Cưới Ta, Mua Một Tặng Một

Chương 20: Chương 20




Tôi cảm thấy thật là phiền chán, vô cùng phiền chán, cực cực phiền chán!

Mặc kệ là trước đó bị Tiêu Quân lên án, hay là được bà ngoại phân tích rõ ràng, cùng với bây giờ lại ở cạnh Mộ Dung Cạnh thế này, đều khiến tôi cảm thấy mình bị oan uổng, thật đáng thương!Mộ Dung Cạnh mới về nước ít lâu, vậy mà tôi đã không thể giữ vững được lập trường bản thân xây dựng suốt bốn năm, chỉ còn thiếu mỗi việc nguyền rủa chính mình, nhưng dù là thế, tại sao ai cũng biết tôi vẫn còn tình cảm dành cho Mộ Dung Cạnh.

Chẳng lẽ người khác còn hiểu bản thân tôi hơn chính tôi sao?

Tình cảnh của tôi thật giống như được ăn một giàn hoa quả tươi ngon, quả gì cũng có mà còn rất thơm, ngọt, thậm chí còn có đủ thử kẹo sắc sỡ , ngon mắt, tôi thích ngay một xiên kẹo que, trông thật đẹp, còn rất ngọt nữa. Liếm liếm, mút ngậm một hồi mới phát hiện ra, viên kẹo đã bị chuột gặm mất một nửa, ghê tởm như vậy, liệu có dám tiếp túc ăn không?

Có lẽ mọi người đều quan trọng đến hương vị của viên kẹo,mà cố tình lờ đi việc nó đã bị chuột gặm.

Cho nên, nói ngắn gọn lại, nối lại tình xưa với Mộ Dung Cạnh?Chỉ có duy nhất một chữ có thể khái quát : Khó!

Có lẽ Mộ Dung Cạnh cũng hiểu rõ điều này, nên mới có biểu hiện khép nép, rụt rè như vậy trước mặt tôi, nếu nói đó chỉ là hắn giả vờ giả vịt, thì cậu ta quả thật xứng làm diễn viên.

Trước kia là do tôi ngu ngốc mong chờ một ngày được lập gia đình cùng cậu ta, cuộc sống lúc đó thật tươi đẹp làm sao, nhưng giờ bảo tôi lại một lần nữa ảo tưởng như vậy, có lẽ vẫn có thể nhưng người tôi mơ mộng đến chắc chắn sẽ đổi thành Tiêu Quân, tuy rằng anh ấy khinh thường tình yêu, tuy rằng anh ấy chưa từng một lần nhắc với tôi chuyện kết hôn, nhưng cứ như bây giờ, được ở bên nhau thế này đã tuyệt lắm rồi, còn lại chuyện hình thức cần gì quá chú trọng, giống như cha tôi đã từng nói đó thôi?Tình yêu nào phải toàn bộ mạng sống.

Không có lí do gì mà Mộ Dung Cạnh vừa trở về đã được phép đảo lộn cuộc sống vốn đang yên đẹp của tôi, cậu ta không có đủ tư cách để làm vậy!

Vì thế, tự mình phân tích tư tưởng rõ ràng một hồi, lúc này quay sang đối mặt với Mộ Dung Cạnh đột nhiên thấy thật bình tĩnh, lại còn phải nói sao, bà đây vài năm qua đâu phải chỉ ngồi chơi không!

Hiển nhiên, Mộ Dung Cạnh đứng bên cạnh tôi dù có cố quan sát cũng không thể hiểu tôi đang nghĩ gì, có điều cho dù cả hai vẫn đang nói chuyện rất bình thường nhưng vẫn khiến sắc mặt cậu ta khó coi, nhưng vẫn như trước, miễn cưỡng cười đến là gượng gạo,“Được rồi, cậu đã nói như vậy, tôi có cố cũng không được gì, vậy chúng ta vẫn có thể làm bạn chứ?”

Tôi hơi sửng sốt, sau đó cười cười, vỗ vai cậu ta:“Chúng ta vẫn là bạn tốt!”Từu trước đến giờ, vẫn mãi là bạn mà thôi.

“Nếu rảnh thì đưa bà ngoại sang nhà tôi chơi, nhớ lúc trước thường sang bên đó quậy phá, tôi rất nhớ bà.”

“Để tôi hỏi đã, bà không thích ra ngoài lắm.”Cầm lấy ly rượu nhấp một ngụm, tôi cười ha ha, thái độ tên này chuyển biến nhanh thế, chẳng lẽ là thay đổi kế hoạch?Vẫn chưa muốn buông tha sao? Suy xét tâm tình cậu ta một hồi, không quá tin tưởng, đi theo Tiêu Quân đã lâu, tôi bỗng nhiên cũng bị nhiễm cái tính đa nghi!

“ Ai không thích ra ngoài?”Thanh âm vang lên sau lưng chúng tôi, nhìn lại, thân ảnh cao lớn của Tiêu Quân đứng ngay cạnh tôi, trang phục đơn giản, áo sơ mi hơi nhàu, xem ra anh ấy so với tôi cũng chẳng tử tế hơn.

Sự xuất hiện của anh làm tôi bỗng cảm thấy hào hứng, dù sao thì có thêm anh ấy cũng tiện hơn, chứ nếu chỉ có tôi với Mộ Dung Cạnh, sẽ không ổn lắm, tôi hơi nhíu mày hỏi:“ Làm gì mà anh lâu thế, em đang chuẩn bị chuồn luôn đây.”

“Tắc đường.” Tiêu Quân cười khẽ, một tay bao bọc tôi vào lòng, khung ngực dày, rắn chắc lập tức tạo cho tôi cảm giác an toàn, chỉ thấy anh cùng Mộ Dung Cạnh nhìn nhau chằm chằm, mày khẽ nhếch lên:“Mộ Dung tiên sinh cũng tham dự, xem ra chú họ tôi mặt mũi quả không nhỏ.”

“Làm sao không tới được, nhờ có lão gia đây giúp đỡ, tôi mới có thể biết thêm được nhiều người.”

“Tôi tin ở đây có rất nhiều người muốn làm quen tiên sinh, một chú rùa vàng ,CEO tài giỏi, ai không muốn làm quen.”

“Tiêu tiên sinh quá khen.”

Hai người này nói chuyện sao mà khách sáo quá, tôi nghe mà muốn trợn tròn cả mắt,Tiêu Quân thật đúng là người giỏi ứng biến, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ xưng tiếng quỷ.

Có điều, vừa nghe thấy Tiêu Quân khen Mộ Dung là rùa vàng, tôi thiếu chút nữa là phun toàn bộ rượu ra ngoài, mặc dù từ này là để khen cậu ta, nhưng sao trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh con rùa chết!!!Thật là, có thể tưởng tượng ra hình ảnh như vậy, thật khôi hài quá.

“Không ngờ đêm nay lại náo nhiệt đến vậy, hay là em ở lại thêm chút nữa đi, Tử Kì?”Anh cúi đầu hỏi, trong mặt lộ ra ý cười.

Tôi hừ hừ, cười nói:“Em cảm thấy mọi người rất để ý tới em!”Lại còn phải nói, riêng cái danh người đàn bà của Tiêu Quân, cũng đủ cho tôi hoành hành ngang ngược, vô pháp vô thiên, còn ai dám chọc giận tôi chứ, à không, có một người, bà mẹ quý hóa của Tiêu Quân.

“Tử này, dù cậu có không thích, nhưng khối người mong được như cậu đó.” Mộ Dung Cạnh nhấp một ngụm đồ uống, nhưng lại cười bình thản với Tiêu Quân.

Cậu ta nói lời này cũng đúng, quả thật tôi rất ghét tiệc tùng, nhưng những lời này từ miệng cậu ta nói ra, cảm giác thực quỉ dị, làm cho người khác tin tưởng rằng cậu ta đang thật sự thương xót cho bản thân tôi.

Quả nhiên, Tiêu Quân nghe cậu ta nói xong, nhíu mày, khóe môi nhếch lên, nhẹ nhàng đáp trả,“Cho dù cô ấy cho không thích, nhưng dù sao cũng là người bên cạnh tôi, cũng nên chia sẻ chút ít chứ?!”

Tôi囧 囧 nheo mắt cười theo, chia sẻ cái rắm a, cái gì mà người bên cạnh, anh nào cần em, muốn thôi là có thể ngay, vừa mới rồi còn đồng ý cho tôi không cần tham dự, thế mà bây giờ lại hợp cùng tên kia bắt nạt tôi, thật đúng là……

“Mẹ anh bên kia kìa, không định sang chào hỏi sao?”Tôi thúc tay anh, ý đồ rõ ràng là chơi xỏ, đương nhiên, tôi đâu phải kẻ hiền lành mà để cho anh ấy bắt nạt.

Tiêu Quân thở dài, cố kéo giọng,“Bà mẹ này a, sao không yên vị ở nhà cơ chứ.”Oán giận nói xong, mới hướng Mộ Dung Cạnh cười nói:“Hai người cứ nói chuyện đi, tôi qua bên kia một chút.”

Nhìn thân ảnh anh khôi ngô cao lớn đi qua đám đông, mà anh cứ đi tới đâu, những người khác lập tức dạt sang , tươi cười niềm nở, thi nhau khen tặng, nịnh hót dù tôi biết, trong lòng anh còn chẳng biết mấy kẻ này là ai, trong lòng tôi mơ hồ có chút kiêu ngạo, nam nhân xuất sắc này là của Ngôn Tử Kì.

“Anh ta đối với cậu thật tốt.” Mộ Dung Cạnh cùng nhìn chăm chú Tiêu Quân, thản nhiên nói.

“Anh ấy giúp tôi khi tôi cảm thấy khó khăn nhất, giúp tôi ổn định cuộc sống.” Quay đầu nhìn Mộ Dung Cạnh, tôi gằn từng tiếng, chậm rãi nói:“Tôi không điên mà bỏ qua một người tuyệt vời như thế.”

Mộ Dung Cạnh trầm mặc , có lẽ là bị ngữ khí của tôi dọa sợ rồi, cũng có thể vì ánh mắt kiên định của tôi làm cho bàng hoàng, mà mặc kệ là vì sao, tôi tin là cậu ta sẽ tự biết trở về nhà mà thay đổi chính mình sau hai lần thất bại trong tình yêu, tốt nhất là nên tự kiểm điểm mình thật sâu sắc vào.

Có điều, thời gian này, việc Mộ Dung Cạnh gây chuyện đối với tôi không phải là không có lợi ích, ít nhất tôi cũng đã nhận ra tình cảm của mình dành cho Tiêu Quân không còn đơn giản như trước, tình cảm đó lâu nay bị tôi nhầm tưởng là sự cảm kích, nhưng có lẽ giờ nhìn nhận lại, hoàn toàn không giống cảm kích chút nào.

Hơn nữa còn có cái cậu nói của Tiêu Quân “ Người bên cạnh ta”.Nghe qua thật khiến tôi vui vui, có chút gì đó kì lạ.

Sau đó Tiêu Quân cũng không ở lại quá lâu, anh ấy lấy cớ là bị đau đầu! Sau đó liền kéo tôi trở về, trời biết, anh ấy đau đầu mà vẫn có thể kéo tôi về nhà, cùng nhau “ kéo co” đến mấy lần!

Yến hội qua đi mấy ngày, tôi cũng không gặp lại Mộ Dung Cạnh, tôi nghĩ có lẽ vì lần nói chuyện đó, hẳn cậu ta đã nhận ra được vấn đề, cũng biết điều mà rút về.

Hai ngày này thật khiến tôi đau đầu muốn chết là vì chuyện Tiểu Cẩn mất tích, không có dấu vết gì, thậm chí một chút manh mối cũng không có, không lưu lại một dấu hiệu nào, tên nhóc này cứ như vậy mà biến mất, hỏi người thường đi cùng Tiểu Cẩn là Sky,cậu ta cũng nói không biết, gọi điến tới nhà tên nhóc đó, người nhà nó cũng chịu,tôi rất muốn báo công an, nhưng mà, ngay cả người nhà nó còn chả lo, vậy việc gì tôi phải vội?

Thật là chán khi lại phải nai lưng ra gánh công việc của tên nhóc ấy, trong lòng không ngừng tự hỏi vì sao tên nhóc ấy biến mất? Nhớ lại trước đo cậu ta ở cùng mọi người, thật sự hoàn toàn bình thường, chẳng có gì kì lạ cả.

Chỉ có điều, vào thời điểm này, Tiểu thái tử lại không xuất hiện, mà cho dù có tới, cũng chỉ tới uống rượu một mình, gặp tôi cũng không buồn tiếp chuyện, nhưng trêu thì vẫn cứ trêu.

“Ngôn Tử, hôm đó chưa gì em đã về, thật chẳng coi trọng tôi chút nào, tôi còn muốn cùng em khiêu vũ!” Có lẽ hắn đang muốn nói về yến tiệc hôm đó

Tôi tà tà liếc nhìn hắn,“Vậy xem ra cậu rất may mắn mới không nhảy cùng tôi, chứ tôi nhảy tệ lắm, ai nhảy với tôi xong cũng muốn đau rát bàn chân .”

“Chỉ cần có thể cùng em khiêu vũ, cho dù tôi có bị liệt cũng thấy thật lãng mạn a!”

Một bà cô 28 tuổi cư nhiên lại bị một tên nhóc con 20 tuổi đầu chọc ghẹo? Còn có vương pháp không!

Nhìn ánh mắt dạt dào tình cảm cùng ngưỡng mộ của hắn, tôi không khỏi cảm thấy tự hào, mình còn có thể có một cậu trai 20 tuổi thích?Nếu không phải nói quá, không chừng tiểu tổ tông còn mê luyến tôi quá rồi!

Khăn bàn là vũ khí thích hợp nhất, tôi lấy khăn ném hắn,“Chỉ hôn một chút mà mặt đã đỏ đến vậy, còn đòi lãng mạn sao?”

“Ngôn Tử, lần trước là ngoài ý muốn, bây giờ chúng ta thử làm nữa, tôi cam đoan sẽ không đỏ mặt!”

“Còn lâu!Cậu đã có nhiều thời gian để luyện tập hôn hít đến thế, chi bằng giúp tôi tìm Tiểu Cấn đi, thằng nhóc đó đã mất tích hai ngày rồi.” Cơn tức giận lại trào lên, tôi nhìn không được cầm cái khăn bàn lau kin kít vào mặt kính.

“Tiêu lão đại quen biết rộng hơn tôi, sao em không nhờ anh ta.” Triệu Thiên ôm đầu kháng nghị .

Không nói với Tiêu Quân là đúng, anh ấy cứ gặp tôi là lên cơn, ngoài chuyện làm tình, anh ấy còn cho chuyện gì vào trong đầu đâu, kỳ thật đối với chuyện này, chỉ cần nói ra, anh ấy sẽ giở cái bộ mặt chẳng quan tâm, sau đó gọi điện cho người đi tìm, còn bản thân thì đè tôi ra, làm những chuyện của người lớn!

“Nếu nhờ được anh ấy tôi còn nhờ cậu không!”Tôi liếc mắt, tưởng tượng cái chén là Tiêu Quân, hung hăng chà sát.

Triệu thiếu gia vòng vo một hồi, đột nhiên hỏi,“Ngôn Tử có phải em đang cầu xin tôi?”

Tôi miễn cưỡng cười,“Không phải, là tôi mệnh lệnh cho cậu!”

“Được rồi, mệnh lệnh thì mệnh lệnh, tôi có gì không tốt chứ?”

Nếu không phải tôi đang bận lau đi li, không chừng tôi đã vươn tay bóp cổ hắn rồi, đợi đến khi hắn hết tự sướng mới nói,“Nếu là mệnh lệnh,sẽ không có ưu đãi!Có điều……”Tôi hướng hắn cười kiều mị,“ Nếu cậu làm tốt, tôi sẽ không ngại dùng nụ hôn làm phần thưởng.”

Nghe lời tôi nói xong, Triệu công tử mắt lập tức sáng như sao,“Ngôn Tử,Em……Em đang dùng mỹ nhân kế với tôi sao?”

囧……

Một bà cô 28 tuổi còn có thể dùng mỹ nhân kế được sao? Xem ra chỉ số thông minh của tên này thật là…… Thật sự tôi không hiểu vì sao hắn lại được mọi người khen là học rộng biết nhiều!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nhắn lại! Ta muốn nhắn lại!!Các ngươi không được ném bom ta !!…………55555555555555555555555555555555555


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.