Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!

Chương 261: Chương 261: Ngoại truyện 3: Mấy chuyện này kia giữa bọn họ (tt)




Tất cả mọi người há hốc mồm mà nhìn chiếc xe thể thao Porsche kia lái thẳng tới chỗ chiếc Ferrari của Quế Noãn Yên, có một vẻ điên cuồng bất chấp tất cả.

Ngay cả Quế Noãn Yên ở trên xe cũng có khẩn trương nho nhỏ, mặc dù biết rõ chiếc xe kia không thể đụng vào, nhưng tim vẫn không nhịn được mà tăng tốc đập “Thịch thịch thịch”, nhưng cô không có động tác gì, mắt vẫn hề chớp mà nhìn chằm chằm về phía trước, nhìn chằm chằm về phía người đàn ông càng lúc càng rõ ràng.

Thiên Tập Vũ tính toán khoảng cách ở trong lòng, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm khuôn mặt người phụ nữ trong xe đối diện, đột nhiên khẩn cấp thắng xe, chung quanh lại phát ra một loạt tiếng hô nhỏ không thể tin.

“Trời ạ! Điều này sao có thể!”

“Không thể tin nổi! Người này nhất định là một cao thủ! Kỹ thuật quá cao rồi! Một milimet!”

“Lại có thể tính toán ra khoảng cách một milimet, người này thật sự thần rồi!”



Tiết Thế Khải khoanh tay trước ngực dựa nghiêng trên xe, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, mắt híp lại, chiếc xe kia không phải quen mắt bình thường, nếu như anh đoán không sai, nhất định là Thiên Tập Vũ CEO trẻ tuổi nhất thành phố W, từ nhỏ đã là một thiên tài, liên tục vượt mấy cấp, mười chín tuổi đã tốt nghiệp đại học, sau đó nhận lấy nhãn hiệu game do khoa học kỹ thuật Úy Cốc của cha anh ta sáng lập, cố gắng phát triển nó thành một nhãn hiệu chất lượng tốt.

Trải qua năm năm nỗ lực không ngừng cố gắng, anh ta quả thật làm được, cũng đưa nhánh độc lập này ra, thành lập công ty hữu hạn Internet “Thiên đỉnh”, đặc biệt dốc sức phát triển và sửa đổi các loại game online, hai năm qua còn thành lập một câu lạc bộ game, trong đó có thiết bị tiên tiến nhất thế giới, đưa người ta vào lĩnh vực hư ảo mới tinh, khiến cho người ta trải nghiệm kích thích và vô cùng thoải mái trước nay chưa từng có, còn có trò chơi xuyên không thịnh hành nhất hiện giờ, tuyệt đối đã nghiền.

Vì vậy, Thiên Tập Vũ cũng trở thành nhân vật lên trang bìa một tuần trên tuần san tài chính và kinh tế, có thể so với cha anh ta năm đó, càng được khen là gương mặt người trẻ tuổi thế hệ mới, có ý nghĩa mang tính đại biểu.

Cửa xe được mở ra, Thiên Tập Vũ mặc bộ âu phục Armani màu đen trầm mặt đi ra, trong tròng mắt đen có dấu hiệu gió thổi giông bão sắp đến, môi mỏng mím chặt, lạnh lùng nhìn cô gái đang ngồi không nhúc nhích trong chiếc Ferrari.

Sự xuất hiện của anh khiến nữ sinh ở đây thét chói tai liên tiếp, “Trời ạ! Người đàn ông thật soái!”

“Soái khí! Tuấn tú! Ma quỷ! Tôi sắp không cách nào hít thở rồi!”

“Lần đầu tiên tôi thấy được một người đàn ông mặc âu phục có sức quyến rũ như vậy, có một kiểu khiến cho người ta kích động muốn nổi điên!”



Quế Noãn Yên kinh ngạc mà nhìn ngũ quan tuấn tú khôi ngô ma quỷ kia, hô hấp giống như bị cướp đi, nhất là cặp mắt sáng giống như hắc diệu thạch kia, luôn mang theo sức hấp dẫn trí mạng, khiến cho cô không tự chủ mà rơi vào.

(*) hắc diệu thạch: Obsidian còn gọi là đá vỏ chai, hắc diệu thạch là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào. Nó được tạo ra khi dung nham felsic phun trào ra từ núi lửa và nguội lạnh nhanh nên bên trong nó có các tinh thể rất nhỏ. (Wikipedia)

Từ nhỏ đến lớn, cho dù anh đi tới đâu, đều là ánh sao sáng long lanh nhất; mà cô, luôn thử đi theo bước chân của anh, nhưng thủy chung bị kéo một khoảng cách rất xa. Giống như vào năm mười chín tuổi, anh đã tốt nghiệp đại học; mà cô, vẫn chỉ là một sinh viên năm hai, trừ bỏ vốn có một gia thế tốt, còn lại cái gì cũng tồi tệ, rất thất bại!

“Ra ngoài, đừng để anh nói lần thứ hai.” Tròng mắt đen nguy hiểm của Thiên Tập Vũ híp lại.

Quế Noãn Yên cắn môi, bất đắc dĩ đi ra, hừ! Không phải anh cậy vào mình yêu anh sao? Luôn can thiệp vào mấy chuyện cô làm! Cực kỳ ghét, cô mới không muốn vĩnh viễn bị anh quản chế như vậy!

Thiên Mộ Triêu đứng bên cạnh nhìn một màn này, trong lòng biết mình nên lui ra rồi, có anh Vũ ở đây, chị Yên khẳng định bị thu thập đến ngoan ngoãn, mình cũng nên về nhà, cậu đã đồng ý buổi tối về ăn cơm với mẹ, vẫy vẫy tay với Thiên Tập Vũ rồi rút lui.

Tiết Thế Khải cũng hứng thú nhìn một màn này, chẳng lẽ Quế Noãn Yên là người phụ nữ của Thiên Tập Vũ?

Không có ý tốt đi tới, “Ủa! Đây chẳng phải là Thiên tổng sao? Thì ra Quế tiểu thư là người phụ nữ của ngài, thất lễ thất lễ rồi.”

“Tiết Thế Khải! Không nói lời nào không ai bảo anh câm!” Quế Noãn Yên khẽ kêu lên, trong mắt chớp động một đám lửa nhỏ, trước năm mười tám trong lòng trong mắt chỉ có anh Vũ, rất vui lòng để người khác nói bọn họ là một đôi. Nhưng sau mười tám tuổi, cô đột nhiên phát hiện tất cả vốn không phải kiểu như cô tưởng tượng, cho nên cô cố gắng thay đổi, không muốn sống dưới ánh hào quang của Thiên Tập Vũ!

Thiên Tập Vũ rất bình tĩnh không hề cử động, móc một hộp Hoàng Hạc lâu 1916, lấy một điếu thuốc lá màu vàng trắng ngậm trong miệng, hơi nghiêng đầu, dáng vẻ lười biếng cực kỳ cuốn hút, đầu ngón tay nhẹ nhàng bật lửa, ngọn lửa nho nhỏ “Tách” một cái dấy lên.

Quế Noãn Yên cảm giác mình nhất định bị trúng sâu cổ của anh, chỉ riêng một động tác châm thuốc, cô đã không nhịn được tâm thần nhộn nhạo, nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng thầm mắng: Nam yêu nghiệt! Nam ngột ngạt! Phúc hắc thúi!

“Tiết công tử hiểu là được rồi.” Thiên Tập Vũ từ từ phun ra một vòng khói, câu nói có hàm ý khác.

“Tiết Thế Khải! Tôi là tôi, anh ấy là anh ấy! Không phải không dám đánh cuộc với tôi đấy chứ?” Quế Noãn Yên buồn bực cắt đứt trò chuyện của bọn họ.

“Chuyện này… Người đẹp có lời mời, Tiết Thế Khải tôi thật sự không dám không nghe theo!” Tiết Thế Khải cười đến khiến cho người ta rất ghê tởm.

Thiên Tập Vũ lành lạnh liếc nhìn Quế Noãn Yên, ý vị cảnh cáo rất nồng, nhưng Quế Noãn Yên hạ quyết tâm chống đối anh đến cùng, cho nên nhìn cũng không nhìn anh một cái, đang chuẩn bị mở cửa xe.

“Tôi đánh cuộc với anh một ván được không? Nếu tôi thắng, đường Bắc Lâm Sơn này sẽ thuộc về tôi, hơn nữa, từ nay về sau anh không được phép đua xe với cô ấy!”

Quế Noãn Yên chấn động trong lòng, ngước mắt nhìn người đàn ông đối diện, anh lại đua xe lần nữa vì mình, có phải nói rõ anh cũng yêu mình không?

“Cái gì? Cậu có thể lặp lại lần nữa không? Lỗ tai của tôi hình như xuất hiện nghe lầm rồi.” Tiết Thế Khải giống như nghe được chuyện tức cười nhất thế gian này, hôm nay đây là sao? Mỗi một người đều muốn đánh cuộc với anh, còn đổ lớn như vậy! Đường Bắc Lâm Sơn này là sản nghiệp của nhà họ Tiết anh, nếu anh dám buông lời, vậy đã nói rõ anh có niềm tin thắng tuyệt đối!

Cô gái nhỏ Quế Noãn Yên này không biết trời cao đất rộng thì thôi đi, Thiên Tập Vũ là tinh anh trong giới kinh doanh lại cũng không biết điều như vậy, chẳng lẽ cậu ta cho rằng đây là Vương quốc của cậu ta sao? Đua xe cũng không phải chơi game, không làm được, sẽ bỏ mạng.

Trong giới đua xe, luôn luôn là Vương quốc của Tiết Thế Khải anh! Không cho những người khác càn rỡ!

“Thì ra Tiết công tử còn có tật ở tai?” Thiên Tập Vũ xấu xa nhếch khóe môi, ý vị giễu cợt nồng đậm.

Tiết Thế Khải lập tức cả giận, châm chọc nói, “Không trách được Thiên tổng xuất thân từ chơi game, chơi đến ngu rồi, ngay cả thực tế và hư ảo cũng không phân rõ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.