Dã Thú Pháp Tắc | Phép Tắc Của Dã Thú

Chương 14: Chương 14




CHƯƠNG 14 QUYỂN 1

Lau mồ hôi lạnh trên trán mình, Lăng Thịnh Duệ từ mặt đất đứng lên, tiếp tục công việc chưa làm xong.

Kéo dài như thế, y ngay cả thời gian ăn sáng cũng không có rồi, lượng công việc quá nhiều, nếu không hoàn thành đúng thời gian, đợi chờ y chính là hình phạt càng thêm nghiêm khắc.

“Ai. . . . . .” Thở dài một hơi, Lăng Thịnh Duệ cũng chỉ có thể cam chịu thôi.

“Buổi tối tôi muốn ăn lẩu.”

“Oa!” Giọng nam đột nhiên vang lên khiến Lăng Thịnh Duệ giật nảy mình, không nhịn được kêu một tiếng sợ hãi, không cẩn thận đá đổ thùng nước bên cạnh, nước bẩn đổ đầy sàn.

Lăng Thịnh Duệ bị dọa hồn vía lên mây, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Phương Nhược Thần đang đứng ở cửa, gương mặt u ám.

“Anh gặp quỷ chắc?” Hai tay khoanh trước ngực, Phương Nhược Thần cau mày nói, giọng điệu bình tĩnh, không nghe ra tức giận hay không.

Không thấy cảnh tượng tức giận như trong tưởng tượng, Lăng Thịnh Duệ thoáng cái thở phào nhẹ nhõm.

“Không, chỉ là nãy cậu đột nhiên nói, khiến tôi bị giật mình”. Vội vàng từ trên mặt đất đứng lên, Lăng Thịnh Duệ ba chân bốn cẳng dọn dẹp tàn cục trên mặt đất.

“Ngu ngốc.” Phương Nhược Thần lạnh như băng phun ra hai chữ, xoay người rời đi: “Không lau sạch sẽ phòng, lúc về tôi sẽ cho anh biết tay.”

Lăng Thịnh Duệ bất đắc dĩ, nhìn vũng nước trên sàn nhà, khóc không ra nước mắt.

Ngoài cửa sổ, một đám mây đen bay qua, che khuất đi mặt trời, toàn bộ gian phòng lập tức trở nên âm u, giống như tâm trạng y lúc này.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Sau khi tốn hàng giờ để làm xong toàn bộ công việc phải làm xong một ngày, Lăng Thịnh Duệ đã sắp mệt đến không thở nổi rồi.

Tuy rằng rất muốn nghỉ ngơi, nhưng Lăng Thịnh Duệ còn phải chuẩn bị cơm cho hai “lão phật gia” kia.

Từ khi vô tình biết được Lăng Thịnh Duệ có thể nấu ăn, hai người kia ngay cả đầu bếp riêng cũng cho nghỉ việc, để Lăng Thịnh Duệ chuẩn bị bữa sáng và bữa tối cho họ.

“Chỉ cần để ta ngủ một lúc là được rồi, ta mệt mỏi quá rồi . . . . .” Ngả mình xuống giường, Lăng Thịnh Duệ ôm lấy cái gối đầu mềm mại, cọ cọ mấy cái trên mặt gối, rồi liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Chỉ có điều, một giấc này của y, là ngủ thẳng một mạch đến tận lúc hoàng hôn.

Vừa tỉnh lại, Lăng Thịnh Duệ theo bản năng nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh, thoáng cái sợ đến hồn xiêu phách lạc.

“Thế mà đã gần sáu giờ rồi?”

Mặc vội quần áo, Lăng Thịnh Duệ nhanh chóng ra khỏi nhà chạy vọt đến siêu thị.

Nhà họ Phương vốn có người chuyên đưa đồ ăn đến, nhưng lại bị Phương Nhược Thần cố tình cho nghỉ, làm thế rõ ràng là muốn hành hạ Lăng Thịnh Duệ.

Đi bộ cả quãng đường đến siêu thị gần nhất, Lăng Thịnh Duệ chạy đến kiệt sức thở hổn hển, cả gương mặt bởi vì vận động quá độ mà đỏ bừng, lộ ra nét hơi hơi…đáng yêu.

Bởi vì là khu dân cư cao cấp, nên lượng xe đi lại xung quanh rất ít, con đường bằng phẳng rộng rãi thẳng tắp kéo dài về nơi xa, dưới ánh chiều tà, tràn ngập sắc thái ấm áp, tựa như là hình ảnh vụt qua trước ống kính máy ảnh.

Dòng người trong siêu thị đi qua đi lại, số lượng khách lúc này là nhiều nhất, nhưng cực kì yên tĩnh.

Vội vội vàng vàng chọn xong nguyên liệu cần để làm lẩu, Lăng Thịnh Duệ đi thẳng đến quầy thu ngân, y muốn về nhà trước khi hai tên ngang ngược kia về, nếu không y không bị họ mắng chết mới là lạ.

Thế nhưng. . . . . .

Nhìn hàng người rồng rắn đứng trước máy thu ngân, đầu Lăng Thịnh Duệ hơi hơi choáng váng.

Xách hai túi nguyên liệu lớn, Lăng Thịnh Duệ lại ba chân bốn cẳng chạy về nhà, mặt trời đã xuống đến dưới đường chân trời, căn bản là không kịp giờ rồi.

Lúc đi qua một ngõ nhỏ hơi vắng vẻ, một bóng đen đột nhiên chạy từ trong ra, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, kéo y vào trong lòng.

Lăng Thịnh Duệ đầu váng mắt hoa, đến lúc phục hồi cảm giác, một cái gì đó cứng cứng đã đặt ngay huyệt thái dương y.

“Đừng nhúc nhích, nếu như anh không muốn chết.” Giọng nam trầm thấp vang lên bên tai, giọng nói không lớn, nhưng lại tràn ngập sức uy hiếp.

Thân thể Lăng Thịnh Duệ cứng đờ, nguyên liệu nấu ăn trong tay rơi ào ào xuống đất , khoai tây và cà chua lăn lông lốc, màu vàng màu đỏ trộn lẫn với nhau, rơi vãi đầy đất, khiến cho mặt đường vốn đơn điệu trở nên sặc sỡ sắc màu.

“Cậu, cậu muốn làm gì?” Không có thời gian để mà thương tiếc mấy thứ thực vật kia, giọng Lăng Thịnh Duệ run run.

Đối diện bên đường là một cửa hàng đồ chơi lớn, trên mặt kính rõ ràng phản chiếu lại dáng dấp của Lăng Thịnh Duệ và “kẻ bắt cóc” ở phía sau.

Không giống như vẻ mặt dữ tợn của những kẻ bắt cóc thưởng thấy trên ti vi, người đàn ông bắt cóc Lăng Thịnh Duệ đẹp đến mức khiến người kinh ngạc, đặc biệt đôi con người màu tím kia, như là hai quả nho tím rực rỡ rung động lòng người, hiện ra một cảm giác tà khí chán chường, làm cho người khác không dám nhìn thẳng.

Lăng Thịnh Duệ bỗng ngẩn ngơ, có chút hoài nghĩ liệu mình có phải đang nằm mơ không.

“Anh tốt nhất là ngoan ngoãn chút đừng có động đậy, tôi sẽ không làm hại anh.” Hơi cúi đầu ghé vào bên tai Lăng Thịnh Duệ, người đàn ông nói : “Lát nữa anh phải ngoan ngoan phối hợp với tôi, đợi tôi thoát khỏi mấy tên cớm chết tiệt này, thì tôi sẽ thả anh ra ngay”.

Bên mép chàng trai mang theo một nụ cười dịu dàng, thế nhưng giọng điệu lại sắc bén như dao nhọn, ẩn giấu sự uy hiếp lạnh thấu xương.

Lăng Thịnh Duệ hơi do dự, chưa trả lời ngay.

Khẩu súng để ở huyệt thái dương ấn mạnh thêm, trong lòng Lăng Thịnh Duệ thấy sợ hãi, ngay lập tức nói : “Được, tôi hứa với cậu”.

Ngay lúc này đây, y đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành thỏa hiệp.

Chỉ có điều, hi vọng lúc nữa trở về, hai tên kia không nổi điên quá là tốt rồi. Lăng Thịnh Duệ nhẹ thở dài, y còn sợ hai người đàn ông trẻ tuổi kia tức giận hơn cả khẩu súng ở trên huyệt thái dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.