Đại Đạo Triêu Thiên

Chương 32: Chương 32: Một đạo thiết kiếm cái sơn hà




Ta không biết đêm đó làm sao ngươi có thể giết chết hắn, nhưng ta biết kiếm nguyên của ngươi rất dồi dào, thậm chí không yếu hơn ta.”

Triệu Tịch Nguyệt nhìn hắn nói: “Ta không rõ một người lười giống ngươi làm sao có thể làm được chuyện này.”

Bắt đầu từ khi còn nhỏ, thậm chí có thể nói từ lúc mới sinh, nàng đã được Thanh Sơn Tông tiếp cận dạy dỗ, chuẩn bị tu hành.

Mỗi sáng sớm mở mắt ra, nàng đã bắt đầu luyện thể, tĩnh tư, cho đến sau này đi tới Thanh Sơn Tông luyện kiếm, không có một giây một khắc nào lười biếng.

Có thể nói, mỗi một lần nàng hô hấp, cũng là đang tu hành.

Nàng từng nghe nói về Tỉnh Cửu, biết hắn rất nổi danh về việc lười nhác, nhưng sau chuyện phát sinh đêm đó trên đỉnh núi, nàng nghĩ lời đồn đó không chính xác.

Cho đến khi hai lần chính mắt đến nhìn, nàng mới phát hiện hắn thật sự rất lười.

Nàng chưa từng gặp người nào lười đến như vậy, hoang phế thiên phú của mình đến vậy.

Nàng nghĩ mãi mà không rõ chính là, lười như vậy làm sao có thể tu được kiếm nguyên dư thừa đến thế.

Nàng rất muốn biết đáp án của vấn đề này, càng muốn biết thân phận chân thật của Tỉnh Cửu.

“Ngươi biết tại sao ta nguyện ý tới Thanh Sơn Tông học kiếm không?”

Tỉnh Cửu nhìn nàng nói: “Bởi vì nơi đây chưa bao giờ quản đệ tử tu đạo ra sao, tu thế nào cũng được.”

Hắn còn ở trong lòng tăng thêm một câu, dĩ nhiên cũng bởi vì nơi này tương đối quen thuộc.

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Ta không biết ngươi muốn tu cái gì, muốn giấu diếm cái gì, nhưng ngươi làm như vậy, ngược lại càng dễ dàng trở thành đối tượng để mọi người chú ý.”

Tỉnh Cửu nói: “Cố ý giấu diếm làm ta cảm thấy rất phiền toái.”

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Cho dù sẽ để người khác phát hiện bí mật của ngươi?”

“Không có bí mật nào có thể giấu kín vĩnh viễn, cái kim trong bọc cũng không thể nào vĩnh viễn không lòi ra.”

Tỉnh Cửu nói: “Ta trước đây đã từng có kinh nghiệm tương tự, mặt trời mỗi ngày đều sẽ mọc lên, nhưng trong bầu trời không thể nào luôn có mây đen giăng đầy, nếu như ngươi luôn cố gắng không để cho mọi người trên mặt đất thấy quang huy của mình, vậy sẽ là một chuyện vô cùng khó khăn, thậm chí có thể nói là rất ngu xuẩn.”

Triệu Tịch Nguyệt chậm rãi quay đầu nhìn hắn, có chút không xác định hỏi: “Ngươi đem mình so sánh với mặt trời ư?”

Tỉnh Cửu nói: “Chỉ là một ví dụ.”

“Thanh Dung phong có rất nhiều sư tỷ lén đàm luận vệ ta, nói ta rất tự luyến.”

Triệu Tịch Nguyệt trầm mặc một chút, nói: “Ta cảm thấy ta còn không bằng ngươi.”

Tỉnh Cửu nói: “Ta cảm thấy ngươi có thể hiểu được ý của ta.”

Triệu Tịch Nguyệt không nói gì.

Nàng biết Tỉnh Cửu muốn biểu đạt điều gì.

Nàng là trời sanh đạo chủng, kiếm đạo kỳ tài, Thanh Sơn Tông ân sủng, bắt đầu từ mới ra đời, đã thừa nhận vô số tầm mắt chú ý. Tiến vào nội môn, nàng lựa chọn pháp môn gian nguy như kiếm ý thối thể để tu luyện, có lẽ cũng cùng chuyện này có liên quan, bởi vì như vậy nàng có thể núp sâu trong tầng mây ở Kiếm Phong, không bị người khác nhìn thấy.

Nàng trầm mặc không nói, nhìn rất quật cường.

Tỉnh Cửu giơ tay lên, vuốt vuốt tóc của nàng.

Triệu Tịch Nguyệt nhíu mày, nhìn chằm chằm vào hắn, sát ý mười phần.

Tỉnh Cửu thu tay lại, mặt không đổi sắc nói: “Ngươi nên đi gội đầu đi, tu hành mà thôi, không cần làm cho mình chật vật như thế.”

Triệu Tịch Nguyệt dùng sức lắc đầu, tro bụi rơi xuống, nhìn giống như con cún ở bên ngoài chơi suốt một ngày mới về nhà.

“Ta quên mất.”

Nói xong câu đó, nàng ngự kiếm hướng động phủ của mình trên vách đá dựng đứng bay đi.

Tỉnh Cửu cảm giác hình như mình cũng quên chuyện gì.

Không bao lâu, Triệu Tịch Nguyệt đã trở lại, đổi áo mới, tóc ngắn đen nhánh còn đang đọng nước.

Động phủ mà nàng ở tự nhiên điều kiện so với đệ tử bình thường tốt hơn nhiều, vị trí ở chỗ cao nhất của vách đá, lại có Tích Lai phong tiên sư đưa tới một dòng suối nước nóng.

Tỉnh Cửu liếc nhìn tóc của nàng.

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Kiếm nguyên là dùng để giết người, có thể nào dùng vào những chuyện này chứ.”

Tỉnh Cửu đang chuẩn bị nói gì, bỗng nhiên quay đầu nhìn về bầu trời phía đông.

Trong bầu trời vang lên mấy tiếng hú gọi cực kỳ bén nhọn.

Tầng mây bị xé rách, mang ra mấy đường mây thẳng tắp, nhìn giống như mũi tên vậy.

Oanh một tiếng nổ vang, bộ phận ở giữa tầng mây bắt đầu bất an, một lát sau, một đạo kiếm quang phá mây lao ra, đi tới bầu trời phía trên suối Tẩy Kiếm.

Đạo kiếm quang này tinh khiết mà sáng ngời, tầng cấp cực cao, tản ra kiếm ý vô cùng lành lạnh, người ngự kiếm hẳn là vị cường giả cảnh giới thâm hậu. Nhưng không biết sao, đạo phi kiếm này vô cùng không ổn định, cong vẹo, giống như là thôn phu uống rượu say, hoặc như dã hạc bị sợ hoảng hốt chạy loạn.

Kiếm quang ở vách đá bên khe suối đang xuyên qua, thỉnh thoảng ở trên cao, thỉnh thoảng chìm xuống thấp.

Trên thân kiếm truyền đến một thanh âm vô cùng thê lương, hướng bốn phía vang vọng.

“Cho dù không có một, vậy hai đâu!”

“Không có một, hai đâu?”

Tiếng la của người ngự kiếm quanh quẩn trong hạp cốc.

Kiếm ý kinh khủng thỉnh thoảng rơi xuống, nước suối đột nhiên loạn, trên vách đá dựng đứng sinh ra từng đạo dấu vết rõ ràng, đá vụn tuôn rơi rơi xuống.

Phương xa chư phong ẩn có kiếm quang dâng lên, hẳn là thân truyền đệ tử đang chạy tới.

Bên khe suối Tẩy Kiếm, các đệ tử được sư trưởng triệu tập, tránh vào Tẩy Kiếm Các.

Nghe tiếng hét thê lương trong bầu trời, nhìn vách đá bị kiếm ý quét qua, đại thụ chọc trời cùng tảng đá thê thảm đứt rời, các đệ tử sắc mặt tái nhợt, rất khủng hoảng.

Đây là chuyện gì? Người này là ai? Tại sao điên cuồng như thế, đáng sợ như thế?

...

...

Triệu Tịch Nguyệt đi tới vách đá, nhìn đạo kiếm quang điên cuồng trong bầu trời, tròng mắt toát ra cảnh giác cùng địch ý.

Tỉnh Cửu lẳng lặng nhìn nàng, muốn biết ngọn nguồn phát ra của hai loại tâm tình này là gì?

Kiếm quang đến từ chư phong, cự ly suối Tẩy Kiếm còn hơn mười dặm đã ngừng lại, hẳn là nhận được dụ lệnh.

Đạo kiếm quang điên cuồng kia quá nhanh, người ngự kiếm quá mạnh mẽ, thân truyền đệ tử bình thường của chư phong căn bản không phải đối thủ, chỉ có thể tăng thêm thương vong, cho nên hơn trăm đạo kiếm quang chẳng qua là thủ phía bên ngoài, kết thành vài tòa kiếm trận, dùng thứ này tự vệ, đồng thời cũng phòng bị người điên ngự kiếm kia chạy mất.

Chư kiếm đệ tử kết thành kiếm trận, thiên địa chợt biến sắc.

Tầng mây hướng khắp nơi lan tỏa, một đạo thiết kiếm hình dạng và cấu tạo ngay ngắn, từ phía bầu trời rơi xuống.

Thiết kiếm hình vuông gặp gió phiêu diêu mà dài ra, biến thành lớn hơn mười trượng, trực tiếp ngăn chận đạo phi kiếm điên cuồng kia, đem trấn áp đến một mảnh vùng núi cách xa mấy dặm.

Ầm ầm nổ vang, giống như chân thật lôi đình, ở phía dưới thiết kiếm không ngừng vang lên.

Phiến núi đá đá sỏi bị chấn tung lên khỏi mặt đất, nhanh như chớp cổn động, phảng phất dường như vật sống.

Kinh khủng chấn động từ phương xa đi tới suối Tẩy Kiếm, nước suối như sôi, đụng vách đá mà tung tóe, không biết bao nhiêu cá tôm bị đánh chết.

Sau nửa canh giờ chiến đấu rốt cục dừng lại, thiết kiếm yên tĩnh trở lại, giống như một cái ô chân thật.

Không biết người kia bị thiết kiếm trấn áp đã chết hay là như thế nào.

Vô số cá chết nổi đến trên mặt suối, nhìn giống như Triều Ca thành thương nhân giàu có nhất vứt ra mười mấy giỏ tiền bạc.

Vách núi đạo kiếm điên kia chém ra, chậm rãi rơi xuống, tiến vào trong suối, kích khởi vô số sóng lớn, mang đến không biết bao nhiêu thở dài.

“Đây chính là Phá Hải cảnh uy năng sao?”

Nhìn hình ảnh phương xa, Triệu Tịch Nguyệt nói.

Tỉnh Cửu đi tới bên người nàng, nói: “Nguyên Kỵ Kình đã rất nhiều năm không tự mình xuất thủ, ta cảm thấy có thể hắn đã sớm Phá Hải viên mãn, tiến vào Thông Thiên cảnh.”

Triệu Tịch Nguyệt nhìn hắn một cái.

Nếu như những lời này là thật, Thanh Sơn Tông lại thêm... một vị Thông Thiên cảnh đại vật nữa, chắc chắn sẽ làm cả tòa đại lục khiếp sợ.

Tỉnh Cửu làm sao biết được? Mà vì sao phải nói với mình?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.