Công Chúa

Chương 4: Chương 4




Giọng nói vừa dứt, hai người cúi đầu về phía nhau. Từ bây giờ, Lục Mẫn là phu quân của nàng, là chỗ dựa của nàng. Tống Bình An biết, để đứng bên chàng, sẽ là cả một đời khó khăn. Thậm chí đổi cả mạng sống. Nhưng là nàng, bây giờ nguyện ý. Lục Mẫn giống như lửa, còn nàng thì chỉ như một con thiêu thân. Lao đầu vào, không có lối thoát. Cuộc hôn nhân này là nàng vô sỉ, nhân lúc người ta gặp khó khăn mà cướp được. Nhưng kẻ xấu thường sống lâu sao? Sau đó chết có đau đớn thế nào, ai mà biết được. Nên nàng cược cả kiếp này cho chàng.

Nô tài đã chạy ra tới cửa, đốt pháo hỷ ầm một vùng trời. Lại khác hẳn với không khí yên lặng bên trong.

“ Đưa vào...”

Hai chữ “ động phòng “ còn chưa dứt. Đã thấy bên ngoài láo nháo, ra là người trong hoàng cung tới. Chỉ thấy dẫn đầu là Chu công công, kẻ hầu thân cận bên cạnh Chính Nhân đế. Sau đó còn một vài tì nữ, mặt mũi sáng sủa, đi đằng sau mang theo lễ vật. Xem ra lão cha của nàng cũng biết, trong lòng Tống Bình An rủa thầm hai tiếng. Chí ít cũng phải để nàng động phòng rồi hãy tới. Lục Mẫn thì lại có phần căng thẳng, tiếng nói này, kẻ trước mặt này là kẻ đã đọc thánh chỉ. Tuyên cáo với bàn dân thiên hạ, xử tử cha chàng . Tiếng nói vẫn ám ảnh Lục Mẫn, hắn thực ra, cũng từng phục vụ bên cạnh cha chàng. Vậy mà dậu đổ thì bìm leo, đế vương thất thế, một tên nô tài nho nhỏ cũng dám láo xược. Lại gần hai tháng nay Tống Nham không có động tĩnh, bây giờ sai người đến, lại không biết có ý tứ gì.

“ Bệ hạ nghe báo công chúa tổ chức thành thân. Do bệ hạ quá bận rộn, nên không thể đến tham gia hôn lễ của người. Nhị công chúa mấy hôm nay sức khoẻ không tốt. Hoàng hậu nương nương phải ở lại trong cung. Người biết đó, thái bình mới thịnh trị, trong cung còn nhiều điều cần lo lắng. Bệ hạ có sai nô tài mang đến lễ vật, mong công chúa đừng buồn phiền, mà vui vẻ...”

Tống Bình An khẽ hừ nhỏ, lại nắm lấy tay Lục Mẫn, phát hiện tay chàng đẫm

mồ hôi thì không khỏi giật mình. Lờ mờ sau tấm khăn che mặt, thấy sắc mặt chàng không được tốt.

“ Đủ rồi, ngươi về nói với phụ hoàng, bổn cung rất vui vẻ, rất hạnh phúc, bây giờ bổn cung với phò mã phải đi ĐỘNG PHÒNG. Mấy người mang lễ vật xuống rồi về hết đi. Thêm nữa nói là ta không khoẻ, không thể tiến cung lại mặt được. “

Nàng thiếu kiên nhẫn định kéo tay chàng đi, Chu công công vội vã ngăn lại.

“ Công chúa, hoàng thượng có đưa ai nô tì Tiểu Ngọc, Tiểu Hạ đến để hầu hạ công chúa cùng phò mã. Hoàng thượng thấy phủ công chúa ít người, cũng phái một

số người đến làm gia đinh hầu hạ ngài. Ân đức của hoàng thượng tựa như Thái Sơn..”

Chu công công càng nói càng dài dòng, Lục Mẫn cảm nhận được bàn tay nhỏ bé đang cầm tay chàng khẽ xiết một cái. Tiểu nha đầu này đúng là sắp nổi giận thật rồi.

“ Thái Sơn thì cũng là Thái Sơn của bổn cung, người ca tụng cái quái gì chứ? Quay về nói với phụ hoàng, Bình An xin cảm tạ ân điểm của người, Bình An và phò mã sẽ sống hạnh phúc đến ĐẦU BẠC RĂNG LONG, người cũng không cần lo

lắng nhiều.” Nói rồi quay lại nói với hai nha hoàn thân cận của mình là Hải Đường và Trúc Mai, phân phó hai nàng đưa người của hoàng thượng đến phòng bếp. Một vài tiểu tốt, mà còn mong quản nàng sao? Lão cha già của nàng quả nhiên không chịu chờ lâu. Nhất định phải phái

người theo sát Lục Mẫn. Nàng không học võ, nhưng Hải Đường và Trúc Mai lại là hai cao thủ, ban nãy có lén báo hiệu cho

nàng. Rằng bao gồm cả hai tiểu nha hoàn xinh đẹp kia, tất cả đều thân thủ không tệ. Nàng cũng nghĩ lão hồ ly sẽ chẳng để yên cho Lục Mẫn. Nàng nắm tay Lục Mẫn kéo về phòng của hai người. Đi vào tới cửa mới thấy Lục Mẫn cảm thấy kì lạ, Lục Mẫn cứ thế mà không hề phản kháng. Nàng buông tay chàng, xoay người lại,

cách tấm mạng che nhướng mày đánh giá chàng. Lại thấy Lục Mẫn ngây người không biết đang nghĩ gì, khuôn mặt tuấn tú này thực ra còn chưa hết nét ngây thơ, chàng vốn là trước giờ được bao bọc trong nhung lụa, lại không như công tử con nhà giàu ăn chơi trác táng. Có lẽ vì vậy mà so với các hoàng tử khác có phần non nớt hơn. Phế đế có tổng cộng mười ba hoàng tử, không tính thập tam hoàng tử năm nay mới lên ba, còn lại nàng đều gặp qua. Đều là một đám vắt mũi chưa sạch mà thông phòng đầy ắp phủ. Thái tử bằng tuổi nàng mà con trai cũng đã lên ba. Kể ra thì hậu cung của hoàng đế thật loạn, khiến nàng luôn cố chấp với cái ngôi vị kia cũng trở nên bất đắc dĩ. Nàng như thế nào lại “ luyến đồng “?

“ Chàng nâng khăn cho ta đi.”

Nàng nói rồi xoay người đi tới bên giường hỷ, ngồi xuống chờ đợi. Lục Mẫn lúc này vẫn chưa hoàn hồn, vẫn đang chìm trong tính toán của riêng mình.

“ Sao?”

Chàng có chút lúng túng không hiểu. Lại nhìn vào người con gái trước mặt. Nàng thế mà đã là vợ chàng, dù bất đắc dĩ đến thế nào đi nưa. Chỉ thấy khăn mỏng hơi bay lên, người nào đó thở hắt ra đầy kìm nén.

“ Ta đội mũ này cũng nặng lắm, chàng không vén khăn, ta cũng không tháo được.”

Lúc này Lục Mẫn mới hiểu ý, bước tới dùng cây gậy nhỏ, vé tấm khăn che

mặt của nàng lộ ra một dung nhan thanh tú. Chỉ là cô nương nào đó thay vì vẻ e lệ của một tiểu nương tử, lại nhìn tân lang cười không mấy thân thiện. Lục Mẫn cảm thấy, người như rơi xuống hộ. Mà cái hố này, là do thê tử của mình đào ra. Nàng rút trâm, tháo cái mũ nặng nề vứt sang một bên. Lại đi tới bàn, lấy đi hai ly rượu nhỏ. Đưa qua cho chàng một chén, tự mình cầm một chén uống cạn sạch, rồi dơ ra trước mặt Lục Mẫn. Trước khi uống còn không quên nói.

“ Phu quân, bách niên giai lão, đầu bạc răng long “

Lục Mẫn:...

Có người nào uống rượu giao bôi mà uống như vậy nha? Lục Mẫn không nói gì, lặng lẽ đưa rượu đến bên miệng, ánh mắt thâm thuý nhìn nàng.

“ Động phòng thôi! Phu quân, chàng tới đây đi.”

Tống Bình An leo lên giường đỏ, khẽ ngoắc tay với Lục Mẫn. Lục Mẫn vẫn không nhúc nhích, thân mình cứng đơ lại. Chàng không có nói muốn cùng nàng đồng giường cộng chẩm. Ánh mắt không khỏi có tia chán ghét, mà Tống Bình An lại như đoán được suy nghĩ của chàng. Chàng vẫn rất ghét nàng, phải nói là rất căm hận thì đúng hơn. Tống Bình An cảm thấy bản thân lúc này thật nực cười, lại cảm thấy bản thân có chút hèn mọn. Không tự chủ được phát ra tiếng cười bất lực. Khiến Lục Mẫn cũng trở lên lúng túng. Tống Bình An đột nhiên nhảy xuống khỏi giường, chạy đến bên chàng, thậm chí còn chẳng đeo lại giày.

“ Lục công tử, cha ta đang giám sát chàng. Ngay cả đêm nay, cũng vậy. Chàng muốn làm nghiệp lớn, một hi sinh cũng không có sao? Tống Bình An ta không bần tiện đến mức khiến chàng ghét bỏ như vậy?”

Nàng nhón chân, ghé sát bên tai chàng mà nói, khiến thiếu niên ngại ngùng mà mặt đỏ ửng. Lục Mẫn là đứa trẻ hay ngại ngùng, lại gặp ngay người mặt dày như Tống Bình An thì có chút không chịu nổi. Nàng cương quyết, kéo tay chàng đi đến bên giường. Sau đó nhảy lên giường, nằm xuống nghiêng người nhìn chàng. Tay không kiên nhẫn vỗ vỗ xuống giường, mày liễu hơi cau lại. Thằng nhóc này không biết là bên ngoài có nhiều người chờ xem kịch hay lắm sao? Lục Mẫn bất đắc dĩ chậm rề rề ngồi xuống, tháo giày. Động tác như rối gỗ, chàng nằm phía ngoài giường, cách Tống Bình An thật xa, như một nàng dâu nhỏ bị bắt nạt. Lục Mẫn căn bản không phải đối thủ của Tống Bình An, nàng chồm người tới, đè lên người chàng lớn giọng nói. Như là để cho những kẻ thích nhòm ngó ngoài kia nghe thấy. Động tác của Tống Bình An làm Lục Mẫn giật mình, nhưng ngay lập tức hiểu được. Chỉ im lặng nhìn nàng, nến hỷ đã bị nàng tắt đi lúc trước, chỉ còn ngọn đèn nhỏ được đặt ở chiếc tủ gỗ cạnh giường. Ánh sáng mờ nhạt chiếu lên hai thân hình chồng lên nhau. Từ ngoài nhìn vào, ai cũng thấy một cỗ mờ ám.

“ Phu quân, chàng đừng vội, Bình An sợ đau...”

Tống Bình An vừa nhìn ra phía cửa sổ, vừa cất giọng, sau đó lại phát ra tiếng cười đến là phong tình. Chỉ khổ cho Lục Mẫn, cho dù là có không ưa tới đâu, chàng cũng vẫn là nam nhi, vẫn có dục vọng. Mà vị “ Đại gia” đang đè trên người chàng này, bình thường nhìn không ra một chút phong tình nào, mà đêm nay, ánh nến hắt lên khuôn mặt nhỏ của nàng, nụ cười của nàng, ánh mắt của nàng. Khiến Lục Mẫn cảm thấy có chút mê man, nàng cười lên rất đẹp, ánh mắt lấp lánh như sao, lại thêm cái răng khểnh nho nhỏ. Hàng mi dài khẽ chớp, lại rời xuống đôi môi đang cong lên của nàng. Lục Mẫn cố gắng trấn tĩnh, cố gắng khiến bản thân mình tỉnh táo. Nàng ta là ai? Là con gái của kẻ thù, đúng vậy.

“ Cô đi xuống đi “

Lục Mẫn lạnh lùng nhìn chàng, Tống Bình An khẽ nhướng mày. Quả nhiên là công phu không tồi, thực ra, nàng đã hạ một chút dược bên trong rượu. Chỉ là nàng chờ, chờ Lục Mẫn sẽ làm gì mà thôi. Không ngờ thần trí chàng thanh tỉnh nhanh như vậy. Tống Bình An không khỏi có chút tiếc nuối, ta còn muốn chàng làm gì ta nha. Nàng nghiêng người, thổi tắt đèn bên ngoài. Mọi thứ chìm vào bóng tối, chỉ có ánh trắng len lỏi qua khung cửa, chiếu vào khuôn mặt nàng. Tống Bình An khẽ cúi đầu, nhìn sâu vào đôi mắt chàng, lại thấy Lục Mẫn nghiêng đầu tránh đi, giống như là ghét bỏ, thậm chí còn không đẩy nàng ra, đây là đỉnh cao của sự ghét bỏ. Nàng thực ra còn muốn diễn tiếp, nhưng nhìn thấy những gì biến đổi trong mắt chàng, nàng cảm thấy không còn hứng thú nữa. Nàng ghét lại sát hơn, ở bên tai chàng thì thầm.

“ Lục Mẫn, ta thích chàng. Vẫn rất thích chàng.”

Lục Mẫn vẫn không trả lời, một mảnh im lặng đáng sợ. Tống Bình An cười cười rời khỏi chàng, ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh.

“ Ta kể chàng nghe chuyện xưa, được không?”

Rồi sau đó, lại tự mình thì thào, tự mình nói với mình. Lục Mẫn lúc này dù không muốn nghe, cũng phải nghe. Khuôn mặt chàng chìm trong bóng tối, ngược lại dung nhan của nàng lại được ánh trăng chiếu rọi. Mơ hồ, giống như nụ cười của nàng lúc này.

“ Thư sinh nghèo lên kinh dự thi, chẳng may gặp cướp giữa đường, suýt nữa thì mất mạng. May mắn được một thầy lang cứu giúp, vị thầy lang đó có một người con gái. Nàng hiền lành, nàng xinh đẹp, trong trấn biết bao nhiêu người muốn nàng làm thê. Nàng không chịu, nàng thương thư sinh, thư sinh lúc đó cũng thương nàng. Rồi hai người thành thân, thư sinh lên kinh đỗ đạt. Thư sinh trở về đón nàng, hai người sinh một hài nữ. Nhưng nàng không biết, thư sinh trong thời gian nàng không có ở đây, lại nảy sinh tình cảm với một vị quận chúa. Thư sinh từ đó lạnh nhạt với nàng, quận chúa nói, chỉ cần nàng chết, thư sinh liền có được tất cả. Nàng không biết thư sinh muốn giết mình, mỗi ngày thư sinh đều giả bộ cho người đưa thuốc bổ tới. Nhưng lại thay đổi dược liệu, mà dược liệu ấy à, một vị thôi cũng trở thành kịch độc. Nàng từ đó trở nên ốm yếu. Nàng biết, nàng biết nàng bị hạ độc, nhưng nàng tin tưởng thư sinh sẽ nghĩ tới tình cảm bao năm qua. Nàng cứ ngu ngốc chờ thư sinh hiểu được, chờ tới khi, chính tay thư sinh, đưa bát dược cuối cùng...”

Tiếng của nàng càng lúc càng nhỏ, lại như nghẹn ngào. Khi Lục Mẫn quay sang, đã thấy khoé mắt nàng có một hàng lệ, chảy xuống thái dương, lẫn vào mái tóc đen bóng.

“ Chàng nói, nàng có ngu ngốc lắm không? “

“ Chàng nói, thư sinh có đáng không?”

“ Thư sinh đó...Là Tống Nham?”

Lục Mẫn khẽ hỏi, chỉ sợ nếu lớn tiếng sẽ làm nàng khóc nhiều hơn. Thiếu niên dù sao cũng quá hiền lành. Tống Bình An nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình. Mới đầu nàng cũng chỉ muốn khiến chàng đồng cảm,lợi dụng sự lương thiện của chàng chiếm tiện nghi một chút. Ai ngờ chính bản thân lại chìm vào tang thương, nàng lại nhớ đến nương của nàng. Có những đêm đau lòng đến lệ rơi đầy mặt. Suốt một năm qua, đêm nào nàng cũng khóc, một Tống Bình An bên ngoài lạnh nhạt vô cùng, mà đêm đến lại khóc như một đứa trẻ. Nàng ở đó, ngay lúc đó, nhưng lại không thể cứu được nương. Người chấp nhận hi sinh, níu kéo chút tình cảm cuối cùng của kẻ ruồng bỏ người, người cũng hi sinh, để đổi lấy một mạng này cho Tống Bình An. Ánh mắt tuyệt vọng của nương ngày đó, khiến nàng đau đớn vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.