói ra, đúng không?”

“Đại thiếu gia thực sáng suốt, trong lòng ta nghĩ gì ngài đều đoán được.” Tô quản gia không xấu hổ, ngược lại là vui mừng khen ngợi hắn mỗi câu đều nói trúng hồng tâm.

“Không phải là ta sáng suốt mà việc này thực rõ ràng.” An Tử Nhiên nói rõ.

Nếu đối phương để ý đến hôn sự này thì đã sớm tìm tới.

Tô quản gia sắc mặt lo lắng:”Đại thiếu gia, kia … chúng ta có hay không đi tìm họ thực hiện hôn ước?”

An Tử Nhiên khóe môi mím lại, ánh mắt kiên định:”Đương nhiên phải đi tìm họ, liền tính họ thực sự quên, có nửa khối ngọc này trong tay, họ cũng không chối bỏ được.”

Mặc kệ sự việc có thành hay không, hắn cũng muốn đem họ thành bàn đạp để bảo trụ An gia.

Chú thích về mấy kì thi (tham khảo của Viêt Nam chắc cũng từa tựa TQ thui)

+Thi Hương gồm 7 kỳ: Đề điệu, giám thí, đồng khảo thí, khảo thí, đằng lục, di phong, đối độc. Qua được ba kỳ đầu thì đỗ tú tài, qua bốn kỳ thì đỗ cử nhân, đỗ đầu thì là giải nguyên.(Lão thái gia được vòng này nhưng không đỗ thi Hội)

+Thi Hội diễn ra sau thi Hương, những người đỗ khi thi Hương mới được đi thi Hội, nếu đỗ bảng chính thi Hội sẽ được đi thi Đình,đỗ bảng thứ thì được học vị:Phó bảng, đỗ đầu là Hội nguyên.

+Thi Đình đỗ được học vị chung là tiến sĩ, đỗ đầu là Đình nguyên. Đỗ đệ nhất danh là trạng nguyên(ông này là Đình nguyên luôn), đệ nhị danh là bảng nhãn, đệ tam danh là thám hoa. (Lão thái gia muốn ATĐ và ATP đỗ được thi Đình).

Khoa bảng chung thì là thế này ( Bên TQ chắc tên gọi khác chút điểm với thêm hai ba cái khác nữa, nhưng mà cơ bản là thế này)

Khoa bảng

Thi Hương

Thi Hội

Thi Đình

Giải nguyên

Hội nguyên

Đình nguyên

Hương cống

Sinh đồ

Thái học sinh

Phó bảng

Trạng nguyên

Bảng nhãn

Thám hoa

Hoàng giáp

Đồng tiến sĩ xuất thân

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.