Cực Đạo Thiên Ma

Chương 11: Chương 11: Che Giấu (1)




- Xác thực như thế.

Lộ Thắng sờ lên mặt nạ lão hổ của mình, trong lòng lại càng thêm cảnh giác.

- Chẳng lẽ Uyển nhi có biện pháp sao?

- Bí tịch nội công, ngược lại Uyển nhi có đường cho công tử tìm tới một chút. Chỉ là không biết công tử có thể lấy ra thứ gì để trao đổi đây?

Đoan Mộc Uyển ôn nhu đáp.

Khẩu khí thật lớn.

Tìm tới một chút sao? Cho dù là Tri phủ đại nhân nội thành cũng chưa dám nói câu đó.

Trong lòng Lộ Thắng càng lúc càng cảnh giác.

- Uyển nhi tiểu thư muốn trao đổi thứ gì? Bạc, hoàng kim được không?

- Ngay cả giá tiền mua Hắc Sát công hôm nay, được sao?

Đoan Mộc Uyển cười nói.

- Nếu như Uyển nhi tiểu thư thật có thể lấy được bí tịch, có khả năng.

Lộ Thắng nói nghiêm túc, đồng thời nhìn thật sâu vào mắt nữ tử này.

Đoan Mộc Uyển không để bụng, cười cười.

- Công tử khỏi cần lo lắng, chẳng qua Uyển nhi thấy công tử tuấn tú lịch sự, phong độ bất phàm, muốn bán thứ tốt cho ngài trước mà thôi.

Lộ Thắng tin nàng mới kêu có quỷ.

Xe ngựa chậm rãi tiến lên, không bao lâu đã tiến vào thành, tiếp đó rất nhanh đứng trước cửa khách sạn Vạn Phúc.

Đoan Mộc Uyển và nam thị vệ xuống xe ngựa, dưới sự nghênh đón nhiệt tình của nhân viên khách sạn, đi vào khách sạn.

Lộ Thắng ngồi trên xe ngựa, lẳng lặng nhìn xem bóng lưng hai người tiến vào, mặt không đổi sắc, không biết nghĩ gì trong lòng.

- Đi thôi, trở về.

Y phân phó.

Lúc này phu xe mới như tỉnh mộng, ra sức quẹt nước miếng trên miệng, lấy lại tinh thần bắt đầu đi đường.

Ngay cả ba tên hộ vệ cũng vào lúc Đoan Mộc Uyển rời đi, ẩn ẩn toát ra vẻ thất vọng.

..........................

Trở lại trong phủ, sáng sớm ngày thứ hai, Trịnh Hiển Quý đã tự thân tới cửa bái phỏng.

Hiển nhiên là đến xin lỗi vì sự việc ngày hôm qua.

Hai người ngồi trong vườn hoa nhỏ ở hậu viện, trên mặt bàn đá bày chút rượu và đồ nhắm, một bát củ lạc, một bát rau củ quả trộn.

Khí trời nóng bức, ăn những thứ này đúng là sướng miệng.

- Chén rượu này tiểu đệ nhất định muốn uống!

Trịnh Hiển Quý bưng chén rượu, nói chân thành.

- Hôm qua do tiểu đệ chiếu cố không chu toàn, lúc nghe được tin tức, lá gan của ta tí nữa thì nhảy ra, Thắng ca nói xem, nếu huynh gặp chuyện bất trắc, Trịnh Hiển Quý ta bỏ cả thân thịt này cũng có lỗi với nhà họ Lộ.

Lộ Thắng lắc đầu.

- Chuyện không liên quan tới ngươi, chính ta khăng khăng muốn ngươi an bài.

Y biện bạch đáp.

Trịnh Hiển Quý uống một hơi cạn sạch, nặng nề đặt chén rượu lên bàn.

Choang.

Chén đập xuống bàn, phát ra tiếng vang khẽ.

- Thắng ca, không nói những chuyện khác, trước đó ta đã cảm thấy kỳ quái, sao huynh thoáng cái lớn gan như thế, còn dám mạo hiểm đến Hắc Hội mua đồ. Hóa ra, ngài chơi trò thâm tàng bất lộ sao? Bất quá việc kiểu trực tiếp giao thủ với người khác này, về sau vẫn chớ làm thì hơn, cho dù đối phương là Trương gia, nhà họ Lộ của huynh cũng là một phương bá chủ ở Cửu Liên thành, Trương gia còn dám nhúng tay vào đây sao? Vạn nhất huynh có gì sơ xuất. . . .

Lộ Thắng cười cười.

- Kỳ thật ta đã thích tập võ từ bé, chỉ là trước đây chưa luyện ra thành tích gì, nên không nói ra, hiện tại đã có một chút thành tựu, thì không nhịn được rồi, đến Hắc Hội bất quá là một lần thực tiễn thôi.”

- Có chắc là thực tiễn không? Giết luôn cả người mà còn thực tiễn gì.

Trịnh Hiển Quý im lặng.

- Việc này huynh nên báo cho Lộ bá bá, vạn nhất Trương gia đến trách tội, Lộ bá cũng có chuẩn bị.

- Điều đó ta hiểu được.

Lộ Thắng gật đầu.

- Nói đến, ngươi biết bao nhiêu nội tình về cô nàng Đoan Mộc Uyển hả?

- Đoan Mộc Uyển. . . . Thật đúng là chưa biết lắm, nếu không, tiểu đệ điều tra thêm cho huynh?

Trịnh Hiển Quý chần chờ đáp.

Trịnh gia hắn bởi vì người kết giao rồng rắn lẫn lộn, tin tức linh động hơn nhiều so với Lộ phủ, là sở trường ở phương diện này.

- Vậy đi.

Lộ Thắng tự rót một chén rượu cho mình, hấp một hớp nhẹ.

Rượu nơi đây rất nhạt, không khác nước trái cây bao nhiêu.

- Thế nào? Đoan Mộc Uyển tiếp xúc với huynh rồi ư?

Trịnh Hiển Quý hỏi.

Lộ Thắng đang muốn trả lời.

Bỗng nhiên, chỗ cổng vòm ở vườn hoa truyền đến một tràng tiếng bước chân nhanh nhảu.

Một thiếu nữ trẻ tuổi mặc áo tay ngắn màu vàng nhạt, bước nhanh vào cổng.

Vạt áo trước ngực nàng hở ra, bên trong lộ ra áo lót trắng tuyền, chặt chẽ bao lấy bộ ngực đầy đặn.

Bởi vì trước ngực quá nở nang, thiếu nữ đi đường cũng thoáng rung lắc một chút.

- Ca ca, Thắng ca, quả nhiên hai người trốn ở đây!”

Nàng vừa nhìn thấy hai người Lộ Thắng và Trịnh Hiển Quý, thì tức giận xông tới, kéo chặt Trịnh Hiển Quý.

- Chạy đâu chạy đâu, ca ca chết bằm, dám cho ta leo cây, để ta chờ trong nhà hơn hai canh giờ!

- Vũ nhi, đã lâu không gặp, có vẻ tâm tình không được tốt a?”

Lộ Thắng mỉm cười chào hỏi.

- Còn không phải tại lão ca, đã nói mang ta đi xem gánh hát diễn kịch ở thành Bắc, buổi chiều người ta muốn rời thành rồi, lại không đến thì muộn mất. Rốt cục ta chờ thật lâu cũng chẳng thấy ai tới.

Trịnh Vũ Nhi chính là em gái của Trịnh Hiển Quý, mà còn là em gái ruột.

Hai người đã thân với nhau từ bé, bởi vì quan hệ của Lộ Thắng và Trịnh Hiển Quý, cho nên Trịnh Vũ cũng rất thân với Lộ Thắng.

- Vũ nhi là lỗi của huynh. . . .

Vẻ mặt Trịnh Hiển Quý khổ sở, vội vàng xin lỗi.

- Huynh đền cho muội, đền cho muội mà! Muội muốn cái gì, huynh mua ngay cho!

Với tư cách con thứ nắm giữ bộ phận buôn bán trong nhà, tài chính và tiền tiêu vặt trong tay Trịnh Hiển Quý, hoàn toàn không phải em gái hắn có thể so được.

- Ta muốn bút tím đỏ, ba khối mực Tô, mười hộp hương phấn in hiệu Hồng Nguyệt, mỗi ngày năm bao châm thêu, mỗi ngày một đóa hoa san hô. . . . .

Trịnh Vũ Nhi bắt đầu nhanh chóng ra điều kiện, hiển nhiên lúc tới đã sớm nghĩ sẵn trong đầu.

Bất quá mới nói vài câu, đột nhiên nàng nhớ tới còn có Lộ Thắng ở bên, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng, cúi đầu xuống.

Sau đó hung hăng đạp Trịnh Hiển Quý một cước.

Ôi chao.

Trịnh Hiển Quý kêu thảm một tiếng.

- Muội muội ngoan, muội muội ngoan! Về nhà đã! Về nhà lại nói!”

Không lâu sau.

Lộ Thắng buồn cười nhìn xem Trịnh Hiển Quý bị Trịnh Vũ Nhi nhéo lỗ tai đi về nhà.

Một mình y ngồi trên băng ghế đá, nhìn xem hạ nhân bận rộn thu dọn rượu và đồ ăn.

- Hắc sát công. . . . Có thể tăng trưởng tố chất thân thể, nhưng công pháp còn chưa đầy đủ. . . . Càng không thích hợp cho mình tu tập. Đáng tiếc. . . Bây giờ mình không có lựa chọn.”

Y nhắm mắt, bắt đầu chiếu theo lộ tuyết được ghi trên Hắc Sát công, dùng ý niệm tưởng tượng bản thân có một tia khí tức dâng lên từ dưới chân, sau đó tụ hợp vào bụng dưới, phát tán toàn thân.

Đây là cách thức trình tự nhập môn tầng thứ nhất của Hắc Sát công.

Rất đơn giản, nhưng cũng là kiểm tra tư chất của cá nhân, dựa trên điển tịch nói, thời gian nhập môn ít nhất cần vài ngày đến một tháng, mới có thể có khí cảm.

Đoạn thời gian này không tính là dài.

Đầu tiên y phải nhập môn công pháp trước đã, sau đó mới có thể tìm công pháp phù hợp trên máy sửa chữa, rồi mới tiến hành sửa đổi.

Cho nên một bước này, Lộ Thắng luẩn quẩn chưa thôi.

- Công tử.

Tiểu Xảo đi ra từ phòng, cẩn thận kêu một tiếng.

- Chuyện gì?

Tiểu xảo nhìn Lộ Thắng một chút, cảm thấy công tử nhà mình gần đây có chút mất tập trung, nhưng không biết là vì điều gì.

- Công tử có chuyện gì không vui sao?

Xưa nay Tiểu xảo luôn khéo hiểu lòng người, thận trọng hỏi.

- Chớ đoán bậy, ta gặp chút vấn đề thôi.

Lộ Thắng ngồi trên ghế, nhắm mắt nhẹ nhàng đong đưa thân hình.

Giao diện màu xanh đậm của máy sửa chữa hiện ra trong mắt y.

Lộ Thắng nhìn từ trên xuống, trong khoảng trắng hàng thứ nhất, ghi: Hắc Hổ đao pháp —— tầng thứ tư.

Mà hắc sát công, hiện đã không còn thấy tăm hơi.

Đọc thầm trong lòng, Lộ Thắng thu hồi máy sửa chữa, đứng dậy từ trên băng ghế đá.

Nếu Hắc Sát công đã tới tay, thì cứ kiên trì tu luyện trước vậy, chỉ cần có một chút khả năng nhập môn thôi, cũng đã không uổng một chuyến vất vả.

Mấy ngày kế tiếp.

Lộ Thắng cũng không đi đâu, thành thật ở lại Lộ phủ, khổ luyện công phu.

Hắc Hổ đao pháp xem như đã lộ ra ngoài sáng, dứt khoát không giấu diếm nữa, đó cũng chẳng phải kỹ nghệ ghê gớm gì.

Lộ Thắng cũng bắt đầu tìm Triệu bá, hỏi về kỹ xảo khóa khớp, và một chút kinh nghiệm thực chiến. Chủ yếu là cố ý để lộ chính hắn đã tự học được một chút Hắc Hổ đao pháp.

Y đã tu thành đao pháp, nhưng vận dùng vào thực chiến, xuất đao lúc nào, đánh với đối thủ ra sao, nên dùng chiêu gì, đây đều là kinh nghiệm, cần sự chỉ dạy kỹ càng.

Nhân cơ hội này, y cũng đem chuyện mình lén lút tập võ, truyền khắp toàn bộ Lộ phủ.

.........................

Ba ngày sau. . . . .

Keng, keng keng keng! !

Hai người Lộ Thắng và Triệu bá phân biệt cầm đao trên thao trường, giao thủ với nhau, động tác nhanh nhạy.

Trong hai ánh đao quay cuồng, thỉnh thỏang chạm nhau một cái.

Giống như hai quả cầu bạc.

Triệu bá đột nhiên lắc người, từ trong ánh đao nghiêng người tránh ra ngoài.

Vẻ mặt ông ta nghiêm nghị, râu tóc phấp phới, hai mắt đột ngột trợn lên.

- Hổ sát!

Vù!

Một trận gió mang theo tiếng hổ gầm truyền tới, trường đao trong tay Triệu bá giống như sao băng, đột nhiên bổ về phía cổ tay Lộ Thắng.

- Hổ sát!

Cơ hồ là cùng lúc, Lộ Thắng cũng quát khẽ một tiếng, đồng thời xuất ra một chiêu Hổ Sát.

Hai người triền đấu hồi lâu, Lộ Thắng mới giả bộ vừa kịp phản ứng, 'Miễn cưỡng' điều chỉnh, sử ra chiêu Hổ Sát này.

Tiết tấu chậm hơn không chỉ một nhịp.

Keng!

Hai lưỡi đao hung hăng đụng nhau.

Hai người đều tách ra, mỗi người thở hồng hộc nhìn chăm chú vào đối phương.

Lộ Thắng cúi đầu, nhìn thấy ống tay áo của mình thiếu một đoạn tay áo, lập tức lộ ra vẻ thán phục.

- Không hổ là Triệu bá!

Y thu đao đứng thẳng người, cười nói.

- Rất lợi hại. . . . . Rất lợi hại rồi. . . . . Thời gian ngắn như vậy đã có thể sử dụng Hổ Sát. Cho dù trước kia đại công tử lén lút tập võ, thế nhưng công tử cầm tới đao pháp mới được bao lâu? . . . . Đợi một thời gian, đại công tử chắc chắn có thể vượt qua lão gia hỏa như ta. Thậm chí trong toàn bộ Cửu Liên thành, cũng có thể ngồi vững năm vị trí đầu.”

Triệu bá cảm khái nói.

- Buồn cười trước đó ta còn tưởng rằng đại công tử đã từ bỏ luyện đao rồi, không ngờ tới. . . .

Lộ Thắng cười cười.

- Triệu bá nói đùa, ngài chính là một trong bốn đại cao thủ ở Cửu Liên thành, đâu phải ta muốn vượt thì vượt được.

- Đảm đương không nổi, không nổi rồi, lớn tuổi rồi, đã sớm chẳng còn cái dũng năm xưa.

Triệu bá liên tục khoát tay.

- Bất quá đại công tử có thiên phú hơn người, trong thời gian ngắn mà đã luyện thành chiêu thứ nhất của Hắc Hổ đao pháp, ngược lại có thể cân nhắc học thêm mấy bộ công phu trong người .

- Học thêm mấy bộ công phu? Ý Triệu bá là. . . . . ?”

Lộ Thắng nhíu mày.

Triệu bá cười đáp.

- Lão Triệu ta, ở Cửu Liên thành cũng coi như có chút tiếng tăm, đại công tử nhà họ Lô, cũng rất có danh tiếng, hai bên kết hợp, hẳn có thể thuyết phục không ít lão gia hỏa, đem tuyệt học áp đáy của bọn họ chuyển nhượng, giao cho công tử. Nói đến đây, những thứ gọi là tuyệt học đều có thể xếp vào hạng tuyệt kỹ tam lưu, phần lớn không dưới Hắc Hổ đao. Nếu như Đại công tử có ý, ngược lại ta thật sự có thể thay mặt tiến cử.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.