Cuồng Quân Tình Nồng

Chương 1: Chương 1




Cãi vã

Yêu cùng không thương, như thế nào phán định?

Bỏ ra lòng của mình, nên như thế nào thu hồi?

Từng nghĩ qua muốn cả đời gần nhau,

Vậy mà thời gian lại thành sát thủ giết chết tình yêu.

☆☆☆

Đường Vân đẩy ra cửa gỗ bước vào “Hoan nhạc kim tiêu” đến thẳng quầy rượu, thoáng chốc, bên trong tiếng nhạc ầm ĩ cùng tiếng người trước mặt kéo tới.

Loại địa phương này phần tử ra vào bình thường tương đối phức tạp, chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhưng trên mặt của cô không có hiện ra ý sợ hãi, dù sao thân là một phóng viên, miễn cưỡng cũng có thể được xưng tụng tiếp xúc với việc đời, mặc dù là lần đầu đặt chân tới loại nơi này, nội tâm có chút khẩn trương, cũng không biểu hiện ra ngoài sắc mặt tự mình tìm chỗ trống ngồi xuống.

Không lâu, phục vụ đưa lên cho cô một ly bia. Cô chậm rãi nếm một ngụm nhỏ, ánh mắt lơ đãng quét qua toàn bộ.

Thấy có người đàn ông tới đây bắt chuyện, cô ứng đối nói mấy câu, sau đó khách khí lễ độ cự tuyệt yêu cầu của hắn.

Có lẽ là không khí nơi này, cũng có lẽ thể là liên quan đến rượu cồn, tới nơi này những người đàn ông cùng cô thường ngày tiếp xúc có rất nhiều điểm khác nhau, bọn họ lớn mật trực tiếp cũng không giấu giếm ý đồ của mình, dĩ nhiên, bọn họ không miễn cưỡng, vì vậy cũng thực làm cô thở phào nhẹ nhõm.

Một giờ trôi qua, cô đã đuổi được nhiều người đàn ông có ý đồ khác, Đường Vân không khỏi cảm thấy có chút không biết nên khóc hay cười.

Tối nay, vì tới nơi này, cô đặc biệt thay một bộ y phục hở lưng, hơi hơi thấp ngực, hơn nữa đánh một ít son phấn, làm kiểu đầu mái tóc xõa tự nhiên, ngay cả mình mới vừa rồi soi gương thời điểm cũng cảm thấy rằng quá nữ tính hóa, cùng ngày thường lúc đi làm chỉ bôi một ít son môi, buộc đuôi ngựa,toàn thân một bộ âu phục nhìn cô hoàn toàn bất đồng.

Cô thật muốn đi về, cũng chỉ là đổi một loại trang phục, thế nhưng sức hấp dẫn của cô lại tăng bạo, hơn nữa còn có bắt đầu từ ngoài cửa a? Có thể thấy được nam nhân nhìn nữ nhân lúc nào cũng đều chỉ chú trọng bề ngoài của các cô, ai? Thật là bi ai?

Bỗng dưng, một loại cảm giác bị dòm ngó chiếm lấy cô, cô nhanh chóng quay đầu nhìn lại, mắt to đi tuần tra ở mỗi một trên khuôn mặt, thế nhưng loại cảm giác rồi lại đột nhiên biến mất rồi.

Cô chưa từ bỏ ý định lần nữa ngắm nhìn bốn phía, lại vẫn không tìm được hướng kia nóng rực ánh mắt làm người ta cảm thấy lông tóc dựng đứng.

Cuối cùng cô cũng thất vọng rũ mí mắt xuống, tiếp tục ngồi im.

Sau khi trải qua ba giờ liền, bên trong quầy rượu tiếng huyên náo cùng ư vị, bắt đầu làm cô có chút cảm thấy nhức đầu.

Xem ra, tối nay là đến không. Cô tính toán rời đi, chỉ là ở trước đó, cô cần phải vào phòng toilet.

Tại phòng rửa tay sau ra ngoài, trải qua chỗ rẽ, cô không cẩn thận cùng người chạm vào nhau, nàng trán đụng vào cằm cứng rắn của hắn, để cho cô nhịn đau không được hừ một tiếng, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất, thật may là hắn kịp thời đưa tay ôm cô.

“Thật xin lỗi?” Cô ngửa mặt lên nhìn chăm chú hắn, lúc này mới phát giác hắn dáng dấp rất cao lớn, tối thiểu có sáu thước trở lên (đơn vị đo chiều dài Trung Quốc,bằng 1/3m [nam chính nhà ta khoảng 1m8 trở nên]), tựa ở bên trong lồng ngực to con cao lớn của hắn, cô đột nhiên cảm thấy mình rất mảnh mai.

“Cô không sao chớ?” Người đàn ông nghiễm nhiên lên tiếng giọng nói trầm thấp có vẻ tương đối hấp dẫn.

Ngắm nhìn lấy hắn ngũ quan rất tuấn tú, Đường Vân nháy mắt không khỏi mất hồn, hai gò má không cách nào khắc chế dâng lên đỏ ửng, cả người cũng không khỏi tự chủ vọt qua một hồi run rẩy.

“Ách, không có sao. ” Chẳng biết tại sao, thanh âm của cô nghe có chút thô. ”Cám ơn anh. ” Ý thức được mình còn đang trong ngực của hắn, cô không khỏi lúng túng lùi một bước.

Người đàn ông lần nữa đỡ lấy thân thể mềm mại không yên của cô, giống như một cái đầm ao nước mắt đen thẳng tắp nhìn vào nước trong tròng mắt của cô.

Xung quanh tiếng người đi xa, Đường Vân như bị điểm huyệt tựa như không thể nhúc nhích, giống như liền hô hút cũng dừng lại, chỉ cảm thấy trên người hắn truyền tới ấm áp, cùng với ngửi thấy được trên người hắn mùi thơm này nước hoa nhàn nhạt.

Hồi lâu, cô mới theo bản năng nuốt xuống một ngụm nước miếng làm trơn bóng cơn khát cổ họng.

Người đàn ông ánh mắt theo động tác của cô đi xuống di chuyển đến đỏ tươi ** lên, đưa mắt nhìn nhìn chăm chú. . .

Nhịp tim không cách nào tự chế tăng lên, Đường Vân che trái tim, khẽ quẩy người một cái.

Hắn khơi lên một đạo tuấn lông mày, từ từ buông ra bàn tay to chống đỡ trên người của cô, tròng mắt đen nhánh sáng trong ngay sau đó chậm rãi quét qua toàn thân của cô, làm Đường Vân vừa một hồi không tự chủ được run rẩy, cuối cùng, ánh mắt của hắn di chuyển trở lại càng làm gò má mềm mại của cô them hồng, trên mặt hiện lên một chút thần sắc cười như không cười, nhàn nhạt gật đầu nhẹ sau liền rời đi.

Đường Vân sững sờ ngắm nhìn lấy bóng lưng cao lớn của hắn, nhớ tới bạn cùng phòng Phỉ Linh nói qua một câu nói ——

“Cái loại ánh mắt đó, khiến phụ nữ nguyện ý theo hắn đến chân trời góc biển. . . ”

Cô mở to miệng, ngay sau đó chợt nhắm lại, một hồi lâu sau mới chậm rãi thở ra một hơi, buông ra lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Thì ra là, thật sự có người đàn ông ánh mắt sẽ cho người nhịp tim tăng lên, nhiệt huyết sôi trào à?

Nhưng là. . . Cái đó gã đàn ông khốn kiếp có thể hay không chính là hắn đây?

Trở lại nơi ở, đã là chuyện hơn hai giờ sáng.

Đường Vân vừa mở cửa ra, liền nghe được Phỉ Linh trong phòng truyền đến tiếng vang, thế là lập tức vọt vào gian phòng của cô ấy.

“Phỉ Linh?” Cô nhẹ giọng kêu lên, nhưng người trên giường cũng không có mở mắt, đầu còn đang trên gối đầu đung đưa trái phải không ngừng, tự cổ họng chỗ sâu phát ra hồi hộp tiếng kêu rên, giống như đang cùng trong mộng đối kháng lấy ác ma khổ khổ.

Đường Vân vỗ nhẹ khuôn mặt của cô ấy, lại kêu gọi mấy tiếng, mới kêu tỉnh cô ấy.

“Không, không cần?” Phỉ Linh cuồng loạn vươn ra tay của cô ấy, tiếng thét chói tai trực đạt tận trời.

“Chớ sợ? Phỉ Linh, là mình, bạn chỉ là đang nằm mộng mà thôi. ” Đường Vân trấn an cô ấy.

Phỉ Linh ngẩng đầu lên, thấy rõ ràng người trước mắt, nước mắt không ngừng mà tuôn ra ngoài.

“Đường Vân?” Cô ấy liều mạng ôm lấy Đường Vân, nghẹn ngào nói. ”Chẳng lẽ. . . Vĩnh viễn sẽ không quên quá khứ sao?”

Đường Vân vỗ nhẹ lưng của cô ấy. ”Sẽ, sẽ đi qua mà?” Cô lầm bầm nói, nhưng trong lòng hiểu có chút bị thương đem cả đời theo đuổi lấy người trong cuộc, chưa từng 1 lần trải qua người khác vĩnh viễn không thể nào hiểu kia thương sâu đậm, nhiều khó khăn quên.

“Ô. . . ”

Phỉ Linh tiếng khóc trong màn đêm yên tĩnh có vẻ cực kỳ thê lương, Đường Vân nghe thấy lòng chua xót, nhưng mà tâm vô lực, chỉ có thể yên lặng vỗ lấy lưng của cô ấy, không nói gì cho an ủi cô ấy.

Cuối cùng, Phỉ Linh cũng khóc mệt, Đường Vân lần nữa đem cô ấy đang ngủ thả lại trên giường.

Nhìn Phỉ Linh tiều tụy dung nhan tái nhợt, cô thật sâu thở dài một cái, nhẹ nhàng khép lại cửa phòng.

Rửa mặt chải đầu xong, cô lần nữa kiểm tra một lần rồi khóa cửa, mới trở về phòng ngủ.

Ở thành phố lớn cuộc sống của các cô gái, khắp nơi đều là cạm bẫy, không thể không cực kỳ cẩn thận một chút, giống như Phỉ Linh, lần thứ nhất không cẩn thận, liền đổi lấy cả đời đau.

Bảy ngày trước, bởi vì kinh tế kinh tế đình trệ, Phỉ Linh bị công ty giảm biên chế, tâm tình uất ức cô ấy một mình chạy đến trong quán bar đi mượn rượu giải sầu, ai ngờ họa vô đơn chí, thế nhưng chịu khổ gặp phải biến thái sắc ma độc thủ.

Không biết có phải hay không là không muốn nhớ lại cái kia kinh hoảng bất lực, bị người ** một khắc, Phỉ Linh đối với đêm đó trí nhớ thủy chung mơ mơ hồ hồ, thậm chí ngay cả người đàn ông kia tướng mạo cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ mình khi đó buồn bực uống rất nhiều rượu.

Mắt say lờ đờ trong mông lung, cô ấy chỉ biết đến gần tới đây người đàn ông dáng dấp rất cao lớn, tối thiểu có sáu thước trở lên( khoảng trên 1m8 ), có đôi mắt sẽ làm phụ nữ thật sâu mê luyến bởi ánh nhìn của hắn, sau không biết làm sao, mơ mơ màng màng cô ấy theo hắn đi ra khỏi quán bar.

Lúc cô ấy tỉnh lại, phát hiện mình ở vào một gian phòng trong tối đen , sau đó cái người kia liền bắt đầu cường bạo cô ấy, mà càng làm cho người ta trái tim lạnh ngắt chính là, cái kia người cặn bã lại còn là tính cuồng ngược đãi.

Mặc dù Phỉ Linh không muốn nói thêm loại kia quá trình Luyện Ngục( địa ngục ), nhưng do vết thương chồng chất trên người của cô ấy, Đường Vân ngay lập tức biết cô ấy nhất định bị rất nhiều khổ.

Không kiên nhẫn bị hành hạ mà đau Phỉ Linh đã bất tỉnh, ngày thứ hai khi tỉnh lại là nằm ở một chỗ hoang vu rìa núi, cố ấy tự mình về nhà sau, lập tức làm việc chịu khổ cường bạo nữ nhân đều biết làm chuyện —— tắm dội, nàng cố gắng rửa sạch một thân dơ bẩn, cũng rửa sạch dấu vết cái kia người cặn bã lưu lại.

Mới đầu, Đường Vân cũng không có phát giác cô ấy kì lạ, chỉ xem cô ấy như bởi vì thất nghiệp mà tâm tình không tốt, cho nên cả ngày núp ở trong phòng; chính cô là bởi vì bận rộn công việc, chỉ là an ủi cô ấy mấy câu, muốn cô ấy từ từ tìm việc làm khác.

Cho đến chuyện xảy ra sau đêm khuya ngày thứ ba, bản than cô bị tiếng thét chói tai trong phòng Phỉ Linh truyền tới đánh thức, sau hỏi kỹ mới biết chuyện gì xảy ra.

Làm người ta điên cuồng hơn cả chính là, Phỉ Linh kiên trì không báo cảnh sát, mà mấy ngày trôi qua Đường Vân tự nhiên cũng không dám cưỡng bách cô ấy, dựa vào lập trường bạn bè, cô cũng cho là có lẽ không báo cảnh đối với Phỉ Linh mà nói có thể là tốt hơn.

Thứ nhất, cô ấy đã thành niên, hơn nữa ngày đó là cô ấy tự nguyện đi cùng người ta, này ở trên quan điểm luật pháp cô ấy đã là thành phần tự nguyện.

Thứ hai, cô ấy không chỉ có không nhớ rõ diện mạo cái đó sắc ma lại rửa sạch vật chứng, chỉ bằng vào điểm này, coi như có thể đem cái đó sắc ma lên tòa án, cũng thiếu sót quan trọng nhất có lực nhất chứng cớ, chỉ là, quan trọng nhất là Phỉ Linh mỗi một lần nhắc tới chuyện này, sẽ gặp trở nên chứng cuồng loạn, tâm tình vô cùng không ổn định.

Mà theo cùng loại vụ án một ít người bị hại nói, trên tòa án đối mặt với luật sư bị cáo đề nghi vấn ra ( vặn hỏi ) thì giống như là trải qua lần cường bạo thứ hai, đây đối với với Phỉ Linh yếu ớt mà nói, quả thật chính là một cuộc hành hạ khác, lại nói, chuyện một khi ra ánh sáng, người xung quanh nhất định sẽ dùng ánh mắt khác thường đến xem đối đãi với cô ấy.

Đang không có trăm phần trăm nắm chắc cơ hội có thể đem kia sắc ma bị pháp luật trừng trị, phải trả giá cao nặng nề như vậy thật sự là quá đáng thương.

Nhưng mà, dựa vào lập trường một phóng viên , trên xã hội tồn tại mấy loại tội ác này, vậy mà người xấu cứ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, còn có thể tiếp tục làm ác, giống như có một cái gai ngạnh ở trong lòng tựa như, đâm thẳng lấy lòng của Đường Vân.

Vì vậy, cô mới quyết định muốn đích thân đi quán bar, nghĩ biện pháp tìm ra cái kia sắc ma, sau đó đem chuyện viết ra ngoài báo, cứ như vậy, cái kia người cặn bã có lẽ có thể thoát khỏi luật pháp trừng trị, nhưng dùng ngòi bút làm vũ khí cũng đủ lấy đem hắn trị tội, hơn nữa càng có thể nhắc nhở một số các cô gái một mình đi quán bar phải cẩn thận một chút.

Dĩ nhiên, cô cũng không phải là thật sự vĩ đại như thế, đang khai thác cái đề tái này viết báo ở trong lòng cô cũng tồn tại một chút tư tâm.

Hiện giờ kinh tế kinh tế đình trệ, rất nhiều công ty ở đây đều giảm biên chế, mà cô từ sau khi tốt nghiệp đại học, trước mắt vào tòa soạn lúc này mới hơn một năm, nếu không có biểu hiện xuất sắc, rất có thể người thứ nhất bị sa thải chính là cô.

Hôm sau sáng sớm, cô mang Phỉ Linh đi gặp bác sĩ tâm lý, vì vậy trễ một chút mới trở về tòa soạn.

“Chị San, Ngọc Mị, sớm?” Cô cùng đồng nghiệp bàn kề cận chào hỏi.

“Sớm, Đường Vân. ” Ngọc Mị ngẩng đầu lên quay về phía cô một cái mỉm cười. ”Oa? Thật là lớn quầng thâm mắt đó? Có phải hay không tối hôm qua. . . Túng Dục quá độ?”

Đường Vân da mặt mỏng, loại này cười giỡn người thường thì không sao nhưng lại làm cô đỏ mặt, chỉ là đồng nghiệp quá lúc thân quen, loại này cười giỡn cũng không ảnh hưởng gì sẽ không làm cô tức giận.

“Chết tiệt Ngọc Mị, cô biết rõ Điềm Dương đi đại lục (Trung Quốc )phỏng vấn, còn dám nói lung tung? Cô cho tôi là ai?” Cô giận Ngọc Mị liếc mắt một cái.

Sự thật đích thực là Cao Điềm Dương mặc dù là thân mật bạn trai của cô, bọn họ cũng kế hoạch hai năm sau kết hôn, nhưng mà chưa bao giờ tiến triển đến tầng kia quan hệ. Bất quà, trước mắt người bình thường quan niệm, giống như không làm kia chuyện, liền không thể xưng là thân mật bạn bè trai gái, vì vậy cô cũng không làm nhiều giải thích vô vị, tránh cho người ta cảm thấy cô kiểu cách.

Không thể phủ nhận, trước khi cưới hành vi tình dục phương diện này, cô có thể thuộc về loại người tương đối bảo thủ Điềm Dương cũng thường nói cô như vậy, nhưng cũng tôn trọng cô, đối với điểm này, Đường Vân cảm thấy rất vui mừng, cũng càng cảm thấy hắn đủ để phó thác cả đời.

“Đừng gạt tôi nha?” Ngọc Mị cười đến quyến rũ mập mờ, rất ba tám nháy mắt. ”Điềm Dương tối hôm qua không phải sẽ trở lại rồi hả? Tiểu biệt thắng tân hôn sao? Ha ha. . . ”

Đường Vân ngẩn ra. ”Điềm Dương tối hôm qua trở lại?”

“Cô không biết?” Ngọc Mị nụ cười lập tức cứng đờ. ”Cùng đi nhiếp ảnh gia Thony nói bọn họ tối hôm qua đồng thời trở về. ”

Đường Vân nghe vậy không tự chủ nhíu mày.

“Ách. . . Thật xin lỗi, tôi không biết cô không phải hiểu được. ” Ngọc Mị áy náy mà nói, dừng một chút mới tiếp tục nói: “Có lẽ hắn là muốn cho một mình cô vui mừng chứ?”

Đường Vân gật đầu một cái, ngay sau đó thoải mái, nhưng Điềm Dương là chủ quản bộ chủ nhiệm đại lục ( Trung Quốc )bộ phận phỏng vấn, lần này lại đi về đến

Đi Lục địa phỏng vấn, có lẽ hắn trở lại sau thật sự là quá mệt mỏi, cho nên cũng chưa có tìm cô.

“Chỉ là đấy. . . ” Vẫn không có ra tiếng, cúi đầu sửa sang lại trên bàn văn kiện chị San đột nhiên chen miệng, “Đàn ông một khi khác thường, vẫn là cẩn thận một chút. ”

Đường Vân mỉm cười. Hai người ở chung quan trọng nhất là tin tưởng, nếu như ngay cả điểm này cũng không biện pháp làm được như trong lời nói, còn không bằng sớm một chút tách ra, đây là lời kinh nghiệm của mẹ cô kết hôn ba mươi năm rút ra kết luận.

“Tiểu Vân?”

Nghe được tiếng kêu gọi quen thuộc, Đường Vân đang nhìn máy vi tính ngẩng đầu lên, nghênh đón cô là một bó Hồng Mân Côi( hoa hồng đỏ ).

“Anh đã trở lại?” Cô nhận lấy bó hoa kia, vui vẻ nhìn Điềm Dương trước mắt.

Hắn là học trưởng hơn cô ba tuổi, bọn họ đã quen biết năm năm rồi, trước kia trừ lễ tình nhân bên ngoài hắn chưa từng đưa hoa cho cô, chỉ là gần đây một năm, hắn mỗi lần trở về sau khi hết công tác, sẽ gặp đưa cô một bó hoa, vì thế, cô thường vụng trộm cười hắn càng ngày càng hiểu được lãng mạn rồi.

Điềm Dương gật đầu một cái. ”Ừ? Tối hôm qua trở về, chỉ là quá muộn, anh sợ đánh thức em, cho nên không gọi điện thoại cho em. ”

Đường Vân cười đến mức càng hớn hở rồi, trong lòng cuối cùng một tia nghi ngờ cũng bởi vì hắn mở miệng quan tâm mà tiêu trừ.

À? Thì ra là cô cũng không như trong tưởng tượng của bản thân rộng rãi, cũng không phải là trăm phần trăm tin tưởng hắn. Trong lòng của cô không khỏi dâng lên một cỗ áy náy, ban đầu hội chọn cùng hắn ở chung một chỗ, chính là nhìn trúng hắn là người đàng hoàng, đối với cô cùng người nhà lại hảo, hôm nay lại bị người ta bà tám ngôn ngữ trêu chọc một cái liền hoài nghi hắn, thật sự là quá không nên.

“Cám ơn?” Cô chỉ chỉ hoa trong tay. Thật ra thì, cô cho tới bây giờ hội không thích qua Hồng Mân Côi ( hoa hồng đỏ ), nhưng là hắn một phen tâm ý vẫn làm cô cảm động.

“Em thích là tốt rồi?” Điềm Dương cũng cười. ”Anh đặt trước nhà hàng, tối nay cùng nhau ăn cơm. ”

“Ừ? Tốt. ”

Điềm Dương sau khi rời đi, Đường Vân tìm một cái bình tới cắm, vừa ngẩng đầu, lại gặp phải chị San ánh mắt kỳ quái.

“Thế nào? Có cái gì không đúng sao?”

Chị San nhún nhún vai, cúi đầu tiếp tục công việc trong tay.

Đường Vân hếch lên mày, sau đó nhún nhún vai, tiếp tục đem vật cầm trong tay một nhánh hoa cành cắm vào trong bình.

“Đàn ông làm việc gì sai thì bình thường cũng sẽ bồi thường phụ nữ. ” Hồi lâu, bàn kề cận truyền đến giọng chị San buồn buồn.

Đường Vân sửng sốt, quay đầu nhìn nàng cúi đầu xuống, chốc lát sau mới nhẹ giọng nói: “Em tin tưởng Điềm Dương không phải loại người như vậy. ” chị San bởi vì chồng ở ngoài ngoại tình mà ly hôn, vì vậy chị ấy đối với đàn ông phòng bị đặc biệt nặng.

Chị San nhìn cô một cái, không có nói thêm nữa, có một số việc chỉ có thể đến thời điểm là dừng, người trong cuộc chuyện không muốn tin tưởng, mặc cho người khác nói toạc miệng cũng vô dụng.

Đường Vân theo Điềm Dương đi tới phòng ăn một nhà hàng Pháp, một phòng được trang trí trang nhã cho thấy nó rất phong cách, chắc hẳn phải vậy tri phí nhất định rất cao.

“Thực mắc đi?” Cô nhỏ giọng nói, bọn họ đang để dành tiền dự tính lúc kết hôn dùng, làm sao như vậy tiêu phí thật sự không thích hợp.

“Không sao, thỉnh thoảng cũng muốn hưởng thụ một chút thôi?”

Nói xong cũng có đạo lý? Đường Vân gật đầu, khóe mắt dư quang đột nhiên tóm được một bóng dáng quen thuộc, không nhịn được định thần nhìn lại.

Là tối hôm qua chính là cái người đàn ông kia? Bên cạnh hắn ngồi bên là một cô gái xinh đẹp quần áo hoa lệ khêu gợi, hai người đang nói chuyện với nhau, thái độ rất là thân mật.

Hắn cũng không có nhìn thấy cô.

“Thế nào? Em đang xem cái gì? Nhìn thấy người quen sao?”

Thanh âm Điềm Dương làm cô phục hồi lại tinh thần. ”Oh? Không phải. ” Cô mỉm cười nói, vẻ mặt có chút lúng túng. ”Tới chỗ như thế cũng không nói cho em biết trước một tiếng, anh xem, em ăn mặc thật mộc mạc thì sao?”

Đối cô oán giận, Điềm Dương hảo tính khí cười. ”Vẻ đẹp của em cho tới bây giờ không cần liền cẩm y lộng lẫy tôn lên. ”

Đường Vân mở to mắt, kinh ngạc mà nói: “Anh khi nào trở nên như vậy nói năng ngọt xớt nha?”

Lúc này đến phiên hắn cười có chút lúng túng.

Ban đầu Điềm Dương hấp dẫn nhất cô chính là hắn lúc nào cũng mang nụ cười một ít xấu hổ, thoạt nhìn rất đàng hoàng, rất thật thà, tựa giống như ba cô.

Cô cẩn thận mà nghiên cứu ngũ quan hắn, thật ra thì hắn được cho anh tuấn, chỉ là giữa hai lông mày thiếu một phần thần thái hào hứng,

Thoạt nhìn có điểm trầm lắng, không giống. . .

Đôi mắt cô nghiêng nghiêng nhìn qua, bỗng dưng hướng về nơi xa cặp tròng mắt đen kia lấp lánh có hồn, lòng của cô đột nhiên rùng mình, như hài tử ( đứa nhỏ )làm việc gì sai nhanh chóng chóng chuyển tầm nhìn.

Cô đây là đang làm cái gì? Tại sao có thể đem Điềm Dương cùng người đàn ông khác so đây? Thật là quá kém?

“Đang suy nghĩ gì? Như thế nào dáng vẻ giống như không yên lòng?”

Đường Vân lập tức nặn ra — nụ cười tủm tỉm. ”Ách. . . Không có gì. ”

Điềm Dương tình thần buồn bã. ”Đừng cứ mãi uống rượu, này tô hàu chiên không hợp khẩu vị sao?”

“Đại khái là đồ ngu ăn không được thứ đồ tốt đi?” Cô nghĩ muốn chỉ là đùa giỡn, nhưng hiển nhiên cũng không thành công.

Điềm Dương không cười, chỉ là thật sâu liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt chuyển sang lãnh đạm, không nói gì nữa.

Đường Vân cũng không biết nên nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là lần nữa cầm ly rượu lên không ngừng uống lấy.

Bắt đầu từ lúc nào, giữa bọn họ thật giống như đã mất lời nói giỡn? Cô nhăn lại mày nhọn, khổ khổ suy tư, nghĩ đến đây, hại cô còn sót lại một tia khẩu vị cũng mất, định đẩy ra trước mắt chỉ ăn một nửa dĩa.

“Đi thôi?” Điềm Dương mặt không chút thay đổi nói.

Đường Vân giương mắt nhìn hắn, lặng lẽ đứng dậy, quá khứ, hắn tổng hội trêu chọc cô ăn nhiều một chút, nhưng hôm nay: có lẽ là ở chung một chỗ đã lâu, đã không còn sở thích lãng mạn ban đầu chứ? Ai?

“Anh ngồi một lát, em đi pha coffee. ” Vào cửa nhà sau, nàng vừa nói vừa đi hướng phòng bếp, lại thình lình bị Điềm Dương kéo.

“Anh làm. . . ” Thanh âm của cô biến mất khi trong miệng hắn.

Hắn đột nhiên tới hôn làm cô có một tia chán ghét, bởi vì lúc giờ này phút này, cô thật sự không có loại tâm tình này, nhưng đẩy hắn ra thế nhưng lại lại có vẻ không hợp lý, thế là cô nhẫn nại, cho đến khi tay của hắn leo lên bộ ngực của cô, cô mới khẽ đẩy hắn một chút, ý bảo hắn buông tay, nhưng lần trở lại này, hắn không giống quá khứ như vậy thuận ttheo ý của cô, ngược lại đưa tay muốn dò vào trong vạt áo cô.

Cô càng dùng sức đẩy hắn, nhưng hắn tay vẫn cố ý muốn xâm nhập, ở trong miệng cô khuấy động môi lưỡi cũng càng thô lỗ.

Đường Vân dùng lực khước từ hắn, cuối cùng hắn cuối cùng cũng buông cô ra.

“Làm sao anh có thể đối với em như vậy?” Cô khó có thể tin nói, thường ngày ôn văn lễ độ chính hắn mới vừa lại. . .

Điềm Dương nhìn thẳng cô, trong con ngươi ẩn chứa đầy oán hận. ”Chúng ta là nam nữ yêu nhau, anh như vậy yêu cầu cũng không quá đáng. ”

Đường Vân trợn to mắt nhìn hắn, giống như hắn là người xa lạ. ”Không quá đáng? Anh cảm thấy cưỡng bách em không quá đáng?”

Điềm Dương trong mắt lóe lên một tia bối rối, rồi sau đó từ xấu hổ chuyển thành giận dữ mà nói: “Anh không có muốn cưỡng bách em? Tình yêu nam nữ vốn là một cái chuyện rất bình thường, là em một mực cự tuyệt anh? Em nói cho anh biết, có kia một đôi nam nữ đã hẹn hò năm năm còn chưa có đã làm hay sao? Anh thật sự hoài nghi em rốt cuộc có yêu anh hay không?”

“Anh cái này là logic gì đó? Không đáp ứng anh liền đại biểu em không thương anh? Như vậy, anh không phải tôn trọng ý nguyện của em có phải hay không cũng bày tỏ anh không phải yêu em?” Đường Vân vừa đau lòng lại tức giận hỏi ngược lại.

“Anh muốn em cũng không đại biểu anh không tôn trọng em, hơn nữa, cũng đang bởi vì anh yêu em, mới muốn có được em. ”

Đường Vân sắc mặt của chậm rãi biến trắng, thì thào mà nói ra: “Chúng ta từng thông qua, phải đợi sau khi kết hôn mới. . . Mà anh cũng đồng ý. ”

“Đó là em nói, anh cho tới bây giờ cũng chưa có đồng ý qua “. Điềm dương tức giận lại có tăng không giảm. ”Em có hay không thay anh nghĩ tới? Anh là người đàn ông bình thường, như thường cũng cần, nhưng là, em lại yêu cầu anh như loại cuộc sống hòa thượng. . . Em thật rất ích kỷ, em biết không?”

Đường Vân lần nữa biến sắc, cô cho tới bây giờ cũng không biết giữa bọn họ ý tưởng lại chênh lệch xa như vậy.

“Những năm gần đây, anh nhiều lần nhượng bộ, nhưng anh thật sự là mệt mỏi. ” Thật lâu, Điềm Dương dùng ngữ điệu bình tĩnh nói, nhưng ánh mắt của hắn cùng giọng điệu của hắn cũng tràn đầy quá nhiều tố cáo.

Đường Vân than ảnh thương tâm quay lưng đi. ”Như vậy nếu, em không còn lời nào để nói. ”

Ở Điềm Dương sau khi rời đi, cô vô lực ngồi co quắp ở trên ghế sofa, ánh mắt đờ đẫn nhẹ nhàng hướng nơi xa: tâm tư hỗn loạn.

Bỗng dưng, cô cảm thấy trong phòng yên tĩnh có chút quỷ dị, theo lý thuyết, bọn họ tiếng ồn ào không nhỏ, nhưng Phỉ Linh lại. . .

Thấy lạnh cả người toát lên trái tim, cô xông tới mở ra cửa phòng của cô ấy, lại phát giác cửa bị khóa trái.

Kinh hoảng nhất thời chiếm lấy cô, nhưng cô vẫn cố tự trấn định tìm công cụ tới gõ ra cánh cửa kia khóa. . .

Cô nặng nề kéo bước chân mệt mỏi, đi một mình, dõi mắt nhìn lại tối om, giống như là vĩnh viễn không có cuối, khô khốc tâm ẩn ẩn lộ ra vết thương, như thế nào mới có thể, không hề nữa đau lòng. . .

Bận rộn suốt đêm, cuối cùng cũng đem Phỉ Linh tự miệng Quỷ Môn quan kéo trở về, Đường Vân lúc này mới đem theo thân thể mệt mỏi trở lại trong căn hộ.

Cô nằm xuống liền ngủ, thẳng ngủ thẳng gần tối mới tỉnh lại, trong lúc cũng không bất kỳ thanh âm gì đánh thức cô.

Cô tâm tình nặng lề mà ra ngoài, quá khứ, bởi vì Điềm Dương hảo tính khí, giữa bọn họ tranh chấp có cực ít, nhưng mỗi khi trở về cô phát giận, hắn luôn là sẽ không kịp chờ đợi tới dỗ dành cô, vậy mà lần này. . .

Ai? Cô không thể không thừa nhận, lần này giữa bọn họ vấn đề xuất hiện tương đối nghiêm trọng.

Sau khi thăm qua Phỉ Linh, cô lần nữa đi tới trong quán bar “Hoan nhạc kim tiêu”, Phỉ Linh tự sát cô càng muốn tăng cường quyết tâm tìm ra người kia biến thái sắc ma.

Tâm tình phiền muộn cô bất tri bất giác uống hết toàn bộ ly bia, nhìn cái ly rỗng tuếch, cô bộ dạng sợ hãi cả kinh —— là tới làm việc, cũng không phải là tới mượn rượu giải sầu đó a?

Bốn phía thanh âm huyên náo càng lúc càng lớn, đi vào trong quán bar người cũng càng ngày càng nhiều, bởi vì hôm nay là thứ sáu, coi như là ngày cuối tuần nhỏ, người người cũng chờ không kịp nghĩ tầm hoan mua vui.

Đường Vân phát giác trong quán rượu có thật nhiều giống như cô như vậy cô gái độc thân, thế là đem lực chú ý đặt ở trên người các cô ấy, chỉ thấy họ ngồi có chút là đám người đến bắt chuyện, có chút quy tắc chủ động xuất kích, không thành công liền tìm kiếm đối tượng khác, thành công trong chốc lát liền kề vai sát cánh cùng một chỗ mà rời khỏi, kế tiếp là cái tiết mục gì là không khó tưởng tượng.

Cô nhìn thấy trong lòng run sợ, tuy nói tình một đêm cái từ này cô đã sớm nghe qua, nhưng trước mắt người tuổi trẻ tính quan niệm thật cũng như vậy cởi mở sao?

Có mấy cô gái độc thân thành công tìm được của họ bầu bạn tối nay, cô âm thầm quan sát cùng với các cô ấy là người đàn ông cùng một chỗ mà rời khỏi, nhưng không có một người nào có thể hoàn toàn phù hợp đặc trưng như Phỉ Linh miêu tả.

Chỉ là, cô còn là âm thầm thay mấy cô gái kia toát mồ hôi lạnh, chẳng lẽ họ ngay cả một chút ý thức nguy cơ cũng không có sao? Nếu như chuyến đi này, gặp gỡ chính là biến thái sắc ma, chẳng phải là tiền mất tật mang?

Đột nhiên, một cô gái xinh đẹp đích thị là mỹ nữ đẩy cửa đi vào, tiếng huyên náo thoáng chốc giảm bớt không ít, Đường Vân phóng mắt đi nhìn, phát giác có hơn phân nửa đàn ông ánh mắt đều tham lam chăm chú nhìn vào trên người của cô gái đẹp kia.

Đầy đặn nửa lộ **, eo nhỏ nhắn uyển chuyển, khéo léo tròn vểnh lên cái mông đầy đặn, hiển nhiên chính là đặc tính cảm giác báu vật, liền là phụ nữ đều sẽ cảm thấy kinh ngạc, chẳng trách ư các gã đàn ông rục rịch chộn rộn.

Từng người đàn xúm lại đi lên đều bị cự tuyệt, chỉ thấy cô ta thần thái tự nhiên uống nhẹ lấy ly rượu, một đôi mắt đẹp ngắm nhìn bốn phía, sau đó ưu nhã đi về phía trước.

Đường Vân cũng rất tò mò, giống như vậy mỹ nữ lẳng lơ tận xương, muốn tìm đến tột cùng sẽ là tuýp đàn ông như thế nào?

Chỉ thấy nàng ở tại một chỗ góc âm u dừng lại, Đường Vân thấy nơi đó có hai người đàn ông ngồi, mà một người trong đó là cùng với cô có”Va chạm” duyên phận. . .

Bỗng dưng, người đàn ông kia ngẩng đầu lên, tầm mắt tinh chuẩn cùng với ánh mắt của cô tiếp xúc lẫn nhau.

Đường Vân chỉ cảm thấy ngực cứng lại, có chút không thở nổi, đôi tay luống cuống niết chặt ly rượu. Một hồi lâu sau, cho đến lúc cô gái đẹp kia ỷ vào trong ngực của hắn, cô mới chậm rãi quay đầu ra.

Kế tiếp cả đêm, tầm mắt của cô luôn là không tự chủ liếc về phía cái góc âm u đó, nghĩ dọ thám biết động tĩnh đôi nam nữ kia.

Mà đổi thành đối tượng khiến cô chú ý tới, là cách cô hai bàn — một cô gái đôc thân, cô ấy mặc một thân y phục màu vàng, cự tuyệt tất cả những người đàn ông đến bắt chuyện , nhưng trong mắt lại lóe lên tia sáng chờ đợi.

Thật sự là kỳ quái, tới nơi này nam nữ không phải đều là tạm thời nảy lòng tham mới tìm bầu bạn một đêm đẹp sao? Tại sao cô gái trước mắt này lại mang chờ đợi? Chẳng lẽ ở loại địa phương này cô ấy cần phải đợi người đến sao?

Ánh mắt của cô lần nữa liếc về phía cái góc âm u, chỉ thấy vị mỹ nữ kia đang mềm mại không xương dựa vào trên người của hắn, chẳng biết tại sao, cô cảm giác cổ họng có chút khổ sở, theo bản năng nắm lên cái ly hung hăng hớp một ngụm rượu.

Lúc này, có một người đàn ông tới đây đến gần, cô tốn mấy phút mới đuổi hắn đi mất, lần nữa ngẩng đầu, lại phát hiện bọn họ đã không có ở tại chỗ đây rồi.

Cô cầm túi đeo lên lưng chạy ra khỏi cửa, cũng đã không thấy được bóng dáng của bọn họ rồi.

Xem ra, hôm nay vẫn là không thu hoạch được gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.