Công Lược Nam Phụ

Chương 260: Chương 260: Hội trưởng phản công lược (11)




Edit: Aya Shinta

Biết Lăng Vu Đề là con gái người quen cũ của Tịch Chí Cường.

Trong kịch tình, Lăng Vu Đề có thể đến với Tịch Tử Hạ, cũng là bởi vì có sự tán đồng của Tịch Chí Cường.

Vậy nên coi như Tịch phu nhân không thích cô con dâu có xuất thân vũ nữ là Lăng Vu Đề thì cũng không thể không tiếp thu.

Nên Tịch Chí Cường nói như vậy, anh cũng không cảm thấy kỳ quái một chút nào.

Tịch phu nhân tin tưởng chồng mình sẽ không nói khoác, bà đã từng nghe Tịch Chí Cường nhắc tới cos nhân Lăng Hòa Ngọc của Lăng gia. Chỉ là bà không nghĩ tới, Lăng Vu Đề sẽ là con gái của cố nhân kia!

Tịch Tử Hạ sững sờ nhìn cha của mình, trong lòng âm thầm dựng ngón tay cái: Ba bịa chuyện cũ thật là giống thật đấy! Suýt chút nữa là anh tin rồi!

Có Tịch Chí Cường nói ra thân phận của cô, Lăng Vu Đề cảm thấy mình lập tức sáng tỏ hơn rất nhiều: “Hóa ra thân phận của con là như vậy.”

Lăng Vu Đề lại hỏi Tịch Chí Cường rất nhiều vấn đề, Tịch Chí Cường cũng là một cao thủ hành động, nói dối mà cũng chẳng cần tập dượt bản nháp, trực tiếp lừa Lăng Vu Đề tin tưởng, không nghi ngờ được.

Chính là mấy người khác, ngoại trừ Tịch Tử Thu thì đều bị Tịch Chí Cường doạ cho sững sờ, suýt chút nữa cảm thấy lời Tịch Chí Cường nói đều là thật sự vậy.

“Được rồi Tiểu Vu, ba mệt mỏi, em cũng nên ngủ.” Tịch Tử Thu nhìn Lăng Vu Đề còn tràn đầy phấn khởi muốn tiếp tục hỏi Tịch Chí Cường gì đó.

Lăng Vu Đề dừng một chút, nghĩ rằng Tịch Chí Cường đã làm việc cả ngày, vào lúc này lại bị cô quấn quít nói chuyện lâu như vậy.

Cô có chút áy náy cười cười với Tịch Chí Cường: “Vậy thì con không quấy rầy ba nghỉ ngơi.”

Tịch Chí Cường cười gật đầu: “Được, con cũng nghỉ sớm một chút.”

“Ba, mẹ, anh cả ngủ ngon!” Lăng Vu Đề đứng lên, nói với ba người kia.

Lần này, cũng không cần Tịch Tử Thu phải nắm tay, bản thân cô liền chủ động đút tay vào trong tay Tịch Tử Thu, sau đó cùng anh lên lầu trở về phòng.

Sau khi rửa mặt xong, Lăng Vu Đề cùng Tịch Tử Thu nằm ở trên giường: “Tử Thu, ngày mai khi nào chúng ta đi nhỉ?”

Tịch Tử Thu đưa tay tắt đèn bản trên tủ đầu giường lại, sau đó ôm Lăng Vu Đề vào trong ngực: “Chờ em tỉnh ngủ.”

Được câu trả lời, Lăng Vu Đề tìm ở trong lồng ngực Tịch Tử Thu một vị trí thoải mái, sau đó mới nhắm mắt lại ngủ...

“Tử Thu, em ngủ không được...”

Tịch Tử Thu: “... Bằng không, tôi kể chuyện xưa cho em?” Anh thản nhiên nói.

Hạ Luân: Trời ạ! Anh nghe được cái chi thế này? Hội trường đại nhân lại biết kể chuyện xưa?! Ồ ~ kính mắt của anh làm sao lại bò xuống đất rồi...

Lăng Vu Đề ở trong bóng tối mà gật gù, sau đó mới phát hiện có thể là mình gật đầu thì Tịch Tử Thu không nhìn thấy: “Được, anh kể chuyện xưa cho em nghe!”

Tịch Tử Thu mím mím môi, trầm tư một hồi lâu thì mới mở miệng nói rằng: “Kỳ thực, thế giới này của chúng ta, là một trong ba ngàn thế giới. Mà ba ngàn thế giới đều là do Vị Diện Hiệp Hội quản lý...”

Trong lời kể của Tịch Tử Thu với giộng điệu nhàn nhạt, dường như Lăng Vu Đề nhìn thấy một thế giới thần kỳ. Cô cảm thấy những gì Tịch Tử Thu kể thực sự là quá đặc sắc, cô có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, rồi lại không muốn cắt ngang.

Vốn là cô còn muốn chờ Tịch Tử Thu kể xong thì hỏi anh một vài vấn đề, nhưng nghe rồi cô ngủ thiếp đi.

Cảm giác được hơi thở ổn định của Lăng Vu Đề, Tịch Tử Thu ngừng lại.

Lời của anh nói trong ngày hôm nay còn nhiều hơn so với khi anh mở họp.

Anh kéo kín tấm chăn bị Lăng Vu Đề đá văng ra lại, kiểm tra độ hảo cảm còn kém tám điểm là có thể khôi phục thành số dương một hồi. Nếu như không phải vừa bắt đầu liền hạ hảo cảm xuống âm năm mươi điểm, vậy thì hiện tại, anh phải có được bốn mươi hai điểm hảo cảm của Lăng Vu Đề.

Lần sau... Không, không có lần sau!

Lần này chỉ có thể là duy nhất một lần anh đi công lược!

Anh không có thói quen ngủ trưa, xế chiều hôm nay ngủ trưa với Lăng Vu Đề, vào lúc này đúng là ngủ không được.

Nếu ngủ không được, vậy thì hoạch định chuyện sau này một chút cho ổn thỏa là được rồi.

Hiện tại anh nên nghĩ xem là ngày mai sẽ dẫn Lăng Vu Đề đi đâu chơi? Những năm này nguyên thân vào nam ra bắc đánh trận, tuy rằng từng đi qua rất nhiều nơi, thế nhưng chưa từng đi đâu chơi cả.

Cho nên muốn dẫn Lăng Vu Đề đi tới đâu chơi là vấn đề.

Nghĩ ngợi rất lâu sau, Tịch Tử Thu mới quyết định dẫn Lăng Vu Đề đến một thành phố cách Đô thành tương đối gần trước. Nơi đó ven biển, nổi danh nhất tất nhiên chính là hải sản --

Sáng sớm ngày kế tiếp, có khả năng là vì muốn ra ngoài chơi nên Lăng Vu Đề dậy rất sớm.

Chuyện đầu tiên khi cô tỉnh lại chính là đánh thức Tịch Tử Thu, sau đó mới rời giường rửa mặt.

Sau khi tràn ngập chờ mong mà dùng bữa sáng, cùng Tịch Tử Thu đã thay quân trang lên xe.

Cô cười híp mắt chào tạm biệt Tịch phu nhân, Tịch Tử Hạ, nói rằng lúc trở lại sẽ mang đồ ăn ngon trở về.

- ---

Ngồi ở vị trí kế bên tài xế, khóe miệng Lăng Vu Đề vẫn luôn mang theo một độ cong vui tươi. Trong lòng cô ôm một bao làm bằng da bò đựng hạt dẻ rang. Đó là khi ra khỏi thành thì gặp được trước cổng thành, cô ngửi thấy mùi rất thơm. Mà còn chưa có nói muốn ăn, Tịch Tử Thu cũng đã dừng xe lại, sau đó tự mình xuống xe mua cho cô.

Nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tịch Tử Thu đang nghiêm túc lái xe một chút, suy nghĩ một chút, đưa một viên hạt dẻ mới bóc xong đến bên miệng Tịch Tử Thu.

Tịch Tử Thu ngẩn người, nghiêng đầu nhìn cô một cái, không có há miệng tiếp.

Lăng Vu Đề mếu máo, đôi mắt long lanh ánh nước nhìn anh: “Anh không thích ăn hạt dẻ sao?”

Tịch Tử Thu nháy mắt một cái, lại do dự một chút, mới há miệng ăn hạt dẻ trong tay Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề tươi cười thu tay về, cô cho Tịch Tử Thu ăn hạt dẻ là muốn biểu đạt lòng biết ơn đối với anh. Hiện tại đã cảm ơn rồi, như vậy những hạt dẻ còn lại chính là của một mình cô!

Lại đút Tịch Tử Thu ăn thêm mấy viên hạt dẻ, một bao hạt dẻ nhanh chóng bị Lăng Vu Đề tiêu diệt hết.

Xe chạy ở trên đường ximăng, tuy rằng không xóc nảy thế nhưng lắc la lắc lư, khiến Lăng Vu Đề vừa ăn hạt dẻ xong lại bắt đầu buồn ngủ.

Cô ngoẹo cổ mà ngủ, Tịch Tử Thu nghiêng đầu nhìn cô một cái rồi dừng xe ở ven đường, tiếp đó cầm một cái áo choàng khoác lên trên người Lăng Vu Đề rồi mới tiếp tục lái xe đi về phía trước.

Mặc dù nói là Lâm thành là một thành phố lân cận, nhưng cũng không cách Đô thành gần lắm, cần đi ngang qua hai thị trấn nhỏ mới đến được. Lái xe, đại khái cần hơn nửa ngày.

Nói cách khác thì hai người họ xuất phát từ sáng sớm, cũng phải tới tối mới có thể đến Lâm thành.

Buổi trưa dừng chân ở một thị trấn, toàn bộ hành trình thì Lăng Vu Đề chưa từng tỉnh lại. Mãi đến khi Tịch Tử Thu gọi cô lên ăn cơm trưa...

Đối với tập tính ăn được ngủ được của Lăng Vu Đề, Tịch Tử Thu cảm thấy anh không giống như là đang nuôi vợ, nuôi thú cưng thì đúng hơn!

Có điều, cái cảm giác này cũng không làm anh mâu thuẫn! Trái lại, có loại cảm giác hưởng thụ...

Chính là một hệ thống như Lăng Vu Đề, đã khiến anh được trải nghiệm những thứ anh chưa từng được trải nghiệm. Khiến anh phá vỡ rất nhiều nguyên tắc cùng thói quen mà anh chưa từng phá vỡ!

Aya: Cẩu độc thân đau lòng quá TvT...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.