Đắc Kỷ

Chương 2: Chương 2: Đệ nhất mỹ nhân của thất quốc (1)




Cố Thời Khâm tự nhận là đã gặp qua vô số mỹ nhân, ba ngàn giai lệ, cho đến khi gặp được thiếu nữ gặp nạn ở trước mặt này, vừa rồi hắn có cảm giác như nửa đời trước mình sống đã uổng phí rồi, cái gì là tuyệt sắc giai nhân, cái gì là tiên giáng trần, cũng chẳng bằng một đầu ngón tay của Thanh Hà nhà hắn.

Từ lâu Đắc Kỷ đã quen với ánh mắt nóng bỏng như vậy, cũng không để ý, nàng mở menu của hệ thống ra, phát hiện Cố Thời Khâm này lại không làm theo kịch bản, lông mày của nàng khẽ chau lại, mi mắt rủ xuống, giọng nói trầm thấp, khiến cho người ta thương tiếc buồn thương.

“Thật vất vả ta mới trốn thoát, lại bị lạc trong sa mạc này, nếu không có thương đội của công tử, chỉ sợ ta đã...” Đắc Kỷ dùng khăn tay nhẹ chấm khóe mắt: “Nếu như công tử không chê, ta nguyện làm nô tỳ cho công tử, báo đại ân của công tử.”

Cố Thời Khâm thấy nàng nhíu mày,tim đau đến sắp vỡ ra , lại nghe nàng nói cái gì mà làm nô tỳ, trong lòng chỉ cảm thấy thương tiếc, cũng bất chấp lễ nghi, nắm chặt tay thiếu nữ trước mặt, đặt lên ngực mình.

Rõ ràng là thiếu nữ bị dọa sợ, lập tức cúi đầu, rũ mắt xuống, trên gương mặt nổi lên hai mảnh ửng hồng, giống như cánh hoa đào rơi trên mảng tuyết, thấy thế tâm của Cố Thời Khâm lay động, mất một lúc để định thần lại mới nói ra: “Cô nương, Cố mỗ mặc dù không phải là người tốt gì, nhưng cũng không phải hạng người làm ơn nhất thiết phải báo đáp, chỉ là Cố mỗ quả thực nhất kiến chung tình đối với cô nương, những khó khăn của cô nương, Cố mỗ đã biết, cô nương không cần lo lắng, nếu như trong lòng cô nương thật sự cảm kích Cố mỗ, vậy thì Cố mỗ...”

Đắc Kỷ khẽ giương mắt nhìn hắn, đôi mắt linh hoạt kỳ ảo, trong suốt giống như vừa rửa qua nước, lại giống như một ao nước trên tuyết sơn, Cố Thời Khâm lập tức lại cảm thấy rung động, vốn vừa mới chuẩn bị mấy lời nói hay, bây giờ lại không biết phải nói thế nào, hắn nuốt nước miếng, không dám nhìn thẳng vào mắt của Đắc Kỷ, mở miệng:

“Cố mỗ sẽ vì cô nương giải quyết mấy chuyện khó khăn còn lại, hy vọng cô nương có thể cùng đi với Cố mỗ, Cố mỗ nhất định sẽ nói rõ với phụ mẫu, tam thư lục lễ cưới cô nương vào cửa.”

“Mục tiêu của nhiệm vụ: Cố Thời Khâm, độ hảo cảm: 100, nguyện vọng của Thanh Hà đã hoàn thành, nhiệm vụ kết thúc”

Giọng nói của V384 ôn hoà vang lên, Đác Kỷ mở to hai mắt, khẽ cười một cái với Cố Thời Khâm, một tiếng cười kia không giống Thanh Hà một chút nào, ngược lại lại quyến rũ dụ hoặc, giống như yêu hồ giương đuôi. Nàng dựa vào gần Cố Thời Khâm một chút, dường như hết sức hài lòng với ánh mắt si mê của hắn, nhẹ nhàng hôn lên má hắn một cái.

Giọng nói của Hồ yêu duyên dáng nhẹ nhàng, mềm mại, quyến rũ đáp: “Được.”

Cho đến khi trở về trong không gian của hệ thống, V384 cũng không phản ứng kịp, ngày xưa những người làm nhiệm vụ kia, người nào cũng phải dùng một thời gian dài để tác chiến, tại sao khi đến lượt con Hồ ly này, thời gian còn chưa đến nửa ngày đã hoàn thành rồi?

Nó còn chưa phản ứng kịp, Đắc Kỷ lại nín thở, nàng ngủ say nhiều năm như vậy, vừa tỉnh dậy đã gặp được một tiểu ca phải hợp khẩu như vậy, còn chưa kịp ăn vào miệng, nhiệm vụ liền kết thúc, đây là kiểu người gì vậy? Nguyện vọng chỉ là nghe một câu hứa hẹn của người trong lòng sao?

V384 nghe được tiếng lòng của Đắc Kỷ, toàn bộ hệ thống đều bị đơ, sau đó nó liền nghe thấy Hồ yêu hưng trí bừng bừng nói: “Còn có nhiệm vụ nào khác không? Khó một chút, thời gian dài, để cho ta chơi vui vẻ một chút.”

Lời nói này quả thật giống như khách làng chơi đi đến kỹ viện, V384 lại tức giận, mở nhiệm vụ cấp S được giấu kín ra, Đắc Kỷ không kiên nhẫn, trực tiếp lấy đi.

“Tại sao lại phải hoàn thành nguyện vọng giúp người khác chứ???...” Đắc Kỷ vừa xem vừa thất vọng thở dài: “Đến chính mình sống còn khó khăn, lại còn muốn người khác thay bọn họ sống một lần nữa, có ý nghĩa gì đâu.”

Mặc dù V384 không thích Đắc Kỷ, cũng không thể không nói rằng lời nàng nói rất có đạo lý , nó là hệ thống hoàn thành nguyện vọng luân hồi, gặp qua nhiều nhất chính là người khác khi sống không dễ dàng, lại giữ lại một phần chấp niệm để người khác giúp mình hoàn thành nguyện vọng, Luân Hồi Hệ thống không phải là nhà từ thiện, những người này phải dùng kiếp sau hoặc muôn đời, trăm kiếp để trả giá giá cao, chỉ vì chấp niệm của một đời, khiến cho người ta cảm thán.

Nó còn chưa cảm thán xong, đã thấy Đắc Kỷ vô cùng hưng phấn đập một trang giấy lên trên bàn, cặp mắt hồ ly tỏa sáng: “Cái này, ta muốn làm nhiệm vụ này!”

V384 nhận lấy nhiệm vụ, nó vẫn chưa quen với thân thể của mình lắm, hệ thống đều giống như ý thức, không có hình thể, sau khi bị con hồ ly này bắt được, nó bị cưỡng chế nhét vào bên trong một miếng ngọc thạch, bị bắt tu luyện thành hình người mỗi ngày, quả thực là rất thê thảm.

Đát Kỷ chọn là nhiệm vụ cấp S, loại nhiệm vụ này chỉ có những người có kinh nghiệm lâu năm mới có thể hoàn thành, đó cũng là nhiệm vụ có khả năng thất bại rất lớn, trong lòng V384hừ lạnh, xem qua nhiệm vụ một lần, là một thế giới cổ đại rất bình thường, nó cũng không có phát hiện có chỗ quái dị nào, nhưng mà con mắt của Đắc Kỷ lại sáng đến kinh người.

Nếu là người thực hiện nhiệm vụ bình thường, V384 đã sớm đem uy nghiêm hệ thống của mình đến để đe dọa, chỉ tiếc hiện tại toàn bộ hệ thống của nó đều bị người khác nắm trong tay, không có quyền phát biểu.

Đắc Kỷ ở trên giường mở mắt ra , ký ức của nguyên chủ sẽ xông thẳng vào đại não của người làm nhiệm vụ, cho nên phải trì hoãn rất lâu, nhưng ngắn ngủi vài chục năm ký ức của nguyên thân so với một con hồ yêu ngàn năm như nàng mà nói căn bản không tính là cái gì, nàng tạm thời chưa tiếp thu vội, tò mò cầm lấy phấn son bột nước của nguyên chủ, khoa tay múa chân.

Thế giới này có chút kỳ quái, chư Hầu phân chia thiên hạ, đòng thời chia thành Chu, Tề, Yến, Hàn, Tần, Triệu, Ngụy bảy quốc gia (thất quốc) hình thành thế chân vạc, từng người xưng vương, theo như cách nói của V384, đây thời kỳ cân bằng, phải hai trăm năm sau mới có thẻ thống nhất.

Đắc Kỷ mặc kệ mấy chuyện này, nàng cảm thấy hứng thú với dung mạo của nguyên chủ, trong tài liệu của nhiệm vụ nói nguyên chủ là đệ nhất mỹ nhân của thất quốc, còn đẹp hơn cả Đắc Kỷ, Bao Tự, nàng đã từng gặp Bao Tự, là một nữ nhân rất đẹp, chỉ tiếc người phàm tuổi thọ quá ngắn, vài năm sau cảnh xuân tươi đẹp đi qua lại không đẹp mắt nữa.

Mỹ nhân đều thích soi gương, Đắc Kỷ cầm gương trang điểm nhìn thật lâu, không thể không nói dung mạo của nguyên chủ so với gương mặt nàng thường xuyên biến thành không phân cao thấp, chỉ là giữa lông mày củ nguyên chủ tràn đầy sầu khổ, trong mắt những người thích nàng hiển nhiên là đáng thương, đáng yêu, nhưng phần lớn người, chẳng ai muốn ngày ngày phải đối mặt với một gương mặt sầu khổ.

Tựa chau mà không phải chau hai hàng lông mày từ từ giãn ra, cặp mắt đào hoa muốn khóc mà không khóc thoáng chốc lại lấp lánh hơi nước, Đắc Kỷ lấy gương soi chính mình, môi anh đào hơi vểnh lên.

Một lát sau nàng mới có thời gian tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, nguyên chủ tên là Di Quang, là nữ nhi của Vua Việt Quốc, sau khi Việt Quốc bị Tề Quốc tiêu diệt, nàng trở thành lễ vật hiến tặng cho Vua của Tề quốc bị đưa đến Tề Quốc, xưng là Việt Cơ, Vua của Tề Quốc là một ông lão gần đất xa trời, nhưng thấy tuyệt sắc giai nhân, có tâm mà lại lại không có sức.

Việt Cơ có danh xưng là đệ nhất mỹ nhân của thất quốc, vài vị vương tử của Tề Quốc đều muốn tranh đoạt lấy nàng, nhiều lần bởi vì nàng mà đánh nhau, đỏ mắt. Đều nói không có được không bằng không có; Vua của Tề Quốc liền nghĩ ra một biện pháp, hắn cho Việt Cơ đi theo nữ nhi của mình làm dắng*, gả đến Tần quốc.

*Các vua chư hầu ngày xưa khi gả chồng cho con gái, lúc vu quy cho thêm mấy người em gái hay cháu gái đi bồi và làm hầu lẽ cho chồng con nữa gọi là dắng (hiểu đơn giản là giống như nha hoàn hồi môn sau được nâng cấp thành nha hoàn thông phòng ý)

Việt Cơ thân là vong quốc công chúa , có thể coi là một vị công chúa cũng xuất giá theo, trong lòng chắc chắn là vô cùng ủy khuất, nàng tin tưởng ở dung mạo tuyệt sắc của mình, cho rằng vị vua Tần Quốc trẻ tuổi kia chỉ cần gặp được mình sẽ si mê giống như mấy vị Vương tử Tề Quốc, không ngờ được sau khi đến Tần Quốc liền bị Tề công chúa tìm cớ nhốt lại.

Vua của Tần quốc không gần nữ sắc, cho dù nghe nói Tề Quốc dâng Việt Cơ nổi tiếng nhất Thất quốc lên cho hắn, cũng không cảm thấy hứng thú, Việt Cơ hối hận, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, chỉ ba năm vì buồn bực mà chết.

Tâm nguyện của Việt Cơ là làm cho người vẫn luôn không để ý đến nàng- Vua của Tần Quốc sẽ yêu nàng, nàng muốn chính miệng Vua của Tần Quốc phong nàng làm Hoàng hậu, nàng muốn giam Tề công chúa- người đã làm nhục nàng lại, để cho nàng ta nhận lại được hết thảy những gì nàng đã trải qua, nàng còn muốn sinh được một nhi tử là Vua tương lai của Tần quốc, tiêu diệt Tề quốc báo thù cho Việt Quốc.

Khóe miệng Đắc Kỷ giật giật, hỏi V384: “Ôi, nàng cho ta chỗ tốt gì? Sao lại tham như thế?”

“‘Nàng cho ta’... Hừ, người ban nhiệm vụ: Việt Cơ, giải thưởng của nhiệm vụ: Phượng mệnh đời sau, lại thêm mười kiếp phúc báo”

Phượng mệnh chính là mệnh Hoàng hậu, phúc báo lại mờ mịt không rõ, nhưng đối với người tu tiên mà nói, để đổi lấy nó đủ để táng gia bại sản, trả giá nhiều như thế, chỉ để nhìn xem người khác có thể đem cuộc sống khó khăn của mình sống thành thế nào, Đắc Kỷ cảm thấy cả đời này của nàng cũng không thể lý giải loại người này.

Thời gian V384 tiến vào là ngày thứ hai Việt Cơ bị Tề công chúa giam lỏng ở tiểu viện sau điện, lúc này Tề công chúa đã được phong làm Tần quốc phu nhân, Tần quốc có quy định phải là mẫu thân của thái tử mới có thể làm Hoàng hậu, cho nên trước khi có con nối dòng Vua của Tần quốc không được lập hậu, chỉ có thể lập ba vị phu nhân. Tề công chúa đến sớm nhất, sau đó còn có Sở công chúa và Ngụy công chúa, đáng tiếc cho đến trước khi Việt Cơ chết, cũng không nghe được tin các vị phu nhân kia có thai.

Trước đây có rất nhiều người đã từng làm nhiệm vụ này, như thường lệ V384 nói kinh nghiệm của những người đi trước cho Đắc Kỷ nghe một lần, Vua của Tần quốc say mê triều chính, không quan tâm đến nữ sắc, đã từng có người làm nhiệm vụ kiêu ngạo vì vẻ đẹp của Việt Cơ, lén trốn ra ngoài gặp Vua của Tần quốc, kết quả thị vệ đều mê mẩn vẻ xinh đẹp của Việt Cơ không ai dám ngăn trở, nhưng Vua của Tần quốc lại chỉ nhìn thoáng qua, ôn hoà sai người dẫn nàng đi xuống, không hứng thú lấy một chút, sau đó người làm nhiệm vụ kia bị Tề công chúa đánh chết.

Nghe vậy Đắc Kỷ đang tính toán đi ra ngoài dừng lại một lát, V384 lại ung dung nói tiếp: “Cho nên, đừng tưởng rằng chỉ cần xinh đẹp là được, có người thích mỹ nhân, có người thích giang sơn, nam nhân yêu giang sơn rất khó bị mỹ nhân làm lay động ...”

“Lời này ta không tin.” Đắc Kỷ soi gương, thương tiếc vuốt ve dung nhan mới của mình, lại không nói tiếp, trong giây lát V384 nghĩ đến thành tích đáng sợ của con Hồ ly trước mắt này, lập tức im lặng không lên tiếng.

Tô thị dùng sức quyến rũ của cửu vĩ hồ, làm nhiều người mê đắm, sau khi Đế Tân (Trụ Vương á) bị tiêu diệt, có Tô Bộ gặp được Đát Kỷ, cứ cho rằng ôm được giai nhân thiên kiều bá mị về, lại không biết đấy là yêu hồ khuynh quốc khuynh thành, vì nàng mà mất đi thương nghiệp hơn sáu trăm năm, đến chết cũng không hối hận.

Đắc Kỷ híp mắt lại chải đầu, môi anh đào khẽ cong lên một nụ cười châm chọc, nam nhân nàng từng gặp: không có giang sơn không dám yêu nàng, có giang sơn sẽ dốc ra hết thảy để yêu nàng, không có giang sơn sau đó có giang sơn, sẽ hối hận lúc trước không yêu nàng, có là gì đâu, hắn ta thì thế nào, cuối cùng cũng phải thần phục dưới váy nàng mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.