Đại Đạo Triêu Thiên

Chương 74: Chương 74: Có lẽ từ đầu đã là sai




Tỉnh Cửu đi tới bên bờ, nước sông như thác nước từ trên bạch y chảy xuống.

Bọn quân sĩ trên tường Triêu Nam thành đang chạy trốn, không biết chuyện gì xảy ra.

Tỉnh Cửu nhìn bên kia một cái, sử dụng kiếm nguyên đem nước trên người bốc hơi, cả người bao phủ một tầng sương trắng.

“Hiện tại ngươi còn hỏi tại sao ta lại muốn tới Triêu Nam thành chứ?”

Thanh âm của Triệu Tịch Nguyệt ở ngoài sương mù vang lên.

Tỉnh Cửu biết được vì sao Triêu Nam thành quân sĩ khẩn trương như vậy, nghĩ đến chắc là nàng ngự kiếm ra khỏi thành đã kinh động không ít người.

Hắn không trả lời vấn đề này, bởi vì nàng nói không sai.

Toàn bộ chuyện phát sinh ở trên người Liễu Thập Tuế giống như hắn đã đoán trước, nhưng đúng là vẫn muốn tới tận mắt nhìn mới có thể yên tâm.

Triệu Tịch Nguyệt hỏi: “Tìm được thứ ngươi muốn tìm chứ?”

Tỉnh Cửu đáp phải.

Triệu Tịch Nguyệt không hỏi thêm gì nữa.

Tỉnh Cửu nhìn nàng nói: “Ngươi vẫn muốn tra tiếp ư?”

Triệu Tịch Nguyệt cũng đáp phải.

“Chuyện này thật ra không có quan hệ gì tới lôi hồn mộc.”

Tỉnh Cửu nhìn nàng nói: “Nếu như phi thăng thất bại, nguyên nhân chỉ là trận pháp có vấn đề.”

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Lôi Phá Vân dám trộm lôi hồn mộc dưới Bích Hồ phong, cũng sẽ dám động tay chân ở trên tài liệu trận pháp.”

Hai chuyện cũng không quan hệ, nhưng suy luận này quả thật có lý.

Tỉnh Cửu nói: “Trận trên đỉnh Thần Mạt phong, hắn không động tay chân được.”

Triệu Tịch Nguyệt nghĩ thầm mình ở đỉnh núi cũng không thấy bất kỳ dấu vết trận pháp nào, ngay cả một tia khí tức còn sót lại cũng không có.

“Tan thành mây khói, chính là tên tòa trận pháp này.”

Tỉnh Cửu nói: “Sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì.”

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Tan thành mây khói... cái tên này thật xấu.”

Tỉnh Cửu nói: “Người tu đạo phi thăng đối với người lưu lại thế giới này mà nói chính là tử vong, vốn không phải chuyện gì vui vẻ.”

Triệu Tịch Nguyệt trầm mặc một lát, nói: “Khó trách sư thúc tổ phi thăng, Thanh Sơn Cửu Phong không có mấy người cao hứng.”

Tỉnh Cửu không nói gì.

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Nếu như tài liệu không có vấn đề, trận pháp làm sao có thể xảy ra vấn đề?”

“Có thể... trận pháp Cảnh Dương chân nhân năm đó học được vốn đã sai.”

Tỉnh Cửu mỉm cười nói.

Nụ cười của hắn có chút nhạt.

...

...

Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt rời khỏi Triêu Nam thành, vượt qua sơn lĩnh mà đi, không biết thân ở phương nào.

Thanh Sơn bên kia, Liễu Thập Tuế cuối cùng tỉnh lại, làn da nóng hổi khôi phục nhiệt độ bình thường, thần trí không bị ảnh hưởng, nhìn không có thay đổi gì, không ai biết, khi hắn nhìn chính mình trong gương đồng, thỉnh thoảng có thể ở chỗ sâu nhất của con ngươi, thấy một vệt màu đỏ đẹp đẽ.

Ngày hôm sau, Liễu Thập Tuế bị nhốt vào Kiếm Ngục, Bạch Như Kính trưởng lão dù tức giận như thế nào, cũng không cách nào thay đổi quyết định của Thượng Đức phong.

Bởi vì Thượng Đức phong hoài nghi, trận đại chiến trừ yêu ở Trọc Thủy, Liễu Thập Tuế trộm nuốt yêu đan của quỷ mục lăng.

Nuốt yêu đan có thể trợ giúp người tu đạo nhanh chóng tăng cao cảnh giới, nhưng rất có thể ô nhiễm đạo tâm, để cho người tu đạo tẩu hỏa nhập ma.

Đối với huyền môn chính tông mà nói, đây là hành động tuyệt đối không cách nào tiếp nhận, đối với Thanh Sơn Tông mà nói, càng là trọng tội trái nghịch với kiếm luật.

Mặc dù Liễu Thập Tuế là trời sanh đạo chủng thâm thụ tông phái kỳ vọng, nếu quả thật làm ra loại chuyện này, chỉ sợ trừng phạt nhẹ nhất cũng sẽ là phế bỏ tu vi, trục xuất Thanh Sơn.

Thời gian kế tiếp, Thượng Đức phong đối với Liễu Thập Tuế tiến hành tra hỏi cực kỳ nghiêm nghị, cuối cùng thậm chí còn động hình.

Kết quả tra hỏi lại có chút ngoài dự đoán của mọi người.

Ở bờ Trọc Thủy Liễu Thập Tuế bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh, cùng với thân thể nóng hổi, đạo mạch đột nhiên có nhiều dị tượng, cũng cho thấy quả thật là hắn đã nuốt chửng yêu đan.

Nhưng vô luận Thích Việt phong sư trưởng kiểm tra, hay là Trì Yến sử dụng kiếm tâm nghe mạch, cũng không thể tìm được căn cứ chính xác trong thân thể của hắn.

Theo đạo lý mà nói, nếu không có chứng cớ, nên thả người, nhưng chuyện này quỷ dị như vậy, Thượng Đức phong làm sao chịu kết án ngay lúc đó.

Nguyên Kỵ Kình tự mình hạ lệnh, vẫn đem Liễu Thập Tuế nhốt tại Kiếm Ngục, hơn nữa cấm bất luận kẻ nào tới thăm.

Cho tới bây giờ, bất kể là Bạch Như Kính trưởng lão hay là đệ tử trẻ tuổi của Lưỡng Vong phong, thật ra cũng đã tin phán đoán của Thượng Đức phong.

Cho nên cũng không có ai đi thăm Liễu Thập Tuế.

Vô luận Thượng Đức phong dụng hình như thế nào, Liễu Thập Tuế cũng vẫn duy trì trầm mặc, dù thống khổ như thế nào, ngay cả một câu thô tục cũng không chịu nói.

Hắn lẳng lặng ngồi trong nhà tù không thấy mặt trời, gương mặt tràn đầy vết thương tràn ngập quật cường, rồi lại cô đơn như vậy.

...

...

Thanh Sơn Cửu Phong khiếp sợ.

Khe suối tẩy kiếm, thường xuyên có thể nghe được nghị luận có liên quan chuyện này, hoặc là không tin, hoặc là đồng tình, nhưng tuyệt đại đa số là hờ hững cùng khinh miệt.

Loại hờ hững cùng khinh miệt này, đến từ thất vọng đối với Liễu Thập Tuế, nếu thâm thụ tông phái coi trọng, vì sao cần vội vàng như thế, tự mình làm rối loạn đạo tâm.

Cố Thanh ở Thần Mạt phong luyện kiếm, tin tức tới chậm hơn chút ít, thời điểm hắn biết chuyện này, Liễu Thập Tuế đã bị giam hơn mười ngày.

Hắn cảm thấy chuyện này có vấn đề, bởi vì hắn cùng Liễu Thập Tuế từng tiếp xúc mấy lần, căn bản không tin tưởng Liễu Thập Tuế sẽ ăn trộm yêu đan.

Nếu như Liễu Thập Tuế tiếp tục bị giam trong Kiếm Ngục âm u, thời gian dài, con đường tu đạo sẽ gặp bị tổn thất vô cùng nặng nề, thậm chí từ đó đoạn tuyệt.

Nhưng hắn hiện tại chẳng qua là thừa kiếm đệ tử tạm trú tại Thần Mạt phong, làm sao có thể đến giúp Liễu Thập Tuế?

Lúc này, hắn nhớ tới câu nói của Tỉnh Cửu trước khi rời đi nói với mình: Nếu như có chuyện, tìm hầu tử.

Cố Thanh là người rất thông minh, cũng đã sớm suy nghĩ cẩn thận ý tứ của những lời này.

Ở rất nhiều người xem ra, đôi chủ tớ Tỉnh Cửu cùng Liễu Thập Tuế đã càng lúc càng xa cách, chỉ có Cố Thanh biết quan hệ chân chính giữa Tỉnh Cửu cùng Liễu Thập Tuế, tỷ như những cây trúc kia, vừa tỷ như lời dặn dò này, hắn rất chắn chắn, đối với Tỉnh Cửu mà nói, Thanh Sơn Cửu Phong chỉ có chuyện của Liễu Thập Tuế mới là chuyện.

Như vậy ý tứ của những lời này chính là: Nếu như Liễu Thập Tuế xảy ra chuyện, phải đi tìm hầu tử.

...

...

Cố Thanh đi tới ngoài nhà gỗ, dùng quyền đập nát mấy thân cây, sau đó ô ô kêu hai tiếng.

Trong rừng cây vang lên thanh âm cành lá loan gãy, còn có tiếng kêu của viên hầu.

Mười mấy con viên hầu đi tới bốn phía nhà gỗ, vây quanh hắn.

Cố Thanh hiện tại đã học cách hầu tử kêu, nhưng không có nghĩa là hắn có thể dùng những tiếng kêu này để kể lại minh bạch chuyện này.

Hắn nhìn viên hầu, dùng tốc độ chậm chạp, phát âm tiêu chuẩn, đem chuyện này trước sau nói một lần.

Viên hầu nhanh chóng vò đầu bứt tai, chỉ vào hắn không ngừng thét chói tai.

Cố Thanh biết bọn họ đang chửi mình, mở hai tay, rất vô tội, nghĩ thầm ta đây có thể làm sao?

Một con hầu tử nhỏ từ cửa sổ bò vào nhà gỗ, lấy một trang giấy, càng không ngừng huy vũ.

Cố Thanh vỗ trán một cái, nghĩ thầm tại sao mình đần như vậy?

Viên hầu mở hai cánh tay, cũng vẻ mặt vô tội, nghĩ thầm ngươi giờ mới biết ư?

Mài nước xong, mở ra giấy trắng, nghĩ viết những nội dung gì, Cố Thanh lại cảm thấy khó khăn.

Bởi vì hắn căn bản không biết phong thư này sau đó sẽ đưa đến trong tay ai.

Mấy phen châm chước, hắn cuối cùng viết mấy câu rất đơn giản, không quên dùng tay trái chấp bút.

“Ta không biết ngài là ai, tóm lại, chuyện của Liễu Thập Tuế xin nhờ cậy.”

...

...

Ngày hôm sau.

Liễu Thập Tuế được thả ra.

Vô luận là đệ tử bình thường bên khe suối tẩy kiếm, hay là mọi người trong Cửu Phong, cũng cảm thấy rất kinh ngạc.

Thượng Đức phong không đưa ra giải thích.

Không ai đi đón Liễu Thập Tuế.

Thời điểm Liễu Thập Tuế trở lại Thiên Quang phong, cũng không thấy sư phụ của mình Bạch Như Kính, nghênh đón hắn chính là vô số ánh mắt có chút xa lạ.

Đêm khuya, Cố Hàn tới.

“Vì thiên hạ chánh đạo, có chút hy sinh là đáng giá.”

Tay Cố Hàn rơi vào trên bả vai của hắn, an ủi nói: “Đại sư huynh vốn định tự mình tới đây, nhưng lo lắng rơi vào trong mắt người khác.”

Liễu Thập Tuế hỏi: “Vì sao Thượng Đức phong lại thả ta? So với kế hoạch sớm hơn quá nhiều.”

Cố Hàn nói: “Tự nhiên là sư phụ lão nhân gia lên tiếng.”

Nghĩ đến chuyện này do Chưởng môn đại nhân tự mình an bài, Liễu Thập Tuế cảm giác gánh nặng trên vai càng thêm trầm trọng.

Sau khi Cố Hàn đi, hắn ngồi ở phía trước cửa sổ, nhìn chén đèn dầu trầm mặc thật lâu.

Hắn bỗng nhiên rất nhớ Tỉnh Cửu, hoặc là nhớ ban đầu ở sơn thôn, bên hồ nước, dưới đại thụ, cuộc sống đơn giản ngày ngày nghe tiếng ve kêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.