Cuồng Loạn Độc Chiếm

Chương 1: Chương 1: Gã..




Bar Roxana.

Bên trong màn đêm thác loạn, tầng nhạc xập xình vang lên cơ hồ ê ẩm màng nhĩ, bóng đèn pha lê chớp nhoáng điên cuồng, hàng trăm bóng người không ngừng xua qua đuổi lại, hoà mình vào dòng nhạc đinh tai nhức óc, cuồng loạn với cuộc săn mồi sắp diễn ra.

Từng đoạn nhạc cao trào giống như một nỗi gặm nhấm cấu xé của các thân ảnh, họ không ngừng đung đưa cơ thể, nhất là các cô gái trẻ trung sắc xảo, liên tục uốn dẻo thân mình, tìm tòi điệu nhảy quyến rũ nhất, độc đáo nhất để mà thực hành.

Gánh đàn ông thì trầm ổn hơn, họ thu mình vào một góc, nhấm nháp từng thớ rượu vang, lại vô thức ngước mắt về phía sàn nhảy xập xình, nuốt nuốt nước bọt.

Ở một góc bar nhỏ hẹp bên trong màn đêm thác cuồng, Diệp Ly ảo não rời khỏi phòng thay đồ.

Nhìn bộ váy trên người mình, cô bất giác thở dài một hơi, làm tiếp rượu như cô thì bất kể hôm nào cũng phải mặc những loại váy ngắn ngủn ngang đùi đại loại như này, nó bó sát lấy cơ thể, phơi bày hết tất cả điểm nhấn trên người.

Đúng thế, cô làm tiếp rượu.

Hàm nghĩa của nó đơn giản chỉ là tiếp rượu, tuyệt nhiên không có sâu sa hơn.

Cũng giống như công việc của cô, ngồi với khách uống vài ly rượu vang, thế là đã có thể cầm được cả xấp tiền boa.

Diệp Ly vốn rất hài lòng với công việc này, cô không cần phải tốn quá nhiều sức lực, chỉ cần uống vài ba ly rượu, trò truyện với khách, thế là đã có cả xấp tiền rồi.

Thực sự, cô rất thích công việc này.

Không cần phải lao công khổ nhọc, cô vẫn có thể tự nuôi sống bản thân.

Chỉ là, người đời vẫn thường nói, không có gì gọi là hoàn hảo cả, nó tốt, nhưng chỉ vỏn vẹn một phần.

Làm tiếp rượu, hằng ngày đến bar, cô phải mang đôi giày cao gót bảy tám phân, phải mặc lên người những bộ váy ngắn ngủn dung tục.

Hơn nữa, điều cô căm phẫn nhất chính là phải trang điểm.

Làm cái nghề này, mặc dù điều kiện khá cao nhưng vẫn còn một chút mánh khoé đen tối sâu thẳm bên trong.

Chẳng có gì là hoàn hảo.

Cha mẹ mất sớm, cô chỉ có thể tự lực cánh sinh, hằng ngày đến bar làm tiếp rượu, tối lại trở về căn phòng trọ hẹp hòi thối nát.

Tửu lượng của cô vô cùng tốt, có thể uống gần mười ly rượu nhưng vẫn tỉnh táo dửng dưng về đến nhà trọ.

Có lẽ đó là bẩm sinh.

Cô sống một mình, cũng không có họ hàng thân thích, cha mẹ lại mất sớm, chỗ dựa vững chắc tự nhiên cũng mất đi.

Cũng không thể nản lòng hoài được, cô đi tìm việc làm, nhưng.. bằng cấp thì lại không có, nơi nào mà dám nhận cô đây?

Mà không đi làm, cô chắc chắn sẽ chết đói!

Quanh đi quẩn lại, chỉ có thể làm tiếp rượu.

Dáng người cô vốn khá đẹp, tỉ lệ ba vòng đều cân bằng, cộng thêm gương mặt tinh xảo, tài ăn nói lanh lẹ, thế là được bà chủ nhận vào quán bar ngay.

Bar Roxana là bar nổi tiếng nhất thành phố, nơi này hội tụ những kẻ giàu có nứt mũi, những công tử ăn chơi sa đọa, những đại gia coi trời bằng vung, là tổ hợp của giới thượng lưu.

Bar Roxana vốn có một điểm cách biệt hoàn toàn so với những quán bar khác trong thành phố: không tu trữ các loại chất kích thích, vi phạm về mặt pháp luật.

Điều này làm cô an tâm hơn rất nhiều khi làm việc tại đây.

Những ngày đầu tiên đi làm gặp cũng không ít khó khăn, cô phải mang đôi giày cao gót bảy tám phân, thời gian đầu gót chân có chút nhức mỏi ê ẩm, nhưng dần dần cũng đã quen được đôi chút, có lẽ là mưa dầm thấm lâu.

Diệp Ly thở dài, bây giờ cô lại phải đi lên phòng VIP tiếp rượu.

Cô có nghe bà chủ nói, muốn đặt phòng VIP thì phải tốn một lượng chi phí khá đắt đỏ.

Phòng VIP vốn đầy đủ tiện nghi, vừa có sàn nhảy, lại còn tiếp nối với một căn phòng tổng thống.

Vị khách ở đó.. có vẻ là một vị tai to mặt lớn gì đó đi, hoặc là, một chàng công tử ăn chơi sa đoạ?

Diệp Ly hướng về phía thang máy, đi vào.

*

Phút chốc, cũng đã đi đến phòng VIP, Diệp Ly cẩn thận gõ cửa.

“Cốc”

- Ừ, vào đi!

Một giọng nói lành lạnh vô tình xẹt qua màng nhĩ, cô có chút thất thần.

Theo lời của người bên trong, cô nhẹ nhàng mở cửa, cước bộ từ tốn đi vào.

Vừa vào phòng, một mùi thuốc lá nồng nặc xộc mạnh vào mũi, Diệp Ly thực muốn buồn nôn nhưng suy cho cùng vẫn là nhẫn nhịn.

Lúc này đây, cô mới đưa mắt nhìn về phía người ngồi trên ghế sa-lông.

Là một gã đàn ông.

Gã đang đăm chiêu nhìn cô, cô cũng thừa cơ quan sát gã, gã rất đẹp, là một vẻ đẹp phi giới tính.

Mái tóc của gã được nhuộm màu đỏ rượu, không quá chói loá cũng không quá sậm màu, khá là.. quyến rũ!

Đôi mắt của gã sâu thẳm nghì ngụt, sóng mũi thẳng tắp, đôi môi lạnh nhạt miễn cưỡng mím chặt.

Hai ngón tay gã miết lấy điếu thuốc lá, lâu lâu hút một ngụm rồi lại phả ra khỏi khoang miệng, tạo thành từng đợt khói trắng xoá bay bổng.

Thực đẹp..

- Lại đây!

Gã đột nhiên nhìn về phía cô, ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo cô ngồi vào bên cạnh gã.

Diệp Ly giật ngớ người, sau đó liền hướng về phía gã, không chút do dự mà ngồi bên cạnh gã.

Cô im lặng, thực sự không biết phải nói cái gì, dường như ở trước mặt gã, cô không thể chỉnh đốn được ngôn từ của bản thân.

Aiz, làm sao vậy chứ! Cô chỉ mới gặp gã lần đầu tiên thôi mà, tại sao lại mất khống chế đến nỗi này!

- Sao lại rụt rè như vậy? Rót rượu đi!

Gã khẽ cười nhếch mép, dùng đầu ngón tay rút điếu thuốc ra khỏi khoang miệng, gẩy vào gạt tàn vài giây.

Lệ Hoan cầm lấy chai rượu được đặt sẵn trên bàn, khẽ rót vào ly, màu đỏ sẫm chói mắt lập tức như ẩn như hiện.

Cô đưa ly rượu cho gã, lúc này gã đang chăm chú nhìn cô, cô có chút ngại ngùng, lập tức cúi gằm mặt xuống.

Cũng chưa từng có ai nhìn cô với khoảng cách gần như vậy, huống hồ, gã lại là đàn ông.

Một cách biệt rất lớn.

- Ngại?

Gã nhếch môi, ngữ điệu mang theo ý tứ cười cợt.

Cô im lặng, không nói gì.

Ngại? Có lẽ là vậy.

Gã đột nhiên lấn chiếm từng tấc về phía cô, cũng không biết từ bao giờ, cô đã bị gã mạnh mẽ áp chế ngay dưới thân.

Diệp Ly kinh hoảng nhìn gã, đôi môi khẽ run rẩy từng đợt.

Vô tri vô giác, gã cúi đầu xuống, mắt đối mắt với cô, thâm thuý nhìn cô.

Khoảng cách quá gần, hơi thở nam tính của gã dường như phả hết vào mặt cô.

Cô có chút không khống chế được mà run rẩy thân mình.

Gã định làm gì?

.. Không lẽ?

- Đang nghĩ đi đâu đó? Tôi chỉ muốn tâm sự với em một chút thôi!

Gã có lẽ đã nhìn thấu được ý nghĩ trong đầu cô, vô thức nhếch môi.

- Được!

Diệp Ly chợt bừng tỉnh, cô không chút ngần ngại mà gật đầu.

Cô có lẽ đã nghĩ xa quá mức rồi.

- Cha mẹ tôi đã mất..

Hồi lâu sau, gã nói, ngữ điệu thấp thỏm, sâu thẳm lại có chút mánh khóe thương tâm.

- Tôi cũng vậy, cha mẹ tôi đã mất mấy năm nay rồi..

Diệp Ly gật đầu, cảm thông nhìn gã.

Cô cũng có thể hiểu được phần nào nỗi khổ tâm của gã, cha mẹ vốn là chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất, to lớn nhất..

Cô còn nhớ, khi cha mẹ mất, cô đã không ngừng gào thét điên cuồng, khóc đến mỗi đôi mắt trở nên sưng húp.

Chỉ là, cô có khóc đến biển cạn núi mòn thì ông trời cũng không có trả cha mẹ lại cho cô.

Nếu họ có sống lại, thì cũng là ở trong mơ.

Cô lại nói tiếp:

- Mỗi đêm, tôi đều mơ thấy cha mẹ, hai người họ trìu mến nhìn tôi, đưa tay khẽ xoa đầu tôi, mỉm cười hạnh phúc nhìn tôi.. họ luôn dành cho tôi những thứ tốt đẹp nhất, tôi muốn cái gì, họ đều cho tôi cái đó, mặc dù không nằm trong phạm vi kinh tế nhưng họ vẫn cố gắng, chỉ để khiến tôi được vui vẻ!

Cha mẹ rất thương yêu cô.. chỉ là, họ ra đi quá sớm, để lại cô một mình cô độc trên quãng đời này..

Sắc mặt của gã thấm đậm vẻ đượm buồn, gã buồn bã đáp:

- Cha mẹ tôi, họ đã mất trong một trận hoả hoạn.

-.. Xin lỗi anh..

Ánh mắt Diệp Ly rưng rưng, cô cúi đầu, lí nhí nói.

Cô cứ tưởng, bản thân mình đã là bất hạnh.. nhưng không, gã lại còn bất hạnh hơn cả cô..

Nỗi đau đó, mấy ai thấu được đây?

- Việc gì phải xin lỗi chứ, đó không phải là lỗi của em, chỉ trách, ông trời quá trớ trêu với họ thôi.

Gã cười nhạt.

- Uống chút rượu đi!

Khẽ lảng sang chuyện khác, cô chủ động cầm lấy chai rượu, lần nữa rót vào ly, đưa cho gã.

Trong vô tri vô giác, tay cô khẽ chạm vào tay gã, chỉ là vài giây, nhưng nó đã khảm lấy tim cô quá lâu, tay gã có chút thô ráp, lạnh lẽo đến cùng cực.

- Ừ.

Gã đưa ly rượu gần bên khoé môi, khẽ nhấm nháp từng chút.

- Anh có vẻ thích hút thuốc?

Cô đột nhiên nhớ lại, từ đầu đến giờ, gã chỉ cầm một điếu thuốc lá mà hút như vậy.

- Đúng, thuốc lá dường như là người bạn của tôi.. em, thử một điếu xem tư vị của nó như nào?

Đáy mắt gã cơ hồ loé lên một tia tinh quang, gã cười, đưa cho cô một điếu thuốc.

- Được!

Diệp Ly gật đầu, trực tiếp cầm lấy điếu thuốc trong tay gã, sau đó, cô liền đưa vào bên trong khoang miệng của chính mình, hít một hơi.

Đột nhiên, có chút không quen thuộc, mùi khói nồng nặc ập vào mũi, cô ho khan vài tiếng, sắc mặt khiếp đảm.

- Không sao chứ?

Gã hốt hoảng, được tay khẽ vỗ vỗ lưng cô.

- Không sao..

Diệp Ly xua tay.

- Vì là lần đầu hút nên có chút không quen, mà này, hút thuốc nhiều quá cũng không tốt đâu, anh nên tiết chế lại đi..

Lại nhớ đến cái gì, cô nhìn gã, nhẹ giọng nhắc nhở.

- Em quản tôi à?

Sắc mặt gã có chút trầm, quả thực, gã không thích việc bị người khác quản, không thích một chút nào!

- Tôi không có quản anh, cha tôi vì hút thuốc quá nhiều, dẫn đến căn bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối.. cho nên.. ông ấy mới mất, tôi chỉ cảnh tỉnh anh thôi!

Khoé mắt Diệp Ly có chút ẩm ướt.

Cô không có quản gã, cô vốn chỉ là quan tâm đến gã thôi, cô không muốn gã đi theo vết xe đổ của cha, trở thành một kẻ nghiện ngập thuốc lá.

- Xin lỗi.

Gã mím môi, sắc mặt ngưng trọng nhìn cô.

- Không cần!

Diệp Ly mím môi, lại nhớ đến cái gì, cô trực tiếp đứng dậy khỏi ghế sa-lông.

- Em muốn đi đâu?

Thấy cô có ý định rời khỏi, gã nhanh chóng túm lấy tay cô, dò xét.

- Bây giờ đã hết ca của tôi rồi, tôi đi về nhà, anh có thể cho gọi một cô gái lên đây để phục vụ, không thì để tôi gọi giúp anh..

- Đừng nói nữa!

Gã gắt lên một tiếng, trực tiếp đẩy mạnh Diệp Ly xuống ghế sa-lông, cả người gã đè mạnh lên người cô, ngay trong gang tấc, gã áp bờ môi lạnh lẽo của chính mình lên đôi môi đầy đặn của cô, điên cuồng mút lấy.

Đầu lưỡi linh hoạt của gã chuẩn xác thụt vào bên trong khoang miệng Diệp Ly, miết nhẹ đùa cợt qua khoé môi, càn rỡ tiến tới.

Tựa hồ gã đã quá quen thuộc với những gì ở bên trong môi cô, những nơi mà đầu lưỡi gã vờn qua đùa giỡn đều lưu lại một loại tư vị nồng đậm, đặc trưng của riêng gã.

Diệp Ly lập tức rơi vào thất thần, cô mở to mắt hết sức có thể nhìn gã, cô còn có thể cảm nhận được.. bàn tay không đứng đắn kia đang không ngừng mơn trớn khắp cơ thể cô, tựa như trêu đùa..

Không thể không nói, đây là nụ hôn đầu của cô, phải, là nụ hôn đầu!

Cô cảm thấy ủy khuất, chỉ vì sức lực của cô không bằng gã nên mới bị gã chiếm tiện nghi như vậy, thảnh thơi cướp mất nụ hôn đầu của cô!

Nghĩ đến đây, khoé mắt Diệp Ly rưng rưng, bất chợt, cô gòng hết sức mình, đẩy mạnh cả người gã, còn không quên giáng lên gương mặt gã một cái tát chói tai.

“Chát”

Gương mặt của gã vì lực mà nghiêng qua một bên, gã khẽ liếm môi, thâm thuý nhìn cô.

Không gian như ngưng trọng, gã không nói lời nào, cô cũng không nói lời nào.

Quá lâu để chờ đợi một câu xin lỗi, Diệp Ly dứt khoát đứng dậy, hướng về phía cánh cửa.

Nhưng, gã lại nhanh nhẹn túm lấy tay cô, sắc mặt không đổi nhìn cô.

- Đi, tôi đưa em về!

- Không..

Diệp Ly vốn định từ chối nhưng lại thôi, có người đưa về còn hơn là phải tốn tiền đi xe buýt.

*

Đứng trước bar, Diệp Ly bần thần.

Đã qua mười lăm phút.

Gã nói gã phải đi lấy xe, sau đó sẽ chạy đến đây đưa cô về.

Sức kiên nhẫn của cô cũng có giới hạn, đây là gã đang muốn đùa cợt với cô? Hay là trả đũa cô vì đã không chút lưu tình cho gã một cái tát?

Gã cũng đừng nên ấu trĩ đến vậy đi.

Khi cô vẫn còn đang mắng thầm vài tiếng nhỏ nhặt trong miệng, thì, gã chạy xe tới, đó là một chiếc xe mô tô màu đen bóng loáng.

Diệp Ly ngỡ ngàng nhìn gã.

Gã bước xuống xe, sau đó liền cầm lấy chiếc mũ bảo hiểm, đi về phía cô, cẩn thận đội vào đầu cô.

Cô có chút thất thần, gương mặt cô và gương mặt gã hiện tại chỉ cách nhau vài cen ti mét, cô có thể nhìn rõ từng đường nét khắc họa trên gương mặt gã.

Gã đẹp trai, điều này thực sự không thể phủ nhận.

Từng đường nét trên gương mặt gã dường như được kì công tạc ra, hoàn hảo đến mức không thể hoàn hảo hơn!

Lúc gã cài mũ bảo hiểm vào cho cô, tựa hồ, có chút ngọt ngào xao xuyến vô ý thoáng qua?

- Được rồi, lên xe đi!

Theo lời gã, Diệp Ly leo lên xe.

- Ôm vào!

Gã đột nhiên ra lệnh, cô thức thời níu lấy lớp áo của gã.

Sau đó, gã phóng xe đi, Diệp Ly cái gì cũng đều không biết, cô chỉ biết, chính mình vô tri vô giác ôm lấy eo gã thật chặt, thật lâu, thật sâu.

Gió lộng trên đoạn đường không ngừng phả “phù phù” vào mặt, điều này càng làm cô hoảng sợ hơn bao giờ hết, gã lái xe rất ẩu, lại còn chạy với vận tốc quá nhanh, cô cũng không biết làm việc gì ngoài ôm chặt eo gã, cố sức bảo toàn tính mạng.

Cô hiện tại thực sự muốn mắng cho gã một trận, gã muốn chết còn cô thì không! Biết trước như vậy cô thà tốn tiền đi xe buýt còn hơn!

Sau mười phút cực hình, xe của gã cũng đã dừng lại ngay trước phòng trọ, Diệp Ly bước xuống xe, mặt mày tái nhợt, cô gỡ bỏ mũ bảo hiểm, đưa cho gã.

Không nói thêm lời nào, cô trực tiếp quay mặt, hương về phía phòng mình.

Gã nhanh nhẹn túm lấy tay cô, nói với cô một câu.

- Xin lỗi!

Cô biết, gã nói xin lỗi là vì chuyện ban nãy.

Cô thở dài, mở cửa đi vào phòng.

*

Chạng vạng, một tuần trôi qua.

Một tuần, có bảy ngày, trong bảy ngày này, vào ban đêm, lúc hết ca làm việc của cô, gã sẽ chạy xe đến chờ sẵn ở bên ngoài, khi cô ra khỏi bar, gã bảo cô lên xe, gã chở về.

Cô có hỏi, “Vì sao anh lại đến đón tôi hoài như vậy?”, gã nham nhở trả lời: “Tôi sợ mất em.”

Tốc độ lái xe của gã quả thực rất ẩu, ngồi trên xe, cô sẽ theo bản năng mà vòng tay, ôm eo gã thật chặt, cho đến khi xe hoàn toàn dừng lại.

Nếu nói cô không rung động vì gã thì đó hoàn toàn là nói dối, hiện tại, cô rung động vì gã, chí ít là như vậy.

Cô không thể điều khiển được trái tim của chính mình, nhưng, cô vẫn luôn luôn biết, thế nào là chừng mực, thế nào là đi quá xa, ngay bây giờ, ngay lúc này đây, cô vẫn không hoàn toàn tin tưởng về gã, bất kể.

Rung động là một việc, tin tưởng gã lại là một việc. Bản thân cô là kiểu người cầu toàn kỹ lưỡng, cũng đồng nghĩa với việc, cô không thể tin tưởng quá nhiều về gã, một người mà ngay cả tên cô cũng không biết, ngay cả danh tính cô cũng không biết.

Cô tự cảnh tỉnh bản thân mình, không nên tham luyến quá nhiều về gã, không nên đặt nặng quá nhiều về gã.. chuyện sau này, không một ai có thể lường trước được, nhỡ đâu, người chịu thương tổn lại là cô. Nhân thế vốn có câu: “Người tính không bằng trời tính.” mà!

Hôm nay, Diệp Ly vừa được gã chở về, cô mở cửa đi vào phòng, vươn tay bật đèn.

Tắm rửa sơ qua đôi chút, Diệp Ly liền ngả người xuống phần nệm mềm mại, cô cầm điện thoại lên, lướt các trang web.

Bỗng, điện thoại reo lên, là tin nhắn được gửi tới. Cô nhấn vào ô hộp thư đến, đó là số lạ.

Nội dung tin nhắn chỉ vỏn vẹn hai chữ: “Ngủ ngon.”

Không cần phải đoán già đoán non, cô liền biết số này là của gã, gã vốn là kiểu người kiệm từ, trầm lắng ít nói, khi nhắn tin cũng vậy, chủ ngữ vị ngữ không rõ ràng, chỉ lạnh nhạt hai chữ: “Ngủ ngon.”

Trong lòng cơ hồ như có một dòng nước ấm đảo qua, cô khẽ mỉm cười, tắt đèn, lặng lẽ chìm sâu vào mộng đẹp.

“Két”

Diệp Ly lờ mờ nhíu mày, ở bên ngoài có người?

Cô vốn đã ngủ say, chỉ là, bên ngoài vốn có vài tiếng “lộc cộc” nhỏ nhặt, kèm theo tiếng rên khe khẽ, tựa hồ rất thấp, cô lại có tính nhạy bén, chỉ cần một thứ gì đó đả động liền có thể tỉnh ngủ trong gang tấc.

Cô mở điện thoại, là hai giờ sáng, bây giờ, lại còn có ai bên ngoài nữa?

Phòng của cô vốn là phòng riêng tư, không có ai ở ghép, vậy không lẽ.. có người đi nhầm phòng?

Dù sao, cũng phải ra ngoài thì mới biết được.

Theo bản năng, cô cầm lấy cây đèn pin, mở cửa phòng.

Lúc cô vừa mở cửa, cũng là lúc thân ảnh của người đó bất lực ngã nhoài xuống mặt đất.

Là gã.

Diệp Ly ngay tức khắc biến sắc, trên người gã hiện tại chỉ toàn máu me, tư vị tanh nồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.