Đại Đế Cơ

Chương 2: Chương 2: Chuyện hoang đường




Khi mới tỉnh lại, Tiết Thanh mơ hồ nghe được có người gọi nàng là thiếu gia và cũng nghe được giọng một người phụ nữ đang gọi “con của mẫu thân”. Lúc đó, nàng còn tưởng rằng giới tính của mình đã bị thay đổi.

Sau khi tinh thần tỉnh táo hơn một chút thì nàng lại phát hiện ra cơ thể này có gì đó sai sai.

Mặc dù bộ quần áo đang mặc trên người là của con trai nhưng cơ thể nàng thực sự là của một đứa con gái… Hơn nữa, ngực còn bị buộc chặt lại bằng một lớp vải bố, rõ ràng là đang che giấu điều gì đó mà.

Sau khi kiểm tra vài lần, xác định được bản thân mình vẫn là nữ, Tiết Thanh thở phào nhẹ nhõm… Tuy rằng bản thân đã làm con gái hai mươi lăm năm nhưng hiện giờ nàng tạm thời không có ý định đổi giới tính khác.

Nhưng mà tại sao nàng gái này lại mặc quần áo của con trai? Còn muốn lấy tiểu thư của nhà người ta làm vợ? Như vậy chẳng phải là đã hại người còn hại luôn cả mình sao?

Tiết Thanh đưa tay lên xoa hai bên trán, đầu lại có cảm giác hơi đau rồi.

Cơ thể của đứa bé này bị thương khá nặng, không biết có bị thương đến đầu óc hay không mà trí nhớ không được đầy đủ lắm.

Hình như người bên ngoài nghe được tiếng nàng nặng nề hít thở, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên ngày càng gần, tấm màn bị nhấc lên.

“Thanh nhi, con cảm thấy sao rồi?” Người phụ nữ vội vàng hỏi, mắt bà ấy đỏ lên, lời nói vừa ra khỏi miệng thì nước mắt lại tuôn trào: “Để mẫu thân gọi đại phu cho con…”

Người phụ nữ này chính là Thôi thị, mẫu thân của Tiết Thanh. Nước mắt bà ấy giống như có rất nhiều vậy, cứ chảy xuống không ngừng. Nhưng những giọt nước mắt này chảy xuống vì đứa con mà bà ấy đã đứt ruột đẻ ra. Trên đời này, không có gì đáng quý hơn tình thương của một người mẫu thân.

“Mẫu thân, mẫu thân không cần đi gọi đại phu đâu.” Tiết Thanh vội vàng ngăn bà ấy lại.

Nàng đã kiểm tra rất kỹ thân thể này rồi, ngoại trừ hơi suy yếu một chút, còn lại đều không có vấn đề gì.

Tuy rằng trong lòng Thôi thị vẫn cảm thấy lo lắng nhưng vẫn nghe lời con mình, không đi nữa. Bà ngồi trên mép giường vừa lấy tay gạt nước mắt vừa kể chuyện Quách Hoài Xuân phạt hai huynh đệ Quách Tử An và Quách Tử Khiêm, bên ngoài lại có cha mẫu thân của hai đứa nhóc đó đến đưa thuốc bổ và xin lỗi.

Tuy rằng trong lòng bà cảm thấy rất đau khổ nhưng cũng chịu nghe lời người khác khuyên bảo mà không còn tức giận nữa.

“Mẫu thân, đầu con bị thương nên có một số chuyện con đã quên mất rồi.” Tiết Thanh dứt khoát nói thẳng vào vấn đề chính để Thôi thị thôi không càm ràm nữa.

Nhưng điều này lại càng làm Thôi thị sợ hãi hơn nữa.

“Con ngoan của mẫu thân, con cảm thấy sao rồi?” Bà lập tức đứng dậy, định đi mời đại phu tới.

Vị đại phu này là người chữa bệnh mát tay nhất trong thành, được Quách Hoài Xuân cất công mời đến ở trong nhà chỉ để chữa bệnh cho Tiết Thanh… Không biết Quách Hoài Xuân đã bỏ ra bao nhiêu tình cảm và tiền bạc để Tiết Thanh có thể được hưởng sự chăm sóc và đối xử tử tế như thế. Từ điểm này có thể nhìn ra, ông ta thật lòng muốn cứu vãn tình hình.

Tiết Thanh đưa tay kéo Thôi thị lại.

“Chuyện này dù mẫu thân có gọi đại phu cũng không vô ích thôi.” Nàng nói: “Sau này con từ từ nhớ lại là được.”

Thôi thị vừa tin tưởng vừa nghi ngờ nhìn nàng, sau đó lại tiếp tục lau nước mắt.

“Mẫu thân, tại sao mẫu thân lại muốn con giả làm nam nhân?” Tiết Thanh sợ bà lại tiếp tục lan man dài dòng nên trực tiếp mở miệng hỏi ra điều mình đang thắc mắc.

Mắt Thôi thị trừng lớn, tay bà ấy vội vã che miệng nàng lại rồi hoảng sợ nhìn xung quanh kiểm tra một vòng.



Thôi thị để một tiểu nha đầu canh giữ ở trước cửa viện để ngăn cản những người khác đến thăm hỏi, còn dặn dò cô bé nếu ai có hỏi thì cứ bảo thiếu gia vừa mới tỉnh lại nên cần được nghỉ ngơi. Sau đó bà đóng chặt cửa phòng lại rồi bước tới ngồi bên cạnh giường.

Tiết Thanh ngồi dựa vào gối, mặt mày bình tĩnh chờ bà giải thích.

“Con quên chuyện đó rồi sao?” Thôi thị hạ thấp giọng hỏi.

Tiết Thanh gật đầu.

“Đúng ạ, cho nên mẫu thân phải nói cho con biết hết những chuyện đã xảy ra, để sau này con không lỡ miệng nói sai điều gì.”

Nàng nói: “Con chỉ nhớ, hình như đây là một chuyện rất quan trọng!”

Đây thực sự đúng là một chuyện quan trọng, Thôi thị lại rút khăn tay ra lau nước mắt, cúi đầu kể.

Quách Hoài Xuân và cha của Tiết Thanh quen nhau trong quân đội, khi hai người chỉ là hai tên lính quèn, cha của Tiết Thanh đã đỡ thay cho Quách Hoài Xuân một mũi tên. Sau việc đó, hai người bọn họ trở thành huynh đệ kết nghĩa, quan hệ rất sâu đậm.

Sau đó cha của Tiết Thanh vì muốn chăm sóc người mẫu thân đã già yếu ở quê nhà của mình mà cởi bỏ áo giáp quay về làm nông. Trong khi đó, Quách Hoài Xuân sau nhiều lần lập được chiến công đã được thăng chức, hơn nữa còn có quý nhân giúp đỡ nên cuối cùng được phong làm tướng soái, công danh rực rỡ.

Thời điểm đó cha của Tiết Thanh sống không được tốt lắm, mấy năm trước bị bệnh nặng, dù đã bán hết tất cả của cải để xoay xở thuốc thang nhưng ông ấy vẫn không qua khỏi.

Trước khi lâm chung, cha của Tiết Thanh chợt nhớ tới một người đã từng là bạn bè tốt của mình, Quách Hoài Xuân, hy vọng có thể nhờ người đó chăm sóc vợ và con gái thay ông.

“Nhưng mà cũng đã nhiều năm không có liên lạc, mẫu thân lại chưa từng gặp Quách đại nhân bao giờ. Biết người biết mặt chứ không biết lòng, gia đình người ta lại có quyền thế… Ai biết được ông ta có còn nhớ tới cha con hay không… Mẫu thân đã nghĩ, nếu nói con là con trai, là người duy nhất có thể giữ được hương khói cho nhà họ Tiết thì Quách lão gia sẽ xem trọng con hơn.”

Thôi thị lau nước mắt nói, có lẽ bà cũng biết chuyện mình làm hoang đường như thế nào nên từ đầu đến cuối đều cúi đầu, không dám nhìn Tiết Thanh lấy một cái.

“Mẫu thân cũng không ngờ, ông ta lại coi trọng con như thế, đến mức muốn gả cả Quách tiểu thư cho con… Chuyện này đến bây giờ mẫu thân cũng không dám nói ra ngoài, sợ người ta bảo mẫu thân là đồ lừa gạt… Mẫu thân sợ một khi nói ra, chúng ta sẽ bị đuổi ra ngoài, có khả năng còn bị đưa lên quan phủ… Nhưng thật sự mẫu thân cũng không biết bây giờ nên làm gì nữa…”

Tiết Thanh đã suy nghĩ đến rất nhiều khả năng nhưng không nghĩ đến nguyên nhân thật sự lại như vậy. Điều này làm nàng không biết nên cười hay nên khóc.

Chuyện này là sao đây? Không biết nên nói người phụ nữ này quá nhát gan hay là quá to gan nữa.

“Nhưng mà mẫu thân… mẫu thân cảm thấy chuyện này có thể giấu giếm được cả đời sao?”

Nàng nói: “Tuổi của con ngày một lớn, thân thể sẽ ngày càng phát triển hơn. Nhìn sự thay đổi của cơ thể và điệu bộ cử chỉ của con, bọn họ sẽ không nghi ngờ sao?”

Thôi thị lại tiếp tục cúi đầu lau nước mắt.

“Có lẽ đến lúc đó tình cảm đã sâu đậm rồi, Quách bá phụ của con sẽ mở một mắt nhắm một mắt mà tha thứ cho chúng ta.”

Bà lại nói thêm: “Dù sao cũng tốt hơn chuyện chúng ta bị đuổi ra ngoài… Nếu bị bọn họ đuổi đi, chúng ta làm sao mà sống tiếp được.”

Vừa nói xong, bà lại bật khóc.

“Vẫn nên đem mọi chuyện nói cho Quách bá phụ, mẫu thân à…” Tiết Thanh nói tiếp: “… nhân lúc mọi chuyện vẫn còn chưa đi quá xa.”

Nói xong, nàng định bước xuống giường thì bị Thôi thị duỗi tay đè chặt lại trên giường.

Bà khóc nói: “Mẫu thân thà rằng đập đầu tự tử cũng không muốn đem chuyện này nói ra ngoài. Loại chuyện mất mặt như vậy, mẫu thân làm gì còn mặt mũi mà nhìn người nhà họ Quách nữa. Hay là mẫu thân cứ chết đi cho xong chuyện!”

Tiết Thanh có chút bất đắc dĩ nói: “Nếu sau này bị bọn họ vạch trần chuyện này, chúng ta còn mất mặt hơn nữa, mẫu thân à”.

Thôi thị rưng rưng nói: “Nếu sau này con có triển vọng, chúng ta sẽ quay lại báo đáp ông ấy sau. Coi như lấy công chuộc tội!”

Tiết Thanh nhìn bà cười khổ.

“Nhà họ Quách là một gia đình có quyền thế như vậy, biết bao giờ nhà chúng ta mới có triển vọng hơn nhà người ta chứ?” Nàng buông tay bà ấy ra nói: “Huống hồ gì chuyện báo đáp người ta.”

Tuy rằng nước mắt của Thôi thị vẫn rơi không ngừng nhưng bà vẫn khăng khăng cố chấp:

“Cuộc đời có ai biết được chữ “ngờ”. Dù sao thì chuyện này con cũng không được phép nói ra. Lúc trước, Quách lão gia đã đánh Quách tiểu thư không nhẹ, lại đánh cả con của nhị lão gia và tam lão gia đến mức không xuống được giường. Bây giờ Quách lão gia còn muốn bỏ vợ kia kìa. Nếu đem chuyện con là con gái nói cho người nhà họ Quách biết, bọn họ chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta. Con lại đang bệnh nặng như vậy, nếu bọn họ đuổi chúng ta ra ngoài, chúng ta biết sống sao hả?”

Ý nghĩ này không phải là ý nghĩ ích kỷ và quá đáng mà trong tiểu thuyết hay dùng để miêu tả dàn nhân vật phản diện sao?

Lúc nào cũng nghĩ đến lợi ích của mình mà không nghĩ đến người khác. Lại còn đem cả hôn nhân ra để lừa gạt.

Nàng không ngờ tới bản thân mình lại biến thành loại nhân vật mà nàng vẫn luôn khinh bỉ. Như vậy chẳng giống với nhân vật chính chút nào! Thế này nhìn sao cũng giống với nam phụ độc ác… không, là nữ phụ độc ác mới đúng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.