Đặc Công Cuồng Phi: Tà Vương Phúc Hắc Ta Không Lấy

Chương 12: Chương 12: Cho Tà vương xem ảnh mặc áo tắm.




Một trăm lượng bạc mà hắn cảm thấy rất có lời?

Vân Khinh Tiếu nghi ngờ nhìn Lam Táp Ảnh, hắn không giống như kẻ ngu nha.

Nàng nói một trăm lượng bạc một con cá, cũng chỉ chọc hắn mà thôi, chẳng lẽ hắn thật sự chịu bỏ một trăm lượng để mua con cá này?

Mặc dù không rõ một trăm lượng cụ thể là bao nhiêu tiền, chỉ là nhìn phản ứng của mọi người, nàng cũng biết đây là một con số lớn động trời.

“Ha ha, công tử nói xem có phải ta bán một con cá với giá trên trời hay không? Một trăm lượng bạc một con cá, sợ từ trước đến giờ cũng chưa có cá nào đáng giá tiền như vậy!"

“Một trăm lượng một con cá, tại hạ quả thực chưa từng thấy qua, chỉ là nếu do cô nương tự tay bắt, tự tay nướng, dĩ nhiên là đáng giá”.

Lam Táp Ảnh dứt lời, đưa tay cầm con cá nướng trong tay Vân Khinh Tiếu, cẩn thận xem xét rồi khen:

“Quả thực là cá ngon, da lưng vàng óng cân xứng, có thể thấy được công phu nướng cá hơn người, chỉ thoạt nhìn vẻ ngoài thôi, cũng biết cá này có mùi vị tươi ngon.”

“Phốc…”

Vân Khinh Tiếu không nhịn nổi nữa, hắn có cần phải nói nghiêm túc như vậy không, còn nói công phu nướng hơn người?

Nàng đang muốn hoài nghi cá mình nướng có phải trị giá ngàn vàng hay không.

Thấy Vân Khinh Tiếu mỉm cười, khóe môi cong cong, con ngươi Lam Táp Ảnh khẽ ngước lên, sắc mặt vui vẻ hướng người hầu phía sau nói:

"Ngươi, cầm một trăm lượng bạc đưa cho cô nương này.”

Một nam nhân phía sau hắn lấy ra một tờ ngân phiếu đưa cho Vân Khinh Tiếu, cung kính mở miệng:

“Cô nương, đây là ngân phiếu một trăm lượng.”

Vân Khinh Tiếu nhìn nam nhân tên Xích Y kia đưa cho mình một tờ ngân phiếu, mặt mày có chút rối rắm.

Nói thật, nàng không ham món lợi nhỏ này.

Nếu con cá kia trị giá một trăm lượng thật, nàng tuyệt đối sẽ không từ chối nhận, nhưng nó rõ ràng không đáng bao nhiêu tiền, một trăm lượng này, nàng làm thế nào mà cầm được?

Tiền tài mặc dù quan trọng nhưng đối với Vân Khinh Tiếu mà nói, nàng cho tới bây giờ cũng không lo lắng không có tiền.

Lam Táp Ảnh thấy Vân Khinh Tiếu không nhận một trăm lượng, con ngươi đen nhánh tĩnh mịch thoáng qua một tia ánh sáng, cắn con cá nướng trong tay rồi mới nhìn Vân Khinh Tiếu:

“Cô nương, con cá này mùi vị không tệ, một trăm lượng bạc này rất đáng. Cô nương xin hãy nhận lấy bạc, tại hạ đã ăn con cá này, cũng không thể trả lại”

“Con cá này cho công tử, công tử nói thế nào cũng là quen biết Lãnh đại ca. Nếu mọi người đều quen biết, quan trọng chuyện tiền bạc làm gì. Mới vừa rồi ta nói một trăm lượng bạc, cũng chỉ là đùa công tử một chút thôi.”

Vân Khinh Tiếu dứt lời, ánh mắt nhìn Lãnh Vô Tà, khẽ mỉm cười:

"Lãnh đại ca, ngươi nói xem chúng ta có nên lấy một trăm lượng của Lam công tử không?”

Lãnh Vô Tà vứt xiên cá nướng trong tay, liếc mắt nhìn Lam Táp Ảnh, ánh mắt của hai người cực nhanh chạm nhau một cái, Lãnh Vô Tà bình thản mở miệng:

“Khinh Tiếu là người bên cạnh ta, nếu nàng lấy của Lam công tử một trăm lượng, chỉ sợ người khác nói Lãnh mỗ chính là người tham tiền. Cho nên Lam công tử, một trăm lượng bạc xin mời lấy lại. Cũng chỉ là một con cá nhỏ bắt được trong suối, không phải đồ quý giá gì, Lam công tử không cần ngại.”

“Đã thế liền cám ơn Lãnh huynh cùng Khinh Tiếu cô nương nghĩa tình tặng cá.”

Lam Táp Ảnh cũng không kiên trì nữa, liếc nhìn Xích Y, hắn ta liền gật đầu một cái với Vân Khinh Tiếu, đem ngân phiếu một trăm lượng cất vào.

Ánh mắt Vân Khinh Tiếu xẹt qua vài tia sáng tinh tường.

Thân phận nam nhân họ Lam này quả nhiên không đơn giản, chỉ nhìn một cách đơn thuần mà thủ hạ của hắn cũng biết phải làm gì.

Vốn tính toán là giữ lại một con gà rừng và một nửa con thỏ hoang để ăn vào ngày mai, nhưng lại thêm Lam Táp Ảnh, hai con gà rừng cùng một con thỏ hoang nhỏ vừa đủ ba người bọn họ ăn.

Vốn là Vân Khinh Tiếu cũng định mời Vãn Tình cùng Lam Táp Ảnh và thủ hạ của hắn ăn.

Chỉ là Thượng Quan Vãn Tình nhìn Vân Khinh Tiếu không ưa mắt nên cũng tự nhiên không ăn đồ của nàng.

Về phần thủ hạ, càng không dám ăn cùng chủ tử bọn họ

Lam Táp Ảnh cũng đưa ra một chút lương khô trong túi cho Vân Khinh Tiếu, vì vậy ngày mai bọn họ ăn lương khô, cũng sẽ không bị đói bụng, quan trọng là buổi tối có lều, có thể ngủ thoải mái một chút.

Ngày thứ hai mặc dù tất cả mọi người đều hiểu điểm bọn họ muốn đến là cùng một địa phương, tuy nhiên không cùng đi mà sáng sớm liền tách ra.

Vân Khinh Tiếu trong lòng cũng hiểu, chỉ sợ Lãnh Vô Tà cùng Lam Táp Ánh thân phận đều không giống như nhau, đi chung sẽ không thích hợp.

Tuy nói tách ra, nhưng cũng chỉ là một trước một sau.

Ra khỏi khu rừng, không lâu liền đi tới một phiên chợ nhỏ.

Đến phiên chợ, Lãnh Vô Tà đầu tiên là dẫn Vân Khinh Tiếu đi mua mấy bộ quần áo.

Y phục dân chúng bình thường cũng không rườm rà gì, chỉ là Vân Khinh Tiếu quả thật không thích chất liệu vải kia.

Nếu không phải vì không có cách nào, nàng nhất định sẽ không mua những y phục có chất liệu vải như thế này, tuy nói là làm nguyên mẫu bằng thủ công nhưng vải vóc rất thô.

Phiên chợ nhỏ chỉ có duy nhất một khách điếm, nói là khách điếm, thật ra chỉ là một cái đình viện, nơi này gia chủ ở một nửa, còn dư lại thì lấy làm phòng cho thuê.

Tuy đồ dùng đơn sơ, nhưng rốt cuộc cũng đuợc tắm rửa, toàn thân nàng rất sảng khoái, có điều y phục mặc trên người thực sự làm nàng không được tự nhiên.

Nhìn Vân Khinh Tiếu dắt y phục trên người quay qua quay lại, Lãnh Vô Tà tự hiểu là nàng không quen:

"Ta đã đem đến hai nữ nhân từ trấn khác đến đây, hai ngày nữa sẽ tới, hai ngày này ta chỉ có thể tạm thời dạy ngươi một chút. Mặc dạng y phục kia ở đây không thích hợp, nếu như dưới hình dạng xuyên qua của ngươi, sẽ bị người ta vây quanh xem.”

A, cái từ vây quanh xem mà hắn cũng nói được, Vân Khinh Tiếu nhìn Lãnh Vô Tà, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt, ranh mãnh nói:

“Có phải quần áo trên người ta quá động tình hay không, đem tất cả đường cong trên người nữ nhân làm lộ ra, chỗ lồi nên lồi, chỗ lõm nên lõm. Ngươi có phải hay không lo lắng các nam nhân nơi này khi nhìn thấy ta mặc y phục kia sẽ lộ ra ánh mắt đắm đuối?”

Lãnh Vô Tà đỏ mặt, ánh mắt lóe lên, cúi đầu uống nước trong ly, trong lòng có chút phiền muộn, nếu nàng biết mình có bộ y phục hấp dẫn, vì sao còn thản nhiên mặc trước mặt Lam Táp Ảnh chứ?

Nhìn gương mặt lạnh lẽo tuấn tú của Lãnh Vô Tà đỏ lên, Vân Khinh Tiếu không khỏi muốn trêu chọc hắn, ánh mắt khẽ ẩn hiện, híp mắt nói:

“Thật ra y phục này ở nơi của ta, chính là rất bình thường, cũng không hở hang chút nào. Phải nói ở nơi đó, y phục hở hang hơn cũng có. Ở trên bờ cát, tức là ở bờ biển, sân chơi, hoặc hồ bơi, có rất nhiều người mặt bikini. Bikini, ngươi có thể không biết là đồ gì, thật ra bikini so với quần lót và cái yếm nơi này lộ ra cũng không khác mấy. Nhiều người ở chỗ chúng ta khi trời nóng đều mặc như vậy.”

Lãnh Vô Tà luôn bình tĩnh, cũng bị lời nói của Vân Khinh Tiếu làm cho sợ ngây người.

Chỉ mặc quần lót cùng cái yếm lộ ra, chẳng phải chính là đồi phong bại tục?

“Ngươi nhất định phải tin ta. Đây, ta cho ngươi xem.”

Nghĩ đến trong điện thoại có mấy hình chụp mỹ nam mỹ nữ mặc áo tắm.

Vân Khinh Tiếu liền lấy điện thoại di động ra, nhấn nút mở máy.

Mặc dù năng lượng của điện thoại có thể giữ lâu, nhưng dù sao cũng không phải xài năng lượng mặt trời, không có điện, điện thoại này cũng vô dụng.

Vì vậy Vân Khinh Tiếu đến nơi này thấy điện thoại di động hoàn toàn mất hết tín hiệu, liền tắt nguồn đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.