Công Lược Nam Phụ

Chương 330: Chương 330: Công lược thiên sư bắt quỷ (18)




Edit: Aya Shinta

“Sư phụ sư mẫu, con biết từ nhỏ đến lớn hai người đều thương yêu con, chuyện gì cũng suy nghĩ thay con! Nhưng hôn nhân đại sự không thể đùa bỡn, con vẫn luôn thích Phất Sinh sư huynh như là ca ca ruột thịt! Thử hỏi, huynh muội ruột có thể thành hôn với nhau được sao?”

“Dù sao cũng không phải ruột thịt mà...” Mạnh sư mẫu yếu ớt nói một câu.

“Con không muốn gả cho Phất Sinh sư huynh có hai nguyên nhân: Thứ nhất, chính là xưa nay con chưa hề nghĩ tới chuyện có một ngày phải gả cho huynh ấy. Nguyên nhân thứ hai chính là ——” Mạnh Hân Đồng hít sâu một hơi, giống đang lấy hết dũng khí.

Ánh mắt kiên định của nàng hướng về hai vị trưởng bối: “Nguyên nhân thứ hai là con đã có người trong lòng!”

Một câu này đã khiến hai người trong phòng bếp, cả một người ở ngoài nhà bếp chấn động đến nỗi không phản ứng kịp.

Đã có người trong lòng?! Là ai?!

Ý nghĩ của ba người giống nhau, vậy chính là Mạnh Hân Đồng không thích Mạnh Phất Sinh mà lại thích một trong ba vị sư huynh còn lại!

Khi Mạnh sư mẫu hỏi Mạnh Hân Đồng thích vị sư huynh nào, nàng ấy lại lắc đầu một cái: “Không, người con yêu là trang chủ của phủ Ngự Kiếm sơn trang, Lãnh Dã!”

Thường ngày Mạnh Phất Sinh nghe thấy giọng nói của nàng, cho dù ồn ào thì cũng là âm thanh khiến hắn hưởng thụ. Lúc này đây, nó lại quấy nhiễu tâm thần hắn không yên tựa như ma chú, khiến trái tim hắn đau đến nỗi muốn điên loạn!

Lãnh Dã! Vậy mà là Lãnh Dã!

Nếu là sư huynh của hắn, Mạnh Phất Sinh còn cảm thấy còn có vài phần hợp lý. Dù sao thì ba vị sư huynh khác cũng thương yêu Mạnh Hân Đồng không kém gì hắn.

Nếu Mạnh Hân Đồng muốn gả cho sư huynh khác, coi như hắn có khổ sở thì cũng cảm thấy hợp tình hợp lý!

Nhưng Mạnh Hân Đồng lại thích Lãnh Dã!

Muội ấy mới quen biết Lãnh Dã được mấy ngày? Mười ngày còn chưa tới, vậy mà... đã thích hắn ta!

Mạnh thiên sư cùng Mạnh sư mẫu kinh ngạc không kém Mạnh Phất Sinh chút nào: “Sao... sao con thích Lãnh trang chủ kia?! Cậu ta có thích con không?” Mạnh sư mẫu cũng không còn bận để tâm đến món ăn trong nồi nữa, bà bỏ nồi cùng muôi xào, đi tới bên người Mạnh Hân Đồng sốt sắng mà hỏi.

Vừa nhắc tới Lãnh Dã, khóe miệng Mạnh Hân Đồng chợt nhiễm chút ý cười ngượng ngùng: “Lãnh Dã rất tốt! Con không biết huynh ấy có thích con hay không, thế nhưng con thích huynh ấy!”

“Chuyện này... Không phải vị hôn thê của Lãnh trang chủ kia mới chết rồi sao...” Thật là không may mắn!

Mạnh Hân Đồng thần kinh thô nên không có nghe ra ý tứ trong lời Mạnh sư mẫu: “Đúng thế! Vậy cho nên giờ Lãnh Dã là người không có hôn phối!”

Mạnh sư mẫu:...

Mạnh thiên sư:...

Mạnh Phất Sinh:...

“Con mặc kệ, dù sao qua mấy ngày nữa con lại xuống núi đi tìm Lãnh Dã! Nhất định phải đuổi tới khi huynh ấy chịu cưới con mới thôi!” Tuyên thệ xong xuôi, Mạnh Hân Đồng xoay người ra nhà bếp.

Khi thấy Mạnh Phất Sinh đứng phía ngoài phòng bếp thì nàng hơi lúng túng nhìn hắn: “Sư huynh...”

“Sư muội, muội thật sự rất thích Lãnh trang chủ sao? Cho dù hắn ta không thích muội?” Mạnh Phất Sinh nhìn nàng chăm với ánh mắt thâm thúy.

Mạnh Hân Đồng kiên định gật đầu: “Phải, ta rất thích huynh ấy! Bây giờ huynh ấy không thích ta cũng không sao cả! Sau này huynh ấy nhất định sẽ thích ta!”

Trông thấy ánh mắt tự tin của Mạnh Hân Đồng, Mạnh Phất Sinh chỉ đành nói rằng: “Sư muội muốn làm gì thì đi làm đi. Sư huynh ủng hộ muội.” Hắn miễn cưỡng vui cười, ánh mắt lại ẩn ẩn đau thương với hi vọng rằng nàng có thể nhìn thấy tình ý của hắn.

Đáng tiếc là Mạnh Hân Đồng cũng không nhìn thấy.

Nghe Mạnh Phất Sinh nói thế, Mạnh Hân Đồng rất vui mừng, vốn đang cảm thấy thời điểm gặp lại Mạnh Phất Sinh thì hắn sẽ không nói một lời với nàng!

Quả nhiên, vẫn là sư huynh tốt nhất!

“Thật cảm tạ sư huynh!” Mạnh Hân Đồng nhảy đến bên người Mạnh Phất Sinh, ôm lấy hắn như ngày thường, sau đó buông ra.

“Giữa hai huynh muội với nhau thì không cần nói cảm ơn. Sắp ăn cơm rồi, muội đi gọi Lăng Vu Đề đi, cô ấy ở sân sát cạnh muội.”

“Vâng!”

Nhìn Mạnh Hân Đồng nhún nhảy ròi đi như đứa bé không chịu lớn, trong lòng Mạnh Phất Sinh chua xót đến lạ.

“Phất Sinh, chuyện này là do sư phụ sai! Nếu sư phụ có thể nói về hôn sự giữa các con cho Hân Đồng biết trước, hoặc là không cho con bé tới phủ Ngự Kiếm sơn trang bắt quỷ thì có lẽ...”

“Sư phụ, con nhớ tới lời sư phụ đã nói là tất cả đều có định số. Điều này cũng vậy, cũng chính là định số ấy đi. Con cùng sư muội nhất định chỉ có duyên huynh muội...”

——

“Cốc cốc cốc —— Vu Đề nhanh rời giường đi ~ ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngào ngạt không? Trù nghệ của sư mẫu ta vô cùng tốt đó ~ “

Giọng Mạnh Hân Đồng không nhỏ, Lăng Vu Đề cũng bị nàng ấy đánh thức!

Lăng Vu Đề nhăn mũi ngửi thử, nhẹ giọng thì thầm một tiếng: “Mùi đồ ăn thì không ngửi thấy, chỉ thấy mùi khét...”

Cô cũng lười mở cửa, trực tiếp bay ra ngoài phòng.

Mạnh Hân Đồng đưa tay chỉnh lại lọn tóc hơi tán loạn của cô: “Vừa rồi thật ngại quá! Bởi vì tâm trạng có chút kích động, cho nên trực tiếp bỏ tỷ chạy mất ~ “

Lăng Vu Đề hơi híp mắt gật đầu, còn có chút mơ hồ. Có điều cô nhanh chóng nhận ra là Mạnh Hân Đồng đang nói xin lỗi mình.

Cô chớp mắt, tỉnh táo đôi chút: “Không sao, vậy hiện tại cô không kích động nữa chứ?”

Kỳ thực Mạnh Hân Đồng ngoại việc quá ồn ào thì nàng ấy vẫn rất tốt. Nàng còn đặc biệt thích chăm sóc người khác, à không ~ là đặc biệt thích chăm sóc Lăng Vu Đề!

Giống như bây giờ vậy, nhìn thấy cô tóc tai rối loạn y phục không chỉnh tề, nàng lại muốn đích thân chỉnh lí lại cho cô.

Thực ra bộ dạng này của cô cũng không có mấy người nhìn thấy, có sao đâu ~

Thái quá hơn chính là, Mạnh Hân Đồng chăm sóc không phân biệt địa điểm, trước mặt mọi người, lúc cô đang còn hư hóa ~

Nàng cũng không có kiêng kỵ ánh nhìn như là đang xem bệnh thần kinh của người khác, nàng nói chuyện với cô, giúp cô chỉnh lại tóc tai y phục bị gió thổi tán loạn...

“Hiện tại không sao rồi! Ta đã trực tiếp nói rõ với sư phụ sư mẫu và cả sư huynh, cho tới bây giờ ta đều coi sư huynh là ca ca ruột! Hơn nữa...”

Qua ánh tà dương, Lăng Vu Đề nhìn thấy gò má ửng đỏ của Mạnh Hân Đồng.

Hơn nữa cái gì? Không cần Mạnh Hân Đồng nói, phỏng chừng chính là việc nàng ấy thích Lãnh Dã!

Vậy mà... thật sự thích rồi?!

Có thể quá nhanh không!? Thích từ bao giờ?

Nếu như cô công lược Mạnh Phất Sinh cũng dễ dàng như vậy thì tốt quá!

Lăng Vu Đề ừ một tiếng, sau đó không nói lời nào nữa.

Thấy Lăng Vu Đề không hỏi nàng hơn nữa là cái gì, Mạnh Hân Đồng quả thực không nhịn được: “Vu Đề, sao tỷ không hỏi ta nói hơn nữa là cái gì vậy?”

[ Nhún vai ] Bởi vì ta biết mà! Cho nên không muốn hỏi!

“Vậy thì, hơn nữa cái gì?” Lăng Vu Đề vẫn rất phối hợp hỏi nàng.

“Hơn nữa, ta đã có người mình thích!”

Lăng Vu Đề lại ồ một tiếng, đoán chừng nếu cô không hỏi người kia là ai thì cũng không được. Vậy nên Lăng Vu Đề hỏi tiếp: “Người cô thích là ai?”

“Khụ... Thực ra tỷ cũng biết... Chính là... chính là Lãnh Dã...”

Nể tình Mạnh Hân Đồng đối xử tốt với mình, Lăng Vu Đề giả vờ bày ra dáng vẻ kinh ngạc: “Cô thích hắn?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.