Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên

Chương 94: Chương 94: Trung Thành




Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn Lê Quý Đôn

Trung Thành, Điện Minh Dương.

Một nam tử mặc long bào màu vàng kim vẻ mặt lạnh lùng uy nghiêm ngồi ở trên ghế rồng, mày kiếm nhập tấn, cho dù sắc mặt có chút khô gầy, nhưng tinh quang trong mắt sáng quắc, uy nghiêm và tôn quý bất khả xâm phạm. Người này chính là hoàng đế Lan Khải, Mộ Dung Trạch.

Chúng thần cúi người trên đất, theo một câu bình thân kia, đồng loạt đứng lên. Hôm nay trên đại điện hình như có chút không giống thường ngày, chung quanh tràn ngập sự đè nén nồng đậm, một vài quan viên không mang chức vị quan trọng đều cụp đầu xuống, lẳng lặng nghe.

Mộ Dung Dục đứng ở vị trí đầu tiên bên phải đại điện, triều phục màu tím đậm phối hợp với kim quan kia, ung dung hoa quý, anh khí bức người.

Mộ Dung Trạch dời mắt làm như vô tình nhìn lướt qua, trong ánh mắt sâu thẳm thoáng hiện lên vẻ tối tăm, lúc nâng mắt lên, vẻ mặt lạnh nhạt nói, “Thái tử cuối cùng đã nguyện ý trở về.”

Cả sảnh đường yên lặng, mọi người có chút suy nghĩ riêng. Lời này của Hoàng thượng rất có thâm ý, bọn họ không dám vọng động phụ họa, đành phải yên lặng theo dõi biến hóa.

Mộ Dung Dục buông đôi mắt thoáng qua vẻ suy tính xuống, cúi đầu cung kính nói, “Nhi thần bất hiếu, khiến phụ hoàng lo lắng.” Đáy mắt suy nghĩ sâu xa, xen lẫn nghi ngờ.

Vẻ mặt Mộ Dung Trạch ngưng lại, tiếp đó cười ha ha nói, “Thái tử ở đất Ngô lâu như vậy, chắc là muốn mang về cho phụ hoàng tin tức tốt gì?” Mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vẻ mặt bình tĩnh kia, hi vọng tìm được một dấu vết nào đó.

“Bẩm phụ hoàng, nhi thần ở Đào Hoa Huyện mấy ngày, muốn tìm cho phụ hoàng một thọ lễ, nhưng chưa từng nghĩ đến, dân chúng Đào Hoa Huyện kia lại đang xây thọ từ cho phụ hoàng, cầu phúc tích thọ cho phụ hoàng, nhi thần rất là vui mừng. Vốn định chờ thọ từ xây xong, thắp một nén hương cầu phúc cho phụ hoàng, cầu phúc cho Lan Khải, chúc thọ cho phụ hoàng. Đáng tiếc sắp đến cuối năm rồi, thọ từ kia còn chưa xây xong, nhi thần đành phải trở về trước. Mong phụ hoàng thứ tội!” , Mộ Dung Dục ngôn từ thành khẩn, vẻ mặt nghiêm nghị.

Trên đại điện nổi lên từng trận tán dương, vẻ mặt Mộ Dung Trạch trông rất tốt, thuận miệng tán dương mấy câu, nhưng đáy mắt lại tràn đầy u ám. Thật là một thái tử tốt, quả thật đã trưởng thành rồi!

Mộ Dung Dục hơi thả lỏng sắc mặt, hắn nói như vậy, phụ hoàng sẽ không còn lý do hỏi tội, như vậy tội đẩy đưa hồi kinh, cũng sẽ không giải quyết được gì. Hắn biết, hắn ở đất Ngô muốn điều tra cái gì, Mộ Dung Trạch nhất định rõ như lòng bàn tay. Nếu ông ta không có làm rõ, như vậy mình cũng sẽ giả vờ câm điếc.

Sau khi tan triều, Mộ Dung Dục vốn tưởng rằng Mộ Dung Trạch sẽ giữ hắn lại hỏi, nhưng không ngờ lại không có. Trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc, nếu phụ hoàng biết hắn tra xét lâu như vậy, cũng không muốn biết hắn điều tra như thế nào sao? Hay là, trong lòng phụ hoàng vốn cũng không lo lắng, hắn sẽ tra ra thứ gì.

Ánh mặt trời sáng rỡ chiếu vào đại điện màu vàng kim kia, mái ngói bằng ngọc lưu ly phản xạ tia sáng chói mắt, làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Mộ Dung Dục thu hồi ánh mắt lại, quay người rời đi. Nhưng ở cửa cung gặp được Phúc công công bên cạnh hoàng hậu, nhìn vẻ mặt, sợ là cố ý chờ ở đây.

Lúc Phúc công công liếc thấy bóng áo tím kia thì vẻ mặt lo âu lập tức được vui mừng thay thế, vội vung tay áo cúi người hành lễ.

“Đứng lên đi, “ Mộ Dung Dục vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng, giọng nói có chút lạnh nhạt.

“Tạ ơn thái tử, “ Phúc công công đứng lên, cung kính nói, “Thái tử rời kinh mấy ngày, hoàng hậu nương nương luôn nhớ nhung, lúc này, nghe nói thái tử đã trở về, bèn căn dặn nô tài sớm chờ ở chỗ này.” Giọng nói lanh lãnh, không the thé giống thái giám bình thường, ngược lại nghe trầm ổn vô cùng.

Mộ Dung Dục khẽ nhíu mày, trong mắt thoáng qua vẻ không nhẫn nại, nhưng không có dời bước. Phúc công công nhìn ánh mắt, vội vàng chuyển qua một bên, dẫn đường.

Lúc này trong Gia Phúc Cung, một mảnh tường hòa.

Một phụ nhân đẫy đà mặc cẩm bào thêu loan phượng, đang ngồi ở trên giường êm, sắc mặt nở nang, da trắng nõn nà, nhìn cũng chỉ chừng ba mươi tuổi. Đang lôi kéo một thiếu nữ trẻ trung bên cạnh thân thiện trò chuyện, theo động tác chuyển động, trâm phượng trên đầu không ngừng rung động, vô cùng tôn quý.

Bộ dạng nữ tử kia cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, mi thanh mục tú, ánh mắt hẹp dài càng lộ vẻ quyến rũ, cằm hơi nhọn, tăng thêm một phần xinh đẹp. Cúi đầu cười duyên, nhìn rất là ngoan ngoãn.

Theo tiếng bước chân đến gần, rèm cửa nhấc lên, phong lãng tuấn dật kia hiện ra. Hai người cùng nhau đưa ánh mắt quay đầu nhìn sang. Thiếu nữ trẻ trung bên cạnh liếc mắt một cái lập tức thẹn thùng đỏ mặt, tay chân có chút luống cuống đứng lên.

Phụ nhân kia nhìn thấy vẻ mặt lông mày nhỏ nhắn chau lên, không chờ bóng dáng kia hành lễ, liền tiến lên kéo người đến trước mặt, nhìn lên nhìn xuống đánh giá một phen.

“Quả thật là con lớn không nghe lời nương! Dục Nhi đi ra ngoài lâu như vậy, trở về cũng không muốn đến thăm mẫu hậu một chút, Bổn cung thật đúng là đau lòng.” Nói xong lại cầm khăn, chậm khóe mắt.

Vẻ mặt Mộ Dung Dục có chút lạnh nhạt, vừa muốn lên tiếng, bóng dáng bên cạnh kia định quỳ xuống hành lễ, trong mắt xẹt qua vẻ tối tăm, cứng ngắc đưa tay vờ đỡ một phen.

Phượng Thừa Khời nhìn cảnh tượng hài hòa này, môi đỏ mọng hơi cong lên, khẽ thở phào một cái, cầm khăn nói: “Nếu không phải Tịch Nhi thường tới đây làm bạn với Bổn cung, Bổn cung đã sớm buồn sinh bệnh rồi.” Ánh mắt thăm dò nhìn Mộ Dung Dục, chỉ là lại không tìm được vẻ mặt mong đợi kia. Trong mắt khẽ gợn sóng, đáy mắt hơi lóe lên nói: “Dục Nhi, giúp mẫu hậu tiếp Tịch Nhi, mẫu hậu đi thay xiêm áo khác trở lại.”

Xoay người cầm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại kia thân mật nói: “Tịch Nhi, cô mẫu đi một lát sẽ trở lại.” Phượng Lăng Tịch buông mắt xuống, ra vẻ muốn hành lễ. Phượng Thừa Khởi kéo tay kia lại, vỗ vỗ, đuôi mắt chau lên, các hạ nhân ở một bên, vội lui xuống theo, trong phòng chỉ còn lại hai người kia.

Phượng Lăng Tịch nắm thật chặt vạt áo trong tay, gò má ửng hồng, cái miệng nhỏ nhắn nửa khép , khẩn trương đứng ở bên cạnh một cử động cũng không dám. Mộ Dung Dục liếc khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt kia một cái, đáy mắt không tự chủ hiện lên bóng dáng xinh đẹp kia.

Sắc mặt hơi trầm xuống nói: “Nói với mẫu hậu, trong phủ Bổn cung còn có chút chuyện cần xử lý, lần sau trở lại thăm bà.” Không hề nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia một cái, xoay người ra khỏi cách gian. Chỉ còn lại khuôn mặt nhỏ nhắn ngổn ngang xinh đẹp kia, răng trắng tinh cắn chặt môi dưới.

Mùa đông ở Trung Thành rét lạnh hơn đất Ngô một chút, trên mặt đất tuyết đọng thật dày, đạp lên xột xoạt vang dội. Ra khỏi Chung Lữ Môn, Mộ Dung Dục có chút mờ mịt nhìn nơi phồn hoa quen thuộc mà lại xa lạ này.

Nơi sinh ra và lớn lên hơn hai mươi năm, nhưng bây giờ cảm thấy rất là đè nén, sắp làm cho người ta thở không được. Nhìn lướt qua quý nhân giàu có qua lại, khẽ nhíu chân mày, lên xe ngựa.

Đào Hoa Trấn, Liễu thị qua đời, cũng không trở thành đề tài câu chuyện của mọi người, có thể đối với người chết, mọi người còn tồn một phần kính sợ, không muốn trong lòng rỗi rãnh sinh cách ứng. Hôm nay chính là ngày Liễu thị phong quan, phía trước bên ngoài Ngô phủ người phúng viếng lui lui tới tới.

Làm quận thủ ba huyện, theo lễ, nên để tiện nội (vợ) đi phúng viếng trước.

“Ừm? Rất tốt!” , lần đầu tiên thấy Nhạc Mặc mặc trang phục màu đen, chợt cảm thấy rất bất ngờ. Thường thấy hắn cả người trắng thuần lạnh nhạt, toàn thân áo đen ngược lại làm người nổi bật cao ngạo hơn nhiều.

“Thế nào? Bảo Nhi không thích?” , màu đen làm nổi bật màu da trắng, đường nét ngũ quan anh tuấn hơn, lại thêm một chút bá đạo thâm trầm. Nhạc Mặc vừa buộc đai lưng, vừa nhướng mày nhìn nữ nhân không ngừng quan sát bên cạnh kia. Buộc đai lưng xong, cánh tay dài vòng qua, người đã đến trong ngực.

“Thật đúng là yêu nghiệt! Chậc chậc, làn da trơn nhẵn này…” , mỗ nam cười nhạt, mặc cho nàng xoa nắn, nhìn bộ dạng này của nàng, trong lòng lập tức ngưa ngứa. Tay đang đặt bên hông không tự chủ ôm người trong ngực thật chặt.

Bảo Nhi lập tức ý thức được, dưới tình huống này, trêu chọc rất nguy hiểm, vội thu tay lại, tránh ra. Ngồi xuống hành lang, nhìn tịch mai trên bệ cửa sổ kia một lát. Có chút buồn buồn nhìn áo mỏng màu nhạt trên người một cái. Nhạc Mặc khẽ nhíu mày, bé con kia không vui.

Trong lòng Bảo Nhi rất chống đối chuyện phúng viếng này, nàng thật sự không làm được chuyện đi tế bái thành kính. Người ta vốn định hại nàng chết, bây giờ nàng còn phải mặc khiêm nhường như vậy đi đốt tiền cho người ta, thói đời gì?

Chỉ có điều suy nghĩ ngược lại một chút, thân phận của Nhạc Mặc bây giờ, không thể theo ý muốn của nàng. Chuyện Đào Sơn Thôn, vẫn là nàng bảo Nhạc Mặc đi chu toàn, hiện tại không đi, Ngô Hữu Chi kia chắc chắn thầm sinh rất nhiều suy nghĩ, không chỉ ảnh hưởng đến thôn dân sau khi sắp xếp, còn có thể sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của Nhạc Mặc. Aiz, thật sự phải nhịn sao?

Vẻ mặt Nhạc Mặc ngưng lại, tiếp đó đi xuống lầu trước. Bảo Nhi vội vàng đuổi theo.

“Nàng xuống làm cái gì? Lên trên đi, đi ngủ thêm một giấc, đợi lát nữa ta sẽ gọi nàng.” Nhạc Mặc cau mày, giữ vững thân thể nhỏ bé kia lại. Thấy nàng trợn tròn mắt, không có phản ứng gì, cưng chìu nhếch môi lên, lại ôm người đi lên.

Nàng quá nhạy cảm, rất dễ bị người ta bắt được tâm tình biến hóa, điểm này, hắn đã sớm phát hiện, cũng từng kinh ngạc. Cho nên, hắn hết sức duy trì lạnh nhạt, không đến nỗi dẫn tới phản ứng của nàng. Hắn sợ gợi lên những vết đau kia của nàng, hắn cẩn thận chữa thương cho nàng.

Thương yêu hôn lên gương mặt trắng noãn kia một cái, thả người lên trên giường, vây quanh ở giữa hai khuỷu tay, “Bảo Nhi, nhìn vào mắt ta!” , giọng nói êm ái lại mang theo một lực uy hiếp không cho kháng cự.

Bảo Nhi nhếch mí mắt đang cụp xuống kia, có chút vô tội nhìn vào đôi mắt phượng vô cùng tà mị ấy. Vừa nhìn, lập tức bị dịu dàng và cưng chiều trong con ngươi kia bao vây lấy, mâu thuẫn cùng phiền nhiễu trong lòng cũng đều dần dần tiêu tán.

“Là cảm thấy tướng công tức giận?” , Nhạc Mặc êm ái hỏi, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trắng mịn kia, trong mắt nở cười yếu ớt.

Thấy bé con kia vẫn trừng mắt không trả lời, môi mỏng mấp máy, tràn đầy gợn sóng lăn tăn. Kéo tay về cởi giày cho nàng, sáng sớm nàng bị lăn qua lăn lại tỉnh, nhất định là nàng ngủ không ngon. Chuyện phúng viếng, nàng không thích, cũng không cần đi. Hắn vốn định đi xuống sắp xếp Lữ Trương đi, nhưng không ngờ nàng lại đa tâm. Nhìn tiểu bộ dạng ngơ ngác động lòng người kia, trong mắt thoáng qua vẻ trêu đùa, thuận tay gãi gãi chân nhỏ kia.

Bé con ngốc lăng lập tức kêu lên, trên mặt lập tức có thần thái, đạp loạn chân nhỏ, có chút ai oán nhìn nam nhân trước mặt. Thấy nam nhân kia còn muốn gãi nữa, lập tức hưng trí lên, giở trò gãi trở về. Đùa giỡn một trận xong, rốt cuộc trên mặt kia cũng nở nụ cười.

Nhạc Mặc vội vùi nàng vào trong chăn, hôn một cái lên cái trán trắng tinh kia nói: “Bên ngoài rất lạnh, hôm nay chúng ta không ra ngoài, ngoan chút nhé, đợi một lát tướng công sẽ đi lên với nàng!”

“Hả? Không đi phúng viếng sao?” , xòe đôi mắt to ngập nước ra, có chút bất ngờ cái miệng nhỏ nhắn nửa hé ra.

Trong mắt như thủy tinh của Nhạc Mặc biến hóa khôn lường, đến gần bên tai kia, rù rì nói, “Bảo Nhi, nàng có biết bây giờ vi phu nhìn thấy nàng, càng ngày càng không có lực khống chế.” Hơi thở ấm áp dâng lên bên vành tai, hun đỏ vành tai kia.

Mỗ tiểu nhân còn chưa ra chiêu, nam nhân kia liền thức thời đứng lên. Giương nhẹ đôi mắt, giữa lông mày phong tình vô hạn, giống như băng liên xinh đẹp, băng cơ ngọc cốt, phong hoa vô hạn.

Trong ngực Lý Tuyết Diên ôm một gói đồ che đậy cực kỳ chặt chẽ, kích động đến Phượng Y Các. Còn chưa tới giờ mở cửa, mọi người đang bận rộn phân loại các kiểu quần áo mang tới vào ngày hôm qua, treo lên trên giá áo.

Đỗ Quyên vội buông công việc trong tay xuống, chào hỏi, Lý Tuyết Diên biết Bảo Nhi còn chưa thức dậy, lần này trái lại không có thúc giục, đàng hoàng ngồi ở trên giường êm.

Nhạc Mặc từ trên lầu đi xuống, lúc liếc thấy người đang ngồi ở tiền đường kia chân mày không tự chủ nhíu lên. Tiểu Khang Tử đang cầm bàn tính miệng lẩm bẩm từ kho hàng đi ra ngoài. Đột nhiên một bóng đen từ trên đầu chụp xuống, theo quán tính muốn dùng bàn tính đẩy bóng đen kia ra, vừa ngẩng đầu thiếu chút nữa bị hù chết.

“Công, công tử…” , toàn thân Tiểu Khang Tử phát run, muốn giải thích một chút, nhưng lời nói ra đều không lưu loát, hốt hoảng đưa tay ra sau lưng, nhưng đột nhiên cảm thấy không thích hợp, lại vội vàng rút trở lại.

Nhạc Mặc khẽ nhíu mày không thể nhận ra, liếc mắt về phía tiền đường kia một cái lạnh nhạt nói, “Đi nói với Lý Tuyết Diên, Bảo Nhi vẫn còn đang nghỉ ngơi, bảo nàng ta tự đi đi, sau này cũng không cần đến kêu Bảo Nhi.”

Không cần suy nghĩ, nhất định là nàng ta đến tìm Bảo Nhi cùng đi đến chỗ Thượng Quan Dực. Trong mắt phượng lạnh nhạt tản ra một chút âm u, Thượng Quan Dực, ngươi tốt nhất thu liễm một chút.

Tinh thần Tiểu Khang Tử khẩn trương cực độ, gật đầu liên tục. Đến tiền đường thông báo lại không sót một chữ.

Lý Tuyết Diên hơi mất mác, ngẫm nghĩ một chút, trong mắt lập tức lộ ra ánh sáng. Ôm đồ trong ngực, vui vẻ đi ra ngoài.

Thành Bắc, trong tư trạch của Thượng Quan Dực, Thiên Danh thận trọng bầu bạn bên cạnh thiếu gia nhà mình. Ngươi nói thiếu gia cũng thiệt là một hai muốn ra ngoài phơi nắng, bất đắc dĩ khép lại áo mỏng trên người, nhìn vẻ mặt lạnh lùng trước mặt kia thử thăm dò nói: “Thiếu gia, trời này còn chưa ấm lắm, chờ buổi trưa, chúng ta lại trở ra có được không?”

Thượng Quan Dực vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng liếc qua cửa viện đóng chặc kia, chân mày thoáng hiện vẻ sầu oán. Nàng đã hai ngày không có tới….

Bịch bịch tiếng gõ cửa giống như tiếng mưa, rơi vào trong lòng đã chờ đợi lâu kia, hôm nay nàng sẽ mặc xiêm áo màu gì, tâm tình như thế nào… tất cả cảm xúc tương quan, không rõ nguyên do toàn bộ hiện lên. Trong lòng lại có chút thấp thỏm, tay đặt ở trong thảm cừu cũng không tự chủ nắm chặc, đáy mắt hiện lên vẻ khẩn trương vẻ mặt vui mừng.

Thiên Danh vội vàng chạy tới mở cửa, Thượng Quan Dực cũng không ngồi yên nữa, từ ghế mây đứng lên, áo lông màu thủy lam dưới ánh nắng mặt trời lấp lánh đẹp mắt, nổi bật lên gương mặt trắng nõn có chút thần thái hơn thường ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.