Đại Đạo Triêu Thiên

Chương 508: Chương 508: Thanh tâm nhất vấn




Lão tăng nhìn hắn nở nụ cười ôn hòa, lắc lắc đầu, không biết là nói không biết đáp án, hay không hiểu vì sao hắn có câu hỏi này.

Tăng nhân tuổi trẻ nhìn thận trọng hơn rất nhiều so với trước đây, nhưng vẫn còn có chút nóng nảy, nghe vậy không thích nói: “Các hạ nói vậy có ý gì?”

Lúc trước thời điểm những người tu hành kia thảo luận, cũng chỉ nói là ai có thể làm Thanh Sơn chưởng môn, mà không nói ra suy nghĩ của chính mình.

Đây là chuyện không phải ai cũng có tư cách phát biểu ý kiến.

Tăng nhân tuổi trẻ cảm thấy câu hỏi này của đối phương rõ ràng mang theo ác ý.

“Tùy tiện hỏi một chút.”

Tỉnh Cửu lấy xuống nón lá, ở trước người hai tăng ngồi xuống.

Tăng nhân tuổi trẻ nhìn thấy là hắn, rất giật mình, vui vẻ nói: “Tỉnh Cửu tiên sư, hóa ra là ngươi! Ngươi làm sao lại ở chỗ này? Chúng ta lại gặp mặt.”

Tỉnh Cửu nói: “Không tu bế khẩu thiền ư?”

Tăng nhân tuổi trẻ có chút lúng túng, sờ sờ đầu.

Lão tăng cũng nở nụ cười, nói: “Thời điểm ngài năm ấy đi trong chùa, ta còn ở phương Bắc, sau khi trở về nghe đồ nhi nói......”

Đang nói, hắn bỗng nhiên ho khụ khụ, nếp nhăn trên mặt trở nên càng sâu, dáng vẻ rất là thống khổ.

Tăng nhân tuổi trẻ vội vàng giải thích, sư phụ của mình ở cánh đồng tuyết bên kia bị nội thương, rất khó chữa khỏi.

Tỉnh Cửu nhìn qua, phát hiện lão tăng kinh mạch bị hàn ý xâm lấn, có chút khô héo, xác thực không có phương pháp nào xử lý, chỉ có thể hảo hảo dưỡng một quãng thời gian.

Tăng nhân tuổi trẻ đang nói đến Bạch Thành phong hàn, Tuyết quốc quái vật khó coi, Đao Thánh thần bí...... Bỗng nhiên giơ tay lên ôm miệng lại.

Tỉnh Cửu nghĩ thầm hôm nay cũng không thấy lão tăng bảo ngươi câm miệng a?

Tăng nhân tuổi trẻ dùng tay che miệng, a a hai tiếng, kiên trì không chịu nói.

Lão tăng cười ho hai tiếng, nói: “Sau chuyện Tây Hải, trong chùa không cho lui tới với Thanh Sơn đệ tử.”

Tỉnh Cửu biết chuyện này là bởi vì Liễu Từ để Thái Bình chân nhân chạy trốn, với tính tình của Thiền Tử đương nhiên sẽ không bỏ qua dễ dàng gì.

Hắn nói với tăng nhân tuổi trẻ: “Ta không phải Thanh Sơn đệ tử bình thường, ta là Thần Mạt Phong đệ tử.”

Tăng nhân tuổi trẻ nghĩ thầm cũng đúng, trong chùa cùng Thanh Sơn quan hệ vốn dĩ bình thường, chỉ là cùng Thần Mạt Phong nhất hệ thân cận nhất, vội vã buông tay xuống, nói: “Tiên sư ngài vừa nãy hỏi câu hỏi kia là có ý gì đây?”

Tỉnh Cửu nói: “Đứng ở trong núi, không nhìn được toàn bộ chân diện mục, nghe một chút ý nghĩ phái khác cũng tốt.”

Tăng nhân tuổi trẻ hoàn toàn không nghĩ ra tại sao một đệ tử trẻ tuổi như hắn lại phải quan tâm tới chức vụ chưởng môn, lắc lắc đầu, trực tiếp nói: “Những đại nhân vật kia ta đều chưa từng gặp, không quen biết bất cứ ai, làm sao biết ai thích hợp làm Thanh Sơn chưởng môn chứ.”

Tỉnh Cửu nghĩ thầm biết người biết mặt nhưng không biết lòng, trừ bản thân mình ra ai có thể khẳng định mình hiểu được người nào?

Tăng nhân tuổi trẻ hiếu kỳ hỏi: “Ngươi ủng hộ ai? Quảng Nguyên chân nhân hay là Phương Cảnh Thiên phong chủ?”

Tỉnh Cửu nói: “Đều không nhận ra, tự nhiên đều không ủng hộ.”

Tăng nhân tuổi trẻ nghe không hiểu hắn, hơi ngượng ngùng mà sờ sờ đầu.

Chẳng biết vì sao, Tỉnh Cửu vẫn luôn thích vị tăng nhân này, mỉm cười hỏi tình trạng gần đây của hắn.

Hàn huyên đến mức độ như thế này, đối với hắn mà nói đã là sự tình phi thường hiếm thấy .

Tăng nhân tuổi trẻ tinh thần phấn chấn, đem những năm qua cùng sư phụ du lịch trên thế gian, trị bệnh cứu người nói một lần, mặc kệ là phong thổ hay là bệnh tình ly kỳ, đều nhất nhất nói đến, thật có thể nói là không giấu diếm bất cứ chuyện gì.

Như vậy sao có thể là tình trạng gần đây, đây là hồi ức lục.

Tỉnh Cửu nghe những chuyện hành hiệp trượng nghĩa, những chuyện cứu khổ phò nguy, không có phiền, cũng không có tán thưởng, không có trào phúng, cũng không nói tiếp, chỉ là tình cờ ân một tiếng.

Nhưng có thể thấy, hắn nghe rất chăm chú.

Lão tăng mỉm cười nhìn hình ảnh này.

Tỉnh Cửu biểu hiện ra thái độ, chính là cảnh giới mà Quả Thành Tự tăng nhân thích nhất, luôn luôn theo đuổi.

Nắng sớm dần buông xuống, lửa trại cũng đã thành tro, liền muốn tiếp tục rời đi, tăng nhân tuổi trẻ hỏi: “Tỉnh Cửu tiên sư, ngài cũng đi Huyền Linh Tông sao?”

Tỉnh Cửu nói: “Phải, nhưng không muốn bộc lộ thân phận.”

Tăng nhân tuổi trẻ nhìn hắn mặt buồn rầu nói: “Đây thực sự là rất khó...... Coi như có nón lá, không bộc lộ thân phận, Huyền Linh Tông cũng sẽ không để tiến vào chứ?”

Tỉnh Cửu nói: “Nếu như phía trước có chợ, ta muốn đi mua hai cái nón lá.”

Tăng nhân tuổi trẻ không hiểu, nhưng lão tăng đã hiểu, trầm tư một lát sau nói: “Cũng tốt.”

......

......

Giữa Đông Lĩnh quần sơn có một mảnh hồ, mặt đông có hẻm núi, mỗi ngày nghênh đón nắng sớm, nên tên là Lê Minh (ánh bình minh).

Lê Minh hồ không kỳ lạ giống Thanh Sơn bích hồ như vậy, cũng không có mặt nước bao la như Đại Trạch, thắng ở ven hồ mỹ cảnh như họa.

Gió núi phất cành liễu, nhẹ điểm mặt nước, sinh ra vô số gợn sóng.

Rất nhiều cành liễu đều buộc linh đang, phát ra âm thanh lanh lảnh, xen lẫn đồng thời cũng không khiến lòng người phiền nào, chỉ là làm tâm ý yên tĩnh.

Huyền Linh Tông nổi danh nhất chính là thanh tâm linh.

Thanh tâm linh có thể giúp người tu hành khư tà tĩnh ý, mặc kệ thời điểm minh tưởng hoặc là thần du, đều là pháp khí rất trọng yếu. Thanh tâm linh cấp bậc khác nhau đưa đến tác dụng cách biệt vô cùng lớn, vì lẽ đó các tu hành tông phái đối với Huyền Linh Tông đều rất coi trọng. Thêm vào bởi vì Thanh Sơn Tông duyên cớ, toàn bộ tu hành giới vô thanh vô tức hai năm, Thanh Tâm đại hội xem như là đệ nhất kiện đại sự. Rất nhiều tông phái đến đây tham gia, ngoại trừ Trung Châu Phái, Vô Ân Môn phong sơn cùng với Tây Hải kiếm phái bị diệt, hầu như đều đến đông đủ.

Lần này Thanh Tâm đại hội ngoại trừ như thường ngày cung cấp các loại cấp bậc thanh tâm linh thưởng thức, còn có một việc chính là mừng thọ lão thái quân.

Thú vị chính là, ngoại trừ bản thân lão thái quân cũng không ai biết nàng sống bao nhiêu tuổi.

Tu hành giới chỉ biết là lần thứ nhất nàng xuất hiện ở tu hành giới, Mai Hội còn chưa mở.

Bất kể là đánh giá thanh tâm linh hay là mừng thọ lão thái quân, đều là chuyện đáng để ăn mừng, nhưng ven Lê Minh hồ không có bất kỳ không khí chúc mừng, thậm chí có chút ngột ngạt.

Những người tu hành các tông phái đều hiểu nguyên nhân, mỗi bên đều ràng buộc môn nhân, trước khi đại hội tổ chức không nên tùy ý cất bước, chính là bơi hồ cũng tốt nhất không nên.

Theo lão thái quân càng ngày càng già, càng ngày càng không yên lòng cho tương lai của Huyền Linh Tông , lo lắng đương nhiệm tông chủ, cũng chính là con dâu của nàng Trần thị sẽ đợi chính mình chết rồi tái giá, đem Huyền Linh Tông chắp tay đưa cho người họ khác. Nhiều năm trước nàng đã từng đề nghị Trần thị gả cho một đứa cháu bên nhà chồng, bị không do dự mà từ chối, sau hôm đó ám lưu bên trong Huyền Linh Tông đã biến thành mâu thuẫn phơi bầy ngoài sáng, lão thái quân vì bảo đảm Đức thị một mạch kéo dài, sử dụng rất nhiều thủ đoạn, nếu như không phải có Thanh Sơn ủng hộ, chỉ sợ Trần thị sớm đã bị phế bỏ rồi.

......

......

Ba cái tăng nhân đội nón lá đi tới ven hồ Lê Minh.

Huyền Linh Tông đệ tử phụ trách tiếp đón , tự nhiên là hạng người kiến thức rộng rãi, vừa nhìn đã biết đối phương đến từ Quả Thành Tự, trong lòng có chút không thoải mái, cũng chỉ có thể đem đối phương đón vào. Quả Thành Tự rất được đồng đạo tu hành giới kính ngưỡng, nếu để cho người biết Huyền Linh Tông đem Quả Thành Tự đại sư cự tuyệt ở ngoài cửa, tất nhiên sẽ đưa tới rất nhiều chỉ trích.

Nguyên nhân Huyền Linh Tông đệ tử này trong lòng không thoải mái , cùng nguyên nhân vị tán tu trong gian miếu đổ nát sớm rời đi kia tương đồng, lão thái quân tuyệt đối sẽ không mời Quả Thành Tự tăng nhân đến đây tham gia Thanh Tâm đại hội, đối phương tự mình tới đây, lẽ nào là kết luận Thanh Tâm đại hội nhất định sẽ có chuyện?

Ai cũng không ngờ tới, sự tình lại phát sinh nhanh như vậy, hoặc là nói cái bàn bị lật tung sớm như thế.

Buổi tối hôm đó trên yến tiệc chào mừng, Đức lão thái quân tóc trắng xoá được một trung niên nam tử nâng đỡ đứng ở chủ vị.

Không có bóng dáng của Trần Tông chủ, cũng không có Huyền Linh Tông thiếu chủ Đức Sắt Sắt.

Tên trung niên nam tử kia cảnh giới thâm hậu, khí tức hàn lãnh, ở trong mắt người tu hành các tông phái lại có chút xa lạ.

Lão thái quân hờ hững nói: “Vì các vị đạo hữu giới thiệu một chút, đây là chất nhi bên nhà chồng ta, tên là Uyên Tuyền.”

Vô số tầm mắt rơi vào trên người vị trung niên nam tử tên là Đức Uyên Tuyền này.

Có người đã đoán được, đây chính là đạo lữ mà lão thái quân lúc trước chọn cho Trần Tông chủ.

Sau chốc lát kinh ngạc, mọi người cuối cùng đã rõ ràng dụng ý của lão thái quân, không khỏi tất cả xôn xao!

Coi như lão thái quân đối với Trần Tông chủ bức bách làm sao lợi hại, tu hành giới cũng vẫn cho rằng, nàng là muốn sát mẫu truyền tôn.

Xem khung cảnh ngày hôm nay, lẽ nào nàng chuẩn bị trực tiếp truyền ngôi cho Đức Uyên Tuyền này?

Vậy Trần Tông chủ cùng Đức Sắt Sắt đâu? Là bị giam cầm, hay là...... Đã chết rồi?

Không có người nói chuyện, trong sân hoàn toàn tĩnh mịch.

Dù cho là thảm sự cốt nhục tương tàn, chung quy là chuyện nhà của Huyền Linh Tông.

Rất rõ ràng lão thái quân đã hoàn toàn khống chế Huyền Linh Tông, người khác quản không được, cũng không dám quản.

Vào lúc này, phảng phất có ăn ý nào đó, vô số đạo tầm mắt rời khỏi Đức Uyên Tuyền, tìm đến phía một nơi nào đó.

Đó là vị trí tốt nhất trong yến tiệc.

Người Thanh Sơn Tông đến sẽ ngồi ở chỗ đó.

Cầm đầu là Thích Việt Phong trưởng lão Hà Bất Mộ, đi theo chính là Lâm Anh Lương các đệ tử trẻ tuổi.

Hà Bất Mộ bình thường ngay ở phong trồng dược thảo, luyện chế đan dược, tình cờ đứng ra chủ trì một hồi thừa kiếm đại hội, ở tu hành giới không có danh tiếng gì.

Xem dung mạo khí độ, tất cả mọi người cảm thấy đây là vị lão giả trung hậu mà trầm mặc.

Thanh Sơn Tông sẽ có ý kiến gì?

“Trần Tông chủ đâu?”

Hà Bất Mộ trên mặt không có tâm tình biến hóa, câu hỏi lại phi thường trực tiếp.

Lão thái quân mặt không cảm xúc nói: “Trần thị mấy ngày trước nhiễm trọng bệnh, không tiện đi ra gặp khách.”

Hà Bất Mộ nói: “Đã như vậy, ta muốn đến xem một hồi.”

Lão thái quân hờ hững nói: “Trai gái khác nhau, không tiện.”

Đây chính là rất cường ngạnh.

Hà Bất Mộ nói: “Vậy Thiếu tông chủ đâu?”

Lão thái quân nói: “Sắt Sắt phải chăm sóc mẹ của nàng, không rảnh phân thân gặp khách.”

Hà Bất Mộ đứng dậy, nhìn lão thái quân nói: “Ngài phải biết, Thần Mạt Phong nhiều năm qua chỉ có ba vị khách, Đồng Nhan, Bạch Tảo cùng với Thiếu tông chủ.”

Lão thái quân mặt không cảm xúc nói: “Hà trưởng lão có chuyện gì cứ nói thẳng.”

Hà Bất Mộ nói: “Nàng không thể có chuyện.”

Lão thái quân vẫn như cũ mặt không hề cảm xúc, nói: “Thiếu niên thích chơi đùa, đùa một hồi cũng bình thường, lẽ nào bởi vì như vậy, Triệu Tịch Nguyệt liền muốn đem lão thân một kiếm giết ư?”

Hà Bất Mộ trầm mặc một chút, nhìn phía trung niên nam tử gọi là Đức Uyên Tuyền kia, nói: “Ngươi...... Có muốn chết hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.