Đặc Thù Không Gian

Chương 2: Q.1 - Chương 2: Linh Hồn Đến Từ Tương Lai




- Hài tử ngốc… em thích gọi thế nào thì gọi như vậy đi.

Đôi mắt Tuyết Cơ hơi đỏ lên. Âm thanh của nàng có chút nghẹn ngào:

- Tiểu Vũ, lúc em còn bé Tuyết Cơ tỷ tỷ hay trách mắng em, em có giận chị không?

- Không có.

Long Vũ kiên định lắc đầu:

- Sau khi lớn lên em đã hiểu, chị hay đánh mắng em. Hoàn toàn muốn tốt cho em, em hiện tại muốn cảm kích chị còn không kịp, tại sao lại phải oán giận chị ?

- Hài tử ngoan…

Tuyết Cơ miễn cưỡng tươi cười, nói:

- Đáp ứng chị Tuyết Cơ, em không được bỏ cuộc. Em còn nhớ em đã từng thề cái gì không? Em đã nói, có ngày tu vi của em sẽ vượt qua chị. Lúc đó em sẽ đánh bại chị để trả thù. Chị Tuyết Cơ rất chờ mong ngày đó..

- Nhớ rõ… Tất nhiên là nhớ rõ…

Long Vũ nghe thấy vậy, đôi mắt liền giảo hoạt hẳn lên, cười nói:

- Chị Tuyết Cơ. Nếu quả thật có một ngày như vậy, chị có tức giận không?

- Chắc chắn là không.

Tuyết Cơ nghiêm túc lên tiếng. Nhưng trong con mắt của nàng hiện lên một chút ngượng ngùng.

- Vì chờ đến ngày tỉ thí, mình phải cố gắng sống.

Long Vũ nhắc một tiếng rồi trở về phòng mình nghỉ ngơi.

- Ai.

Nhìn bóng lưng Long Vũ, Tuyết Cơ lặng lẽ thở dài. Tuy nàng rất muốn sử dụng oan nghiệt huyết, nhưng Long Vũ một mực cự tuyệt, nàng cũng đành phải buông tha. Long Vũ là một hài tử mạnh mẽ, quyết đoán. Một khi hắn đã quyết định việc gì, người khác không có cách nào thuyết phục.

………………………

………………………….

Thoáng một cái đã trôi qua ba ngày, cũng sắp đến ngày đại nạn của Long Vũ. Mấy ngày nay, Long Thiên Trạch đã nghỉ đi làm để đến trường, giúp hắn xin được nghỉ học.

Sáng sớm, ánh mặt trời rạng rỡ xuyên qua cửa sổ chiếu lên trên mặt của Tuyết Cơ. Nàng xoay người, chậm rãi mở hai mắt ra. Đột nhiên, trong lòng nàng cảm thấy căng thẳng. Ở sâu trong nội tâm nàng xuất hiện một loại cảm giác xấu.

- Bang, bang.

Đúng lúc này , bên ngoài cửa truyền tới tiếng Long Thiên Trạch kêu la:

- Tuyết Cơ, có chuyện không tốt. Tiểu Vũ lưu lại một phong thư rồi bỏ nhà đi rồi.

Tuyết Cơ nghe thấy vậy, vội vàng xoay người rời giường. Dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo vào. Sau đó như một tia chớp tiến vào phòng khách, tiếp nhận phong thư từ tay Long Thiên Trạch.

Rất nhanh đọc qua vài lần, Tuyết Cơ lặng lẽ thở dài một tiếng. Cảm thấy thân mình mềm nhũn, cả người ngồi phịch lên chiếc ghế sa lon.

Long Vũ đi rồi, hắn nói hắn muốn có một thời gian yên tĩnh. Không muốn làm cho Tuyết Cơ cùng Long Thiên Trạch thương tâm. Hắn cũng không muốn Long Thiên Trạch cùng Tuyết Cơ chứng kiến ngày thiên thọ đại nạn của hắn.

- Tìm.. Nhất định phải tìm được Tiểu Vũ. Chúng ta không thể để nó xảy ra vấn đề gì được… Chúng ta phân công nhau đi tìm.

Trong phút chốc bàng hoàng, Tuyết Cơ giận dữ bật dậy giống như một con sư tử cái. Hướng về phía Long Thiên Trạch rống lên, sau đó phi thân ra khỏi phòng.

……………………

…………………….

Ban đêm, tại một ngọn núi cách ngoại ô thành phố Thiên Hải hơn một trăm dặm, Long Vũ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong tâm trí vô cùng hỗn tạp, khó chịu.

Không biết tại sao, ngày hôm nay khi hắn đối mặt với cái chết, trong lòng có chút sợ hãi. Ba năm trước, sau khi biết đại nạn của mình, bề ngoài Long Vũ giả vờ không quan tâm, nhưng trong lòng vẫn rất sợ hãi. Không phải là hắn sợ chết, chỉ là hắn còn rất nhiều việc chưa thể hoàn thành. Từ lúc sinh ra đến nay, cha mẹ mình sống chết còn chưa rõ. Công ơn nuôi dưỡng của Tuyết Cơ cùng Long Thiên Trạch cũng không kịp báo đáp. Tại trần thế này, hắn còn rất nhiều thứ chưa thể dứt bỏ được.

Có người nói sinh mệnh là đáng quý, tình yêu lại càng đáng quý. Nếu vì tự do, hai người đều có thể vứt bỏ mọi thứ. Những lời này Long Vũ không đồng tình. Theo suy nghĩ của hắn, sinh mệnh mới là vô giá. Nếu không có sinh mệnh, cũng chẳng có tình yêu và tự do, tất cả chỉ là một câu nói suông.

- Lão tặc thiên… Vì cái gì ngươi đối xử với ta như thế. Dựa vào cái gì…. Tổ tiên của ta đến tột cùng đã làm sai điều gì mà ngươi lại trừng phạt ta như vậy… Lão tặc thiên, ta không phục, ta không cam lòng…

Tâm tình Long Vũ dần dần trở lên kích động. hai tay chống nạng, tựa hồ có phần giống với phong phạm của một chủ tịch, không ngừng mắng chửi lão thiên.

Sau khi mắng một trận, tâm tình Long Vũ quả nhiên có một chút chuyển biến tốt đẹp.

Đột nhiên, phía xa chân trời xuất hiện một ngôi sao băng màu tím. Đã từng này tuổi rồi, Long Vũ cũng chưa từng nghe nói có sao băng màu tím. Nhất thời Long Vũ đã bị hấp dẫn, hắn thậm chí còn quên chửi mắng lão tặc thiên, than vãn số phận mình bất công.

Ánh mắt của hắn hoàn toàn nhìn theo di chuyển của ngôi sao băng.

- Ai da… Giống như là hướng về phía mình.

Trong lúc Long Vũ đang ngắm nhìn sao băng,

Long Vũ một trận đổ mồ hôi, chẳng lẽ là mình mắng chửi lão thiên liền gặp ngay báo ứng?

Không phải nhanh như vậy chứ?

Long Vũ không sợ chết, nhưng lại không muốn chết trong tay lão tặc thiên. Mắt thấy ngôi sao băng đến gần, hắn nhanh chân bỏ chạy. Trong miệng không ngừng lải nhải:

- Lão tặc thiên, mụ nội nó cũng chẳng ra thể thống gì. Ta tùy tiện mắng có vài câu, ngươi lại làm ra tình hình lớn như thế sao?

- Oanh long..

Long Vũ mặc dù là một phế vật, Nhưng dù gì hắn cũng đã tu hành mười mấy năm, tốc độ chạy tương đối nhanh. Ngay khi hắn vừa mới đứng yên, ngôi sao băng màu tím lập tức đập xuống mắt đất, gây ra một trận nổ lớn. Một đống đá vụn bắn lên trên người Long Vũ, làm cho hắn không khỏi đau đớn.

Sau một hồi lâu, đợi cho bụi đất rơi xuống hết. Long Vũ phát hiện tại chỗ sao băng rơi xuống, một tia sáng màu tím chói lọi chợt lóe lên.

Xuất phát từ bản tính tò mò, Long Vũ từ từ bước tới. Lập tức, hắn thấy rõ tình huống, một quả cầu thủy tinh phát ra ánh sáng màu tím giống như một hạt trân châu. Bên cạnh hạt trân châu, còn có một đồ vật có hình dáng cái cái đồng hồ.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Từ tình hình thực tế, rõ ràng đây không phải là một ngôi sao băng. Nhưng đây là cái gì, Long Vũ cũng không thể giải thích nổi.

Thoáng do dự một chút, Long Vũ tiếp tục thăm dò phía trước.Cho dù nó có nguy hiểm thế nào, hắn cũng không sợ. Dù sao thì cũng chết, chỉ cần không phải chết trong tay lão tặc thiên, Long Vũ không có gì phải sợ hãi.

- Đây thực sự là cái đồng hồ.

Sau khi đến gần, Long Vũ xác định vật bên cạnh hạt trân châu chính là một cái đồng hồ, bộ dáng cực kỳ sang trọng. Hình như là nó được làm từ chất liệu hợp kim rất nhẹ.

Nhìn nhìn xung quanh không thấy ai, Long Vũ vội vàng đeo chiếc đồng hồ vào cổ tay. Cùng lúc đó, hắn đột nhiên nghe thấy một âm thanh:

- Cầm lên, cầm lên…

Long Vũ dường như bị âm thanh kia mê hoặc. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, hắn duỗi tay nhặt lên hạt trân châu màu tím.

Trong nháy mắt, lúc tay hắn vừa mới nắm chặt hạt trân châu, một cỗ lực vô hình tiến vào thân thể hắn. Hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lập tức mất đi tri giác.

Ngay khi mất đi tri giác, Long Vũ rõ ràng nghe được một trận cười quái dị

………………………..

………………………..

Lúc Long Vũ tỉnh lại, hắn mở to mắt ra nhìn, bỗng phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh. Chung quanh toàn là màu trắng, đầu giường đặt một dụng cụ chữa bênh cỡ lớn. Hắn nghiêng đầu sang một bên, nhìn thấy được trên chiếc LCD hiện tại là ngày mùng một tháng mười.

Long Vũ trong lòng mê muội. Theo lý luận, ngày đại nạn của hắn là ngày mười lăm tháng tám âm lịch, cũng chính là ngày hai chín tháng chín dương lịch. Nói cách khác, đáng lẽ hắn đã phải chết rồi.

Nhưng từ tình huống hiện tại, hắn dường như vẫn còn sống. Phòng bệnh cùng với dụng cụ chữa bệnh đã chứng minh vấn đề này.

Hắn bình tĩnh suy nghĩ cẩn thận lại tình huống lúc trước. Hắn nhớ rõ ngày đó hắn đang ở trên núi mắng chửi lão tặc thiên. Sau đó một ngôi sao băng bay tới… Tiếp theo hắn cầm lấy chiếc đồng hồ này, sau đó cầm viên trân châu phát ra ánh sáng màu tím lên. Rồi hắn mất đi ý thức. Nhưng bây giờ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Chẳng lẽ lão tặc thiên chột dạ… Lại cho ta được sống lại… Cũng có thể xảy ra một chuyện kỳ tích gì đó?

Trong đầu Long Vũ liên tiếp xuất hiện những vấn đề cực kỳ đau đầu. Đáng tiếc, lúc này căn bản hắn không tìm thấy đáp án. Tuy rằng hắn đã tỉnh lại, nhưng thân thể vẫn rất suy yếu, cực kỳ suy yếu.

Sau một hồi kinh ngạc, hắn lại mất đi ý thức, lâm vào hôn mê. Nhưng khóe miệng hắn lại hiện lên vẻ tươi cười. Bởi vì trước khi hôn mê, hắn đã xác định được mình đã thoát được cái gọi là số mệnh, đã sống qua đêm hội trung thu.

……………………….

……………………….

Nếu cho La Hậu thêm một cơ hội, hắn chắc chắn sẽ không to gan lớn mật đi đến phủ nguyên soái để hái hoa( Hái hoa là cái gì chắc ai cũng hiểu ). Tuy con gái của nguyên soái Đại Hoa đế quốc là đệ nhất mỹ nữ La Lâm. Nhưng so với cái mạng nhỏ của mình, mạo hiểm đi hái hoa thật sự là không xứng đáng.

Đáng tiếc trên đời này không ai bán thuốc hối hận, việc này cũng đã xảy ra rồi.

Trải qua một ngày suy ngẫm, La Hậu đã biết chuyện gì xảy ra. Trong lúc hắn cùng với yêu thú cấp mười của phủ nguyên soái đánh nhau, không gian bỗng dưng bị xé nứt. Tại vết nứt không gian xuất hiện lực hút thật lớn, trực tiếp đem linh hồn hắn tách ra khỏi cơ thể, hút vào bên trong ‘trùng động’( cái này chính là lỗ hổng không gian - thời gian), đem hắn tới một thời đại kém văn minh hơn. Yêu thú chiến đấu với hắn lại càng thảm, nội đan cũng bị hút vào trong ‘trùng động’, đi cùng với La Hậu xuyên việt đến đây.

Lúc rơi xuyên qua tầng khí quyển, linh hồn của La Hậu thiếu chút nữa đã bị thiêu hủy. Nhưng mà hắn rất cơ trí, trốn vào trong nội đan yêu thú. Lúc này mới không bị hồn phi phách tán.

Sau khi hạ xuống, vận khí của La Hậu cũng không tồi. Hắn ở bên trong nội đan yêu thú ngửi thấy hơi thở của nhân loại, hơn nữa còn thành công tiến nhập cơ thể của hắn. Tuy rằng đã mất đi thân thể, nhưng tình huống này không phải là quá xấu. Chỉ cần hắn thành công đoạt xá thân thể của người này, hắn có thể được coi là sống lại.

- Ngươi là ai… Ngươi tại sao lại ở trong cơ thể của ta.

Trong Lúc La Hậu đang buồn bực, chủ nhân của thân thể xuất hiện, là một thanh niên gầy yếu, có tướng mạo rất bình thường.

- Ta là ai ? Đúng vậy, ta là ai ?

Thời gian dài lữ hành, dường như làm cho thần trí La Hậu có chút rối loạn.

Dừng lại một chút, hắn nhếch môi cười :

- Đừng sợ, ta tới từ thời đại kỷ nguyên vũ trụ năm 235 – Siêu cấp thiên sư đẹp trai La Hậu. Ngươi chính là chủ nhân của thân thể này sao ? Ha ha, gia hỏa đáng thương. Linh hồn cùng với thân thể của ngươi quá yếu nhược.Nhưng đáng tiếc, ta không còn sự lựa chọn nào khác. Nếu ông trời đã giúp ta chọn ngươi, ta đây đành phải chấp nhận thôi. Để ta xem trí nhớ của ngươi nào..

- Xuyên qua không gian ? thời đại kỷ nguyên vũ trụ…

Long Vũ cảm giác như mình đang nằm mơ. Những từ ngữ này chỉ xuất hiện ở trong tiểu thuyết, chẳng lẽ đây là sự thật ? Không lẽ cái tên La Hậu này chính là linh hồn đến từ tương lai ?

La Hậu không để ý đến sự kinh ngạc cùng với bối rối của Long Vũ. Hắn lẳng lặng nhắm mắt lại tìm tòi hết thảy trí nhớ của Long Vũ.

- Ôi vkl( Ta dịch nguyên văn, chỉ có điều viết tắt ), thì ra là một phết vật… Chẳng trách thân thể lại yếu nhược như vậy.

La Trung thở phì phì nói:

- Ta nói nè tiểu gia hỏa, tốt xấu gì ngươi cũng là một con người, tại sao thể chất lại kém cỏi đến như vậy? Sau này ta làm sao có thể sống nổi đây? Thật đáng thương, thật sự đáng thương a. Suốt mười tám năm ngươi chỉ biết có tu luyện, một chút niềm vui thú của cuộc sống cũng không có… A, tiểu tử ngươi cũng giỏi thật, lại có thể thầm mến bà cô của mình. Để ta xem nào, là một mỹ nữ, hơn nữa cũng là một thiên sư… Ha ha, tốt lắm, cuối cùng tiểu tử ngươi cũng có một chút giá trị lợi dụng.

Long Vũ bị nói trúng tim đen, sắc mặt ửng đỏ, tức giận nói:

- Không cho phép ngươi dòm ngó ý thức của ta.

- Ha ha, tiểu gia hỏa đáng thương, ngươi cho rằng ngươi có thể ngăn cản được ta sao?

La Hậu khinh thường cười cười, tiếp tục lục lọi trí nhớ của Long Vũ.

- Ồ, bây giờ ngươi còn đang học đại học. Tốt lắm, trong đại học khẳng định có nhiều em xinh tươi lắm, rất có lợi cho việc hái hoa của ta… Ha ha.

La Hậu thỏa mãn gật đầu:

- Tuy rằng, thân thể ngươi phế vật một chút, nhưng xung quanh ngươi lại có rất nhiều thú vị, ta rất hài lòng… Tiểu gia hỏa, ngươi an tâm ngủ yên đi, ta sẽ thay ngươi sống tốt.

- Ngươi có ý gì?

Long Vũ tựa hồ có chút hoảng sợ.

- Có ý gì ư? Ta tưởng ngươi chỉ có một thân phế vật, chẳng lẽ đầu óc cũng là củi mục sao… Thôi quên đi, để ta nói cho ngươi hay. Một thân thể chỉ có thể có một linh hồn. Giữa ta và ngươi, sẽ phải có một linh hồn biến mất. Đương nhiên linh hồn đó chính là ngươi. Được rồi, ta không có thời gian nói lời vô nghĩa với ngươi. Lão tử ta là người trời sinh tiêu sái hào hoa. Khi đã đến đây, ta không hề một câu oán hận. Tốt hay xấu thì trên địa cầu này cũng còn có con người tồn tại. Yêu cầu của ta cũng không cao, mỗi ngày ta chỉ cần được bò lên bụng nữ nhân là thỏa mãn rồi.

Nói đến đây, đôi mắt La Hậu hiện lên một vẻ lạnh lùng:

- Ngoan ngoãn để cho ta cắn nuốt ngươi. Từ nay về sau, sẽ sinh ra một Long Vũ hoàn toàn mới.

- Cắn nuốt?

Sắc mặt Long Vũ căng thằng, nhanh chân bỏ chạy. Nhưng La Hậu rất nhanh đã đuổi kịp, há to miệng bắt đầu cắn cánh tay của hắn. Long Vũ trong tâm đau xót, lại một lần nữa cảm nhận được sự sợ hãi tử vong.

Tốc độ cắn nuốt của La Hậu rất nhanh. Nhưng chỉ trong chốc lát, cánh tay phải của Long Vũ cũng đã không còn. Sự đau đớn kịch liệt tựa hồ làm cho hắn có đủ dũng khí.

- Không từ bỏ, nhất định không từ bỏ… Ta ngay cả số mệnh cũng thoát được, tại sao ta lại e sợ một linh hồn từ thế giới tương lai.

Long Vũ nổi giận đùng đùng, hắn há miệng bắt đầu cắn trả lại La Hậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.