Cục Cưng Có Chiêu

Chương 427: Chương 427: Muốn đến lấy chút ấm áp từ mẹ




Thẩm Minh Triết cau mày.

Không dễ dàng gì Thẩm Hạ Lan mới được ngủ yên, cậu bé không muốn mẹ mình bị điện thoại làm tỉnh giấc, Cậu bé vội vàng lấy điện thoại, muốn tắt tiếng, nhưng lại nhìn thấy là số điện thoại bàn nhà họ Hoắc.

Nhà họ Hoắc là ai, đương nhiên Thẩm Minh Triết biết, bây giờ thấy bọn họ vẫn còn làm phiên mẹ, lông mày Thẩm Minh Triết nhíu càng chặt.

Cậu bé câm điện thoại, bước đi nhẹ nhàng đi đến phòng tắm, sau đó ấn nút nghe, phía bên kia đột nhiên truyên đến âm thanh của Dư Khinh Hồng.

“Thẩm Hạ Lan, nếu như cô không muốn con gái của mình chết, thì tốt nhất hãy nghe theo lời tôi, 10h30 phút sáng tôi ở công viên Nam Sơn đợi cô.

Không được phép dẫn theo bất kỳ người nào, chỉ có một mình cô đến, nếu đến muộn tôi không dám bảo đảm con gái cô sẽ xảy ra chuyện gì”

Nói xong, Dư Khinh Hồng lập tức cúp điện thoại.

Vẻ mặt của Thẩm Minh Triết đột nhiên thay đổi.

Nghê Nghê ở trong tay Dư Khinh Hồng?

Sao có thể chứ?

Cậu bé vội vàng đẩy cửa phòng ra, phát hiện cửa phòng đã bị khóa trái.

Thẩm Minh Triết không có thói quen khóa cửa, nhìn Thẩm Hạ Lan đang ngủ say trên giường, cậu bé không khỏi có chút suy tư.

Lần trước Diệp Ân Tuấn cũng chạy đến ngủ với cậu, bây giờ mẹ cũng chạy đến ngủ với mình, lẽ nào hai người này lại cãi nhau?

Mặc dù Thẩm Minh Triết còn nhỏ, nhưng!Q không thấp.

Cậu bé mở cửa phòng ra, nhìn dáng vẻ có chút tiều tụy của Diệp Ân Tuấn, ngôi trên sofa ở phòng khách, không ngủ được, không khỏi tin vào sự suy đoán của mình.

Hai người này thực sự cãi nhau!

“Hai”

zz Thẩm Minh Triết thở dài một tiếng, đi đến trước mặt Diệp Ân Tuấn, nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới, ánh mắt xem thường kia khiến Diệp Ân Tuấn vô cùng phiên não.

“Bây giờ tâm trạng của ba rất tệ, tốt nhất con đừng khiêu khích ba”

Giọng nói Diệp Ân Tuấn khàn khàn, dù sao cũng là một đêm không ngủ. Râu của anh cũng đã mọc ra, nhưng không có tâm tư đi cạo.

Thẩm Minh Triết lại không quan tâm đến sự phiên muộn lúc này của Diệp Ân Tuấn, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh anh.

“Ba cãi nhau với mẹ con?”

“Đừng có nói linh tinh! Ba với mẹ con sẽ cãi nhau sao?”

Diệp Ân Tuấn hoàn toàn là chết đến nơi rôi còn cứng miệng.

Thẩm Minh Triết lại bật cười nói: “Thật sự không cãi nhau?”

“Không! Con mau làm gì thì đi làm đi!”

Diệp Ân Tuấn cảm thấy trước mặt đứa con trai này anh không có chút uy nghiêm nào, thằng nhóc thối này không hề sợ anh. Thật sự hoài niệm dáng vẻ lúc Diệp Tranh gọi mình là ba ngày trước, tốt xấu gì còn có cảm giác và sự uy nghiêm khi làm ba.

Thẩm Minh Triết nhìn dáng vẻ của Diệp Ân Tuấn, ho một tiếng nói: “Được rôi, con đi, nhưng lát nữa nếu như mẹ không quan tâm đến ba, ba đừng nói con không giúp ba đấy nhé”

Nói xong, cậu bé thực sự muốn đứng dậy, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn kéo lại.

“Mẹ con tỉnh rồi?”

Anh ít nhiều cũng có chút căng thẳng.

“Vẫn chưa, nhưng sẽ tỉnh, không phải sao?”

Lời nói này của Thẩm Minh Triết khiến lông mày của Diệp Ân Tuấn nhíu chặt lại.

Đúng vậy, sẽ tỉnh lại.

Lắng đọng một buổi tối, Thẩm Hạ Lan sẽ đối với anh như thế nào, trong lòng anh không thể đoán được.

“Tối qua mẹ con có nói gì với con không?”

“Ba hỏi con làm gì?”

Thẩm Minh Triết nhìn Diệp Ân Tuấn, đôi mắt kia giống với đôi mắt phượng hoàng của anh lóe lên sự thông minh.

“Bỏ đi, con cũng không hiểu”

Diệp Ân Tuấn buông Thẩm Minh Triết ra, buồn bực.

Thẩm Minh Triết thấy anh như vậy, khẽ nói: “Con không hiểu giữa người lớn hai người tại sao lại cãi nhau, nhưng mẹ đối xử với ba rất tốt, chắc chắn ba đã làm chuyện gì làm mẹ không vui? Liên quan đến Nghê Nghê?”

“Thằng nhóc thối nhà con biết gì rồi”

Diệp Ân Tuấn thở dài, nói những điều này với một đứa bé bốn năm tuổi, anh cảm thấy chỉ số thông minh của mình thật sự đã bị suy giảm, nhưng sự phiền muộn trong lòng bây giờ không có ai để tâm sự.

“Con không biết cái gì, nhưng con biết có người bắt đầu uy hiếp mẹ, hơn nữa còn dùng Nghê Nghê làm mồi nhử. Vì vậy, lão Diệp, ba đưa Nghê Nghê đi đâu?”

Lời nói của Thẩm Minh Triết khiến Diệp Ân Tuấn đột nhiên sững sờ.

“Con nói cái gì?”

“Này, ba tự nghe đi”

Thẩm Minh Triết đã ghi âm cuộc nói chuyện lúc nấy, bây giờ lại đưa cho Diệp Ân Tuấn nghe, lông mày Diệp Ân Tuấn nhíu càng chặt.

Anh vội vàng gọi điện thoại cho Tống Đình.

“Nghê Nghê đâu?”

“Cô chủ đang nghỉ ngơi, sao vậy?”

Tống Đình bị Diệp Ân Tuấn hỏi như vậy lập tức có chút sững sờ, nhìn Thẩm Nghê Nghê vẫn đang ngủ say ở bên cạnh, không khỏi hỏi một câu.

“Chụp cho tôi một bức ảnh.

Không, cậu trực tiếp đưa Nghê Nghê về đây!

Trong lòng Diệp Ân Tuấn bắt đầu không còn bình tĩnh nữa.

Tống Đình nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, vội vàng gọi Nghê Nghê dậy.

“Sao vậy?”

Thẩm Nghê Nghê dụi đôi mắt đo tròn, ngáp một cái nhìn Tống Đình.

Tống Đình cười nói: “Nghê Nghê ngoan, chúng ta đi tìm ba mẹ có được không?”

“Nhưng cháu vẫn chưa ăn sáng.

Chú Tống đã hứa với cháu là sáng nay đưa cháu đi ăn bánh dứa”

Thẩm Nghê Nghê hoàn toàn không biết mình đã khiến Thẩm Hạ Lan lo lắng bao lâu, cũng không biết mình đã gây ra chuyện lớn, bây giờ trong đầu cô bé chỉ có chuyện ăn uống.

Tống Đình cười nói: “Được, đợi gặp ba và mẹ, chú sẽ mua bánh dứa cho cháu có được không? Bây giờ mẹ đang rất nhớ cháu”

“Được rồi, nhưng chúng ta phải móc ngóeo, ngộ nhỡ chú lừa cháu thì saol”

Vì ăn mà Thẩm Nghê Nghê thật sự rất nghiêm túc.

Tống Đình nhìn Thẩm Nghê Nghê đưa ngón tay bé nhỏ ra, không khỏi bật cười. Nếu như anh ta cũng có một đứa con gái như thế này thì tốt biết mấy.

Anh ta không khỏi nhớ đến Lam Tử Thất.

Nếu như có thể sinh con gái cùng với Lam Tử Thất, nhất định sẽ rất xinh đẹp.

Thảm Nghê Nghê thấy Tống Đình cười có chút xuất thần, có chút không vui nói: “Chú Tống, có phải chú đang nghĩ đến chuyện không vui không? Tạo sao lại cười… từ đó nói như nào nhỉ?”

“Từ nào?”

“Chính là từ có nghĩa là vô cùng không tốt”

Thẩm Nghê Nghê làm thế nào cũng không thể nghĩ ra hình dung từ kia, lông mày gần như cau lại.

Tống Đình thấy cô bé đáng yêu như vậy, cười nói: “Được rồi, cho dù là từ gì thì ta về nhà trước nhé”

Nói xong, anh ta bế Thẩm Nghê Nghê đi ra ngoài.

Lên xe không lâu, Thẩm Nghê Nghê đột nhiên võ lên ghế nói: “Cháu nhớ ra rồi, là bỉ ổi. Chú cười vô cùng bỉ ổi”

Tống Đình đột nhiên phanh gấp, suýt nữa đã đập đầu vào vô lăng.

“Cô chủ, ai dậy cô từ này?”

“Anh trai đó! Anh trai nói mỗi lần lúc ba nhìn mẹ cười vô cùng bỉ ổi. Chú Tống, bỉ ổi ngoài ý không tốt còn có ý gì không? Cháu luôn cảm thấy ba nhìn mẹ không có gì là không tốt mà?”

Đối diện với ánh mắt ngây thơ của Thẩm Nghê Nghệ, lại nghĩ đến câu hỏi lúc này của cô bé, Tống Đình thật sự không nói nên lời.

Anh ta phải giải thích như thế nào mới được.

“Khụ, đợi cháu trưởng thành sẽ biết. Nhưng cậu chủ Minh Triết dùng từ này không đúng, sau này cô chủ đừng nói nữa”

“Tại sao?”

Thẩm Nghê Nghê giống như một cô bé hiếu kỳ, liên tục truy hỏi.

Trến trán của Tống Đình đã đổ mồ hôi.

“Cái kia, vấn đề này cháu có thể hỏi ba cháu, học vấn của chú thấp, không hiểu”

“Chú Tống, chú thật kém cỏi!”

“Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy!”

Anh ta đường đường là người có hai bằng thạc sĩ lại bị một đứa trẻ nói là kém cỏi, Tống Đình cũng chỉ: có thể thừa nhận.

Rất nhanh hai người đã đi đến biệt thự nhà họ Diệp.

Lúc Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Nghê Nghệ, trái tim kia mới hoàn toàn được đặt xuống.

“Không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Không có.”

Tống Đình đưa Thẩm Nghê Nghê cho Diệp Ân Tuấn.

“Anh, chú Tống nói từ dung tục anh dùng không đúng. Sau này không cho phép anh nói ba nhìn mẹ cười vô cùng dung tục, biết không?”

Thẩm Nghê Nghê ra vẻ người lớn dạy dỗ Thẩm Minh Triết, giống như đột nhiên tìm thấy điểm có thể đánh bại Thẩm Minh Triết vậy, tỏ ra đắc ý, không hề hay biết lời nói của mình khiến khoe miệng Diệp Ân Tuấn giật giật.

“Ba bỉ ổi?”

Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Minh Triết.

Thẩm Minh Triết vội vàng nói: “Cái kia, con về phòng trước xem xem mẹ đã tỉnh chưa”

“Con đợi đất!”

Diệp Ân Tuấn nắm lấy cổ áo của cậu bé.

Thẩm Minh Triết bé nhỏ không biết phải làm như thế nào, trước mặt Diệp Ân Tuấn hoàn toàn ở trong trạng thái bị động.

“Thả con ra! Lão Diệp, ba không thể qua cầu rút ván! Lúc nãy là con giúp ba đói”

“Ba không cảm thấy vậy”

Diệp Ân Tuấn không nghe sự ngụy biện của Thẩm Minh Triết.

Thẩm Nghê Nghê thấy Thẩm Minh Triết bị Diệp Ân Tuấn khống chế, cười nói: “Anh, anh với ba cứ giao lưu với nhau, em đi lên thăm mẹ đây!”

“Thẩm Nghê Nghệ, cái kẻ phản bội này!”

Thẩm Minh Triết chưa từng nghĩ đến chuyện có một ngày mình bị em gái bán, hơn nữa, trông có vẻ như cô nhóc này cố ý!

Thẩm Nghê Nghê nghịch ngợm thè lưỡi với cậu bé, quay đầu lại nói với Tống Đình: “Chú Tống, bánh dứa của cháu, chú đừng quên nhé”

“Được, chú đi mual”

Tống Đình vội vàng đồng ý.

Thẩm Nghe Nghê hài lòng nhìn Diệp Ân Tuấn nói: “Ba, con không làm phiền ba và anh thảo luận vấn đề nữa, con đi tìm mẹ đây”

“Được, đi chậm thôi, mẹ vẫn chưa dậy, đừng làm phiên mẹ”

“Con biết rồi”

Thẩm Nghê Nghê tung tăng chạy lên tầng, không hề quan tâm đến tình cảnh của Thẩm Minh Triết.

“Thẩm Nghê Nghê, em nhớ kỹ cho anh!”

Thẩm Minh Triết vũng vẫy, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn trực tiếp xách vào phòng sách.

Tống Đình đi mua đồ ăn cho Thẩm Nghê Nghê.

Sau khi Thẩm Nghê Nghê lên đến tầng hai, đột nhiên đi chậm lại.

Cô bé nhớ những lời Diệp Ân Tuấn nói, Thẩm Hạ Lan vẫn chưa dậy.

Cô bé nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Thẩm Minh Triết ra, sau đó đi vào.

Thẩm Hạ Lan vẫn đang ngủ.

Lúc Thẩm Nghê Nghê đi vào, chỉ sợ sẽ đánh thức Thẩm Hạ Lan.

Cô bé ngồi bên cạnh Thẩm Hạ Lan, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Thẩm Hạ Lan, cảm thấy mẹ thật xinh đẹp, chả trách ba lại thích mẹ như vậy.

Không biết cô bé trưởng thành có xinh đẹp như mẹ không?

Hai tay Thẩm Nghê Nghê chống cằm, cứ vậy đánh giá Thẩm Hạ Lan, có lẽ cảm thấy có chút mệt, lúc này mới cởi giày ra, khẽ lật chăn của Thẩm Hạ Lan lên, sau đó chui vào trong.

Thẩm Hạ Lan chỉ cảm nhận được có một cái đầu nhỏ mềm mại đang cọ đi cọ lại trong lòng mình.

Cô cứ nghĩ là Thẩm Minh Triết, không khỏi nở nụ cười, sau đó mở mắt ra, lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn phóng đại ở trước mặt mình.

Da ở ngón tay bị rách, thậm chí còn có chút ửng đỏ, giây phút đôi mắt xinh đẹp to tròn kia nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, lập tức chớp chớp 2 cái, lúc này mới “a” một tiếng, nói: “Mẹ, con rất cẩn thận rồi, con không muốn đánh thức mẹ đâu! Nhưng con có chút lạnh, muốn đến để lấy chút hơi ấm, thật đó!”

Thẩm Nghê Nghê rất nghiêm túc, suýt nữa thì đưa tay ra thề.

Cả người Thẩm Hạ Lan sững sờ.

Trước đó vẫn còn lo lắng cho sự an nguy của Thẩm Nghê Nghệ, biết được cô bé bị Diệp Ân Tuấn giấu đi, mặc dù biết Thẩm Nghê Nghê sẽ không có chuyện gì, nhưng dù sao trong lòng vẫn không đặt xuống được, bây giờ nhìn thấy con gái ở trước mặt, Thẩm Hạ Lan kích động ôm chầm lấy Thẩm Nghê Nghê, đôi mắt có chút nóng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.