Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún

Chương 19: Chương 19: Thị tẩm. (1)




(Thị tẩm – ‘hầu hạ giấc ngủ’, chỉ việc ái ân của vua.)

Mạnh Tang Du ôm A Bảo nằm nghiêng trên ghế dài, thời tiết đột nhiên trở lạnh, trong cung đã đốt địa long, bầu không khí ấm nóng vô cùng thoải mái. Cô chỉ mặc một chiếc áo mỏng, quấn A Bảo vào cái áo khác, lộ ra cái đầu cún con đội mũ quả dưa, một người một cún chia nhau phần bánh ngọt mềm, cùng xem cuốn tạp ký, hoàn toàn hưởng thụ.

(Đốt địa long là cách làm ấm cả phòng vào mùa đông của nhà giàu, có tiền thời cổ Trung Hoa.)

Chu Vũ Đế ‘được’ kẹp giữa hai bầu ngực đầy đặn mềm mại, trong mũi là hương thơm cơ thể muội người, thật sự vừa nhức nhối vừa sung sướng. Hắn khống chế không nổi, muốn chạm vào thân thể cô gái trước mặt, nhưng vừa mới nhìn thấy bàn chân bị bó thành một cục bánh chưng của mình, hắn đành phải xếp cờ im trống, nỗ lực chuyển sự tập trung sang sách vở.

“Nương nương, vừa rồi người Kính sự phòng tới thông báo, đêm nay Hoàng thượng sẽ lâm hạnh Bích tiêu cung, mời người chuẩn bị sẵn sàng.” Gương mặt Bích Thủy trĩu nặng âu lo, bước vào cất lời. Tưởng chủ tử nhà mình đã thất sủng, những ngày tranh giành tình cảm cực khổ rốt cuộc cũng đã qua, không nghĩ tới chuyện tên Hoàng đế chó má kia lại lật lọng!

“Phụt ~” Miếng bánh ngọt Mạnh Tang Du chưa kịp nuốt xuống đã phun hết ra ngoài.

“Chẳng phải hắn bất lực sao?” Cô cào cào mái tóc xõa dài mình, không dám tin kêu to!

“Gâu gâu gâu…” Chu Vũ Đế bắt đầu tru lên, khàn cả cổ họng. Chỉ là một tên giả mạo, ai cho y lá gan này? Dám chạm vào Tang Du của trẫm?! Trong mắt hắn bốc lên cơn căm giận ngút trời, cơ hồ nhuộm đỏ sắc đen như mực vốn có của A Bảo.

Mạnh Tang Du vội vàng vỗ vỗ đầu A Bảo trấn an, giọng nói đè thấp xuống, bực bội cất lời, “Đúng là thằng đàn ông cặn bã! Sao không đi tìm bông sen trắng của hắn mà trưng ba cái thứ bản lĩnh sinh lực gì đó ra, thích nhắm vào ta là như thế nào? Hừ! Lần này lại để ta chắn gió thay nữa đây! Tượng đất cũng có ba phần thổ tính, bà nội đây muốn đình công! Bà không làm!”

Tang Du, nàng nói rất hay! Chu Vũ Đế gấu gấu phụ họa, không hề chú ý đến việc tên đàn ông cặn bã nàng nhắc đến chính là mình.

“Nương nương, vậy chúng ta làm sao bây giờ?” Phùng ma ma tích cực hỏi. Trước kia bà là người tiên phong trong việc ủng hộ chủ tử tranh đoạt tình cảm, từ sau khi biết chân tướng sự việc đã chuyển thành người tiên phong né tránh sủng ái.

“Được, lấy viên thuốc màu đỏ ta để dưới đáy hộp ra đây, đó là thuốc từ chỗ Cù lão thái y, bây giờ là lúc dùng nó.” Mạnh Tang Du nhanh chóng trấn định, chỉ vào một chiếc hộp nói với Bích Thủy.

Chu Vũ Đế thấy Tang Du như vậy, điên cuồng trong mắt giảm được một chút. Hắn đang nghĩ kỹ, nếu không có chỉ thị của Thẩm Tuệ Như, tên giả mạo kia sao có thể có ý đồ to gan lớn mật đi vấy bẩn hậu cung? Đây chính là tội chết, diệt tộc và tịch biên gia sản! Xem ra họ Thẩm đã hoàn toàn phản bội mình! Bọn chúng muốn đổi trắng thay đen, sau đó thay đổi một triều đại!

Hắn không tự giác siết chặt chân trước, đau đớn tan lòng nát dạ cũng không thể khiến lửa giận cuồng cuộn sục sôi nơi đáy lòng hắn nén xuống. Một chút tình nghĩa cuối cùng đối với Thẩm Tuệ Như, đối với Thẩm thái sư đã biến mất trong cơn giận ngút trời. Như chưa từng tồn tại.

Cũng may còn có Diêm Tuấn Vĩ vĩnh viễn không bao giờ phản bội mình, mình vẫn còn có một đường hy vọng! Nếu thể xác mình chết, Tuấn Vĩ cũng không thể sống một mình, chắc chắn gã sẽ phản nghịch chém giết toàn bộ đám người kia không để bất kỳ ai sống sót, sau đó dâng trả lệnh bài Thống lĩnh ám vệ cho Thái hậu mới có thể tự sát. Nhưng bây giờ chưa thấy Tuấn Vĩ hành động gì, có thể suy ra bản thể mình vẫn được an toàn. Nghĩ đến đây, hắn ngửng đầu nhìn Mạnh Tang du, trong lòng đương do dự có nên nói cho cô ấy biết thân phận thật sự của mình hay không. Để nàng bước vào chuyện này, có phải đã đẩy nàng vào vòng nguy hiểm? Hắn chần chờ.

Đương lúc Chu Vũ Đế chần chờ, Mạnh Tang Du đã cởi cái áo nhỏ của hắn ra, nhíu mày nói, “Dạo gần đây cảm xúc của A Bảo rất dễ kích động, buổi tối ngủ cứ lăn qua lộn lại mãi, có vẻ suột ruột cực kỳ. Hay là đến kỳ động dục rồi? Kỳ động dục của giống chó này ít nhất phải bốn tháng chứ? A Bảo mới chỉ được ba tháng thôi đúng không?”

Cô vừa nói vừa lật người A Bảo lại, nhìn nhìn tiểu J-J trần trụi của chú, sau đó mới yên tâm mỉm cười, “Vẫn chưa động dục, rất tốt! Động dục quá sớm sẽ khiến thân thể phát dục không đều. A Bảo đừng có vội nha, đợi em đến tuổi chị nhất định sẽ tìm cho em một cô vợ xinh đẹp đáng yêu!” Cô vừa nói vừa dùng ngón tay chọt chọt cái vật kia.

Phùng ma ma cùng Ngân Thúy đồng loạt cúi đầu, không đành lòng nhìn bộ dáng đáng khinh của chủ tử nhà mình.

Chu Vũ Đế dùng bàn chân che mặt, tim phổi biến thành màu gan heo, trên đỉnh đầu còn bốc lên một luồng khói đen thui, suy nghĩ đương do dự kiên định tức khắc —— đời này, đánh chết hắn hắn cũng sẽ không nói cho Tang Du biết mình đã từng là A Bảo! Quả là không thể ngóc đầu lên nổi!

Bất tri bất giác, cơn giận dữ cùng ý định giết chóc tuôn trào từ đáy lòng hắn tiêu tán, chỉ còn lại bất đắc dĩ khôn cùng và yêu thương cưng nựng. Cô gái này luôn có thể khiến hắn quên đi những chuyện phiền lòng!

“Nương nương, có phải cái này không ạ?” Bích Thủy mang một chiếc hộp gấm nhỏ màu đen bước tới, mở nắp hộp ra hỏi.

“Đúng là nó.” Cuối cùng Mạnh Tang Du buông tha A Bảo vẫn đang dùng hai chân trước che mặt với dáng vẻ ngốc ngốc đáng yêu ra, tâm trạng tốt đẹp, cầm viên thuốc uống cùng với nước.

“Nương nương, thuốc này có công hiệu như thế nào?” Phùng ma ma lo lắng hỏi.

“Sau hai canh giờ kể từ khi uống thuốc này vào, tín kỳ (kỳ kinh nguyệt) sẽ đến trước, sau đó kéo dài đứt quãng mấy tháng không ngừng.” Mạnh Tang Du nhìn về phía đồng hồ cát trên chiếc bàn nhỏ, trầm ngâm tiếp tục, “Một canh giờ nữa Hoàng thượng tới, trước khi hắn lâm hạnh chúng ta còn phải kéo dài thêm một canh giờ, đợi thuốc phát huy tác dụng. Mà chẳng phải bảo hắn bất lực sao? Thế nào giờ lại có sức lực chứ? Thật sự là khiến cho người ta thất vọng! Nhưng so với ta, Lý Thục Tĩnh càng thất vọng hơn!” Dứt lời, cô cười ha ha.

Bị người phụ nữ của mình mong bất lực, Chu Vũ Đế buông chân trước cứng ngắc xuống, khuôn mặt chó nhăn nhó vặn vẹo, không biết nên làm biểu cảm kiểu gì mới thích hợp. Nhưng bây giờ hắn đã chìm sâu vào vũng bùn ‘trung khuyển’ không thể tự kiềm chế, chẳng thể tức giận nổi, chỉ nghĩ đến chuyện sau khi hồi hồn sẽ yêu thương Tang Du một phen, để cái miệng bé xinh kia của nàng chỉ có thể rên rỉ, cuối cùng không nói ra mấy lời không nên nữa.

Nghĩ đến đây, hắn cảm giác trong mũi của mình trào ra cái gì đó ngứa ngứa, nhân lúc Mạnh Tang Du không chú ý tới hắn vội vã liếm sạch vệt nước ấm ấm trước mũi, liếm xong hắn suy sụp. Hắn lại ăn máu múi của chính mình! Ông trời ơi! Hắn chắc chắn, hắn nhất định sẽ rịt một ngàn quả cân sắt vào cái đoạn lịch sử đen tối này, sao đó ném xuống sông Nhã Lung!

Phùng ma ma thấy A Bảo run run, cho rằng chú lạnh, kéo một tấm vải bông nhỏ lên bụng chú rồi hỏi tiếp, “Tín kỳ mấy tháng không ngừng ư? Nương nương, có ảnh hưởng tới thân thể người hay không ạ?”

“Không có. Cha ta đã cứu con của Cù lão thái y, vì báo ân, Cù lão thái y từng bí mật chẩn mạch cho ta, bí mật trong chén thuốc Hoàng thượng ngự ban thưởng chính ông ấy nói cho ta biết. Viên thuốc này không độc, trái lại có có thể bài xuất một phần độc tính tụ lại trong cơ thể ta lâu nay, là thứ dưỡng sinh tốt. Độc được bài xuất hết thì tín kỳ tự nhiên ngừng lại. Lúc đó ta không muốn có con, cho nên luôn mặc kệ. Chờ mấy tháng nữa, chắc hẳn cuộc đấu giữa Lý Thục Tĩnh và Thẩm Tuệ Như đã ‘trần ai lạc định.’” Mạnh Tang Du từ tốn nói.

(尘埃落定 – Trần ai lạc định (bụi trần lắng đọng) ý chỉ sự việc nào đó đã trải qua nhiều sóng gió, cuối cùng đã có kết quả (đến hồi kết thúc).)

Ba người Phùng ma ma, Bích Thủy, Ngân Thúy đều lộ ra biểu cảm yên tâm.

Cù lão thái y…Yên lặng ghi nhớ cái tên hắn vô cùng cảm kích, Chu Vũ Đế dùng chân trước đặt lên quả tim nơi lồng ngực mình, cái mặt chó vặn qua vẹo lại rốt cuộc cũng trở nên bình thường.

Một canh giờ nữa Hoàng đế mới đến, Mạnh Tang Du lại không thể ngồi chơi, còn phải tắm rửa thay quần áo huân hương, điểm trang minh diễm mê hoặc người, trước hai khắc phải đến cửa cung tiếp giá mới được.

Bốn chân Chu Vũ Đế còn chưa khỏi, chẳng thể đi lại, bị đặt nằm trên giường nhỏ dài bên cạnh cái giỏ liễu. Cái giường này đối diện với bức bình phòng khổng lồ bằng voan mỏng, sau bình phong là hơi nước lững lờ giăng kín, có thể thấy mang máng một bóng người ngồi trong thùng nước tắm, biếng nhác vốc bọt nước lên. Hương hoa nồng nàn cùng làn hơi nước âm ẩm thấm vào cánh mũi, xuyên nhập nội tâm, khiến trái tim Chu Vũ Đế dội lên thình thịch.

Hắn không thể khống chế, nhìn chằm chặp vào cái bình phong khổng lồ kia, trong đôi ngươi mắt đen sẫm lóe lên tia nhìn cũng không mấy ‘sáng sủa’, ánh mắt nóng rẫy kia hận không thể nhìn xuyên qua lớp voan mỏng, chiêm ngưỡng bóng hình xinh đẹp đã bị che giấu.

Thật lâu sau đó, tiếng nước róc ra róc rách cũng ngừng lại, một bóng dáng mơ hồ đứng lên từ thùng gỗ, nổi bật trên tấm bình phong. Hình thể nhỏ bé, đầy đặn cân đối, lồi lõm rất đúng chỗ và thích mắt, bầu ngực căng đầy tròn trịa, vòng eo mảnh mai uyển chuyển như có thể nắm chặt trong tay, cái bụng mịn màng bằng phẳng, hai chân thẳng tắp thon dài…Mỗi một góc trên cơ thể đều lộ ra một cái gì đấy gợi cảm đến muội người. Trong lúc không chú ý tới, cô bé con năm đó đã trưởng thành, mà chính mình lại bỏ lỡ mỗi một khoảnh khắc nàng lớn lên.

Nhận ra điều này, tia sáng trong mắt Chu Vũ Đế chợt trầm xuống, vùi đầu vào chân trước, cái bóng cuộn mình lại trông cô đơn nhiều lắm.

Một lát sau, Mạnh Tang du mặc một bộ áo lót trắng tinh, phủ thêm chiếc áo khoác voan mỏng bên ngoài mới bước ra, ôm lấy A Bảo trong cái giỏ liễu, ngồi vào trước bàn trang điểm để Phùng ma ma cùng Bích Thủy chải tóc cho mình.

Được ôm vào nơi chốn quen thuộc, cảm xúc suy sụp của Chu Vũ Đế lập tức tốt lên, vươn bàn chân túm lấy một lọn tóc đen rũ xuống trước mắt mình. Nếu trẫm có tay, mái tóc đen ba ngàn này tự tay trẫm chăm sóc mới phải. Hắn yên lặng nghĩ ngợi, lại nhớ đến chuyện Tang Du xinh đẹp nhường này lại bị một tên giả mạo lại lịch không rõ dòm ngó thèm muốn, thậm chí là đụng chạm, đôi ngươi mắt không tự chủ được lập tức tràn ra ý định giết chóc.

Hắn lấy lại bình tĩnh, dùng chân trước ôm lấy lọn tóc đen kia, kề mũi vào cẩn thận ngửi ngửi, vừa thầm mê say, vừa cân nhắc bản thân phải nhanh chóng dưỡng thương cho tốt, đi mật đạo nơi Ngự hoa viên liên hệ Diêm Tuấn Vĩ. Họ Thẩm đã đi vào con đường phản nghịch, chắc chắn Tuấn Vĩ sẽ dùng toàn lực đưa thể xác hắn ra khỏi cung, nhưng tên Hoàng đế giả còn trong triều, cách một thời gian ngắn hắn cũng sẽ tiến cung kiểm tra, mình chỉ cần viết một tờ giấy, để vào cái rãnh trong mật đạo cả hai thường dùng để truyền tin tức là được, sớm muộn gì Tuấn Vĩ rồi cũng phát hiện.

“Chỉ cần búi kiểu vân kế đơn giản, trâm cài mẫu đơn là được, để ta tự trang điểm.” Trong lúc ngẩn ngơ, giọng nói lười biếng của Tang Du vang lên, lọn tóc đang ôm vào hai chân cũng bị cướp đi.

Chu Vũ Đế nhíu mày, bất mãn hừ hừ, lại đổi được Mạnh Tang Du dịu dàng âu yếm, cái mĩ ươn ướt cũng được cọ cọ tí chút. Cảm giác hạnh phúc nào đó trào lên từ trái tim, hắn ngậm cắn ngón tay kia, dùng răng nanh cà cà nghiến nghiến từng chút một, không muốn nhả ra.

“Được rồi, em ở đó ngoan ngoãn xem, chị phải trang điểm nhé.” Cười khẽ thu ngón tay lại, Mạnh Tang Du đặt A Bảo lên bàn trang điểm, cầm một lọ tuyết phu cao cẩn thận bôi lên mặt…

Làn da trắng ngần lại càng trắng hơn, có vẻ bệnh tật, lại bôi lớp son môi đỏ tươi cùng đôi mắt điểm đậm, tuy rằng khuôn mặt này vẫn rất đẹp, nhưng lại có vẻ giả tạo, thiếu sự tự nhiên linh động. Chu Vũ Đế nhìn gương mặt cứng nhắc đó, trong lòng chua chát đắng cay: Người ta thường nói phụ nữ vì người mình yêu sẽ điểm trang xinh đẹp, Tang Du chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ để khoảnh khắc đẹp nhất của bản thân mình trước mặt trẫm, có thể thấy được nàng không để ý tới trẫm mảy may nào.

Cảm giác cay đắng bị cái gì đó lành lạnh nơi mắt phá ngang, Chu Vũ Đế vừa định thần đã thấy Mạnh Tang Du cầm bút chì, nhanh tay vẽ ba vệt nơi khóe mắt hắn, miệng nàng còn nhếch lên ý cười nghịch ngợm. Hắn vươn chân trước theo bản năng, muốn cào cào xuống.

“Không cho cào, cào rớt không có cơm ăn!” Mạnh Tang Du nghiêm mặt đe dọa, đôi mắt phượng trong trẻo ngập tràn vui vẻ.

Chu Vũ Đế ngẩn người, lập tức buông chân xuống.

“Rất ngoan!” Hôn hôn cái miệng bé bé của A Bảo, Mạnh Tang Du không hề khách sáo vẽ thêm ba vệt nhỏ lên khóe mắt bên kia của hắn, sau đó cười há há.

“Ôi, A Bảo làm sao thế? Già trước tuổi đúng không?” Bích Thủy cùng Ngân Thúy cũng nghẹn đỏ mặt, giọng nói run run giễu A Bảo. Cái mặt cún con sau khi bị cạo sạch lông trắng trắng tròn tròn, hai bên khóe mắt lại có ba vệt đen như nếp nhăn, hình tượng kia quả thực rất mắc cười, khiến người ta cười mãi không dừng được.

Chu Vũ Đế có thể tưởng tượng được hình ảnh tức cười của mình, cả người hắn bốc lên luồng khí đen kịt, cứng nhắc xoay người chĩa mông vào Mạnh Tang Du. Nhưng nhìn vào hình bóng xinh đẹp trong chiếc kính lưu ly kia, đáy mắt hắn lại ngập tràn thương yêu trìu mến. Nếu hy sinh hình ảnh bản thân để đổi lấy nụ cười của nàng, hắn bằng lòng như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.