Cửu Gia Đừng Làm Vậy

Chương 7: Chương 7: Chương 6




Nhẫm Cửu nấu cơm tối xong, mở gói thuốc X thổ phỉ Giáp mua về, do dự không biết nên bỏ vào đĩa nào, lúc này tiếng bước chân Sở Cuồng từ bên ngoài truyền vào, Nhẫm Cửu nóng vội run tay, gói thuốc đổ hết lên đĩa thức ăn, Nhẫm Cửu ngẩn ra một khắc, tai nghe thấy tiếng bước chân Sở Cuồng đã đến sau lưng, nàng hoảng loạn vò tờ giấy nhét vào ngực.

“Cả buổi chiều chàng đi đâu vậy?” Nhẫm Cửu cười yểu điệu hỏi, nụ cười trên mặt vì được kéo ra quá nhanh nên hơi không tự nhiên, Sở Cuồng thu hết vẻ mặt của nàng vào mắt, nhưng không có biểu hiện gì nói, “Các hạ không phối hợp huấn luyện, bởi vậy tôi đã đổi hành trình buổi chiều, đi thăm dò nơi này một lượt.”

“Ồ, thăm dò thế nào rồi?” Nhẫm Cửu vừa nói vừa mời Sở Cuồng ngồi xuống bên bàn.

“Với trình độ vũ lực của quý tinh cầu, cứ điểm này ở trên cao, dễ thủ khó công, là một nơi tốt, nhưng không thể vì vậy mà lơ là phòng thủ. Ở núi phía Tây có một rừng cây du, kẻ địch rất dễ mượn cây che chắn để tấn công lên núi, chỗ đó các hạ không hề an bài phòng thủ, đây là sơ suất lớn nhất, tôi đề nghị tối nay nên phái người phòng thủ nơi đó…”

Trại này cắm rễ ở đây không biết bao nhiêu năm rồi, từ đời ông nội của Nhẫm Cửu đến nay chưa từng bị tấn công, ở đây trời cao Hoàng đế xa, quan địa phương xưa nay thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, chẳng ai để tâm đến họ, lời này của Sở Cuồng Nhẫm Cửu nghe thì nghe, ậm ừ gật đầu đáp vài tiếng, cầm đũa trộn trộn dĩa thức ăn bỏ thuốc vài cái rồi đặt trước mặt Sở Cuồng: “Rau ta mới xào nè, ăn đi cho nóng.”

Sở Cuồng nhìn dĩa rau được Nhẫm Cửu trộn, tiếp đó móc túi áo tìm chiếc hộp hôm qua lấy ra một viên thuốc nuốt xuống: “Hôm qua đã nói rồi, tôi không cần thực phẩm của các người, nhưng ý tốt của cô tôi xin nhận. Cảm ơn.” Nói xong hắn lại nói tiếp lời lúc nãy, “Chỗ lơ là phòng thủ ở phía Tây các hạ mau phái người canh giữ đi, không phải tôi hù dọa…”

“Được rồi được rồi.” Nhẫm Cửu gật bừa, nhưng ánh mắt vẫn rơi trên hộp thuốc màu trắng trong tay hắn, “Chàng… luôn mang theo thứ này bên mình sao?”

Thấy nàng vốn không nghe lọt lời mình, Sở Cuồng hơi bất lực, nhưng dù sao cũng là bố trí quân sự ở xứ lạ, không tin hắn cũng có thể lý giải được. Sở Cuồng tạm thời bỏ qua đề nghị này, nghiêm túc đáp: “Đây là lương thực dự bị, là dụng phẩm cần thiết cho các sĩ quan lúc buộc phải đáp xuống tinh cầu ngoài phạm vi cai trị của Liên minh, lúc nào cũng phải mang theo để bảo đảm bổ sung năng lượng đầy đủ.”

“Ờ.” Nhẫm Cửu gật đầu, “Vậy tức là có thứ này thì chàng không cần ăn đồ ăn ở chỗ bọn ta phải không?”

“Không sai.”

Nhẫm Cửu im lặng một khắc: “Nước thì sao? Chàng cũng phải uống chứ.”

“Đương nhiên.”

Nhẫm Cửu cả mừng: “Hay lắm! Ta thấy hôm nay cả ngày chàng không uống nước rồi, ta đi rót chút trà nhé.” Nàng đứng dậy đi ra ngoài, Sở Cuồng gọi lại: “Không cần phiền phức.” Nói xong hắn lại lấy trong túi ra một vật hình ống to bằng nắm tay, mở một đầu ra, sau đó múc một muỗng canh giá Nhẫm Cửu nấu đổ vào trong vật hình ống, đậy nắp lại lắc vài cái, sau đó vặn nắp một đầu khác ra đã thấy bên trong là một ly nước trong vắt, nào còn dáng vẻ của canh giá vừa rồi. Sở Cuồng uống sạch nước trong ly.

Nhẫm Cửu chớp đôi mắt cá chết nhìn hắn: “Đây là thứ gì nữa vậy?”

“Máy lọc nước, lấy hydroxide trong chất lỏng ghép lại thành phân tử nước, lọc tất cả các nguyên tố khác đi, bảo đảm nước mà sĩ quan uống trong lúc tác chiến được sạch sẽ.”

Tuy Nhẫm Cửu nghe không hiểu lắm, nhưng nàng cũng hiểu đại khái… Bây giờ nam thanh niên lịch thiệp này dầu muối cũng không vào phải không…

Nhẫm Cửu ôm đầu đau khổ xoa xoa, bỗng mắt nàng sáng lên, cẩn thận dè dặt hỏi: “Không khí chàng thở chắc cũng giống của bọn ta chứ?”

Sở Cuồng gật đầu.

Nhẫm Cửu đập bàn cười lớn: “Hay lắm! Hay lắm!”

Muốn dụ dỗ nam nhân thì sợ gì không có cách, ăn uống không được thì ngươi cũng phải hít thở chứ, cũng may thổ phỉ Giáp thông minh, đã mang một ít hương liệu trợ tình về, nàng không tin như vậy mà vẫn không trúng chiêu. Nhẫm Cửu và bừa mấy miếng cơm rồi nói: “Trời này nhiều muỗi quá, hôm nay ta xông cho chàng ít thuốc trừ muỗi.”

Sở Cuồng không nghi ngờ gì, gật đầu cảm ơn, xong rồi lại nói: “Ban ngày chưa huấn luyện xong, nhân lúc trời chưa tối lắm, tập bù hết phần hôm nay đi.”

Mắt Nhẫm Cửu sáng lên, tròng mắt đảo đảo: “Được thôi! Nhưng mà mà ta còn phải rửa chén, chút nữa sẽ đưa hương liệu cho chàng, tự chàng đem về xông trong phòng nhé.” Xông xong thì trời tối rồi, huấn luyện xong vừa hay có thể hành sự luôn. Bàn tính trong lòng Nhẫm Cửu kêu tách tách.

Chờ nàng rửa chén xong Sở Cuồng cũng đã xông hương khắp phòng, còn vô cùng tận tâm xông luôn phòng Nhẫm Cửu, Nhẫm Cửu rất vừa ý, thật tốt quá, phòng nào cũng tiện hành sự cả. Quan trọng nhất là hương liệu do chính Sở Cuồng xông! Bị xông nhiều nhất chính là nam nhân này.

Nhẫm Cửu cười thầm trong lòng.

Nhưng đến tối, khi sắp huấn luyện xong, thần sắc Sở Cuồng cũng không thấy chỗ nào không đúng, Nhẫm Cửu không nhịn được hỏi: “Chàng có cảm thấy hơi nóng không? Có chỗ nào không ổn không? Hay là ruột gan có như thiêu như đốt, không thoải mái không?”

Sở Cuồng lắc đầu: “Chất lượng không khí tốt, nhiệt độ, độ ấm đều thích hợp với nhu cầu của cơ thể, không có chỗ nào không ổn.”

Nhẫm Cửu thất vọng nhìn hắn.

“Được rồi, nghỉ thôi.” Sở Cuồng đặt tay lên vai, khẽ cúi người, cho dù là hành lễ cũng rất gọn gàng, không hề có chút lề mề, “Các hạ ngủ ngon.”

Sở Cuồng về phòng đóng cửa lại, đèn vẫn còn sáng, Nhẫm Cửu ngồi xổm trước cửa phòng hắn đến nửa đêm, bên trong không hề có chút động tĩnh nào, còn nàng lại bị mùi hương còn sót lại xông đến bực bội khó chịu, phải đi tắm nước lạnh mấy lần mới bình tĩnh lại được.

Sáng hôm sau, Sở Cuồng tỉnh giấc, trễ hơn thời gian hắn thường dậy nửa canh giờ, điều này đối với Sở Cuồng không phải là chuyện thường. Tối qua… hình như hắn ngủ say một cách bất ngờ. Hắn rửa sơ mặt mũi, vừa đẩy cửa ra đã nghe Nhẫm Cửu gào lớn trong trại: “Đứng lại cho đại gia!”

Ánh nắng phủ xuống, trên mặt các nam nhân nữ nhân đang làm việc trong trại đều mang ý cười, ánh mắt đuổi theo bóng Nhẫm Cửu.

“Thổ phỉ Giáp! Mẹ nó chứ ngươi mua cho đại gia thuốc giả gì vậy hả! Trả tiền lại đây!”

Nhẫm Cửu đuổi theo thuộc hạ nàng, người được gọi là thổ phỉ Giáp bị đuổi phải trốn Đông trốn Tây, khổ không kể xiết: “Trời cao có mắt! Ta có mười lá gan cũng đâu dám gạt Cửu gia! Nếu thuốc là giả cũng là ông chủ hiệu thuốc bán thuốc giả, Cửu gia đuổi theo ta làm gì!”

Nhẫm Cửu tiện tay chộp một nắm đất ném lên người thổ phỉ Giáp: “Ngươi còn phí lời nữa à! Xảo biện này! Xảo biện này!”

Những người xem náo nhiệt ha ha cười lớn. Có người hét lên: “Chuyện của Tiểu Cửu nhi lại không thành công rồi, cô ấy đang giận đó, Giáp, ngươi để Cửu gia đánh cho hả dạ đi.” Xem ra chắc đã quen với cảnh tượng này rồi.

Sở Cuồng hơi ngẩn ra nhìn cảnh tượng này, không có kỷ cương, không có luật lệ, rõ ràng là cãi cọ đuổi đánh, nhưng bất ngờ là lại khiến người ta thấy thật yên bình, giống như chiếc mền được ánh nắng hong khô bị đập vào phát ra tiếng “bụp bụp” vậy, khiến lòng người bình yên một cách kỳ lạ.

Sở Cuồng nhất thời có hơi ngây người.

Mãi đến khi không biết có ai gọi Nhẫm Cửu một tiếng, Nhẫm Cửu ngẩng đầu, thở dốc nhìn Sở Cuồng đứng trước cửa phòng, nàng dừng bước vẫy tay nói: “Này, hôm nay trấn dưới núi có họp chợ, chàng có muốn đi xem không?” Nhẫm Cửu nói với hắn như vậy.

Mọi người đều nhìn hắn, Sở Cuồng ngẩn ra trong một khắc rồi lập tức đứng nghiêm: “Theo kế hoạch, hôm nay…”

“Có phải là chuyện gì to tát đâu.” Không chờ Sở Cuồng nói hết, Nhẫm Cửu đã chạy đến trước mặt hắn, giật cổ tay hắn kéo đi xuống núi, “Chẳng phải là dạo chợ thôi sao, không mất bao nhiêu thời gian đâu, đi thôi đi thôi. Ta cũng lâu rồi không xuống núi, lát nữa cùng chàng đi xem địa hình chỗ quan phủ luôn.”

Sở Cuồng không phải là người dễ thay đổi kế hoạch, nhưng hôm nay hắn đã dễ dàng thay đổi kế hoạch, cũng dễ dàng để Nhẫm Cửu nắm tay đi một đoạn thật xa.

Sở Cuồng không chịu thay bộ hắc y thần bí của mình, Nhẫm Cửu hết cách, tìm một chiếc áo khoác màu nâu trùm cho hắn, lại đội nón của áo khoác lên cho hắn rồi dặn dò: “Ở chỗ bọn ta thì thân thể da thịt là của cha mẹ, ngoài tội phạm ra không ai cạo đầu hết, bởi vậy đừng bao giờ để người khác thấy tóc ngươi biết chưa?”

Sở Cuồng trịnh trọng gật đầu: “Hiểu rồi.”

Xuống núi, cách trấn Chi Lương càng gần thì càng có nhiều người qua lại, người xách gà vịt ngỗng cũng càng nhiều hơn, sắc mặt bị nón che mất của Sở Cuồng càng âm trầm hơn.

“Những sinh vật này đều phải được tiêu hủy.” Vào trong trấn, trên phố chợ vô cùng náo nhiệt, sắc mặt Sở Cuồng lạnh lùng, ngay cả tư thế đi đường cũng hơi mất tự nhiên, “Tại sao các hạ không cho tôi biết trước đây là nơi tập trung sinh vật phi nhân hình, để lộ quân tình quan trọng, theo Luật Liên minh có thể bị phán lưu đày…”

Giọng Sở Cuồng không lớn, trong hoàng cảnh ồn ào này càng giống như một người đang làu bàu lẩm bẩm. Nhẫm Cửu vội đến hiệu thuốc tìm ông chủ bán thuốc giả tính sổ, nhất thời cũng không buồn quan tâm đến tâm trạng Sở Cuồng, nàng kéo tay hắn, mười ngón đan vào nhau nắm chặt: “Người đông lắm, theo sát ta.”

Ánh mắt Sở Cuồng rơi trên bàn tay đan vào nhau: “Thứ cho tôi nói thẳng, cô chưa…”

“Ta biết, ta chưa khử độc, không nên đụng vào chàng, nhưng chẳng phải chàng đang mang găng tay sao?” Nhẫm Cửu không quay đầu, “Hơn nữa bây giờ người đông như vậy, chút nữa đi lạc chẳng phải càng phiền hơn sao! Chàng có thể đừng õng ẹo như nữ nhân vậy không?”

Sở Cuồng trầm tư trong chốc lát, ẩn nhẫn im miệng, mặc cho hơi ấm của một người khác thông qua găng tay truyền đến da thịt hắn. Đây là một cảm giác lạ lẫm. Quân Liên mình sở hữu vũ khí tiên tiến nhất, trên chiến trường vốn không có cơ hội tiếp xúc thân thể nhau, ai ngờ được là sẽ dùng tư thế như vậy để tiếp xúc với người khác…

Sở Cuồng đang nghĩ, Nhẫm Cửu đi phía trước bỗng bị người ta va vào lùi lại phía sau, Sở Cuồng vô thức dìu lấy nàng, nhưng thấy một người áo xám tức tốc lướt qua bên cạnh hai người.

Nhẫm Cửu lòng đang như hoa nở vì cái dìu này của Sở Cuồng, bỗng sau lưng có một trận gió, quay đầu đã không thấy bóng người đâu, Nhẫm Cửu ngẩn ra, chỉ nghe bên ngoài đám đông có tiếng nam nhân kêu thảm: “Đại hiệp tha mạng! Trả túi tiền cho ngài đó!”

Nhẫm Cửu tách đám người ra chạy đến, thấy Sở Cuồng đang ấn nam nhân áo xám dưới đất, vặn bàn tay người đó lại, khiến hắn kêu cha gọi mẹ khóc lóc ầm ĩ, còn tay kia của Sở Cuồng lại vô cùng nhàn nhã giữ nón trên đầu mình lại, xem ra hắn nhớ rất kĩ lời dặn của Nhẫm Cửu.

Tuy cảnh tượng hơi hỗn loạn, nhưng Nhẫm Cửu vẫn không biết điều mà gục ngã vì tư thế anh dũng của Sở Cuồng, không hổ là nam nhân nàng ưng, đè nam nhân khác cũng đẹp mắt như vậy nữa!

Sở Cuồng đưa mắt liếc Nhẫm Cửu nói: “Túi tiền của cô.”

Lúc này Nhẫm Cửu mới nhìn thấy tay kia của tên trộm đang cầm một chiếc túi nàng vô cùng quen mắt: “Khốn kiếp!” Nhẫm Cửu đại nộ, “Dám trộm trên đầu đại gia! Có tin ta đưa ngươi lên quan không!”

Đương nhiên lời này Nhẫm Cửu chỉ nói chơi, trấn Chi Lương hợp với nhiều thôn lớn nhỏ ở gần đó thành huyện Chi Lương, đây là một huyện thành nhỏ nhân khẩu không nhiều, Huyện lệnh cũng là một Huyện lệnh trình độ không cao, ở nơi trời cao Hoàng đế xa này, Lưu huyện lệnh cũng không mong thăng quan tiến chức, cả năm không màng chính sự, chỉ biết vơ vét của dân, cùng đám thân thích hoành hành bá đạo, ức hiếp dân lành không thiếu chuyện nào.

Nhẫm Cửu ở trên núi tuy không bị áp ức gì, nhưng những chuyện này thì cũng biết. Lúc này dọa đưa người kia lên quan chẳng qua là nghe hắn nói giọng nhà quê nên cố ý hù dọa thôi.

“Ai ôi… Bà cô ơi tha mạng đi, tôi không dám nữa đâu, không dám nữa đâu! Nhà tôi còn một đứa con đang chờ ăn cơm, tôi thật không còn cách nào…”

Nhẫm Cửu mở túi tiền, đếm mấy đồng tiền bên trong, không thiếu, lòng nàng tuy giận nhưng cũng không còn cách nào, chỉ phẩy tay cho qua. Sở Cuồng lại không buông tay, hắn nhìn Nhẫm Cửu rồi nghiêm túc nói: “Cần phải chuyển cho cơ quan cảnh vụ để trừng phạt, tuy hắn có nỗi khổ nhưng không phải là lý do để được pháp luật tha thứ.”

Nhẫm Cửu dẩu môi kéo Sở Cuồng đi: “Mọi người đều sống không dễ dàng gì. Hơn nữa chàng đưa có hắn lên quan thì quan phủ cũng chưa chắc sẽ nhúng tay vào đâu. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Đi thôi đi thôi.”

Sở Cuồng im lặng, ngoảnh đầu nhìn nam nhân nước mắt lưng tròng đang nhìn lại hắn, Sở Cuồng thở dài: “Không có chế độ gì cả, thật là một tinh cầu tăm tối.”

Thả tên trộm, Nhẫm Cửu kéo Sở Cuồng đi về phía trước một đoạn, bỗng nhiên sực tỉnh: “A! lẽ nào vừa rồi chàng đang bảo vệ ta đó sao!”

Sở Cuồng gật đầu: “Đương nhiên rồi, chúng ta đang có quan hệ đồng minh, hơn nữa trên người cô có máy nhận dạng của tôi, tôi cưỡng ép cô phải ở bên cạnh tôi, đương nhiên cũng có nghĩa vụ bảo vệ cho cô.”

Nhẫm Cửu cảm động: “Lòng chàng có ta, lòng ta có chàng, tình yêu không thể vứt bỏ cũng không thể buông tay. A! Thật là một tình yêu chấn động tâm hồn!”

“Không phải, cô nghĩ nhiều rồi…”

Không nghe Sở Cuồng nói nhiều, Nhẫm Cửu ngẩng đầu nhìn thấy hiệu thuốc, nàng thả Sở Cuồng ngoài cửa, vỗ vai hắn như an ủi trẻ con: “Ở đây chờ một lúc nhé, chờ ta lý luận với ông chủ hiệu thuốc xong sẽ ra ngay, đừng chạy lung tung đó.” Không chờ hắn đồng ý, Nhẫm Cửu đã bước nhanh vào tiệm.

Sở Cuồng nhìn theo bóng nàng, đột nhiên hắn có một cảm giác bất lực sâu sắc.

Đứng trước cửa một hồi, nghe thấy ở góc đường phía trước có tiếng khóc la truyền đến, hắn nhíu mày quay đầu nhìn, bên trong Nhẫm Cửu và ông chủ đang cãi nhau ầm ĩ, nhưng có nhìn thế nào cũng là Nhẫm Cửu muốn lật quầy chém người, Sở Cuồng cân nhắc rồi cất bước đi về bên kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.