Dã Thú Pháp Tắc | Phép Tắc Của Dã Thú

Chương 9: Chương 9




CHƯƠNG 9 QUYỂN 1

“Phù. . . . . . Mệt quá đi.” Sau khi thật vất vả mới đuổi được hai tên bá vương kia, Lăng Thịnh Duệ mệt mỏi nằm vật lên cái sô pha mềm mại, lười biếng giãn cái thắt lưng đau nhức.

Sô pha rất mềm, rất ấm áp, nằm trên đó có cảm giác như nằm trên mây vậy.

Tuy rất ngang ngược với y, nhưng hai anh em không để y ở phòng của người ở, mà là sắp xếp cho y ở một khách phòng tương đối xa hoa, việc này khiến Lăng Thịnh Duệ hơi hơi cảm động

Thân thích trong nhà đã sớm vì chuyện kia mà vạch rõ giới hạn với y, thậm chí ngay cả bạn bè sau khi biết chuyện xấu của y cũng lần lượt cắt đứt quan hệ không qua lại với y nữa.

Ngoại trừ đứa con trai đáng yêu Lăng Hạo của y, y hiện tại, căn bản có thể nói là không người thân thích.

Nhưng bây giờ, sau khi bị bà xã y cưỡng ép đuổi ra khỏi nhà, thậm chí ngay cả con trai đều không chịu để y gặp lại một lần.

Vì vậy, sau khi bị đuổi ra, Lăng Thịnh Duệ trên người chẳng có một xu căn bản không có chỗ nào có thể đi, lưu lạc trên đường đã hai ba ngày, hoàn toàn không có cách nào có thể nghỉ ngơi tốt một lúc.

Lăng Thịnh Duệ nhất thời có chút cảm thán.

Nội tâm vốn căng thẳng dần dần bình tĩnh lại, Lăng Thịnh Duệ càng cảm thấy cả người mệt mỏi không chịu nổi, mí mắt ngày càng nặng, nhắm mắt lại liền trầm trầm rơi vào giấc ngủ.

Căn phòng cực kì ngăn nắp được ánh tà dương từ ngoài cửa sổ chiếu vào, trải trên cơ thể thon dài của Lăng Thịnh Duệ, nhuộm lên cơ thể y một màu cam nhàn nhạt, tựa như trong giấc mơ.

“Cạch. . . . . .” Tiếng mở cửa rất nhỏ vang lên, đánh vỡ sự yên lặng trong căn phòng này, nương theo tiếng bươc chân rất nhỏ, một bóng người duyên dáng đi vào.

Bước chân dừng lại trước người nam nhân, Phương Vân Dật gương mặt tựa thiên sứ yên lặng đứng trước nam nhân đang ngủ say, khóe miệng mang theo một nụ cười thản nhiên, nhìn gương mặt say ngủ yên bình của nam nhân.

Đắm chìm dưới ánh tà dương, gương mặt với đường nét cực kì khôi ngô kia của nam nhân trở nên đặc biệt dịu dàng, giống một bức tượng điêu khắc tinh vi của người thợ thủ công, hoàn mỹ khiến người ta có loại cảm giác không chân thực.

Thời gian dường như dừng lại, hình ảnh lúc này tựa một bức tranh sơn dầu thời trung cổ, dù là ý cảnh hay kết cấu đều cực kì đẹp đẽ, đẹp đến mức khiến người ta không nỡ phá vỡ.

Tim Phương Vân Dật đột nhiên đập bình bịch, cảm giác trước nay chưa từng có bỗng từ trong lòng tràn ra, khiến cậu bất giác nghĩ muốn cưng chiều đại thúc dịu dàng này thật nhiều.

Phương Vân Dật khom người xuống, đưa tay ôm nam nhân vào trong lòng, động tác cực kì nhẹ nhàng, chỉ lo sẽ đánh thức nam nhân đang chìm trong giấc ngủ.

So với Phương Vân Dật hơi mảnh khảnh, Lăng Thịnh Duệ cho dù là chiều cao hay cân nặng đều so với Phương Vân Dật lớn hơn không chỉ một số, thế nhưng Phương Vân Dật lúc này ôm y lại có vẻ thành thạo, chẳng chút nào có vẻ khó khăn, sức lực hơn người của Phương Vân Dật, có thể thấy được đốm. [chỗ này khó nói quá. Từ gốc là可见一斑: có nghĩa là nhìn một bộ phận có thẻ đoán được toàn bộ. Đốm thì chắc là đốm trên mình còn báo]

“Thật là, cả cơm tối cũng chưa ăn đã ngủ rồi.” Nhẹ nhàng đặt nam nhân sang một bên giường, Phương Vân Dật chọc chọc mũi y, tức giận nói, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười dịu dàng.

Lông mi thật dài của nam nhân hơi rung rung, vô ý thức gạt tay Phương Vân Dật ra, sau đó xoay người, ôm chặt cái gối ôm ở bên cạnh, nhẹ nhàng cọ cọ mặt mấy cái, lại bình thản ngủ tiếp.

Xoa xoa ngón tay bị gạt ra có chút đau, đầu mày Phương Vân Dật hơi nhăn lại, động tác thô bạo lật người nam nhân lại, hai tay giữ cánh tay nam nhân, cả người đè lên.

Nam nhân ngủ mặt mày bình thản, không có chút dấu hiệu tỉnh lại nào.

Phương Vân Dật bỗng có chút dở khóc dở cười, đại thúc này sao lại ngủ y như là con lợn chết thế chứ, mình đã sắp cường bạo y rồi, mà y còn chưa tỉnh lại. Thế này nếu một ngày thật sự gặp phải tên vô lại nào đó mơ tưởng nhan sắc của y, vậy y không phải là trực tiếp bị ăn sạch sành sanh sao? (–! , cậu là một trong nhưng tên vô lại đó. . . . . . )

Hình như cánh tay bị đè hơi đau, Lăng Thịnh Duệ trong lúc mơ ngủ nhíu chặt hai hàng lông mày, biểu cảm hơi co rút đau đớn.

Mặc dù trong lúc mơ ngủ, dáng vẻ nam nhân vẫn là cam chịu như vậy, cho dù là bị đối đãi thô bạo như thế này cũng không có phản ứng gì quá mạnh, giống một con chó khổng lồ ngoan ngoãn, làm cho người ta nhìn thấy liền muốn chà đạp một trận thỏa thích.

Phương Vân Dật nao nao, một ngọn lửa vô danh đột nhiên bùng lên trong cơ thể, nháy mắt tập kích toàn thân

Ma xui quỷ khiến, Phương Vân Dật vươn tay, bắt đầu động thủ cởi áo quần trên người nam nhân.

Ở phương diện này, Phương Vân Dật có thể gọi là một cao thủ “thiện giải nhân y”[giỏi cởi quần áo người khác], cơ bản cởi quần áo mấy người đẹp trai với cậu mà nói là việc cỏn con mà thôi, nhưng lúc này, tay Phương Vân Dật cứ như là người bị trúng gió, run đến không thể tưởng tượng nổi.

Không thể khống chế động tác của mình, Phương Vân Dật thoáng cái có chút thẹn quá hóa giận, nhưng lại cũng cực kì hoang mang: mình rốt cuộc là bị sao vậy? không phải chỉ là một nam nhân đẹp một chút thôi sao? Mình sao lại hồi hộp đến thế nào?

Thật vất vả mới cởi sạch đồ trên cơ thể hai người, tay Phương Vân Dật run rẩy sờ lên bờ ngực rắn chắc màu lúa mạch của nam nhân.

Nơi bàn tay chạm vào hơi lạnh lẽo, trơn bóng mà dẻo dai, tạo thành sự đối lập rõ ràng với cơ thể nóng bỏng của Phương Vân Dật.

Cố kiềm nén xúc động muốn lao lên luôn, ban đâu Phương Vân Dật tùy ý di chuyển trên người Lăng Thịnh Duệ, tham lam mà vuốt ve cơ thể mê người của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.