Cuộc Hành Trình Ăn Thịt

Chương 286: Chương 286: Tiền Truyện Thiên Hai Mươi Hai




“Diệp sư muội, muội tới rồi.” Diệp Huyên đi vào tiểu động thiên, Triệu Mậu nhìn thấy nàng, bộ mặt tươi cười đi đón.

Diệp Huyên gật gật đầu, hai người hàn huyên một phen, lại gặp lúc người quen của Triệu Mậu đến, hắnchào một tiếng tạ tội rồi tiến đến. Diệp Huyên cũng không đi lên, mà ở trong tiểu động thiên đi qua lại.

Từ khi bị xuyên đến thân phận làm người xuyên không rồi, đây là lần thứ hai Diệp Huyên tới tham gia tụ hội của người xuyên không này.

Địa điểm tụ hội thiết lập trong một cái tiểu động thiên độc lập, bởi vì cửa vào động thiên mơ hồ bất định, cho nên mỗi lần tụ hội đều sẽ thông tri trước cho nhóm người xuyên không. Lúc trước chưa đến, Diệp Huyên coi cái gọi là xã đoàn này bất quá là tiểu đánh tiểu nháo, chân chính nhìn thấy, mới biết được là mình nghĩ sai rồi.

không nhắc tới cái tiểu động thiên này thập phần trân quý, theo Triệu Mậu nói, mỗi lần tụ hội khôngphải tất cả mọi người đều sẽ đến, nhưng Diệp Huyên tổng cộng đến hai lần, thời gian cũng không dài, đã gặp được không ít hơn một trăm người xuyên không.

Trong những người này giống như Diệp Huyên là Trúc Cơ kỳ tu sĩ, cao hơn một tầng là tu sĩ cấp kim đan kỳ cũng không thiếu. Trọng yếu nhất là, Nguyên anh tu sĩ, Diệp Huyên còn thấy hai người, hơn nữa trong đó một người còn rất có thanh danh.

”không nghĩ tới vị chân quân kia cũng là người xuyên không... Đến cùng có bao nhiêu người giống như ta đếnđây, tự mình che giấu thân phận?”

Nguyên nhân vì như thế, khiến Diệp Huyên ở trong địa phương không hiểu được này -- không đề cập tới Quỳnh Hoa loại người xuyên không không chút nào che lấp, đại bộ phận xuyên không đều giống như Diệp Huyên, đối với tiếp nhận “Đồng hương” kỳ thực hứng thú cũng không phải rất lớn. Phải biết rằng người chủ động xuyên không tới được đây, đều muốn tìm kiếm vài thứ, hoặc là tài phú, hoặc là vũ lực, tóm lại nói ra, nguời xuyên không đều rất có dã tâm.

Cái gọi là một núi không dung hai hổ, càng không cần nói nhiều hổ như vậy. Bọn họ sẽ không cảm thấy “Đồng hương” là người người xuyên không đều là người có thể thân cận, thậm chí còn có thể cho đó là đối thủ cạnh tranh.

Cho nên Diệp Huyên dám khẳng định, trong bọn họ có rất nhiều người, ít nhất ngay từ đầu đã muốn ngụy trang thành dân bản địa.

Đáng tiếc một cuộc tụ hội của người xuyên không, đã đem thân phận của mọi người bại lộ ra không còn một mảnh. Diệp Huyên hoàn hảo là loại người qua đường, nhưng Nguyên anh chân quân kia là người có tiếng, nếu thân phận của hắn bị bại lộ, đã có thể xảy ra chuyện lớn.

Tuy rằng nhóm người xuyên không trước khi nhập hội đều sẽ phát lời thề đại thệ nguyên thần, khôngthể tiết lộ tồn tại nơi này cho dân bản địa, nhưng trên đời không có chuyện vạn vô nhất thất. Ví như nóiDiệp Huyên, dễ dàng truyền tin tình báo cho Cố Dần Thành, đây là nàng chui chỗ trống -- thân là quản lý viên thời không, Cố Dần Thành đương nhiên không phải dân bản địa.

Đối với trạng thái Cố Dần Thành bị vây “Mất tích”mà nói, Diệp Huyên hiện tại cũng là người duy nhất có thể liên lạc với hắn. Cố Dần Thành lại cảm thấy loại tình hình này không kỳ quái: “Lúc trước ta nhắc với muội, đại bộ phận người xuyên không đều xuyên thông qua môi giới xuyên không, cho nên trong tay môi giới xuyên không có tư liệu của bọn họ, đương nhiên có thể phân rõ thân phận của bọn họ. hiện tại ta đã có thể khẳng định, phía sau tụ hội này, nhất định là môi giới xuyên không. Dù người đầu lĩnh không phải Hà tiên sinh kia, cũng có quan hệ với hắn không phải ít.”

”Muốn biết thực sự như thế này, chẳng phải để ta đến là được rồi?”

”Cái gì đến được rồi”, bên kia truyền âm tinh thạch, Cố Dần Thành bật cười, “Ta cho muội đi là vì sợ đả thảo kinh xà, muội cũng không thể xằng bậy”, dừng một chút, hắn nghiêm nghị nói, “Hà tiên sinh kia không đơn giản, tiểu Huyên, cái gì muội cũng không cần làm.”

”Ta đã biết”, Diệp Huyên bĩu môi, “Lời này huynh đã nói bao nhiêu lần rồi, ta cũng không phải ngốc tử.”

Nghe được thanh âm nàng hơi bất mãn yếu ớt, nam nhân cười nhẹ nói: “Được được được, muội khôngchỉ không ngốc, còn thông minh nhất.”

Diệp Huyên hừ lạnh một tiếng, hỗn đản, cái miệng dỗ trẻ con này, thật sự là đại hỗn đản! Nàng ở trong lòng mắng Cố Dần Thành, không ý thức được hành động của bản thân ngây thơ còn càng giống như trẻ con...

Cũng không thể trách Diệp Huyên đến bây giờ còn đang tức giận, dù sao lần trước hỗn đản này thật sựhơi quá đáng, ép buộc Diệp Huyên mấy ngày không trở lại bình thường. Con sói to đã đi được hai ngày rồi, Diệp Huyên nằm mơ còn mơ thấy bản thân ở trước công chúng bị làm đến phun nước tiểu.

không được, không thể lại nghĩ tiếp, nàng vội nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, hôm nay ta ở đó thấy được người quen, huynh đoán là ai.”

”Còn có thể là ai”, Cố Dần Thành không cho là đúng, “Chắc là Quỳnh Hoa.”

Nhìn thấy Quỳnh Hoa, Diệp Huyên cũng không kinh ngạc. Dù sao Quỳnh Hoa có tiếng như thế, Triệu Mậu muốn lôi kéo người, sẽ không liên hệ với nàng ta sao? Nhưng hai người tốt xấu cũng coi như tình địch, đều là người xuyên không, lại là sư tỷ muội, chợt ở trong này gặp mặt, vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.

Quỳnh Hoa ôn hoà như trước, bất quá chỉ hơi gật đầu một cái, rồi đi theo vài người quen.

Diệp ở trong khoảng thời gian này cũng biết vài người xuyên không, trong đó một người tên là Tôn Tú Tú nói: “Diệp sư muội, Quỳnh Hoa đạo hữu và muội là đồng môn đi”, thấy Diệp Huyên gật đầu, nàng bát quái hề hề chớp mắt vài cái, “Nàng ta ở trong môn của các muội, có phải nam đệ tử đều khóc gào muốn kết hôn với nàng ta? Chậc chậc, nàng ta lại là Mary Sue sống.”

Diệp Huyên không khỏi đen mặt: “Người ái mộ Quỳnh Hoa sư tỷ, quả thật rất nhiều.” Nhưng nam đệ tử phái La Phù cũng còn chưa tới mức đều hồ đồ đến nông nỗi đó...

Tôn Tú Tú vừa vặn cùng Liễu Bạch một người xuyên không khác là sư huynh muội, Liễu Bạch vội nói: “Sư muội, đừng ở sau lưng nghị luận người ta”, hai người bọn họ mới xuyên không không lâu, còn chưa đứng vững căn cơ, nghị luận lại là Quỳnh Hoa ở trong phần đông người xuyên không được cho là đáng chú ý, Liễu Bạch đương nhiên thập phần cẩn thận, Tôn Tú Tú bĩu môi, đến cùng không nói thêm nữa, Liễu Bạch nhìn về phía Diệp Huyên, “Diệp sư muội, ta nhìn dáng vẻ của muội, quan hệ với Quỳnh Hoa đạo hữu tựa hồ cũng bình bình?”

Diệp Huyên gật đầu: “Chúng ta tuy là đồng môn, nhưng không ở cùng trong một đạo cung, ngày thường cũng không có bao nhiêu quan hệ.”

”Vậy cũng kỳ quái”, Liễu Bạch hạ giọng, “Muội có biết, ta và Tú Tú đều là Triệu đạo hữu dẫn tiến, lúc trước ta từng nghe hắn nói, hắn cùng với Quỳnh Hoa đạo hữu quan hệ cá nhân không tệ, không ít đồng nghiệp, thân phận đều thông qua Quỳnh Hoa đạo hữu mới biết được, trong đó, cũng bao gồm muội.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.