Đắc Kỷ

Chương 16: Chương 16: tuyệt sắc đệ nhất võ lâm (6)




Mặc dù gia nghiêp của Tô gia không so được với Danh Kiếm Sơn Trang, nhưng cũng làmột phương cự phách trên giang hồ, Tô Ngọc Khanh là con trai độc nhất của gia chủ đời này, từ nhỏ đã ba nghìn sủng ái ở một thân, cho dù lăn lộn trong giang hồ, nhưng mỗi ngày tin tức vẫn sẽ không ngừng truyền về gia tộc.

Lần này Tô Ngọc Khanh phát bệnh là lúc sáng sớm, quản sự gần nhất liền mang theo hai tam âm nữ đến tư gia của Tô Ngọc Khanh vòng môt canh giờ, tới gần lúc chạng vạng, lại có thêm vài vị trưởng bối của Tô gia đến. Phó Ly lời ít mà ý nhiều giải thích rõ tình huống, mấy người không khỏi là ngạc nhiên vui mừng không thôi.

Chẳng biết tại sao trong lòng Phó Ly lại có chút khác thường, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt ngạc nhiên lại có chút mừng rỡ của các trưởng bối Tô gia, lại không nói thêm gì nữa, lui qua một bên.

Thời điểm Đắc Kỷ đi vào, ý thức của Tô Ngọc Khanh vẫn còn, dương khí dâng lên cuồn cuộn, mang theo từng cơn dục vọng không cách nào điều khiển được, nội lực đã hao hết, kim châm bị ép đến gãy, nghe được tiếng bước chân của nữ tử, hắn thiếu chút nữa là đỏ mắt, cũng vô ý đụng phải một cặp mắt đang đẫm lệ.

Sợi dây trong đầu đứt đoạn, trước khi ý thức của Tô Ngọc Khanh mất đi, đưa tay phất qua các huyệt đạo của Đắc Kỷ, giọng khàn khàn nói bên tai nàng: “Tô mỗ có phụ cô nương, lừa cô nương, cũng biết chính mình rất có lỗi... Tô mỗ thề, nhất định sẽ thú cô nương vì thê, đời này kiếp này, chỉ chung tình với mình cô nương.”

Kim châm lướt nhẹ qua huyệt đạo, toàn thân truyền đến một trận tê dại đến tận xương, trong chớp mắt ý thức có chút mơ hồ, Đắc Kỷ gần như là vô ý thức động sát niệm,  nhưng ngay sau đó lại chạm phải ánh mắt ẩn nhẫn pha chút thống khổ của Tô Ngọc Khanh, lập tức hiểu được, Tô Ngọc Khanh không muốn để mình trải qua chuyện mà theo hắn nó sẽ tạo ra thương tổn với nàng này.

V384 không có phát giác sát ý của Đắc Kỷ, chỉ là có chút bất bình nói: “Lương tâm không cần dùng ở chỗ này, có bản lĩnh hắn thiến chính mình đi!”

Theo như thân thể của Hứa Thanh Yên, một châm này của Tô Ngọc Khanh, cũng phải ba bốn ngày mới tỉnh lại, ý thức của Đắc Kỷ mặc dù thanh tỉnh, nhưng lại hoàn toàn không có cách nào khống chế thân thể, không thể không nói cũng có một chút mới lạ.

Chí dương kết hợp cùng với cửu âm, một ngọn lửa nhỏ có xu hướng lan ra toàn bộ đồng cỏ, khi Tô Ngọc Khanh đi ra cửa phòng đã là hai ngày sau, kể từ sau năm tám tuổi, hắn đã không thể sử dụng hai chân đi đường, gần như là đỡ tường đi ra, Bạch Thuật là người đầu tiên phát hiện ra, liền vội vàng tiến lên muốn đỡ công tử nhà mình lên.

Tô Ngọc Khanh nhẹ nhàng chậm chạp tránh khỏi bàn tay của Bạch Thuật đang hướng về phía hắn, lắc đầu, nói: “Ta có thể tự đi.”

Bạch Thuật hiểt rõ tính tình của Tô Ngọc Khanh, lập tức không lên tiếng , Tô Ngọc Khanh chống tường đứng vững, nói với Bạch Thuật: “Nói với Tô Phúc chọn vài nha hoàn đưa tới, hầu hạ Thiếu phu nhân thay quần áo rửa mặt.”

Tô Phúc chính là người quản sự trung niên đưa hai tam âm nữ lại đây hai ngày trước, chủ quản chuyện làm ăn ở Tô Châu phủ của Tô gia, Bạch Thuật nghe, liền vội vàng gật đầu đáp ứng, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Hứa cô nương là một nữ cô nhi bị diệt cả nhà, biểu thiếu gia lại không muốn nàng, nếu như công tử nhà mình lại không có chút lương tâm nào, vậy thì thật đúng là không dám nghĩ.

Hiệu suất làm việc của Tô Phúc rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã có hai nha hoàn đẩy cửa vào, Tô Ngọc Khanh là người có chút tỉ mỉ dịu dàng, sửa sang lại quần áo của Đắc Kỷ, rửa tay rửa mặt, mới để cho nha hoàn tiến vào hầu hạ, cho đến khi tắm rửa thay quần áo, hai nha hoàn mới âm thầm kinh hãi.

Cuộc sống của thiếu phu nhân có lẽ rất tốt, da thịt trên người cũng trắng như tuyết, nhưng hôm nay toàn những vết tím xanh, đỏ ửng lớn nhỏ, tựa như những cánh hoa rơi trên đất tuyết, công tử nhà mình cũng xem như là một người dịu dàng, thế nhưng cũng sẽ như vậy... Cuồng dã như vậy sao?

Sau khi Tô Ngọc Khanh rời khỏi, Đắc Kỷ liền ngủ, cho tới khi gần chạng vạng mới tỉnh lại, khi tỉnh lại người đã ở trên xe ngựa, phát hiện nàng tỉnh lại, Tô Ngọc Khanh vội vàng để sách trong tay xuống, rót cho nàng một chén trà, hỏi: “Ta đánh thức nàng sao?”

Đắc Kỷ lắc lắc đầu, tiếp nhận chén trà, uống từng ngụm, nàng khép mi bộ dáng vô cùng thanh lệ dịu dàng, lại chỉ khiến cho Tô Ngọc Khanh cảm thấy đau lòng.

“Thanh Yên, ta thừa nhận trước đây ta đã lừa nàng rất nhiều, nhưng ta thật tâm thích nàng” trong đôi mắt ôn hòa của Tô Ngọc Khanh tràn đầy sự chân thành, nói: “Lần này trở về, ta sẽ phân phát thiếp thất, tam thư lục lễ đón nàng vào cửa, nàng yên tâm, ta sẽ cố gắng tập võ, cho đến khi có thể báo thù giúp người nhà nàng mới thôi.”

Đắc Kỷ đột nhiên ngẩng đầu lên, dường như muốn nói cái gì, không tiếng động há to miệng, nước mắt lại chảy xuống, nức nức nở nở ôm lấy đệm chăn đang che kín người, tóc đen chảy xuống. Song thân bị giết, cả nhà bị diệt, khuê mật phản bội, không chỗ viện trợ, bây giờ còn thất thân cho một nam nhân có thể coi là xa lạ, những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nay, đã đủ khiến cho một tiểu thư được dưỡng trong khuê phòng từ nhỏ sụp đổ.

Tô Ngọc Khanh đau lòng nhưng lại không biết phải làm thế nào cho tốt, rõ ràng nghĩ muốn liều lĩnh ôm nàng vào trong ngực an ủi, nhưng cũng biết chính mình là người đã tạo thành tổn thương lớn nhất cho nàng.

V384 kinh ngạc nói: “Độ hảo cảm của Tô Ngọc Khanh là chín mươi hai điểm, độ hảo cảm của Phó Ly..... Ba mươi điểm?”

Dư quang khóe mắt Đắc Kỷ thoáng nhìn ra ngoài tấm màn che ngoài của sổ, tóc đen che giấu khóe môi đang khẽ cong lên, ngoài xe ngựa, con ngựa Tây Vực bờm đen của Phó Ly không biết là cố ý hay là vô ý đi đến bên cạnh xe ngựa.

Nghe tiếng khóc nức nở trong xe ngựa, tay nắm dây cương của Phó Ly khẽ căng lên, mày kiếm cau lại, dường như hận không thể tóm Tô Ngọc Khanh ra khỏi xe ngựa đánh cho một trận, làm ra chuyện bỉ ổi như vậy, không cho cô nương nhà người ta thời gian tiếp nhận, còn bất chấp ở chung một chỗ cùng người ta, dường như chỉ sợ người ta quên mất!

Phó Nhất nhìn lén thấy sắc mặt của Thiếu trang chủ nhà mình không tốt, giục ngựa tiến lên một chút, cũng nghe thấy tiếng khóc từ trong xe ngựa truyền ra, hắn hạ giọng nói: “Thiếu chủ nếu như không kiên nhẫn đi cùng biểu thiếu gia, hay là chúng ta đi trước?”

“Không cần” Theo bản năng Phó Ly nói một câu, nhìn thấy thần sắc sững sờ của Phó Nhất, dừng một chút, nói: “Vài vị trưởng bối đều ở đây, nếu ta đi trước một bước, khó tránh khỏi có chút thất lễ, huống chi phụ cận nơi này sơn tặc, giặc cỏ hoành hành, nhiều người một chút, cũng giảm bớt không ít phiền toái.”

Phó Nhất liên tục vâng dạ nhưng trong lòng lại vô cùng buồn bực, từ khi nào thì Thiếu chủ nhà mình bắt đầu để ý đến chút lễ nghi giang hồ này? Trước kia không phải đều là muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?

Tô gia và Danh Kiếm Sơn Trang không hề thuận đường, một nơi ở phía nam một nơi ở phía bắc, đây Tô Ngọc Khanh nói muốn đi Danh Kiếm Sơn Trang, là bởi vì sư phụ hắn- Bạch thần y hiện thời đang ở Danh Kiếm Sơn Trang, nhưng bây giờ đương nhiên là việc nhanh chóng quay về Tô gia thành hôn quan trọng hơn chút ít.

Lần này, Phó Ly có muốn đi cũng không được, chuyện Tô Ngọc Khanh thành hôn là đại sự, so với việc quay lại Danh Kiếm Sơn Trang nhận thiếp mời, lại đi thêm một chuyến đến chúc mừng hỉ sự, còn không bằng cùng nhau quay về Tô gia.

Phó gia là kiếm trang vang danh thiên hạ, Tô gia là lấy bảy mươi hai đường huyết sát đao pháp uy chấn võ lâm, nhưng từ trước đến nay đao pháp của Tô gia chỉ truyền cho con em trong gia tộc, nhưng cho dù con em trong gia tộc có mạnh hơn nữa, cũng không bằng một đại phái luôn rộng mở cửa thu nạp đồ đệ, ra khỏi Giang Nam, uy thế cũng giảm mạnh.

Nhưng trong cả vùng Giang Nam, đao pháp của Tô gia lại là như mặt trời ban trưa, Tô gia tọa lạc ở trong một dãy núi hơi lệch về phía bắc của Giang Nam, sơn đạo tầng tầng lớp lớp, cho đến giữa sườn núi, mới có vài trạm gác ngầm, tin tức Tô Ngọc Khanh trở về đã sớm truyền khắp toàn bộ Tô gia, mới vừa xuống xe ngựa, đã có đoàn người đứng dưới chân núi đón.

Con nối dòng của Tô gia rất đông, nhưng mà huyết mạch của gia chủ đời này chỉ có một mình Tô Ngọc Khanh- người không thể sống quá ba mươi tuổi, vì hắn mà đã tốn không biết bao nhiêu tâm tư, hiện giờ ái tử đã bình yên trở về, không chỉ tính mạng không lo, mà hành động còn rất tự nhiên, Tô lão gia vừa mừng vừa sợ, cho dù biết được thân thế của Hứa Thanh Yên cũng chỉ nhíu nhíu mày, không nói gì.

Tô phu nhân cũng tinh tế hơn Tô lão gia, mặc dù cũng vui thay con mình, nhưng cũng không quên Phó Ly, vỗ vỗ tay Phó Ly, dịu dàng trấn an vài câu.

Đột nhiên thân phận bị vạch trần, Phó Ly vô thức nhìn Đắc Kỷ một cái, phát giác nàng chỉ hơi rũ mắt yên lặng đứng, cũng không có hành động dư thừa nào, dường như tuyệt không quan tâm hắn- vị hôn phu trước đây, không biết tại sao, Phó Ly thở phào nhẹ nhõm, đồng thời, lại có chút ít mơ hồ đau buồn.

“Nhiệm vụ mục tiêu: Phó Ly, độ hảo cảm: ba mươi bảy điểm”

V384 đã không muốn nói cái gì, trước đây người làm nhiệm vụ của nó kinh nghiệm mặc dù không ít, nhưng phần lớn đều là làm từ từ, chậm rãi từ nhiệm vụ cấp thấp, thỉnh thoảng mới làm một hai nhiệm vụ cấp S, tỷ lệ thành công là năm mươi phần trăm, trên thực tế nó cũng không có quá nhiều kinh nghiệm làm nhiệm vụ cấp S, dùng tiêu chuẩn của nó để áp dụng cho Đắc Kỷ, một yêu tinh trời sinh giỏi việc đùa bỡn lòng người, kết cục chỉ có: một lần lại một lần bị làm cho mất mặt.

Tô Ngọc Khanh nói muốn tam thư lục lễ đón Đắc Kỷ vào cửa, nhưng hiện tại lại không thể , Thanh Vân Môn vừa bị diệt môn, hài cốt của song thân Hứa gia còn chưa kịp lạnh, chịu tang trong lúc thành hôn hết thảy nhất định phải giản lược, cho dù hắn muốn làm thật long trọng cũng không được, càng xấu hổ, lại càng thêm thương yêu.

Tô gia sắp xếp cho Đắc Kỷ ở một tiểu lâu cực kỳ tinh xảo, ban đầu là chỗ ở của một vị tiểu thư khuê các của Tô gia, tiểu lâu có ba tầng, bên cạnh là một tiểu viện yên tĩnh, đằng sau là một rừng trúc, cho dù là ngày hè chói chang cũng có vài phần mát mẻ, nha hoàn Tô Ngọc Khanh sai quản sự đưa tới cũng bị Tô phu nhân sai đi, phái người khác tới đây hầu hạ.

Cảnh cửa sổ tầng hai của tiểu lâu, cầm kỳ thư họa bầy đặt chỉnh tề, đối với một thế gia giang hồ mà nói, đây đã được cho là vô cùng chu đáo, Hứa Thanh Yên tương đối yêu thi thư, đàn và đánh cờ hiểu sơ sơ, nhưng vẫn chưa tới trình độ có thể khiến người khác cảm thấy kinh diễm, nhưng Đắc Kỷ lại tinh thông.

Kỳ thật so với mấy thứ này, thứ quyến rũ người nhất của Đắc Kỷ là múa, từ thời thượng cổ đã đồn rằng, chỉ cần cửu vĩ yêu hồ khẽ múa trên động thần thánh, dưới hoặc (dụ hoặc) quân vương, nàng chưa vì thần thánh mà nhảy múa, lại dụ hoặc không chỉ một quân vương.

Nha hoàn mới tới tò mò quan sát Thiếu phu nhân tương lai, thấy Đắc Kỷ nhìn cây đàn, liền vội vàng tiến lên nói: “Cô nương muốn đánh đàn sao, nô tỳ giúp cô nương chuyển nó đến cửa nhé?”

“Không cần, ta có chút mệt mỏi.” Đắc Kỷ khẽ cong môi, dịu dàng nói: “Ngươi tên là gì, sau này chúng ta đại khái còn phải chung sống lâu với nhau.”

Nha hoàn bị đến mặt đỏ tim đập dồn dập, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn mọi khi rất nhiều: “Nô tỳ, nô tỳ tên Minh Tuyết.”

Đắc Kỷ dịu dàng nói: “Đúng thật là một cái tên rất hay, cũng rất xứng với ngươi, minh như xuân tuyết tiểu mỹ nhân.”

Thoáng chốc gương mặt Minh Tuyết đỏ hồng, hô hấp cũng có chút không yên, lắp bắp nói: “Cô, cô nương mới thật sự là mỹ nhân...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.