Cướp Chồng Bạn Thân

Chương 17: Chương 17




Ngoài cửa bất chợt có tiếng chuông cửa reo lên, tôi cứ ngỡ là Hải hay chí ít là Nguyệt. Thế nhưng vừa chạy ra mở mới biết đó là Phong. Nhìn thấy tôi Phong không nói không rằng lôi xềnh xệch tôi vào trong rồi đóng mạnh cánh cửa sau đó rít lên:

- Em đang làm cái gì vậy? Em đang làm cái trò gì thế?

- Làm gì là làm gì?

Phong nhìn tôi, đôi mắt anh đỏ ngầu, ánh mắt bất lực đáp:

- Đến giờ phút này em vẫn không chịu thay đổi. Rốt cuộc em là con người như nào vậy Quý?

- Anh nói gì em không hiểu.

- Em thôi ngay đi, đàn ông trên đời này chết hết rồi hay sao mà em lao thân vào cướp chồng của Nguyệt Anh?

Tôi cười nhạt, hoá ra anh ta cũng đã biết. Mấy tháng nay tôi nghe nói vì việc ba dượng mở thêm chi nhánh nhưng lại làm ăn thất bát mà Phong phải thay ông gánh nên bận rộn lắm. Tôi còn cứ nghĩ giờ anh ta đang sấp mặt với hết dự án nọ đến dự án kia và cả những kế hoạch của công ty ai dè hôm nay rảnh mà đến tìm tôi. Phong buông tay tôi, giọng khàn đục cất lên:

- Quý, dừng lại đi em. Quay đầu lại đi, đừng tiếp tục sai lầm nữa.

- Sai lầm, anh biết thế nào mà anh bảo em sai lầm?

- Vậy em nghĩ em đúng hay sao? Ngủ với người có vợ, mà còn là chồng của bạn thân em. Em đúng lắm hả?

- Là con Nguyệt nó nói với anh chuyện này đúng không, chứ mấy tháng nay anh đâu đâu rảnh mà để ý tới em, thôi tốt nhất anh về lo chuyện ở nhà đi.

- Em cũng biết anh không rảnh cơ à? Em cũng biết nhà có chuyện gì xảy ra cơ à? Vậy mà sao em đã không giúp còn khiến người khác thêm đau đầu?

- Phong! Chuyện của em em đâu mượn anh để ý mà đau đầu với chả không? Hình như anh đang đi quá giới hạn rồi thì phải, em nhớ… chúng ta không cùng huyết thống cơ mà.

- Phải rồi, em chưa bao giờ coi anh là người nhà. Dù cho sống chung một nhà thì vẫn là người dưng nước lã đúng không?

- Đúng vậy. Anh chính là người dưng nước lã. Anh có quyền gì mà can thiệp vào cuộc sống của tôi? Tôi nói cho anh biết, tôi sống thế nào không mượn anh quan tâm, mà anh có quan tâm cũng không thay đổi gì được đâu.

Phong thấy tôi rít lên thì đập bàn mạnh rồi cũng quát lớn:

- Anh không có quyền nhưng ba mẹ thì có đúng không? Em ra xã hội bôi tro trát trấu vào mặt ba mẹ đến nỗi người ta tìm đến nhà làm ầm lên. Nhà thì bao nhiêu chuyện không hay ập đến. Em xem, em làm được cái gì? Em giúp cho ba mẹ được cái gì chưa hay chỉ hết lần này đến lần khác gây chuyện? Phải rồi, em cứ tự cho rằng cả nhà không ai thương em, không ai để ý tới em rồi tách mình ra. Có bao giờ em nghĩ đến cảm nhận của người khác chưa? Mấy tháng nay anh bận, bận nên không thể tìm đến em, anh còn nghĩ thôi để em tự do vì anh cũng chẳng quản được. Nhưng ít nhất khi ấy anh nghĩ em sẽ không làm ra cái trò bỉ ổi như vậy, ít nhất anh cũng còn nghĩ em biết thay đổi. Hoá ra anh nhầm, tất cả những thứ em bày ra trước mắt là che giấu cho sự đê tiện của mình.

Tôi nghe Phong nói một tràng giang đại hải vừa kinh ngạc vừa uất nghẹn.

- Ai đến gây sự? Anh nói cho tôi biết ai đến gây sự? Còn nữa, anh có tư cách gì mà nói tôi đê tiện? Anh nghĩ anh là ai?

- Em đê tiện thì rõ ràng rồi, cần gì phải có tư cách mới nói được?

Phong nói xong thì đi ra ngoài cửa. Trước khi về anh ta còn nói lại một câu:

- Mẹ bị người ta chửi cho phát ốm rồi. Nếu còn thương mẹ, thì tự biết làm như thế nào đi.

Rốt cuộc ai đã làm chuyện này. Chắc chắn chỉ có Nguyệt. Con chó chết! Nó vì chút thù oán cá nhân mà lôi cả người lớn vào. Tôi còn nghĩ nó thanh cao thế nào, hoá ra cũng là con người mưu mô xảo quyệt.

Lấy ra ngoài cửa hàng mua chiếc điện thoại mới rồi trở về nhà máy bấm số nó, thế nhưng nó không nghe máy, gọi cho Hải anh ta cũng không nghe.

Tôi liền chạy ra bắt taxi đến căn hộ của Nguyệt, thế nhưng cửa khoá im lìm. Nguyệt là bạn thân của tôi, tôi rất hiểu nó. Chắc chắn nó sẽ không tha thứ cho Hải. Tính nó sĩ diện cao lắm, trong lòng tôi tuy còn ức khi nó cho người đến nhag gây sự với ba mẹ tôi. Nhưng lúc này tôi vẫn cảm thấy đắc ý, hả hê. Vợ chồng nó tan đàn xẻ nghé, rồi xem còn có ai khen gia đình mẫu mực, gia đình lý tưởng không? Rồi xem đám bạn cấp ba sẽ tung hô nó thế nào nữa?

Tôi ra ngoài định vào quán bar, nhưng không biết ma xui quỷ khiến gì mà lại bắt xe về nhà ba mẹ. Cũng khuya lắm rồi, nhưng tôi thấy nhà vẫn còn bật điện sáng choang. Thế nhưng tôi không dám vào mà chỉ ngó ngó bên ngoài. Đột nhiên có tiếng cô Lan hàng xóm cất lên:

- Ơ Quý đấy à? Về nhà sao không vào trong mà thập thò ngoài này thế? Mà này, mày làm gì để cho người ta đến làm ầm nhà ầm cửa lên thế? Mày đẹp gái thế kia sao lại đi cướp chồng người ta thế Quý.

Tôi nghe cô Lan nói cố gắng lắm mới có thể kìm chế lại mà không chửi thề. Đột nhiên bên trong cánh cửa mở ra, mẹ tôi đứng ngoài hiên nheo mắt hỏi:

- Ai đấy.

- Con Quý nó về rồi này chị Kim. Xem xét thế nào mà bảo ban lại nó đi nhé.

Mẹ tôi lao ra, tôi định chạy đi nhưng không kịp liền bị mẹ kéo tay vào. Cô Lan thì chẹp miệng lắc đầu nói:

- Cả mẹ cả con, đúng là đĩ có gia phả.

Tôi thấy vậy không kìm được rít lên:

- Này, cô nói ai đấy.

Cô Lan không đáp mà bỏ về nhà, mẹ tôi cúi gằm mặt nước mắt cũng ầng ậc chảy ra.

- Sao mà mẹ phải khóc?

- Đến giờ này mà còn hỏi sao à? Không phải vì mày sao? Đi vào đây mau lên.

- Mẹ cứ để con tự đi, lôi kéo làm gì?

Vừa vào đến trong nhà tôi đã thấy ba dượng ngồi trên ghế, Phong cũng ngồi cạnh ông. Lúc này tôi mới để ý ông già đi nhiều lắm, tóc hai bên mai cũng bạc cả đi. Mẹ tôi cũng gầy rộc hẳn, hai hốc mắt sâu hoắm thâm lại. Ba dượng khoanh hai tay trước ngực nhìn tôi hỏi:

- Con về rồi đấy à?

Giọng ông rất điềm tĩnh, thực lòng tôi cũng không biết ông nghĩ gì. Tôi cúi xuống đáp lại;

- Dạ vâng.

- Tưởng con quên luôn đây là nhà mình rồi chứ?

- Ba…

- Quý, con cũng lớn rồi, cũng được ăn học đàng hoàng, ba nghĩ con phải sống có đạo đức chứ. Tại sao con lại đi làm cái việc đáng xấu hổ như vậy? Con có biết không những mẹ, mà cả ba giờ ra đường cũng không dám nhìn ai không?

Khốn nạn, hết sức khốn nạn mà. Tại sao con Nguyệt nó có thể làm ra cai chuyện này cơ chứ? Nó không thể níu kéo được Hải nên quay sang đả kích gia đình tôi sao? Mẹ tôi ngồi xuống cạnh ba dượng cứ liên tục đứa tay quệt nước mắt. Ba dượng nói thêm mấy câu nữa thì bỏ lên trên tầng. Phong cũng đi lên, có lẽ hai cha con họ muốn tôi và mẹ nói chuyện với nhau. Tôi vẫn đứng như trời trồng, mẹ tôi nghẹn ngào vừa đánh tôi vừa n nói:

- Sao con lại làm như vậy? Mẹ nhớ con và cái Nguyệt Anh chơi thân với nhau lắm cơ mà.

- Mẹ… con…

- Con có biết, người ta đến người ta chửi thế nào không? Người ta bảo mẹ là loại đĩ điếm nên mới sinh con ra như vậy. Người ta bảo vì mẹ như vậy nên không biết dạy con. Ừ, mẹ làm đĩ, cái nghề mạt hạng đáng xấu hổ. Mẹ không có ăn có học nên mẹ làm đĩ. Mẹ xấu hổ vì nó, mẹ nhục nhã vì nó nhưng còn con. Con được ăn học đàng hoàng, tại sao con lại làm cái việc đi cướp chồng người ta như thế hả con? Cả ngày hôm nay không ai dám ra khỏi nhà, người ta chri trỏ bàn tán nhiều lắm con biết không?

Mẹ đánh tôi cắn răng chịu, đánh chán chê bè ngồi vừa nói vừa khóc, rõ ràng là Hải với tôi yêu nhau. Rõ ràng anh không hề yêu Nguyệt vậy mà tại sao mọi người cứ cho rằng tôi sai? Tình yêu là vô tội, chỉ vì đến sau nên tôi có lỗi sao? Còn Nguyệt nữa, nó muốn trả thù tôi thế nào sao không tìm thẳng đến tôi, đánh vào gia đình tôi làm gì? Tôi khẽ nắm lấy tay mẹ rồi nói:

- Mẹ, con xin lỗi…

- Con không cần xin lỗi mẹ, người con cần xin lỗi là Nguyệt Anh. Con tìm đến nó, xin lỗi nó đi.

Xin lỗi Nguyệt? Không đời nào, thế nhưng vì không muốn bà suy nghĩ tôi liền đáp:

- Vâng, con… con sẽ xin lỗi nó.

- Quý. Mẹ thực sự thấy rất xấu hổ và nhục nhã. Mẹ… đến giờ phút này mẹ vẫn không dám tin con như vậy. Con nói đi, là do con nông nổi, hay do thằng kia nó dụ dỗ con.

- Là… là do anh ấy dụ dỗ con.

- Vậy mà sao đám người đó đến chửi bới còn nỏi rằng con dụ dỗ người ta?

- Đám người đó là đám người nào?

- Mẹ cũng chẳng rõ, chỉ thấy một đám người thôi. Mà cũng không biết tại sao người ta biết quá khứ của mẹ. Chuyện này trước kia lúc lấy ba dượng ông ấy đã che giấu rất kỹ cơ mà.

Tôi thở dài, trước kia tôi cũng chưa từng nói chuyện này với Nguyệt. Sao nó lại biết nhỉ?

- Thôi, chuyện sai cũng đã sai rồi. Giờ người ta biết cũng biết rồi. Thế nhưng mẹ chỉ mong con dứt khoát đi. Xin lỗi Nguyệt Anh rồi làm lại cuộc đời đi. Không có gì là muộn cả, thời gian này sẽ rất khó khăn. Con cũng đừng ngây thơ cả tin quá, đàn ông mà, nó chỉ muốn thêm chứ không muốn bớt. Mồm nó nói yêu con nhưng thực ra đối với nó vợ con gia đình vẫn quan trọng nhất. Con phải biết mà tránh xa đám đàn ông có vợ biết chưa? Đời mẹ đã quá nhục nãh ê chề, mẹ chỉ mong con sáng suốt lên. Ba dượng con rất đau đầu vì chuyện này. Chắc ông ấy cũng đang không muốn thấy mặt con bây giờ. Con đi về đi đã, mẹ từ từ khuyên nhủ.

Tôi đứng dậy lững thững bức ra, mẹ tôi vẫn đang khóc. Bên ngoài trời hơi se lạnh, bầu trời đêm đen mịt như lòng tôi lúc này. Khi tôi còn đang suy nghĩ thì có tiếng còi xe cất lên, Phong ngồi trong xe ô tô kéo kính xuống rồi nói:

- Lên xe đi.

- Khỏi cần, tôi tự bắt xe về.

- Muộn rồi lên đi.

Tôi nhếch mép không đáp. Đột nhiên Phong lao ra khỏi xe bế thốc tôi ấn vào trong rồi khoá chặt cửa lại. Tôi nghiến răng rít lên:

- Anh làm cái gì vậy?

- Đưa em về nhà?

- Tôi mượn à?

- Em không mượn, từ trước tới nay có bao giờ em mượn anh gì đâu. Thế nên giờ mới ra nông nỗi này đấy. Ngu nó cũng phải vừa thôi.

Vừa nói Phong vừa phóng xe đi, tôi gào ầm lên:

- Ừ, tôi ngu! Các người hài lòng chưa?

Phong không đáp, anh vẫn lái xe về chung cư của tôi. Đến lúc vào sảnh anh ta mở cửa xe rồi nói;

- Xuống đi. Về nằm vắt tay lên trán mà suy nghĩ lại những việc mình làm. Đàn ông trên đời này không thiếu, ít nhất cũng còn có anh.

Không đợi tôi đáp, Phong đã mở cửa xe bước vào rồi phóng đi. Nực cười chưa? Anh ta đang tự cao tự đại về bản thân mình sao? Điểm này, tôi phải công nhận Nguyệt và Phong giống nhau. Hai con người lúc nào cũng cho rằng mình giỏi giang, đẹp đẽ. Đàn ông trên cái thế giới này có hết tôi cũng đếch thèm yêu anh ta. Đồ ngạo mạn, ảo tưởng.

Tôi lên phòng nằm mà không ngủ được chỉ thấy điên tiết. Tôi mới chỉ ngủ với Hải mà bị cho là bỉ ổi, còn con Nguyệt nó gây sự với người lớn vẫn được mác ngoan hiền. Nhưng thôi, tôi đang chờ xem cái bộ mặt nó lúc ly hôn với Hải sẽ như thế nào. Nghĩ vậy tôi cũng đôi phần an ủi.

Giờ Hải còn đang sốc vì việc bị vợ phát hiện nên tôi không làm phiền anh. Mà thực ra, không liên lạc với Hải tôi cũng thấy rất bình thường. Cảm giác nhớ nhung gì đó tôi không hề có. Chỉ cần nghĩ đến cảnh con Nguyệt khóc lóc rồi đòi ly hôn sau đó sẽ ra toà tôi đủ hả hê mà quên đi cảm giác cô đơn trống vắng. Cái thứ nó đểu giả, chơi kiểu hèn hạ tôi không một chút xót thương.

Tôi cũng biết vì sao con Nguyệt không đánh ghen tôi, nó luôn muốn người ta nhìn vào nó như một thánh nữ, không muốn làm mất lòng ai, cũng không muốn để ai thấy bản chất xấu xa của mình. Điều này tôi hàon toàn hiểu.

Sáng hôm sau, khi vừa bước chân ra khỏi chung cư đột nhiên con Nguyệt từ đâu xuất hiện. Tóc tai nó rất gọn gàng, nó mặc bộ váy trễ vai, môi cũng căng mọng vì màu son đỏ. Khâm phục! Thực sự khâm phục nó, đến ngay cả thời điểm đau khổ nhất nó vẫn xuất hiện với bộ dạng hết sức chỉn chu. Chỉ có điều không thể che lấp đi được hai con mắt đỏ mọng, gương mặt vẫn thất thần, xanh xao. Có lẽ đêm qua nó khóc nhiều lắm.

Nó thấy tôi lạnh lùng nói:

- Tao có chuyện cần nói.

Tôi nhếch mép đáp lại:

- Tao cũng đang có chuyện cần nói với mày đây. Tại sao chuyện của tao với mày mà mày liên quan gì đến ba mẹ tao mà mày làm ầm lên?

- Mày nói gì?

- Thôi, mày đếch cần giả ngây giả ngô với tao đâu. Mày có tốt đẹp gì đâu mà muốn tao tốt đẹp với mày. Tao cảnh cáo mày, nếu mày còn định đụng đến ba mẹ tao lần nữa đừng trách tao.

Nguyệt khoanh hay tay trước ngực, một nụ cười đểu giả xuất hiện trên mặt nó.

- Quý, chuyện mày đang nói tao đếch hiểu mà cũng đếch cần hiểu. Nhưng tao nói cho mày nghe đây này. Hôm nay tao tìm đến mày là để thông báo cho mày biết. TAO SẼ KHÔNG LY HÔN VỚI HẢI.

Tôi nghe xong không dám tin vào tai mình, con Nguyệt nhấn mạnh câu cuối rõ ràng mà sao tôi nghe như sét đánh ngang tai. Chồng nó ngoại tình, với tính cách sĩ diện như nó mà không ly hôn. Nó nhìn tôi nói tiếp:

- Mày ngạc nhiên lắm đúng không, nhưng đó là sự thật. Tao không ly hôn, và tao cũng nói cho mày biết nhất định tao phải giữ cuộc hôn nhân này cho bằng được.

- Mày!

- Sao nào? Tức lắm hả? Ngay cái lúc tao phát hiện mình có thai, mày dùng tin nhắn lạ nhắn đến cho tao để tao đến nhà và nhìn thấy cảnh mày với Hải trần truồng. Mày muốn tao sốc, mày muốn tao phát điên, mày muốn tao ly hôn với Hải cho vừa lòng mày đúng không? Nhưng tao đã nghĩ kỹ rồi, mày càng muốn tao thế nào, tao sẽ càng làm ngược lại. Hiểu chưa con đĩ?

Tôi tức! Tức phát nghẹn! Dù cho cố kìm chế vẫn không kìm được. Thế nhưng lúc này tôi vẫn phải cười cợt bình thản đáp:

- Chồng mày ngoại tình, mày không nhục à mà còn định tha thứ?

- Mày khỏi cần đả kích tao Quý ạ. Tao đã quyết định, mày nghĩ mấy câu nói của mày khiến tao phải thay đổi lại sao? Chồng tao không tiếc, ngoại tình thì không còn đáng để tao trân trọng nhưng vì mày, tao sẽ không ly hôn. Còn nữa, tao thừa biết mày chẳng yêu thương gì Hải đâu. Tất cả mọi chuyện mày làm ra hôm nay không phải vì mày yêu Hải, mà vì mày ghen tỵ với tao. Nhưng tao nói cho mày nghe, cả đời này dù mày có dùng thủ đoạn đê tiện thế nào mày vẫn không thắng được tao đâu.

Chưa bao giờ tôi thấy con Nguyệt nói đanh thép đến vậy. Nó nói to, nói rõ ràng, rành mạch. Câu nói cuối cùng của nó như một phát tát thẳng vào mặt tôi. Tôi lao đến giữ chặt hai vai nó rồi gào lên:

- Tao không thua mày, mày mới đang thua tao. Tao nói cho mày biết chưa bao giờ tao thua mày cả. Nhưng mày đang thua tao rồi đây, mày tạo cho mày cái vỏ bọc hoàn hảo làm gì? Mày nghĩ tao phải ghen tỵ với mày sao? Khi mà chồng mày đêm nào cũng đến ngủ với tao.

Nói xong câu đó, tôi thấy khoé môi Nguyệt giật lên từng hồi, còn nghĩ nó sẽ đánh tôi nhưng không. Nó nhếch mép đáp:

- Thì sao? Anh ta cũng chỉ coi như mày giống mấy con điếm ngoài đường thôi. Mày nghĩ, trong lòng anh ta, mày so được với tao sao? Trước kia, và đến tận bây giờ, mày luôn ghen tỵ với tao. Nhưng có bao giờ mày thắng nổi tao đâu.

- Ha ha, tao ghen tỵ với mày?

- Không đúng sao? Tao trước kia ngu ngốc tin mày, nhưng đêm qua tao đã thấu mọi thứ. Nghĩ kỹ lại mọi chuyện thì cũng coi như hiểu được ra. Thà là chuyện này tao tự phát hiện còn nghĩ mày và Hải yêu nhau, nhưng mày chủ động muốn tao biết thì chỉ vì hay chữ đố kỵ! Tao có nhan sắc hơn mày, một công việc đáng mơ ước, cũng có nhân cách tử tế hơn mày, mày xem có thứ gì mày hơn tao? Trước kia tao còn thấy mày chẳng kém tao cái gì, đến hiện tại và ngay giây phút này thì thấy cái gì mày cũng không bằng! À có đấy, mày mưu mô hơn, xảo quyệt hơn, thủ đoạn hơn và cũng rẻ rách hơn. Loại người tởm lợm như mày quê tao đầy.

Nói xong nó giang tay vả bốp một phát vào mặt tôi rồi bỏ đi. Tôi muốn lao vào mà đánh nó, thế nhưng khi thấy Hải đang ngồi trong xe chờ nó lại phải cố nén lại cơn tức giận! Nguyệt! Tại sao nó lại trở nên như vậy cơ chứ? Nhất định tôi sẽ không để nó được đắc ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.