Cưới Sau Một Đêm

Chương 46: Chương 46: Ngoại truyên 1: Tầm × tần ký




Tại phòng khách bí mật của Tiểu Huyền Tử (Kagen no Ju).

Tiểu Huyền Tử: (giả vờ ưu nhã đoan trang khí chất)Nhiệt liệt chào mừng mọi người đã bớt thời gian đến với tiết mục bức cung trong phòng khách của mẹ ruột, ấy nhầm, là phỏng vấn. Nam chính của chúng ta hôm nay chính là — bạn học Tần Hạo! Tiểu Hạo Hạo…

Mọi người: (tiếng vỗ tay vang lên) bộp bộp bộp…

Tần Hạo: (ngượng ngùng gãi đầu) Xin chào mọi người! Xin chào mọi người!

Tiểu Huyền Tử: (vẻ mặt thân thiết) Tiểu Hạo Hạo dạo này có vẻ cao lên rất nhiều nha! Chúc mừng nhé!

Tần Hạo: (không có ý tứ) Ngài thích là tốt rồi, cám ơn ngài!

Tiểu Huyền Tử: (híp mắt cười xấu xa) Thật ra còn muốn để bạn học Tô Tầm cùng tới làm vai nữ chính, thế nhưng cô ấy xấu hổ, thà rằng bị tôi đánh gục cũng chết sống không chịu đến, thế nên tôi sáng suốt buông tha để cô ấy trong hậu trường, thông minh mời tới một vị khách đặc biệt khác — bạn học Hạ Anh! Mọi người hoan nghênh ~ hoan nghênh nào ~

Mỗ Anh: (giả vờ dịu dàng hiền lành) Mọi người không cần khách khí, dùng hết sức vỗ tay đi!

Mọi người: (tiếng vỗ tay như sấm dậy) bộp bộp bộp…

Tần Hạo: (lau mồ hôi) Tại sao mình lại có một dự cảm không tốt nhỉ? Đột nhiên cảm thấy đằng sau lưng lạnh quá, có phải điều hòa nhiệt độ chỉnh thấp quá không? Hơn nữa, vì sao tiếng vỗ tay cổ vũ cô ta lại có thể to hơn so với nam diễn viên chính hôm nay là mình chứ?!

Tiểu Huyền Tử: (không nhìn Tiểu Hạo Hạo) Tiểu Anh à, Tiểu Tiểu Anh nhà con đâu, sao không mang nó đến cùng nhau chơi đùa chứ?

Mỗ Anh: (bất đắc dĩ) Mẹ cũng biết cha của nó, Hàn Lỗi ấy à, cực kì yêu con gái a, hễ có cơ hội liền nhào đến giúp tiểu gia hỏa ấy tẩy não và củng cố địa vị của mình, thế nên con đành tự mình đến! Hơn nữa, nội dung thăm hỏi hôm nay không thích hợp cho thiếu nhi xem mà! Hà hà…

Tiểu Huyền Tử và Mỗ Anh tà ác nhìn Tiểu Hạo Hạo, che miệng cười xấu xa, hết sức gian trá.

Tần Hạo: (khóe miệng co quắp) Tại sao người tới lại là cô? Chẳng lẽ cô biết được chuyện cũ giữa tôi và Tiểu Tầm sao?

Mỗ Anh: (tà ác) Đúng là tôi không biết a, nhưng sẽ ở bên ghi chép lại!

Tần Hạo: (đầu đầy hắc tuyến)

Tiểu Huyền Tử: (vỗ tay một cái) Được rồi được rồi! Không nên lãng phí thời gian nữa, chúng ta bắt đầu phỏng vấn đi! Phương thức phỏng vấn hôm nay thì, Tiểu Hạo Hạo kể chuyện là việc chính, Tiểu Anh bổ sung là phụ.

Tần Hạo: (ôm đầu giãy dụa) Liên quan gì đến cô ta chứ! A! A! A! A…

Mỗ Anh: (vẻ mặt khiêm nhường) Tiểu Hạo Hạo à, cậu nghĩ nên bắt đầu trước từ đâu đây, hay để cho tôi bắt đầu trước?!

Tần Hạo: (giả chết)…

Tiểu Huyền Tử: (nhướn mi trừng mắt) Tiểu Hạo Hạo của chúng ta xấu hổ rồi sao? Vậy để mẹ hỏi con đáp đi, sau đó để Tiểu Anh bổ sung. Xin hỏi Tiểu Hạo Hạo, anh cùng chị Tô tại sao lại biết nhau vậy?

Tần Hạo: (ngượng ngùng) Ở cùng một câu lạc bộ trong đại học.

Tiểu Huyền Tử: Là câu lạc bộ gì thế?

Tần Hạo: Câu lạc bộ TaekwondoMỗ Anh: (bừng tỉnh ngộ ra) Khó trách tôi cứ cảm thấy chị ấy có một loại khí chất rất thích hợp với mình, thì ra cũng là một cao nhân thâm tàng bất lộ nha!

Mọi người: (lau mồ hôi) Cô xác định mình từng thật sự cảm thấy như thế sao?

Tiểu Huyền Tử: (cười xấu xa) Vậy hai người làm thế nào quen nhau được a?

Tần Hạo: (đỏ mặt) Chị khóa trên em khóa dưới thôi…Tiền bối hậu bối thôi…Một hôm luyện tập xong…mọi người cùng rủ nhau đi uống này nọ, đừng có nghĩ sai lệch, là cả câu lạc bộ TaeKwonDo cùng đi uống với nhau, sau đó liền…quen nhau thôi…

Tiểu Huyền Tử & mỗ Anh: (cười gian tà) Chúng ta không có nghĩ gì cả, không nói gì cả đâu nhé!

Tiểu Huyền Tử: (□) Vậy hai người làm thế nào phát triển đến mức lăn lên giường thế? Đừng nhìn mẹ như vậy, đây là vì mọi người rất quan tâm đến việc lăn lộn trên giường của các con đấy chứ! Đương nhiên, thân là mẹ đẻ của con, ta cũng rất muốn biết!

Tần Hạo: (đỏ mặt) Có thể PASS được không?

Tiểu Huyền Tử: (híp mắt) Muốn PASS à? Con cho là mình vì sao lại được mời tới đây chứ, chính là vì các con đã từng lăn lên giường, lăn, lên, giường! OK?

Tần Hạo: (vô tội) O… K…

Tiểu Huyền Tử: (hòa ái dễ gần) Đừng xấu hổ, ta thế nhưng là mẹ ruột của con mà, ngoan, thành thật trả lời đi nào!

Tần Hạo: (mắc cỡ đỏ mặt) Thì… Cái kia… Cái này… Sau đó…

Tiểu Huyền Tử: (ẩn nhẫn) Tiểu, Hạo, Hạo! Con nghĩ chúng ta đang đùa nên mới định giở trò chắc? Nói thì nói liền đi, cứ cái kia a, cái này a, sau đó a, chúng ta làm sao mà biết được? Chẳng lẽ con muốn COS kẻ bị thiểu năng à?

Mỗ Anh: (vẻ mặt nghĩa khí) Tiểu Hạo Hạo à, nếu như cậu thực sự quá xấu hổ, nói không nên lời, vậy thì để tôi tới nói giúp cậu đi, tôi nói được mà, đương nhiên, tôi chỉ là người biên tập chuyện cũ, thế nên sẽ thêm mắm thêm muối, gia côngâu chuyện này không ít đâu đấy!

Tần Hạo: (đầu hàng) Thôi để tôi tự nói cho xong, không cần phiền đến ngài, thế nhưng tôi không muốn chính miệng nói ra, vì thế để tôi viết, nhờ mẹ đọc giúp đi!

Thế là, Tiểu Huyền Tử cố ý nhấp một hớp nước sôi để nguội, tiếp nhận bản thảo, hắng giọng một cái, dùng giọng điệu ngọt ngào của một MC chuyên nghiệp, dùng phương thức ngôi thứ ba chậm rãi tự thuật lại cảnh Tần Hạo cùng Tô Tầm lăn lên giường…Ấy nhầm, là chuyện xưa ngày trước, lấy tên là “Tầm × Tần ký”.

Nhớ năm ấy, mỗ nam của chúng ta đứng trên sân trường đại học vẫn còn tinh thần bồng bột, phấn chấn, như hoa nở trên núi, rạng ngời hướng về tương lai phía trước.

Là tân sinh viên năm thứ nhất của trường, vóc người cao gầy, vẻ mặt tuấn mỹ, nhã nhặn lễ độ, khí chất bất phàm, Tần Hạo đứng đó như hạc giữa bầy gà, chỉ trong chớp mắt đã lập tức trở thành đối tượng được các đàn chị khóa trên quan tâm đặc biệt.

Tần Hạo lựa chọn khoa kinh tế nên thập phần nghiêm túc học tập, thập phần giữ mình trong sạch, ngay từ đầu đã biểu lộ mục đích chính của mình khi đến đại học là học tập rèn luyện chứ không phải yêu đương nhăng nhít, thế nên, anh ta thành công may mắn đạt được danh xưng đáng tự hào “Mỹ nam băng sơn” của trường, cũng đồng thời khiến cho từng nhóm từng nhóm đàn chị một phải thương tâm mà ngã xuống.

Khi đó Tần Hạo đều nói được thì làm được, bạn bè ở bên cạnh anh, cùng anh chơi đùa gần như đều thuần túy là nam sinh, là gần như, thế nên vẫn có một ngoại lệ, đó chính là đàn chị Tô Tầm của anh, nữ sinh duy nhất có thể đứng bên cạnh Tần Hạo.

Tô Tầm là một cô gái thuộc khoa công nghệ thông tin, tài ba giỏi giang, vóc người cao gầy, bề ngoài xinh xắn lại trung tính, hào sảng, thế nên hay cùng Tần Hạo xưng huynh gọi đệ, mà đó cũng chính là nguyên nhân cô có thể đứng bên cạnh Tần Hạo, bởi vì đã là huynh đệ, tức là không liên quan đến cảm tình.

Có thể mục đích ban đầu chỉ đơn thuần như thế, nhưng bọn họ đã quên mất một chuyện, trên thế giới này, giữa nam và nữ không bao giờ tồn tại một tình cảm hữu nghị thuần khiết hết, trừ phi người đàn ông ấy là GAY, còn cô gái kia là LES.

Đương nhiên, không phải GAY, Tô Tầm cũng không phải LES, nếu không bọn họ làm sao lăn lên giường được chứ?

Tần Hạo cùng Tô Tầm quen biết nhau trong câu lạc bộ TaeKwonDo, Tô Tầm học sớm hơn Tần Hạo hai năm, nên vừa là đàn chị vừa là tiền bối của anh.

Tính cách Tô Tầm vô cùng hào sảng, tất cả mọi người đều yêu thích cô, bao hồm cả Tần Hạo, thích một cách đơn thuần như tình cảm giữa anh em với nhau.

Lúc Tần Hạo chú ý tới Tô Tầm, Tô Tầm đương nhiên cũng chú ý tới Tần Hạo, không thể phủ nhận, Tô Tầm đúng thật là có hảo cảm với Tần Hạo, tuy rằng không nhớ rõ là bắt đầu từ lúc nào, nhưng mà dần dần đã trở thành yêu. Để có thể cùng anh tiếp xúc sâu hơn, Tô Tầm quyết định giấu kín tâm tư và tình cảm thật của mình với anh, thà rằng cứ lấy danh nghĩa “huynh đệ” để được tiếp tục đứng bên cạnh Tần Hạo, cùng nhau luyện tập, cùng nhau hồ đồ, bởi vì cô không muốn mạo hiểm, không muốn cơ hội để trở thành người con gái duy nhất đứng bên cạnh anh cũng mất đi, bởi vì khi Tần Hạo cự tuyệt nữ sinh đều rất quyết liệt, một đao chặt đứt tư tâm, không chút nào ướt át bẩn thỉu, đừng nói là dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, với anh, một sợi cũng không lưu lại.

Dần dần, Tô Tầm đã quen với cách ở chung như thế với Tần Hạo, cùng anh trở thành bạn bè tốt không có chuyện gì giấu giếm nhau, có thể nói bằng bốn từ hồng nhan tri kỷ thì càng chuẩn xác.

Tô Tầm là một tiểu mỹ nhân, cho nên bình thường sẽ có rất nhiều người theo đuổi, giống như Tần Hạo có thật nhiều người ái mộ vậy.

Cùng Tô Tầm duy trì tình cảm hữu nghị thuần khiết một năm, Tần Hạo bắt đầu phát sinh nghi hoặc, đối với cảm tình hữu nghị lúc ấy giữa bọn họ phát sinh nghi hoặc, bởi vì mỗi khi nhìn thấy có ai đó xuất hiện tìm cách theo đuổi Tô Tầm, anh gần như cảm thấy rất không thoải mái, thậm chí là có chút tức giận nữa!

Thế là, lần thứ hai khi anh cùng Tô Tầm một mình đi ra ngoài uống rượu, nhìn thấy đôi môi đỏ mọng mê người như mật ngọt kia, anh dường như…dường như cảm thấy có một cơn xúc động muốn hôn lên nó.

Ý niệm này khiến cho Tần Hạo vô cùng giật mình, dù sao trước giờ anh vẫn luôn coi người ta là anh em tốt của mình, cùng anh em hôn môi hình như có chút kinh hãi thế tục thì phải, nhưng mà may mắn là, người anh em này của anh là một cô gái, còn là một cô gái đẹp trăm phần trăm nữa.

Tuy rằng Tần Hạo đã tiếp nhận được sự thật rằng mình thực sự yêu Tô Tầm, nhưng anh cũng vô cùng khổ não, bởi vì lúc trước mình đã từng thề độc mỗi ngày, cái gì mà mục đích lên đại học chính là để học tập rèn luyện chứ không phải là yêu đương nhăng nhít với ai, giờ thì, ngoại trừ học tập anh cũng bắt đầu muốn yêu đương rồi a!

Cho nên có thể nói, quả thực là đáng bị coi thường, cực kì phiền não vô cùng phiền não, cực kì áp lực vô cùng áp lực ấy!

Tô Tầm tựa hồ cũng cảm nhận được một ít thay đổi của Tần Hạo, ví dụ như sẽ thường duyên đơn độc hẹn cô đi ra ngoài, khen ngợi, thậm chí là tặng hoa cho cô, điều này khiến cho Tô Tầm thụ sủng nhược kinh vô cùng.

Đối mặt với sự “khác thường” của Tần Hạo, Tô Tầm tuy rằng rất cao hứng nhưng vẫn cẩn thận từng li từng tí một, chỉ sợ phạm phải giới hạn thì ngay cả bạn bè cũng không thể làm được nữa.

Thế là, Tần Hạo theo đuổi rất vất vả, Tô Tầm lại trì độn trốn tránh không thôi, hai con chim đà điều một kẻ liều mạng chạy, một kẻ liều mạng trốn, khiến cho bạn bè bên cạnh họ dở khóc dở cười.

Vì thế, nhờ cái gọi là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, ánh mắt những người bằng hữu trở nên sáng như tuyết, vừa nhìn đã thấy hai kẻ kia về sau nhất định sẽ phát sinh gian tình.

Thế là, bạn bè của họ tính toán tặng cho hai người một món lễ vật, quyết định hảo tâm giúp hai người một chút, bằng không người trong cuộc rối rắm, người đứng ngoài xem trò vui như họ cũng nóng ruột theo, câu nói thế nào ấy nhỉ, là hoàng đế chưa vội thái giám đã gấp thôi.

Sau đó, ở một đêm nguyệt hắc phong cao trong tháng, hai người nam nữ rốt cuộc dưới sự thiết kế của lũ bạn, thành công ở trên giường lăn mấy vòng liền.

Đêm đó, những thành viên của của câu lạc bộ TaeKwonDo tìm một cái cớ hợp lý để tổ chức một lần gặp mặt, một lần gặp mặt giữa rượu và âm mưu.

Trên phương diện uống rượu, Tô Tầm là phái rộng lượng, Tần Hạo cũng là phái rộng lượng theo, nhưng mà bạn bè của họ lại thuộc phái âm mưu, thế nên, nhân lúc hai đương schú ý, phái âm mưu đã lén lút rắc một ít thuốc bột vào trong hai ly rượu, tà ác lác lắc, rượu bên trong ly không ngừng nhộn nhạo gợn sóng, hết sức mất hồn.

Lại sau đó…

Tần Hạo tỉnh giấc vì nóng liền nhìn thấy Tô Tầm cũng vừa tỉnh giấc như mình, hai người đang nằm cùng nhau trên một chiếc giường.

Bị hạ độc, hai mắt Tô Tầm mê man, gò má ửng đỏ, môi anh đào khẽ hé mở hết sức mê người, nằm ở trên giường tự nhiên…cởi quần áo!

Tần Hạo thông minh lập tức biết bọn họ đã bị người ta thiết kế gài bẫy, thế nhưng anh không hề tức giận, trái lại còn thập phần cảm tạ nữa.

Anh nhìn ra được cảm tình của Tô Tầm với mình, cho dù cô có làm đủ mọi cách để che giấu đi nữa, anh vẫn nhìn ra được, thế nên, anh quyết định, trước đem cô ăn đã rồi tính sau.

Tần Hạo xoay người đặt Tô Tầm dưới thân, đôi mắt từ từ sâu chăm chú khóa lại hai tròng mắt không hề giữ lại chút nào ái mộ của cô, trầm thấp hỏi: “Biết anh là ai không?”

“Tần Hạo…” Tô Tầm khàn khàn trả lời.

“Tốt!” Tần Hạo thoả mãn hôn lên chóp mũi đáng yêu của cô. “Vậy bây giờ anh muốn ăn em, em đồng ý không?”

Tô Tầm vì vấn đề Tần Hạo đặt ra mà đỏ bừng cả mặt, trả lời không được, không trả lời cũng không xong.

“Quên đi, dù sao kết quả cũng đều như nhau, bởi vì em nhất định sẽ bị anh ăn sống nuốt tươi!” Tần Hạo hiếm khi bá đạo nói.

Nhìn người đàn ông mình yêu, Tô Tầm quyết định bằng bất cứ giá nào cũng cần thử, thế nên thẳng thắn chủ đông hôn lên môi anh.

Một người đàn ông và một người phụ nữ, hơi thở quấn quanh, răng môi giao chiến, khát khao triền miên, Tần Hạo bá đạo đem lưỡi xâm nhập vào trong miệng Tô Tầm, quấn quít lấy lưỡi của cô, cùng nhau chơi đùa, dây dưa không dứt.

Ngọn lửa mang tên dục hỏa không ngừng thiêu đốt xung quanh h người, Tần Hạo vừa hôn Tô Tầm, đồng thời bàn tay to cũng không rảnh rỗi, lướt từ cổ, xương quai xanh đến bầu ngực đẫy đà của cô, rồi tiến thẳng đến đùi, không nơi nào anh không lưu luyến vuốt ve qua.

Đúng lúc này, Tần Hạo đột nhiên kết thúc nụ hôn nồng nhiệt, anh bình tình nhìn Tô Tầm vì kích tình mà càng thêm quyến rũ, nghiêm túc nói: “Đây là lần đầu tiên của anh.”

“Em cũng vậy.”

“Nếu thế thì chúng ta đành dựa vào bản năng thôi vậy!”

Thế là, bản năng khiến cho Tần Hạo lưu loát cởi bỏ quần áo của hai người, da thịt chạm nhau: bản năng khiến cho Tần Hạo hôn lên mọi nơi trên da thịt Tô Tầm; bản năng khiến cho Tần Hạo thông mình tiến vào thân thể của Tô Tầm, đầu tiên là chậm rãi luật động đầy tiêu hồn, sau đó là kịch liệt và mãnh mẽ mà đánh tới…

Trong căn phòng được người ta tỉ mỉ chuẩn bị, hai bóng người ở trên giường lớn đang quấn lấy nhau, bốn phía vang lên những tiếng động rung lắc, tiếng cô gái thở gấp và rên rỉ, tiếng thỏa mãn gầm nhẹ của người con trai và không khí tràn ngập hơi thở ái muội chưa hề tiêu tan.



Hai người yêu nhau hết sức ngọt ngào, nhưng đến khi Tô Tầm bắt đầu đi tìm công việc, bọn họ liền ý thức được sự tàn khốc của thực tế.

Một ngày, Tần Hạo đột nhiên trở nên không còn ôn nhu như ngày xưa, mà lạnh lùng như Tu La xuất thế đưa ra lời chia tay với Tô Tầm, Tô Tầm không hiểu, anh lại không giải thích, cuối cùng, Tô Tầm thương tâm ra nước ngoài du học, một đoạn tình cảm lưu luyến năm ấy cũng theo đó mà kết thúc.

Tần Hạo vì sao lại làm như vậy? Đó là bởi vì cha của Tô Tầm.

Cha của Tô Tầm là một người đàn ông vừa có tiền, có thế lại yêu thương con gái, vì tương lai của con yêu, ông ta đã yêu cầu Tần Hạo bỏ cuộc.

Thế là, sau khi bình tĩnh lý trí phân tích vấn đề tương lai và tiền đồ của Tô Tầm xong, Tần Hạo đã lựa chọn, một lựa chọn tuy đau đớn nhưng không hề hối hận, bởi vì chỉ cần người con gái mình yêu hạnh phúc, có cái gì mà người đàn ông yêu cô không thể chấp đâu?

Bởi vì anh tin, bọn họ vẫn còn cơ hội để cùng một chỗ với nhau.

Quả nhiên.

Duyên phận đã để hai người gặp lại nhau lần nữa, lần thứ hai dưới sự thiết kế của những người bằng hữu mà lăn lên giường, khởi đầu vẫn như cũ, thế nên tất cả một lần nữa bắt đầu.

Tiểu Huyền Tử: (oán giận) Sớm biết chuyện xưa dài như vậy sẽ không giúp cậu đọc, miệng thật mỏi a! A! A! A! A… Nhưng mà, đoạn chia tay của hai người về sau rất rất máu chó nhé!

Tần Hạo: (đỏ mặt che lại) Tất cả đều khỏe mạnh là được rồi!

Mỗ Anh: (pha trò) Cậu còn dám đem mình viết thành như cực phẩm thế nữa cơ à! Ha ha!

Tần Hạo: …

Mỗ Anh: (tham lam) Nhưng mà…Về tình tiết hai người lăn lên giường không thể miêu tả kĩ hơn sao? Không đã nghiền, không đã nghiền!

Tần Hạo: (đen mặt) Không đã nghiền? Thế thì về nhà tìm người đàn ông của cô đi, để anh ta kể lại cho cô nghe, đảm đương thật tốt nhiệm vụ để cho cô đã nghiền.

Mỗ Anh: (nghiêm túc) Nói thật, chẳng lẽ cậu thực sự đối với Hàn Lỗi nhà tôi không hề có tư tưởng bất lương nào hay sao? Cậu thực sự không thích anh ấy hay sao?

Tần Hạo: (thất bại) Tôi lặp lại một lần nữa, một lần cuối cùng, tôi đối với Hàn tổng chính là kính ngưỡng! Sùng bái! Ngưỡng mộ!

Mỗ Anh: (đắc ý) Nhưng mà cậu không thể không thừa nhận, để hai người thành công lăn lên giường lần thứ hai thì tôi chính là công thần tốt nhất đi!

Tần Hạo: (thành thành thật thật) Phải… Là ngài…

Mỗ Anh: (càng thêm đắc ý) Vậy cậu nói thật đi xem nào, tôi có phải là một tiểu mỹ nhân không?

Tần Hạo: (nén mồ hôi thỏa hiệp) Phải… Là ngài…

Tiểu Huyền Tử rốt cuộc không đành lòng nhìn nữa, thế là vỗ tay một cái, đưa ra kết luận cuối cùng.

Tiểu Huyền Tử: (mỉm cười) Câu chuyện về sự cố lăn lên giường của Tiểu Hạo Hạo đến đây là kết thúc, cảm ơn Tiểu Hạo Hạo bằng bất cứ giá nào đã đến đây nói lại, cũng cảm ơn bạn học Tiểu Anh đã làm khách mời danh dự của chúng tôi. Bây giờ, Tần Hạo về nhà chăm vợ đi, Tiểu Anh cũng về nhà với chồng và con gái đi, mọi người cũng tan cuộc thôi, muốn làm gì thì làm đi, mẹ ruột đại gia tôi đây cũng muốn nghỉ ngơi một chút. Mọi người khỏe, đi không tiễn nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.