Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 334: Chương 334: Là hắn!!!




“Sao nào, thấy ngoại hiệu của lão phu khó nghe lắm hả??” Ảnh Ma Tôn Giả cười hắc hắc, quay đầu ra sao nói.

“Không có khó nghe lắm, chỉ là ta đang thắc mắc, tại sao một Thánh Quân cường giả như lão lại được gọi là Tôn giả mà thôi??” Tử Phong tiện tay ném lưỡi hái vào trong không gian hệ thống, lắc đầu nói.

Ánh mắt của Ảnh Ma Tôn Giả chợt biến đổi, lão nghi hoặc nhìn Tử Phong mà hỏi: “Ngươi có thể cảm nhận được tu vi của ta??”

“Thánh Quân sơ giai đại viên mãn, cơ mà ta chỉ biết đến thế thôi.” Tử Phong gật đầu, nhún vai lơ đãng nói.

Cất tiếng cười ha hả, khuôn mặt nhăn nheo của Ảnh Ma Tôn Giả trông vô cùng vui sướng, miệng nói: “Ha ha ha, lão phu không có nhầm mà, ngươi là một tên tiểu tử thú vị, có muốn làm đệ tửu của ta không??“.

Nghe câu hỏi đột ngột của lão, không chỉ Tử Phong ngẩn ngơ mà đến cả các vị Tôn giả khác cũng phải kinh hãi, Ảnh Ma Tôn Giả muốn thu đồ đệ ư?? Phải biết rằng Tử Phong có thể không rõ lão già này có lai lịch ra sao, nhưng thân là Tôn giả của Lăng Hư Cung, bọn họ biết rất rõ ràng lão già gầy khọm trông có vẻ ốm yếu này là ai.

Ảnh Ma Tôn Giả, tên thật là Lâm Tiêu Dương, năm nay tuổi đã ngoài 900, là một trong những lão quái vật thành danh đã lâu của Lăng Hư Cung, một thân tu vi Thánh Quân khủng bố, danh tiếng vang xa khắp Huyền Linh đại lục, chỉ cần nghe thấy tên của lão cũng đủ để dọa lui 99% võ giả trong thiên hạ, cả đời làm sát thủ, được xưng tụng là đệ nhất sát thủ đương thời, cũng là một trong những nguyên lão cao tuổi nhất trong Lăng Hư Cung.

Lão ta cả đời không lấy vợ sinh con, bản thân đương nhiên không có con cháu trực hệ nào, cơ mà đến cả một người đệ tử cũng không có, theo lời nói của lão năm xưa thì chẳng có ai hợp pháp nhãn của lão cả, đúng hơn là không một ai xứng đáng để lão truyền thụ tuyệt học cũng như bản lĩnh của một đệ nhất sat thủ cho cả. Sự tồn tại của Ảnh Ma Tôn Giả Lâm Tiêu Dương thời điểm hiện tại không có nhiều người biết đến, cũng chỉ có cao tầng Lăng Hư Cung từ cấp bậc trưởng lão trở lên mới biết đến lão, nhưng mà gần như không có một ai là không muốn trở thành đệ tử của lão, kể cả một vài vị Tôn giả hay thái thượng trưởng lão cũng không ngoại lệ, dù sao thì đột phá Thánh Tôn đã là thiên đại khó khăn, nếu được Lâm Tiêu Dương truyền thụ cho một ít kinh nghiệm khi đột phá Thánh Quân cũng là một việc tốt cả đời khó tìm được.

“Trước khi ta trả lời có hay không, nếu ta trở thành đệ tử của lão thì ta sẽ được những thứ gì??” Tử Phong chỉ ngạc nhiên một chút, sau đó liền rất nhanh tỉnh táo lại, giọng nói không sợ hãi cũng không xu nịnh, hoàn toàn không bày tỏ chút cảm xúc nào.

“Ngươi còn trẻ tuổi có thể chưa từng nghe đến danh tiếng của lão phu, nhưng mà để ta nói cho ngươi biết một vài điều. Ta cả đời làm sát thủ, một thân công phu tự nhận là sát thủ đứng thứ hai thiên hạ thì cũng không có ai dám ngồi lên vị trí thứ nhất, tu vi của ta thì chính ngươi cũng cảm nhận được rồi, tin rằng ngươi cũng biết một Thánh Quân võ giả có được bao nhiêu phân lượng. Ta thấy ngươi bản thân cũng là một sát thủ tài năng có thừa, nếu trở thành đệ tử của ta, ta nắm chắc chín thành chỉ sau vài chục năm ngươi sẽ đạp cái thân già này xuống mà chễm chệ ngồi trên vị trí đệ nhất sát thủ của Huyền Linh đại lục.” Lâm Tiêu Dương có chút tự hào nói.

Tất cả mọi người đều chắc chắn rằng Tử Phong sẽ đồng ý làm đệ tử của Ảnh Ma Tôn Giả, phải biết rằng được một Thánh Quân siêu cấp cường giả thu nhận làm đệ tử đã là cơ hội vạn năm có một, hơn thế nữa người này lại là một cường giả thành danh đã lâu, bản thân trước giờ không hề có ý định thu nhận đệ tử, nếu làm đệ tử của lão thì sẽ nhận được bao nhiêu ưu đãi hẳn ai cũng có thể đoán được. Chỉ là câu tiếp theo Tử Phong nói khiến tất cả mọi người lảo đảo muốn ngã xuống đất:

“Ta từ chối!” Tử Phong gần như không một chút do dự trả lời.

“Hả???” Một đám Tôn giả cùng với tông chủ Lâm Chấn Hạo đồng loạt hô lớn.

“Tại sao??” đến cả Lâm Tiêu Dương vô cùng tự tin vào bản thân cũng không khỏi bất ngờ, đôi mắt già nua trố ra nhìn Tử Phong trân trối.

Khẽ hắng giọng một cái, Tử Phong giơ mấy ngón tay lên nói:

“Thứ nhất đó là ta không phải con người, ta là Thiên Ma Tộc, cái này thì chắc ta không cần nói ai cũng biết cả rồi, ta tu luyện không hề giống với võ giả thông thường, tu vi của ngài có cao thì cũng chưa chắc đã hiểu được việc tu luyện của ta ra sao để mà chỉ dạy. Thứ hai đó là về việc làm sát thủ, bản thân ta là sát thủ điều này không sai, nhưng mà riêng cái vụ trở thành đệ nhất sát thủ của đại lục, ta thấy nó thật là vô nghĩa.

Bản thân ta có là đệ nhất sát thủ, đệ nhị hay là sát thủ đứng thứ mười vạn thì cũng có quan hệ gì, chỉ cần ta có thể giết chết kẻ thù của mình là được. Hơn nữa trở thành đệ nhất sát thủ để làm gì, đến lúc đó danh tiếng vang xa, vừa mới ra tay giết người một cái thì chỉ cần nhìn thủ pháp giết người thôi người ta không cần đoán cũng biết là ai làm rồi, đến lúc đó thì cái danh hiệu đệ nhất sát thủ để làm gì khi mà ngươi làm cái gì cả thiên hạ cũng biết.

Thứ ba, ngài nói rằng mình là đệ nhất sát thủ, nhưng ta thấy riêng về khoản này, ngài chỉ được cái tu vi hơn người mà thôi, nếu ở cùng cảnh giới thì trình độ ám sát của ngài còn lâu mới bằng được ta.”

Một phen lí luận lên xuống khiến mấy vị Tôn giả choáng váng, chỉ hận không thể lao lên túm cổ cái tên ngu ngốc tự mãn trước mắt mà đập cho một trận, miếng ăn đưa đến tận miệng còn không muốn, rốt cuộc là cái tên này đang nghĩ gì trong đầu vậy. Xác thực những gì Tử Phong vừa nói cũng khá là có lí, kiếp trước hắn cũng là ông vua không ngai trong giới sát thủ, nhưng độ tương đồng lại không giống với Ảnh Ma Tôn Giả, bởi vì tuy rằng ai cũng biết hắn là người ra tay ám sát, nhưng không ai có thể tìm ra hành tung của hắn cả, đằng này giống như Lâm Tiêu Dương nổi tiếng toàn thiên hạ, ai ai cũng biết lão là người của Lăng Hư Cung, nếu có muốn trả thù thì cứ trực tiếp tìm đến Lăng Hư Cung là được.

Hơn nữa hắn nói trình độ ám sát của Lâm Tiêu Dương thua xa bản thân không phải là nói láo, lấy sự huyền diệu của Ngụy Trang cùng Liễm Tức, hắn bản thân đã là một sát thủ gần như hoàn hảo, thứ khuyết thiếu duy nhất đó là tu vi không đủ cao mà thôi, đến cả Ảnh Ma Tôn Giả Lâm Tiêu Dương cũng chỉ có thể tận lực sử dụng lĩnh ngộ của mình đối với pháp tắc, biến bản thân giống như hòa thành một thể với thiên địa, từ đó xóa đi sự tồn tại của bản thân mà thực hiện ám sát.

Lâm Tiêu Dương không hề nổi giận mà chỉ giơ tay vuốt vuốt chòm râu ở cằm, một lát sau mới gật gù nói: “Ngươi nói cũng có lí, ta có thể đồng ý với hai điều đầu tiên mà ngươi nói, nhưng mà riêng cái điều cuối cùng, ngươi nói vậy là sai rồi. Tuy ta không thể quan sát nhất cử nhất động của ngươi từ lúc ngươi gia nhập Lăng Hư Cung tới giờ, nhưng ta cũng biết rằng ngươi là một sát thủ rất lợi hại. Chỉ là đừng có tự mãn sớm như vậy, ta khởi điểm cũng chỉ là một tên võ giả thông thường như bao người khác mà thôi, người có tu vi cao hơn ta bị ta ám sát cũng không thiếu, đừng nhìn ta hiện tại là Thánh Quân cường giả mà nghĩ ta phụ thuộc vào tu vi của mình chứ.”

Tông chủ Lâm Chấn Hạo nãy giờ không nói gì đột nhiên lên tiếng: “Như thế này đi, ta có một cách để giải quyết chuyện này vô cùng đơn giản.”

“Cách gì??” Lâm Tiêu Dương vội vàng nói, xem ra lão thật sự muốn thu nhận Tử Phong làm đệ tử nên mới sốt sắng như thế này.

“Để hắn đi ám sát một Thánh cấp khác là được chứ gì.” Lâm Chấn Hạo hời hợt nói, giống như là đang nói tới một tên rác rưởi nào đó chứ không phải là một Thánh cấp cường giả.

“Ý kiến hay đấy, ngươi thấy như thế nào??” Lâm Tiêu Dương có vẻ khá là hào hứng.

Thở hắt ra một hơi, Tử Phong biết rầng dù mình có từ chối thì cũng bị bắt ép đi làm, thôi thì để cho lão già kia từ bỏ việc muốn thu mình làm đệ tử, cứ nhận lời đi đã rồi tính.

“Thời gian, địa điểm, mục tiêu???”

Thấy Tử Phong nhận lời, Lâm Chấn Hạo nở một nụ cười giống như là đã dự liệu từ đầu, phất tay nói: “Mai Tôn giả, còn nhớ hôm trước chúng ta có bàn luận về cái tên đó không, hãy đưa cho Tử Phong tư liệu mà chúng ta đã thu thập được.” nói đoạn quay sang Tử Phong nói: “Ta cho ngươi thời gian 3 tháng, tùy vào kết quả của việc ám sát ra sao thì chúng ta sẽ quyết định ngươi đủ tư cách để từ chối Ảnh Ma Tôn Giả hay không, giờ thì tất cả giải tán, lão đầu tử theo ta, ta có chuyện cần nói.”

Theo hiệu lệnh của Lâm Chấn Hạo, tất cả các vị Tôn giả ý vị thâm trường nhìn Tử Phong một cái sau đó đột ngột biến mất, tốc độ cực nhanh khiến hắn không thể theo kịp, quả nhiên là Thánh Tôn cường giả, thật sự là mạnh đến một cách thái quá. Nhìn thấy Lâm Chấn Hạo đang thản nhiên đi bộ ra bên ngoài, Ảnh Ma Tôn Giả vỗ vai Tử Phong một cái, miệng nói: “Lão phu sẽ chống mắt lên nhìn xem thủ đoạn ám sát của ngươi như thế nào, cố gắng lên tiểu tử, ngươi không dễ dàng mà thoát khỏi tay ta đâu”, rồi sau đó cất tiếng cười ha hả mà đi theo, chỉ để lại Tử Phong cùng Mai Tôn giả ở lại.

Còn đang bối rối không biết phải làm gì, Tử Phong thấy Mai Tôn giả quay lưng bỏ đi, hắn liền nhớ tới những gì tông chủ đại nhân vừa nói, vội vàng đuổi theo. Mai Tôn giả im lặng không nói câu gì mà dẫn Tử Phong vào một căn phòng nhỏ, nhìn vào bài trí của nơi này thì không khó để hắn đoán được rằng đây là thư phòng của nàng.

Đứng ở giữa phòng, Tử Phong yên lặng mà chờ đợi Mai Tôn giả lên tiếng, hắn nhân lúc này liền quan sát nàng kĩ hơn. Một thân y phục màu lục đơn giản gọn gàng không chút hào nhoáng, bao phủ lấy một cơ thể trẻ trung lồi lõm mê người theo một tỉ lệ hoàn hảo, bờ vai thon gọn, bộ ngực nảy nở, vòng eo nhỏ nhắn mảnh khảnh. Nàng mặc một chiếc quần bó sát không để lộ da thịt nhưng lại làm tôn lên đôi chân thon dài rắn chắc của mình, đảm bảo một vài tên nam nhân có hứng thú với đôi chân của phụ nữ nhìn thấy sẽ hú lên một tràng dài sau đó hóa thân thành sắc lang mà lao tới.

Một Tôn giả thì không có lí gì tuổi đời sẽ còn trẻ cả, Tử Phong ước chừng Mai Tôn giả chắc cũng đã mấy trăm tuổi, nhưng khuôn mặt của nàng vẫn trẻ trung tươi tắn giống như nữ nhân 24-25 tuổi, mắt ngọc mày ngài, sống mũi thẳng, đôi môi đỏ mọng quyến rũ, gương mặt hiếm khi lộ ra cảm xúc mang lại cho người ta cảm giác lãnh diễm nhưng không kém phần xinh đẹp. Tử Phong đã nhìn mỹ nữ đã no mắt nhưng cũng không thể không thừa nhận Mai Tôn giả là một mỹ nữ mười phân vẹn mười, khí chất của nàng không lạnh lùng băng sương mà lại mang theo cảm giác giống như nàng không hề quan tâm tới bất kì thứ gì xảy ra trước mắt lại càng khiến nàng trở nên hấp dẫn hơn.

Đương nhiên những lời bình phẩm này hắn cũng chỉ có thể nghĩ trong đầu, nàng ta là một Thánh Tôn cường giả hàng thật giá thật, chỉ cần thổi nhẹ một cái cũng có thể tiễn hắn về với đất mẹ, hắn chưa lên cơn để mà nói ra mấy lời như vậy. Nhìn thân hình mảnh mai trước mắt đang ngồi lục lọi tìm thứ gì đó trong một mớ giấy tờ, thật khó có thể tưởng tượng được cũng là người này ngày hôm qua đã dùng một cước trực tiếp vô hiệu hóa hắn, đúng hơn là Bạch Tử Phong ở trong trạng thái mạnh nhất, đến bây giờ hắn vẫn còn có thể cảm thấy xương sườn của mình hơi nhức.

“Tìm thấy rồi, đây là tư liệu về mục tiêu của ngươi, có tổng cộng hai người, ngươi có thể chọn bất kì người nào để ra tay, nếu có thể thì hãy xử lí luôn cả hai, tông môn sẽ có trọng thưởng cho ngươi. Vài ngày nữa sẽ có một buổi lễ chính thức công nhận thân phận trưởng lão của ngươi, ngay sau đó thì ngươi có thể tiến hành nhiệm vụ này.” Mai Tôn giả cầm lấy hai tờ giấy đưa cho Tử Phong, miệng nói.

Tò mò nhìn vào hai tờ giấy trên tay, ánh mắt Tử Phong bắt gặp hình ảnh gương mặt của một người được vẽ lại chi tiết tỉ mỉ vô cùng sống động. Mai Tôn giả nhìn thấy Tử Phong đang nghiên cứu tư liệu thì im lặng không quấy rầy, bỗng nhiên từ người hắn tỏa ra một luồng sát khí khủng khiếp tưởng chừng như muốn hủy diệt cả thiên địa, sát khí giống như ngưng thực khiến nhiệt độ toàn bộ căn phòng giống như tụt xuống vài chục độ. Một mùi máu tanh nồng đậm tới cực điểm tỏa ra từ người hắn đến mức trong tâm thần của Mai Tôn giả còn loáng thoáng nhìn thấy tràng cảnh chiến trường với thây chất thành núi, máu chảy thành sông, vô số oan hồn lượn lờ đang phát ra tiếng khóc chói tai.

Dùng chính tinh thần lực cường hãn của mình để chấn tỉnh bản thân, Mai Tôn giả không khỏi kinh hãi nhìn Tử Phong, chỉ thấy hắn ta lúc này hai hàm răng đang nghiến vào nhau vang lên từng tiếng kẽo kẹt, hai bàn tay run rẩy cầm lấy một tờ giấy mà nhìn chằm chằm, đôi mắt đen kịt lóe lên từng tia sát khí thấu tận tâm can, cả người hắn căng cứng lên, thậm chí có thể nhìn thấy rõ mạch máu trên trán hắn đang nổi lên, y phục không gió mà bay phần phật. Cường độ sát khí này còn lớn hơn cả sát khí của hắn ngày hôm trước ở ngoại môn, gần như là một trời một vực, Mai Tôn giả không rõ là hắn ta đã nhìn thấy gì trong tờ tư liệu đó mà có thể tỏa ra sát khí kinh thiên như thế này.

“Là hắn!!!!” một tiếng rít khẽ vang lên mang theo sát khí vô tận giống như từ cửu u địa ngục truyền lên, tờ giấy trong tay Tử Phong ngay lập tức bị chấn nát thành bột phấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.