Đại Đạo Triêu Thiên

Chương 42: Chương 42: Ta nguyện Thanh Sơn Đệ Cửu Phong




Kiếm quang rời khỏi tay áo, lẳng lặng dừng trước người Triệu Tịch Nguyệt, chính là thanh tiểu kiếm màu xanh kia.

Thanh kiếm này vô cùng cổ xưa, trừ điểm đó ra, cũng không có chỗ nào quá mức đặc thù.

Ban đầu Triệu Tịch Nguyệt vào nội môn ba tháng, đã ở Kiếm Phong được thanh kiếm này nhận chủ, rung động rất nhiều người, nhưng có rất nhiều người cảm thấy có chút tiếc hận.

Thanh kiếm này dùng chất liệu tương đối bình thường.

Trong suy nghĩ của bọn hắn, nếu như Triệu Tịch Nguyệt kiên nhẫn hơn chút ít, hoàn toàn có thể lấy được thanh kiếm tốt hơn.

Nàng chuẩn bị xuất kiếm, lại bị ngăn trở.

Vị trưởng lão Thích Việt phong chủ trì đại hội kia, nhìn nàng vô cùng hiền lành nói: “Ngươi cũng không cần diễn.”

Đổi lại là đệ tử ưu tú khác có thể sẽ kiên trì đãi ngộ giống như đồng môn khác, như thế mới thể hiện tông phái công chính, nhưng không biết bị Tỉnh Cửu ảnh hưởng hay bởi vì nàng cũng cảm thấy diễn kiếm quá mức nhàm chán, rất phiền toái, Triệu Tịch Nguyệt không nói gì, trực tiếp đem kiếm thu về trong tay áo.

Dĩ nhiên cũng không có ai khởi xướng khiêu chiến với nàng.

Người duy nhất có tư cách hướng nàng khiêu chiến là Cố Thanh, đã thua ở trong tay Tỉnh Cửu.

Như vậy kế tiếp tự nhiên chính là thời khắc hấp dẫn nhất trong thừa kiếm đại hội —— lựa chọn cùng với được lựa chọn.

Cùng lúc cảnh tượng tranh đoạt Tỉnh Cửu kịch liệt bất đồng, vách núi rất an tĩnh, ngược lại tăng thêm mấy phần khẩn trương.

“Xem ra tất cả mọi người đã rất rõ ràng trình tự rồi.”

Thích Việt phong trưởng lão hướng về phía mọi người chư phong trên núi vẻ mặt nghiêm túc nói: “Vậy thì theo như thứ tự mà làm đi.”

Nghe ý tứ của những lời này, tất cả mọi người rất rõ ràng kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.

Xem ra, chuyện như vậy đã từng phát sinh trong lịch sử thừa kiếm đại hội của Thanh Sơn Tông rồi.

Thời điểm tất cả các núi đều mong muốn một gã đệ tử, nếu như cạnh tranh quá mức kịch liệt, rất dễ xảy ra vấn đề.

Thời khắc này cần phải xác định quy trình thật tốt.

Cửu Phong sẽ dựa theo thứ tự cùng đệ tử kia tiến hành trao đổi.

Thứ tự nơi này thật ra là thứ thự ngược, từ ngọn núi xếp hạng cuối cùng để bắt đầu.

Trước hết đứng ra là Bích Hồ phong.

Vị sư bá Du Dã thượng cảnh đêm qua mới được làm Bích Hồ phong chủ, nói mấy câu.

Sau đó là Tích Lai phong chủ đi ra ngoài nói mấy câu.

Rất rõ ràng, bọn họ đối với chuyện nhận được Triệu Tịch Nguyệt không có bất kỳ lòng tin, chẳng qua là giới thiệu sơ lược một chút bản phong đặc điểm, khuyên nhủ mấy câu.

Thích Việt phong chủ chuẩn bị thu Tỉnh Cửu làm đồ đệ, cho nên đứng ra là một vị trưởng lão khác.

Thanh Dung phong chủ thanh âm dịu dàng vang vọng thời gian rất lâu trên núi, mọi người mới biết được vị nữ tử cảnh giới cùng bối phận cao nhất Thanh Sơn Tông này đối với Triệu Tịch Nguyệt hẳn là nhất định phải được.

Vân Hành phong suy nghĩ đến Triệu Tịch Nguyệt hai năm qua một mực trên Kiếm Phong khổ tu, cơ hội không nhỏ, cũng dùng thời gian rất lâu tiến hành trình bày.

Kế tiếp là Thượng Đức phong.

Lần thừa kiếm đại hội này, Thượng Đức phong vẫn như năm trước, không được các đệ tử ưu ái, ở rất nhiều người nghĩ đến càng không có cơ hội gì.

Nhưng một đạo thanh âm lãnh khốc mà uy nghiêm không ai ngờ tới vang lên.

“Ngươi là tương lai Thanh Sơn ta, công việc dẫn dắt ngươi tu hành, để ta làm đi.”

Thượng Đức phong chủ Nguyên Kỵ Kình nhiều năm không thu đồ, thậm chí rất ít tham gia thừa kiếm đại hội lại tới, hơn nữa quyết định tự mình truyền kiếm!

Thượng Đức phong mặc dù không được hoan nghênh, nhưng Nguyên Kỵ Kình là ai? Hắn là Thanh Sơn kiếm luật!

Cửu Phong này có ai tư lịch già hơn, quyền vị cao hơn, cảnh giới sâu hơn, có tư cách thu Triệu Tịch Nguyệt làm đồ đệ hơn hắn chứ?

Toàn trường ồ lên, sau đó rất nhanh an tĩnh, một mảnh tĩnh mịch.

Vừa lúc đó, lại có biến hóa không tưởng được xảy ra.

“Tiểu Tịch Nguyệt, ngươi có bằng lòng theo ta học kiếm hay không?”

Thanh âm này ôn hòa mà xa xưa, phảng phất gió nhẹ trên đường ven biển mang theo vô số ẩm thấp, rơi vào trong lòng mọi người.

Mọi người vô cùng giật mình.

Bởi vì đó là thanh âm của Chưởng môn.

Khó trách lúc trước Thiên Quang phong do Bạch Trưởng lão ra mặt thu Liễu Thập Tuế làm thừa kiếm đệ tử, thì ra Chưởng môn đại nhân muốn đem danh ngạch của mình để lại Triệu Tịch Nguyệt.

Chẳng lẽ Triệu Tịch Nguyệt từ ban đầu chính là người do Chưởng môn chọn trúng?

Chẳng lẽ bí ẩn kia rốt cục đã được cởi bỏ sao?

Vấn đề là, Chưởng môn những năm trước đây đã thu Trác Như Tuế làm quan môn đệ tử, chẳng lẽ hắn muốn phá lệ hay sao?

Trác Như Tuế, Liễu Thập Tuế, cộng thêm cả Triệu Tịch Nguyệt, nếu như ba trời sinh đạo chủng đều về Thiên Quang phong...

Không khí trên núi trở nên có chút khẩn trương.

Bất kể là Thanh Dung phong hay là Vân Hành phong trong ngày thường chỉ nghe lệnh Thiên Quang phong đối với chuyện này cũng sinh ra ý kiến thật lớn.

Ngay cả Bích Hồ phong cùng Thích Việt phong, Tích Lai phong vốn không có quá nhiều ý nghĩ, cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Tại sao lại vậy?

Nhưng ai dám tranh đồ với Chưởng môn đại nhân?

“Để cho chính nàng chọn đi.”

Nguyên Kỵ Kình thanh âm lãnh đạm chí cực.

Chỉ có hắn có thể ngăn cản Chưởng môn tiếp tục nói chuyện.

Bởi vì hắn đã từng là sư huynh cùng núi với Chưởng môn.

“Không sai.”

Thanh Dung phong chủ nói: “Nguyệt Nhi ngươi tĩnh táo chút ít, chớ để bị chuyện gì rối loạn tâm thần, làm sao chọn cũng được, không phải sợ.”

Triệu Tịch Nguyệt vẫn không nói gì.

Vô luận là Thượng Đức phong bỗng nhiên lên tiếng, hay là Chưởng môn tự mình mời, cũng không thể làm cho ánh mắt của nàng có bất kỳ biến hóa.

Cho đến lúc này, nghe được những lời này của Thanh Dung phong chủ, mày rậm như kiếm vén lên, ánh mắt trở nên vô cùng sáng ngời.

Từ Triều Ca thành đi tới Thanh Sơn, từ Nam Tùng đình đến nội môn, vô số người đều muốn biết, nàng sẽ lựa chọn ngọn núi nào trong thừa kiếm đại hội.

Nàng chưa từng nói ra ý nghĩ của mình, ngay cả thái độ nhỏ bé nhất cũng không lộ ra, chính là muốn chờ tới cơ hội này.

“Làm sao chọn cũng được ư?”

Nàng lập lại lời của Thanh Dung phong chủ một lần nữa.

Nguyên Kỵ Kình lạnh giọng nói: “Không sai, không có bất kỳ ai có thể ngăn cản được ngươi.”

Triệu Tịch Nguyệt tầm mắt lướt qua núi cao, nhìn về nơi nào đó Cửu Phong phương xa trong mây mù.

Một chút người bao gồm Thanh Dung phong chủ ở bên trong đột nhiên cảm giác được xảy ra chuyện, muốn ngăn cản nhưng đã không còn kịp nữa.

“Thần Mạt phong.”

Triệu Tịch Nguyệt nhẹ nói.

...

...

“Cái gì?”

“Nàng đang nói cái gì?”

...

...

Triệu Tịch Nguyệt khẽ mỉm cười, hai gò má hiện ra má lúm đồng tiền nhợt nhạt.

“Ta nói, ta muốn thừa kiếm Thần Mạt phong.”

...

...

Trên núi một mảnh an tĩnh, mọi người vô cùng khiếp sợ, rất nhiều người cho rằng mình đã nghe lầm.

Vô số tầm mắt rơi vào trên người Triệu Tịch Nguyệt.

Ai có thể ngờ được, nàng đã cự tuyệt Chưởng môn đại nhân cùng Nguyên Kỵ Kình, lựa chọn Thần Mạt phong!

Thần Mạt phong là Thanh Sơn Đệ Cửu Phong.

Vấn đề là, tại sao nàng có thể chọn ngọn núi này?

Thanh âm của Thanh Dung phong chủ lần nữa vang lên.

Thanh âm của nàng không còn thanh nhu như bình thời nữa, mà tăng thêm vài phần lạnh lùng cùng nghiêm túc.

“Ngươi có biết, mấy trăm năm qua, Thần Mạt phong vẫn luôn không tham gia thừa kiếm đại hội?”

Triệu Tịch Nguyệt bình tĩnh nói: “Biết, bởi vì Cảnh Dương sư thúc tổ không thu đồ.”

Mấy trăm năm qua, Thanh Sơn Đệ Cửu Phong chỉ có một mình Cảnh Dương.

Cảnh Dương một lòng cầu đại đạo, cho tới bây giờ không suy nghĩ tới chuyện truyền thừa....

Thanh Sơn Tông sớm đã quen thừa kiếm đại hội không có quan hệ gì với Thần Mạt phong.

“Ngươi đã biết, vì sao còn muốn chọn Đệ Cửu Phong?”

Thanh Dung phong chủ thanh âm ẩn có phong mang: “Qua mấy năm nữa Đệ Cửu Phong sẽ lập truyền thừa mới, nhưng đó là chuyện mà các sư đệ sư muội của ngươi cần suy nghĩ.”

Trước lúc Cảnh Dương phi thăng, cho dù hắn không thu đồ, cũng không ai dám nói gì.

Hiện tại Thanh Sơn Tông làm sao có thể để cho Thần Mạt phong trống không như vậy?

Thanh Sơn Tông môn quy thảo luận rất rõ ràng, nếu ba lần thừa kiếm đại hội không người nào thừa kiếm, truyền thừa của đỉnh núi này sẽ bị coi là đoạn tuyệt, trọng khai mạch mới.

Vấn đề là, Thần Mạt phong trọng khai mạch mới rồi còn là Thần Mạt phong nàng muốn đi sao?

Triệu Tịch Nguyệt nhìn trên núi, trầm mặc thời gian rất lâu.

Hơn mười năm qua vô cùng nhiều hình ảnh, phảng phất nước chảy trên thạch bích hiển hiện ra.

Nàng thuở nhỏ thông tuệ hơn người, còn rất nhỏ đã xem xong ba ngàn bộ sách.

Sau đó, nàng bắt đầu chuẩn bị tu hành cùng với tu hành.

Tu hành là chuyện vô cùng gian khổ, đơn điệu mà khô khan, hơn nữa thường thường kèm theo tinh thần cùng nhục thể đồng thời thống khổ.

Tại trong thành Triều Ca, nàng là một quý tộc thiếu nữ, nhưng nàng so với tuyết quái trong vương quốc băng tuyết còn có thể chịu được cực khổ hơn.

Đi tới Thanh Sơn, nàng lại càng chăm chỉ không cách nào hình dung, dùng lời nói ban đầu của Mạnh sư, nàng khắc khổ căn bản không giống một thiên tài.

Lúc dậy thì, nàng ở Kiếm Phong ngồi xuống ba năm, người rối bù, đầy người tro bụi, làm như vậy là vì cái gì?

Chính là vì nhận được tư cách thừa kiếm, cùng với tư cách có thể tự do lựa chọn.

“Tại sao? Bởi vì ta không muốn nhìn thấy một ngọn núi mới.”

Nàng nói: “Ta muốn vì Thần Mạt tiếp tục truyền thừa.”

Thanh Dung phong chủ trầm mặc đôi chút, hỏi: “Vì sao ngươi phải làm như vậy?”

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Bởi vì ta vốn chính là thừa kiếm đệ tử mà Cảnh Dương sư thúc tổ chọn trúng.”

Tỉnh Cửu ngồi trên tảng đá, nhìn nước suối, nghĩ thầm nguyên lai là như vậy.

...

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.