Đại Đạo Triêu Thiên

Chương 71: Chương 71: Các ngươi muốn chết phải không?




Vị quản sự kia ngẩng đầu nhìn về nơi thanh âm phát ra, phát hiện là một gian phòng nào đó ở lầu tám, hơi chút hồi tưởng, đã biết là tông phái gì.

Dựa theo quy củ của Bảo Thụ Cư, hắn không thể công khai thân phận của đối phương, mỉm cười nói: “Bằng hữu cớ gì nói ra lời ấy?”

Đạo thanh âm âm lãnh kia nói: “Chớ nhiều lời, định thần băng phiến, chúng ta nhất định phải có, mau mua bắt đầu đấu giá đi.”

Vị quản sự kia nghe vậy hơi giận, cố gắng bình tĩnh tâm tình, ôn hòa nói: “Đều là đồng đạo, cần gì bức bách như thế?”

Người này cười lạnh một tiếng, nói: “Theo quy củ làm việc, có vấn đề gì?”

Vị quản sự kia khẽ híp mắt, nghĩ thầm chẳng lẽ muốn tới gây chuyện, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Các hạ nên biết, nơi này là Triêu Nam thành.”

“Ta dĩ nhiên biết là Triêu Nam thành.”

Người trong phòng trên lầu tám đùa cợt nói: “Làm sao ngươi không dứt khoát đem đại danh của Thanh Sơn Tông nói ra luôn?”

Vị quản sự kia lạnh giọng nói: “Nói thì đã sao? Chẳng lẽ ngươi còn dám bất kính đối với Thanh Sơn ư!”

“Dĩ nhiên không dám, chẳng qua ngươi cảm thấy Thanh Sơn Tông hiện tại sẽ để ý đến các ngươi ư? Ta rất muốn biết, Bảo Thụ Cư các ngươi bây giờ còn lớn lối như vậy, đến tột cùng từ đâu mà có đảm khí như vậy!”

Người này cười lạnh nói.

Quản sự nghe vậy biến sắc, rốt cuộc biết vì sao đối phương dám lớn lối đến như thế.

Hai năm trước, Thanh Sơn Bích Hồ phong biến thiên... Bảo Thụ Cư mất đi chỗ dựa lớn nhất, chỉ là đối phương làm sao mà biết được?

“Nói đến lớn lối, làm sao qua được Tam Đô Phái các ngươi, đi tới Nam Hà châu chúng ta, lại còn dám tranh đoạt đồ với Quả Thành Tự.”

Quản sự nữa cũng bất chấp quy củ, cười lạnh một tiếng đem lai lịch của đối phương chỉ ra.

Nếu như người của Tam Đô Phái vẫn cố ý muốn định thần băng phiến, vậy để cho bọn họ đi cùng Quả Thành Tự tranh giành đi.

Nghe tên Tam Đô Phái, trong lầu vang lên một trận nghị luận.

Tam Đô Phái là một kiếm phái phương tây, danh tiếng cũng không vang dội cho lắm, nhưng bởi vì phụ thuộc vào Côn Luân Phái, cũng không có ai nguyện ý trêu chọc vào.

Cửa sổ gian phòng kia được mở ra, một trung niên nhân vẻ mặt âm lãnh đứng phía trước cửa sổ, nhìn quản sự dưới lầu cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn về vị lão tăng Quả Thành Tự nói: “Bẩm báo đại sư, cũng không phải bổn phái muốn đối nghịch với quý tự, chỉ là tiểu chủ của phái ta thân mang bệnh nặng, cần định thần băng phiến cứu trị, thật sự không thể nào nhường được.”

Vị trung niên nhân này không chút khách khí với Bảo Thụ Cư, nhưng đối với Quả Thành Tự lại có chút cung kính.

Nghe lời này, rất nhiều người có chút khó hiểu. Định thần băng phiến cũng không phải là thần dược hiếm thấy gì, chỉ là đúng dịp gần nhất Triêu Nam thành xuất hiện quỷ mục lăng, dân chúng bị nhiếp hồn ngã bệnh, Quả Thành Tự mới đích thân ra mặt. Tam Đô Phái phụ thuộc vào Côn Luân Phái, Côn Luân Phái lại cùng Trấn Bắc thần quân quan hệ mật thiết, nếu như công tử của Chưởng môn Tam Đô Phái bệnh nặng, làm sao có thể không lấy được thuốc này?

Trung niên nhân biết mọi người đang suy nghĩ điều gì, nói: “Tiểu chủ tới Nam Hà châu du ngoạn, bất hạnh ở Ứng thành... Trúng hoa độc.”

Tiếng huyên náo tái khởi, xem ra tất cả mọi người biết hoa độc kia có lai lịch gì.

Nếu quả thật là vị nữ tu lòng dạ độc ác kia gây ra, Tam Đô Phái tiểu chủ cũng quả thật đáng thương.

Hoa độc sẽ không để cho nhân thân chết, nhưng sẽ cho người ta ngứa ngáy khó chịu, cực kỳ khó chịu, chẳng qua nếu như thật sự có nghị lực, chịu khổ mười ngày có thể chuyển biến tốt đẹp.

Vấn đề là, người của Tam Đô Phái làm sao có thể trơ mắt nhìn tiểu chủ nhà mình chịu đựng hành hạ đến thế?

“Định thần băng phiến, chúng ta nhất định phải mang đi, về phần những người phàm ở Triêu Nam thành... Chỉ có thể coi là bọn họ vận khí không tốt.”

Vị trung niên nhân kia nói.

Nghe lời này, trong lầu lại không có quá nhiều thanh âm phản đối. Lòng nhân ái thì ai cũng có, nhưng ở trong mắt người tu hành, tánh mạng người phàm thực sự không đáng là gì, nhất là khi đối tượng đem ra so sánh chính là bọn hắn.

Vị lão tăng Quả Thành Tự kia tự nhiên không đồng ý với cách nói này, nhưng cũng không giỏi biện luận, chẳng qua là lắc đầu, thở dài.

Trong gian phòng trên lầu bảy, Triệu Tịch Nguyệt có chút không hiểu, hỏi: “Loại tiểu tông phái này, làm sao lại không sợ Quả Thành Tự chứ?”

Tỉnh Cửu nói: “Hòa thượng tính tình rất tốt.”

Lời này nói chính là phong cách hành sự của Quả Thành Tự, hoặc là nói danh tiếng tạo thành vô số năm qua ở tu hành giới.

Dĩ nhiên một phần cũng vì đây là Triêu Nam thành, thuộc lãnh thổ của vương triều, đặt ở Bắc Địa, có ai dám bất kính đối với Quả Thành Tự chứ? Tam Đô Phái nếu như dám cùng Quả Thành Tự đoạt thuộc, chỉ sợ đã bị dân chúng nổi giận xé thành mảnh nhỏ, Phong Đao Giáo càng không thể nào buông tha, có lẽ sẽ trực tiếp tìm tới Côn Luân.

Tuy nói người tu hành trong lầu chấp nhận cách nói của trung niên nhân Tam Đô Phái, nhưng nơi này dù sao cũng là Triêu Nam thành, Quả Thành Tự cao tăng cần thuốc cứu trị bệnh nhân, bọn họ làm sao chịu trơ mắt nhìn kiếm tu từ phương tây tới dễ dàng đem thuốc lấy đi, cạnh tranh từ bắt đầu đã có rất nhiều ra giá, rất nhanh định thần băng phiến đã vượt qua giá trị vốn có.

Tam Đô Phái không yếu thế chút nào, vô luận ra bao nhiêu, bọn họ cũng sẽ tiếp tục tăng giá.

Côn Luân Sơn có rất nhiều tinh quáng, Tam Đô Phái mặc dù không giàu có giống Côn Luân Phái, nhưng tinh thạch cũng sẽ có không ít.

Theo thời gian trôi đi, giá cả của định thần băng phiến được nâng lên càng ngày càng cao, những tông phái kia bất đắc dĩ dần dần rút lui.

Cho dù bọn họ muốn dùng định thần băng phiến để kết than với Quả Thành Tự, cũng phải suy nghĩ một chút giá tiền.

Mắt thấy định thần băng phiến sẽ thuộc về Tam Đô Phái, bỗng nhiên vị quản sự kia khuôn mặt tươi cười, nói một câu.

“Huyền tự ất hào phòng, ra giá một viên huyền thảo đan.”

Nghe lời này, trong lầu đầu tiên là yên tĩnh, sau đó một mảnh xôn xao.

Huyền thảo đan chính là đanh dược ở Trung Châu Tuyên Hoá sơn, đồn đãi nhất định phải do tiểu thiên địa đồng lô tự mình ngao luyện mới có thể chế thành.

Vô luận là công hiệu hay là giá trị, huyền thảo đan cũng muốn so với định thần băng phiến trân quý gấp trăm lần.

Vì sao người trong gian phòng kia nguyện ý ra một viên huyền thảo đan đến mua định thần băng phiến? Chẳng lẽ bọn họ cũng muốn kết than với Quả Thành Tự cao tăng? Nhưng trả giá như thế không khỏi quá mức hay sao.

Tam Đô Phái cũng rất khiếp sợ, nhìn nhau im lặng, không biết nên làm như thế nào.

Vị trung niên nhân kia cười lạnh một tiếng, ý bảo không cần tăng giá nữa, ngồi trở về, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Gió đột nhiên đổi chiều, chẳng ai ngờ rằng, định thần băng phiến có thể định ra chủ nhân như vậy.

Ngoài dự tính chính là, cửa sổ gian phòng lầu bảy thủy chung chưa mở, người này tựa như không có ý tứ cùng Quả Thành Tự tăng nhân gặp mặt.

...

...

Quản sự chủ trì đấu giá tự mình đem định thần băng phiến đưa đến huyền tự ất hào phòng, hơn nữa phi thường cẩn thận cúi đầu, không có liếc mắt nhìn Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt.

Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Vị quản sự kia cung kính vô cùng hai tay đưa lên một hộp gỗ nhỏ.

Tỉnh Cửu nhận hộp gỗ mở ra.

Triệu Tịch Nguyệt liếc nhìn, phát hiện là viên huyền thảo đan này, hơi chút nghĩ ngợi đã hiểu ý tứ của Bảo Thụ Cư, tương đối hài lòng.

Vị quản sự kia thấp giọng nhắc nhở mấy câu, đề nghị bọn họ có thể ngồi thêm một chút, chờ ông chủ tới gặp mặt rồi hãy nói.

Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt biết ý tứ của hắn, nhưng không để ý đến, buổi đấu giá này thật sự có chút không thú vị, rõ ràng tra không được đầu mối gì, còn lâm vào mấy chuyện vô bổ.

Nhìn hai đạo thân ảnh hướng phía dưới đi tới, vị quản sự kia nghĩ thầm không biết là quái nhân nơi nào đến, được vội vàng báo cho ông chủ một tiếng.

Hôm nay vốn chính là một tuồng kịch Bảo Thụ Cư an bài, khi bọn hắn biết y tăng Quả Thành Tự cần định thần băng phiến, nội dung vở kịch này đã được sắp đặt xong, bọn họ vốn muốn thông qua chuyện này giúp Bảo Thụ Cư đạt được danh tiếng tốt hơn, cũng để vài ngày nữa tiên sư từ Thanh Sơn tới có được kết quả tốt, nào ngờ Tam Đô Phái bỗng nhiên nhảy ra ngoài, suýt nữa diễn thành tiết mục khác.

Quản sự lại nghĩ tới, hai người kia không thông qua mình đem băng phiến chuyển giao cho Quả Thành Tự y tăng, chẳng lẽ tính toán lén đi tìm đối phương ư?

...

...

Rời đi Bảo Thụ Cư không xa, Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt đã bị người của Tam Đô Phái ngăn cản.

Tỉnh Cửu đã rất nhiều năm chưa bao giờ gặp chuyện như vậy, Triệu Tịch Nguyệt chỉ ở trong sách từng gặp chuyện xưa như vậy, cảm thấy không có chút mới mẻ nào, rất không thú vị.

Nàng nhìn bọn họ thật tình hỏi: “Các ngươi muốn chết phải không?”

Tam Đô Phái đám người còn chưa kịp mở miệng uy hiếp đối phương, kết quả đã nghe được câu hỏi như vậy, không khỏi giật mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.