Đắc Kỷ

Chương 3: Chương 3: Đệ nhất mỹ nhân thất quốc (2)




Chỗ Việt Cơ đang ở là phía sau cung Bình Tây của Tề công chúa, mỗi ngày đề có thị nữ đưa cơm lại đây, sớm tối hai bữa, thực ra cũng không bạc đãi nàng về chuyện ăn uống.

Đát Kỷ hiểu rõ đó cũng không phải là lòng trắc ẩn của Tề công chúa, mà bởi vì Việt Cơ có danh xưng là đệ nhất mỹ nhân thất quốc, vì vậy Tề công chúa cũng đắn đo không biết nếu mình gây khó dễ cho nàng biết đâu Tần vương sẽ đột nhiên hỏi đến, Việt Cơ mới đến đây không thể nổi nóng với nàng được. Nghĩ cho cùng, Việt Cơ đang lúc thanh xuân, bị nhốt ở tiểu viện này mới có ba năm đã buồn bực mà chết, trọng truyện này chắc chắn có nội tình.

Nhưng những chuyện này cũng không quan hệ với nàng, thưởng thức đủ dung mạo của Việt Cơ, Đắc Kỷ tò mò cầm lấy phấn son bột nước khoa tay múa chân, trong trí nhớ của Việt Cơ, hình như ở triều đại này các nữ nhân ra cửa cần phải trang điểm kỹ càng, trên mặt phải đánh phấn trắng như tuyết, trên môi điểm son đỏ, trắng trắng đỏ đỏ, vô cùng quái dị.

Đắc Kỷ suy nghĩ thật lâu, vẫn không biết phải làm như thế nào, mặc dù nàng có ký ức của Việt Cơ, nhưng trước đây nàng ấy căn bản không dùng qua những thứ này, càng đừng dùng đến thẩm mỹ khắt khe của hồ ly nàng để ngắm, một khuôn mặt trắng bệch lại nổi bật lên điểm màu hồng, quả thực không thể nói là đẹp mắt.

V384 quả thực sắp bị thái độ làm việc không nghiêm túc của nàng làm cho tức chết , tức giận nói: “Xin người làm nhiệm vụ quy phạm bản thân, để tâm đến việc hoàn thành nhiệm vụ, không nên mê muội mà mất đi ý chí”

“Vậy, có thể không tô vẽ những thứ này khi ra cửa được không?” Đắc Kỷ kinh ngạc nói: “Trong trí nhớ của nữ nhân này tất cả đều là những khuôn mặt trắng bệch!”

V384 tức điên: “Phấn son bột nước ở triều đại này là dùng để che giấu khuyết điểm trên mặt, không cần thiết phải dùng khi ra cửa”

Đát Kỷ kinh ngạc, trước kia nàng ở trong hậu cung của Đế Tân gặp qua những phi tử khác, không có người nào không phải là mỹ nhân trời sinh, trên mặt có khuyết điểm quả thực không dám ra cửa gặp người, ở trong nhận thức của nàng, mỹ nhân phải là hoàn mỹ không tỳ vết , tuyệt đối không nghĩ tới còn có thể làm giả.

Nghe được tiếng lòng của Đắc Kỷ, V384 trợn trắng mắt, ngay sau đó nó liền thấy nàng bỏ lại phấn son bột nước trong tay, vui vui vẻ vẻ đi lật rương quần áo của Việt Cơ.

Dù như thế nào Việt Cơ cũng đã từng là công chúa, vua của Tề Quốc lại muốn lôi kéo tâm tư của Tần vương, nên mỗi loại đò chuẩn bị cho Việt Cơ đều là tốt nhất, Nhưng sau khi đi đến Tần Quốc những y phục hoa lê, trang sức xinh đẹp kia đều bị Tề công chúa đoạt đi, Đát Kỷ tìm một hồi lâu, cuối cùng cũng thấy một bộ y phục màu trắng.

V384 ngẩn người, mới nhớ tới, Việt Quốc bị Tề Quốc tiêu diệt đã hơn nửa năm, những người trong Hoàng thất trừ Việt Cơ ra đều đã mất mạng, Việt Cơ đúng là vẫn phải chịu tang.

Đắc Kỷ thay bạch y, trong mắt mang mang theo vẻ buồn thương, dung mạo điềm đạm đáng yêu của Việt Cơ phối hợp cùng vẻ mặt động lòng người của hồ yêu, lại càng trở nênđơn thuần, thùy mị, thướt tha, giống như thần nữ chốn Cửu Thiên không rành thế sự hạ xuống phàm, nàng soi gương, lại soi gương, sau đó lại soi gương.

Trong nội tâm của V384 đột nhiên có một dự cảm không tốt: “Ngươi, ngươi, không phải sẽ...”

“Không sai “ Đắc Kỷ soi gương vuốt ve nốt ruồi nơi khóe mắt của Việt Cơ một cái, giọng nói êm dịu uyển chuyển trong đó mang theo sự quyến rũ không nói nên lời: “Ta muốn đi gặp... Ừhm, mục tiêu của nhiệm vụ.”

Vết xe đổ xương cốt còn chưa lạnh, số phận như nhau, dung nhan như nhau, chẳng lẽ con hồ ly này thật sự cho rằng Tần vương sẽ bị nàng mê hoặc? Ngoài miệng V384 khinh thường, nhưng trong lòng vẫn không chắc chắn.

Sự thực chứng minh ý tưởng của nó hoàn toàn không giống với Đắc Kỷ, nó vốn cho rằng nàng sẽ giống như người làm nhiệm vụ kia, liều mạng chạy ra ngoài cung Bình Tây chỉ để cho Tần vương nhìn thấy dung mạo của mình, không nghĩ tới Đắc Kỷ lại ôm gối ngọc, áo tơ, xiêm y trắng trèo qua tường, đứng trên đường Tần Vương phải đi qua để đến Bình Tây cung.

“... Ngươi muốn làm gì?”

“Đương nhiên là... Tự tiến cử chẩm tịch* .” Đắc Kỷ nhìn sắc trời một chút, dựa theo ký ức của Việt Cơ, hôm nay là ngày thứ hai Tề công chúa được phong làm phu nhân, theo lý Tần vương phải ở lại Bình Tây cung ba ngày, chõ lẽ muộn một chút nữa, Tần vương sẽ đi qua.

*Chẩm tịch là giừng chiếu, ý của nàng ý là tự tiến cử để vua sủng hạnh ý

Miệng của V384 run run thật lâu sau mới nói ra được một câu vô sỉ, lại cho Đắc Kỷ kỳ quái nhìn nó một cái, lúc Thương tận, nhà Chu nổi lên, ngày đại quân áp sát Đế Tân, nàng cũng từ trong đám người đứng ra tự ra tiến cử chẩm tịch, chỉ cầu xin cho huyết mạch của bộ lạc được duy trì, cứu vãn bộ tộc. (nguyên văn là vãn thượng tựu mạc thiên tịch địa liễu- ta không hiểu câu này nên chem bừa, ai biết giúp ta với)

Đát Kỷ cũng là từ trong trí nhớ của Việt Cơ mới biết được, này đầu năm tự tiến cử giường chiếu còn phải mang theo giường chiếu, nàng không có cách nào vác thân đi, mang thêm cái gồi lại còn kéo theo giường, đệm, chăn, chiếu đi ra, cũng chỉ có thể dạng này ý tứ ý tứ.

V384 muốn khóc , từ tận đáy lòng cầu nguyện cho Việt Cơ đáng thương, nàng ta chắc cũng không nghĩ đến cả đời mình trong sạch, phút cuối cùng lại bị con hồ ly không biết xấu hổ này bôi đen, đúng là không phải thân thể của mình không đau lòng mà!

Doanh Chiêu kết thúc một ngày công vụ, sắc trời cũng đã tối, nghĩ đến việc còn phải đến chỗ Tề Cơ mới đến để nghỉ ngơi, khuôn mặt tuấn lãng của hắn hiện lên vài phần chán ghét, nhưng vẫn đứng dậy thay quần áo.

Hắn thừa kế vương vị đã ba năm, mẫu hậu vì hắn xử lý mấy việc vặt trong hậu cung, phụ vương đã để lại cho hắn những triều thần có năng lực, vài vị đệ đệ cũng một lòng vì Tần quốc bôn ba, bởi vậy, người làm Vua như hắn càng không thể buông thả, Tần quốc có đủ thực lực sớm một ngày, có thể thực hiện tâm nguyện chung của thiên hạ sớm một ngày.

Thực lực của Tề quốc từ một nước trăm năm trước khi Điền thị cướp đoạt chính quyền đã không lớn mạnh bằng lúc trước, kỳ thật hắn chẳng muốn cho Tề Cơ quá nhiều thể diện, hắn không thích Tề Cơ, hai ngày sủng hạnh này đã là cực hạn của hắn, cũng may bồi dắng cũng giống như vậy.

Từ thời nhà Chu, quý nữ xuất giá sẽ có bồi dắng đi theo, dắng sẽ là thứ thiếp, quan hệ thông gia của hai họ phần lớn là đích nữ xuất giá, thứ nữ làm dắng, hai nước giao hảo chính là trưởng công chúa xuất giá, những nữ nhân đến tuổi xuất giá trong Hoàng thất bất luận là đích hay thứ đều phải làm dắng, nếu như không đủ, phải chọn đích nữ của các đại quan trong triều bù vào cho đủ số.

Lần này Tề Cơ xuất giá, bồi dắng có mười sáu người, đều là công chúa của Tề vương, ngoài ra, Tề vương cũng đem Việt Cơ nổi tiếng thất quốc đưa đến, nhìn qua là biết hắn hạ quyết tâm muốn vị trí hậu vị của Tần vương, Doanh Chiêu không thấy vui mừng, chỉ cảm thấy chán ghét.

Mỹ nhân cho dù có đẹp đến đâu cũng chỉ là vẻ bên ngoài mà thôi, hiện thời thất quốc đang ở thế chân vạc, sai một bước chính là vạn kiếp bất phục, mưu toan dùng mỹ nhân để đoạt một quốc gia , thật sự cho mình là Đát Kỷ, Bao Tự sao?

Xa giá đột nhiên dừng lại ở một chỗ rẽ, Doanh Chiêu nhíu mày nhìn lại, thấy vài người thị vệ đang ở xua đuổi một thiếu nữ mặc y phục trắng quỳ trên mặt đất ôm gối, thiếu nữ kia cúi đầu xuống nên không rõ tướng mạo, nhưng thân hình nàng đơn bạc quỳ ở nơi đó lại bị xua đuổi, lại làm cho người ta cảm thấy đáng thương.

Doanh Chiêu khẽ giơ tay, thị vệ lập tức lui sang một bên, ánh mắt của hắn rơi ở trên thân của thiếu nữ kia, thiếu nữ dường như có cảm giác, cẩn thận ngẩng đầu đến.

Rất khó hình dung cảm giác của Doanh Chiêu trong một khắc này, hắn nhớ tới năm trước khi đi săn, gặp được một con bạch hồ bị đuổi đến mức không còn đường nào để chạy, hắn ngồi trên lưng ngựa trên cao nhìn xuống, lắp tên chuẩn bị lấy mạng của con súc sinh kia, súc sinh kia lại cẩn thận ngẩng đầu lên, chân trước giơ lên hướng về phía hắn, trong đôi mắt của hồ ly hoàn toàn là cầu khẩn.

Hắn chỉ sững sờ một khắc, bạch hồ kia lại bắt được cơ hội, chạy vào rừng như một làn khói, tìm mãi cũng không thấy.

Đắc Kỷ sít sao ôm ngọc chẩm, cắn cắn môi dưới, giọng nói rất thấp: “Thiếp là nữ nhân Việt quốc, thân là vong quốc, không có nhà ở, Tần vương có lòng thu lưu, trong lòng lại lo sợ, nguyện vì người tiến chẩm tịch, thỉnh cầu người không chê...”

Doanh Chiêu nhìn chằm chằm Đắc Kỷ, cho đến khi khuôn mặt tựa như thiên tiên hiện lên lên vẻ xấu hổ, mới hỏi một câu tựa như tâm tình rất tốt: “Việt Cơ?”

Đôi mắt Đắc Kỷ khẽ động, mang theo một không rõ tâm trạng, tay ngọc ôm gối thật chặt, đáp: “Vâng ạ”.

“Việt Quốc vong nửa năm, Việt vương mất nửa năm, quốc hiếu, gia hiếu tại thân, tại sao lại đến từ tiến cử chẩm tịch như thế, không sợ Quả Nhân khiển trách nàng?” Doanh Chiêu ngồi trong xa giá, đôi mày đen khẽ nhếch.

Đắc Kỷ cúi đầu xuống, đôi mắt lại khẽ nâng lên, trên gương mặt đỏ bừng, dường như vô cùng xấu hổ, nhưng một câu phản bác cũng không nói nên lời, ngoan ngoãn giống như dê con được nuôi dưỡng.

V384 thề, nó chưa từng thấy Đắc Kỷ yếu thế như vậy, quả thực là làm nhục danh xưng Yêu Cơ khuynh quốc một đời, nó nghi ngờ đầu óc của con hồ ly này có vấn đề.

Doanh Chiêu lại cười: “Người đâu truyện lệnh cho Tề Cơ một tiếng, tối nay Quả Nhân nghỉ tại chỗ của Việt Cơ, để cho nàng không cần chuẩn bị .”

V384 sững sờ .

Làn nước ấm áp lướt qua da thịt nõn nà, Đắc Kỷ dựa vào ôn tuyền trong hoàng cung nhắm mắt lại, một đầu tóc đen thả tung trong làn hơi nước mông lung mờ ảo, da như tuyết tôn lên dung mạo như hoa, đẹp không sao tả xiết, vài người thị nữ cúi đầu xuống tắm rửa tịnh thân cho nàng.

V384 thế nào cũng không ngờ rằng câu chuyện sẽ phát triển thế này! Doanh Chiêu là ai? Làm cho vô số người làm nhiệm vụ thất bại ngày ngày chìm đắm trong công vụ; triều chính chính là nữ nhân hắn yêu nhất, người đến làm nhiệm vụ này, cho dù là thánh nữ, yêu nghiệt, công chúa, nô tỳ, thanh mai, oanh yến, trong mắt người ta đều giống như đầu gỗ, đều dùng một loại sắc mặt, tại sao chỉ riêng với con hồ ly không biết xấu hổ này lại khác?

Đắc Kỷ lười biếng híp mắt, nghe vậy cười nhẹ một tiếng, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua ngọc thạch mà Hệ thống gửi thân, làm cho toàn thân V384 không được tự nhiên, nàng mới hài lòng giải thích.

“Đây không phải là nam nhân thích đùa...” Đắc Kỷ nhắm mắt lại, ánh mắt của Doanh Chiêu nàng quá quen thuộc, lại nói tiếp: “Nam nhân càng cường thế, càng có hứng thú với nữ nhân nhu nhược, lại không thích người khác dùng thủ đoạn trước mặt hắn, dùng thủ đoạn sao? Cứ tự nhiên, miễn là hắn thích ngươi, những thứ này chính là tình thú.”

“Cho nên tổng giám đốc bá đạo cùng tiểu bạch hoa mới phù hợp sao?” V384 vẫn chưa hiểu lắm, Đắc Kỷ nhíu mày: “Tiểu bạch hoa là cái gì?”

V384 lập tức không lên tiếng, Đắc Kỷ không nghe được trả lời, nâng một nắm nước vỗ lên trên mặt, cười nhẹ một tiếng, trong mắt giống như có hoa đào nở rộ.

Tần Vương không thể ở trong viện nhỏ của Việt Cơ, Tề công chúa cắn răng, vẫn dọn một gian trong cung của bồi dắng để cho Doanh Chiêu dùng làm chỗ sủng hạnh, sau khi Đắc Kỷ tắm rửa thay quần áo trực tiếp bị mang tới cung thất kia, Doanh Chiêu còn chưa tới, người hầu đã rối rít lui xuống, nàng không chút hoang mang soi gương.

Sau khi tắm rửa sau Việt Cơ càng đẹp hơn , hai tròng mắt mang theo một chút ngượng ngùng không biết phải làm sao cùng một chút bất an, trên gương mặt nổi lên một tầng ửng hồng, giống như hoa đào, Đắc Kỷ khẽ híp híp đôi mắt, kéo vạt áo đang chỉnh tề trên người ra một chút, lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh xinh đẹp và một đoạn vai trắng như tuyết.

V384 cảm giác mình sắp điên: “Có phải ngươi không thể chờ đợi được như thế hay không?”

Trong mắt Đắc Kỷ tràn đầy say cảnh xuân khiến người ta lòng, nàng cắn môi trêu tức V384: “Tự tiến cử chẩm tịch cũng đã nói ra, vậy thì phải làm thế nào để nam nhân lưu lại?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.