Công Chúa Mặt Trăng

Chương 2: Chương 2




TIẾNG CÒI BÁO ĐỘNG VẪN KHÔNG HỀ DỊU ĐI CHO TỚI KHI bị tiếng động cơ ầm ầm của chiếc tàu lượn vừa lao vút vào quảng trường nhấn chìm. Sự im lặng của khu chợ nhanh chóng bị phá tan bở tiếng bước chân rầm rập trên vỉa hè, tiếng ai đó ra lệnh và tiếng đồng thanh trả lời.

Đeo túi vải chéo qua vai, Cinder rón rén nhích về phía cửa trước, gạt tấm khăn trải bàn sang một bên rồi bò rạp xuống đất nhìn qua khe hở dưới mặt sàn đầy bụi. Áp chặt má xuống nền bê tông nóng ẩm, cô nhìn thấy ba đôi giày ống màu vàng đang đi lại trên quảng trường. Người của đội cứu hộ khẩn cấp. Cinder đẩy hé cánh cửa và nhòm ra ngoài - tất cả đều đeo mặt nạ phòng độc và đang tưới một thứ chất lỏng gì đó từ cái can màu vàng lên bốn bức tường xung quanh. Từ tận phía bên này quảng trường, Cinder vẫn ngửi thấy mùi hôi thối của nó.

“Có chuyện gì thế?” Từ đằng sau Iko sợ sệt thì thào hỏi cô.

“Họ sắp sửa đốt tiệm bánh của nhà họ Chang.” - Cinder đảo mắt nhìn một vòng quanh quảng trường và nhận ra chiếc tàu lượn màu trắng mới tinh đậu ở góc chợ. Ngoài ba người đàn ông mặc đồ bảo hộ, toàn bộ quảng trường vắng tanh không một bóng người. Lật ngửa người ra, Cinder khẽ nghển đầu nhìn vào chiếc đèn cảm biến vẫn đang lập loè trong bóng tối của Iko - “Chúng ta sẽ rời đi khi ngọn lửa bắt đầu bùng lên, nhân lúc bọn họ không để ý.”

“Chúng ta đang gặp rắc rối ạ?”

“Không. Chỉ là ta không muốn bị lôi tới khu cách ly ngày hôm nay.”

Một trong ba người đàn ông ra lệnh phóng hỏa. Cineder quay đầu ngó qua khe cửa. Một ngọn lửa lớn bùng lên trong tiệm bánh. Mùi dầu hoả nhanh chóng hoà lẫn cùng với mùi bánh khét. Ba người đàn ông vội lùi ra sau, bóng của họ đổ dài trên quảng trường.

Thò tay với lên bàn, Cinder nắm lấy cổ cỗ máy android của Hoàng tử Kai và kéo xuống bên cạnh mình. Kẹp nó dưới cánh tay, cô khẽ đẩy hé cửa - vừa đủ để cô và Iko có thể bò ra ngoài - mắt không ngừng theo dõi đám người kia. Theo sau là Iko, vừa đi vừa nép sát vào sạp hàng kế bên, đợi Cinder hạ cửa xuống. Cả hai luồn lách qua các sạp hàng bị bỏ không - do khi nãy mọi người còn mải tháo chạy, chẳng ai còn tâm trí đâu để dọn hàng - và chui tọt vào cái ngách nhỏ đầu tiên giữa các căn tiệm. Khói đen bốc ngùn ngụt trên trời. Vài giây sau, tàu lượn của các đài truyền hình lũ lượt đổ về quảng trường, lượn vè vè quanh các tòa nhà cao tầng.

Cinder chỉ dám đi chậm lại khi khoảng cách giữa họ và khu chợ đã đủ xa và họ đã được an toàn giữa ma trận của các con phố nhỏ. Mặt Trời đã lên quá đỉnh đầu và đang từ từ lặn xuống sau các tòa nhà chọc trời ở đằng Tây. Cái nắng tháng 8 khiến cho không khí càng thêm oi bức, khó chịu; đây đó thỉnh thoảng lại có một cơn gió nóng thoảng qua giữa các tòa nhà, thổi bay đám lá khô đọng trên các máng nước.

Dấu hiệu của sự sống lại một lần nữa hiện ra trên các con phố nằm cách khu chợ khoảng bốn dãy nhà, người người hối hả đi lại như mắc cửi trên vỉa hè, xì xào bàn tán về bệnh dịch đang bùng phát tứ tung ở trung tâm thành phố. Hàng trăm màn hình trên các tòa nhà cao tầng đang truyền đi hình ảnh trực tiếp của đám cháy và khói ở trung tâm Tân Bắc Kinh cùng với nhiều dòng tít khuyến cáo người dân về số người bị nhiễm bệnh đang gia tăng lên theo từng giây - mặc dù cho tới nay Cinder mới chỉ biết có duy nhất một người được xác định là bị bệnh.

“Ôi đống bánh ngọt.” Iko thở dài tiếc nuối khi nhìn thấy hình ảnh của tiệm bánh - nay đã cháy rụi - trên màn hình.

Cinder mím chặt môi. Cả cô và Iko đều chưa từng một lần được thử mùi vị thơm lừng của mấy chiếc bánh ở chợ. Iko không có vị giác còn bà Chang Sacha thì từ chối bán hàng cho một cyborg như Cinder.

Các tòa nhà văn phòng và trung tâm mua sắm từ từ hiện ra giữa khu phố sầm uất náo nhiệt, trải dọc trên con đường kéo dài như bất tận. Các khu căn hộ ở góc này của thành phố đã từng một thời rất rộng và là niềm mơ ước của nhiều người nhưng về sau chúng đã bị chia năm xẻ bảy và tu sửa hết lần này đến lần khác - nhằm mục đích nhồi thêm được càng nhiều người càng tốt - đến nỗi giờ biến thành những mê cung của hành lang và cầu thang.

Nhưng tất cả những hình ảnh xấu xí đó nhanh chóng rơi vào quên lãng khi Cinder rẽ vào con phố tiếp theo. Ngay từ đầu phố đã có thể nhìn thấy Cung điện Tân Bắc Kinh hiện lên sừng sững trên vách đá trông ra toàn thành phố. Những chiếc mái cong mạ vàng với hàng trăm họa tiết cầu kì lấp lánh dưới ánh nắng Mặt Trời, như những cánh tay đang vươn ra muốn chạm tới tận trời xanh; các ô cửa sổ lớn phản chiếu ánh sáng ngược trở lại thành phố khiến cho Cinder dừng lại ở đây lâu hơn mọi ngày, ngước mắt nhìn về phía cung điện, bất giác nghĩ về một người nào đó đang sống đằng sau bức tranh khung cảnh càng trở nên sống động và độc đáo. Hôm nay, nay bức tường kiên cố kia.

Không phải cô không biết Hoàng tử sống ở đây, chỉ là hôm cô đặc biệt cảm nhận được một mối liên hệ mà trước giờ cô chưa từng cảm thấy và điều đó khiến lòng cô bỗng ấm áp lạ thường. Cô đã gặp Hoàng tử. Anh ta đã đích thân tìm tới tận gian hàng của cô. Anh ta thậm chí còn biết cả tên cô.

Hít một hơi thật sâu, Cinder buộc mình quay đầu rời đi, tự thấy mình quá trẻ con. Cô sắp sửa biến thành Peony mất rồi.

Cô chuyển con người máy android hoàng gia sang tay bên kia rồi cùng Iko đi vào khu căn hộ Tháp Phượng Hoàng. Cô giơ cổ tay có gắn con chíp lên trước máy quét thẻ căn cước trên tường và một tiếng cạch vang lên, cánh cổng ra vào bật mở.

Iko vươn dài hai tay lộp cộp đi xuống tầng hầm được sử dụng làm nơi chứa đồ cho các hộ dân sống ở đây. Theo đó khu vực của mỗi nhà sẽ được đánh số và ngăn cách với nhau bằng hàng rào lưới mắt cáo. Không khí ẩm mốc bốc lên xộc vào mặt Cinder làm Iko phải chuyển sang chế độ đèn pha để xua tan bóng tối lạnh lẽo tối tăm bên dưới tầng hầm. Một con đường quen thuộc từ từ hiện ra, kéo dài từ chân cầu thang đến nhà kho số 18-20 - một khoảng không gian chật hẹp mà bà Adri cho phép Cinder sử dụng để phục vụ cho công việc sửa chữa của mình.

Cinder gạt động bừa bộn trên bàn làm việc sang một bên để lấy chỗ cho con rô - bốt hoàng gia và đặt túi xách xuống sàn nhà. Cô đổi từ đôi găng tay dày cộp sang một đôi bằng vải bông nhẹ hơn rồi khóa cửa nhà kho lại. “Nếu bà Adi hỏi,“ - cô dặn dò, lúc cả hai đi vào thang máy - “em nhớ phải nói là tiệm của chúng ta không ở gần với tiệm bánh, nhớ chưa?”

Đèn cảm biến trên đầu Iko nhấp nháy. “Đã nhớ.”

Thang máy hôm nay chỉ có hai người họ... cho tới khi dừng lại ở tầng 18, cảnh tượng bên ngoài ồn ào, huyên náo không khác gì một tổ ong vò vẽ - đám trẻ con hò hét, đuổi nhau dọc hành lang, cả mèo nuôi lẫn mèo hoang lởn vởn dọc các bức tường, màn hình vô tuyến mờ tịt, lúc được lúc không trên các ô cửa sổ. Cinder gần như phải vừa đi vừa né đám trẻ con mới về được đến căn hộ nhà mình.

Cửa ra vào mở toang, khiến Cinder phải dừng lại để kiểm tra xem có đúng số nhà không rồi mới dám đi vào.

Cô nghe thấy tiếng bà Adri lạnh lùng vang lên từ trong phong khách. “Cổ áo của Peony phải khoét sâu hơn một chút. Trông con bé chẳng khác nào một goá phụ.”

Cinder đứng từ bên ngoài cửa ngó vào. Bà Adi đang đứng chống một tay trên mặt lò sưởi, trong chiếc áo choàng tắm thêu hình hoa cúc, chìm nghỉm giữa đống quạt giấy giả cổ loè loẹt trên bức tường phía sau. Khuôn mặt trát đầy phấn và đôi môi tô son đỏ rực càng khiến bà Adri trong lòe loẹt như một con vẹt. Thường ngày, rất hiếm khi bà ta chịu đặt chân ra khỏi nhà, hôm nay trang điểm cầu kỳ thế này chứng tỏ bà ta đang chuẩn bị đi đâu đó.

Kể cả nếu biết Cinder đang thập thò ở ngoài cửa bà ta cũng lơ đi, coi như không thấy.

Màn hình trên nóc lò sưởi đang chiếu bản tin về khu chợ khi nãy. Tiệm bánh của bà Sacha giờ chỉ còn trơ lại cái khung lò nướng và một đống gạch vụn.

Ở giữa phòng, Pearl và Peony đang thướt tha trong chiếc váy dạ hội bằng lụa và vải tuyn dài chấm đất. Peony đang dùng tay giữ mái tóc đen xoăn tít của mình để người phụ nữ - Cinder mới gặp lần đầu - sửa lại cái cổ áo. Qua vai của bà ta, Peony đã kịp nhìn thấy Cinder từ đằng xa và hai mắt lập tức sáng bừng lên mạng rỡ. Cô bé khẽ chỉ vào cái váy, mắt hấp háy đầy phấn khích.

Cinder mỉm cười lại với Peony. Cô em kế của cô hôm nay trông giống như một thiên thần trong chiếc váy lụa màu bạc lấp lánh, thỉnh thoảng lại ánh lên một chút màu xanh của hoa oải hương.

“Pearl.” - Bà Adi xoay tròn ngón tay, gọi cô con gái lớn và Pearl xoay một vòng, để lộ hàng cúc bằng ngọc trai chạy dọc theo sống lưng. Chiếc váy này có kiểu dáng khá giống với cái của Peony những thay vì màu bạc, nó lại có màu vàng - “Bóp cái eo vào thêm tí nữa.”

Cắm chiếc kim vào một bên cổ áo của Peony, người phụ nữ lạ mặt kia quay lại và nhìn thấy Cinder đang đứng lấp ló ở ngoài cửa nhưng ngay lập tức quay mặt đi. Lùi lại vài bước, bà ta hơi nghiêng đầu sang một bên nói “Chật lắm rồi. Chúng ta còn phải để cho cô ấy khiêu vũ nữa chứ?”

“Chúng ta cần phải kiếm cho nó một tấm chồng.” Bà Adi trả lời, giọng lạnh tanh.

“Không, không.” - Người thợ may bật cười, tay vẫn cố bóp chặt thêm phần eo cho Pearl. Cinder có thể nhìn ra Pearl đang cố thót bụng vào hết sức có thể; đến mức nhìn thấy được cả xương sườn của chị ta bên dưới lần vải - “Con bé còn quá trẻ để lấy chồng.”

“Cháu 17 tuổi rồi.” Pearl trừng mắt nhìn người phụ nữ.

“Cháu mới 17 tuổi? Vậy thì vẫn còn là trẻ con. Lần này chắc chỉ là đi cho vui thôi đúng không cô?”

“Nếu chỉ để đi cho vui thì đầu tư như thế này e răng quá tốn kém.” - Bà Adi giọng có vẻ khó chịu - “Hy vọng chiếc váy của bà sẽ đem lại kết quả.”

“Đừng lo, bà Linh. Con bé trông sẽ lộng lẫy như một giọt sương mai.” Sau khi bóp xong phần eo cho Pearl, người phụ nữ kia lại quay sang tập trung vào cái cổ áo của Peony.

Đứng thẳng người dậy, bà Adri cuối cùng cũng chịu để ý tới sự hiện diện của Cinder với một cái nhìn khinh miệt xuống đôi giày ống bẩn thỉu và quần hộp của cô. “Sao giờ này không ở chợ?”

“Hôm nay chợ đóng cửa sớm.” - Cinder trả lời, mắt nhìn về phía màn hình vô tuyến phía sau lưng bà Adi nhưng có vẻ như bà ta chẳng quan tâm - “Để con đi tắm rửa rồi quay lại thử váy.”

Người thợ may lập tức dừng lại. “Thêm một cái váy nữa hả bà Linh? Tôi không mang theo... “

“Đã thay cái dây curoa trên tàu lượn chưa?”

Nụ cười trên môi Cinder vụt tắt. “Chưa ạ.”

“Vậy thì sẽ chẳng ai trong chúng ta có thể đi dự dạ hội, chừng nào cái tàu lượn chưa được sửa.”

Cinder cố kiềm chế để không nổi nóng. Tuần vừa rồi họ đã nói về vấn đề này không dưới hai lần. “Con cần phải có tiền thì mới mua được một cái dây mới chứ. Tối thiểu cũng phải mất 800 univ. Nếu doanh thu từ chợ không phải chuyển thẳng vào tài khoản của mẹ thì con đã có thể tự mua được rồi.”

“Để mà cô đem đổ hết tiền vào mấy thứ đồ chơi phù phiếm đó à?” bà Adri cong môi liếc về phía Iko đây chế giễu, trong khi trên thực tế Iko mới là tài sản thuộc sở hữu của bà ta - “Hơn nữa, tôi đào đâu ra tiền để cùng một lúc vừa mua dây curoa mới vừa mua váy mới cho cô trong khi cô chỉ mặc có một lần. Cô sẽ phải tự tìm cách sửa cái tàu lượn hoặc tự tìm cho mình một cái váy để mặc đi dự tiệc.”

Máu nóng bốc lên sùng sục trong Cinder. Cô rất muốn chỉ ra rằng nếu cả Pearl và Peony chịu mặc hàng may sẵn thay vì đặt may theo yêu cầu, có lẽ họ sẽ có đủ tiền để mua cho Cinder một cái. Rằng cả hai chị em họ cũng sẽ chỉ mặc những chiếc váy đó một lần. Rằng cô là người duy nhất trong cái nhà này làm việc và rằng đáng ra chỗ tiền kiếm được phải thuộc về cô và tùy cô xử lí. Nhưng Cinder hiểu rằng dù có nói ra những điều ấy cũng vô ích. Bởi xét theo luật, cô thuộc về bà Adri, cũng như Iko - cô bé người máy giúp việc, số tiền cô kiếm được, các vật dụng cá nhân của cô, thậm chí là cả cái chân mới mua. Và bà ta thường xuyên không quên nhắc nhở cố điều đó.

Vì thế cô nén cơn giận giữ của mình xuống, trước khi bà ta nhìn thấy dấu hiệu phản kháng.

“Để con tìm xem có gì đem trao đổi được không. Con sẽ đi hỏi mấy cửa hàng trong thành phố.”

Bà Adri khịt mũi. “Sao chúng ta không đem đổi con android kia đi?”

Iko trốn vội ra sau chân Cinder.

“Dù có bán cũng chẳng được mấy đâu ạ.” - Cinder nói - “Không ai muốn mua một phiên bản lỗi thời như thế.”

“Hừm... Có khi đem bán cả hai đứa đi làm phụ tùng thay thế còn có giá hơn.” - Bà Adri mân mê phần tay áo vẫn còn dang dở của Pearl - “Không cần biết cô định sửa cái tàu lượn thế nào, miễn là phải sửa cho xong trước buổi dạ hội, càng rẻ càng tốt. Đừng để lãng phí tiền thuê sân bãi của tôi.”

Cinder đút hai tay vào túi quần. “ Ý me là nếu sửa và tìm được một cái váy mới thì con có thể tham gia buổi khiêu vũ năm nay đúng không?”

Môi bà Adri vén lên cong tớn. “Sẽ là một điều thần kỳ nếu cô có thể tìm được cái gì đó có thể che đi...” - mắt bà ta lia xuống đôi giày ống của Cinder, giọng đầy ẩn ý - “các khiếm khuyết của mình. Nhưng đúng thế. Nếu sửa được tàu lượn, cô có thể đi.”

Trong khi cô em Peony mở to mắt mừng rỡ nhìn Cinder thì cô chị Pearl quay ngoắt sang rít lên với bà mẹ “Mẹ đùa con đấy à? Nó á? Đi cùng chúng ta?”

Cinder dựa vai vào thành cửa, cố gắng không để Peony nhìn thất vọng trên gương mặt mình. Pearl nổi khùng lên như vậy là không cần thiết bởi cái bóng đèn màu da cam nhỏ xíu ở đáy mắt của Cinder lại một lần nữa nhấp nháy - bà Adri hoàn toàn không hề có ý định giữ lời hứa của mình.

“Thế thì...” - Cô giả vờ tỏ ra phấn chấn - “con phải đi tìm một cái dây curoa mới đây.”

Bà Adri xua tay đuổi Cinder đi và quay lại tập trung vào chiếc váy của Pearl. Cinder lén nhìn chiếc váy lộng lẫy của hai cô em kế một lần nữa trước khi quay lưng bỏ đi. Nhưng cô còn chưa kịp ra đến hành lang đã nghe thấy tiếng Peony rú lên.

“Hoàng tử Kai!”

Khựng người lại, Cinder quay đầu nhìn lên màn hình vô tuyến. Các cảnh báo về nạn dịch đã được thay thế bằng một buổi phát sóng trực tiếp truyền từ phòng truyền thống của hoàng gia. Hoàng tử Kai đang trả lời trước đám đông nhà báo và phóng viên truyền hình cả người thường lẫn người máy.

“Cho âm thanh to lên.” Pearl nói to, đồng thời lấy tay gạt bà thợ may sang một bên.

“... nghiên cứu tiếp tục là ưu tiên hàng đầu của chúng tôi.” - Hoàng tử Kai nói - “Nhóm nghiên cứu đã hạ quyết tâm sẽ tìm ra vắc xin cho bệnh dịch đã cướp đi sinh mạng của mẹ tôi và đang có nguy cơ lấy nốt sinh mạng của bố tôi, cũng như sinh mạng của hàng chục ngàn người dân khác. Tình hình càng trở nên nghiêm trọng khi ngày hôm nay vừa có thêm một trường hợp xảy ra ngay tại trung tâm thành phố của chúng ta, gióng lên hồi chuông cảnh báo với người dân: Rằng căn bệnh này giờ đây không còn chỉ xảy ra ở các vùng nông thôn, hay các vùng xa xôi hẻo lánh. Letumosis, hay còn gọi là sốt ban xanh, đang đe dọa tất cả chúng ta, và chúng ta cần phải tìm ra cách để ngăn chặn nó. Chỉ khi đó chúng ta mới có thể bắt tay xây dựng lại nền kinh tế và đưa Khối Thịnh Vượng Chung Phương Đông trở lại thời kỳ đỉnh cao như xưa.”

Lác đác trong đám đông vang lên những tiếng vỗ tay lẻ tẻ. Các nghiên cứu về bệnh letumosis đã được tiến hành kể từ khi nó bắt đầu bùng phát ở một thị trấn nhỏ thuộc Liên Hiệp Các Nước Châu Phi cách đây hơn 10 năm. Nhưng đến nay vẫn chưa đạt được kết quả gì đáng kể. Trong khi đó bệnh dịch vẫn đang tiếp tục bùng phát hàng trăm cộng đồng người trên khắp toàn thế giới. Hàng trăm ngàn người đã mắc phải căn bệnh này, chịu nhiều đau đớn và chết.

Bản thân chồng của bà Adri, cũng đã không may nhiễm bệnh trong một chuyến công tác tới châu Âu - khi ông đồng ý trở thành người giám hộ cho một cô bé cyborg 11 tuổi. Một trong những ký ức hiếm hoi của Cinder về ông là hình ảnh ông bị đưa đi trên cáng tới khu vực cách ly, với bà Adri gào thét ở bên cạnh trách móc ông vì đã bỏ lại cho bà “cái thứ này.”

Bà Adri không bao giờ nhắc đến chồng mình, và trong nhà cũng hầu như không còn chút dấu vết nào về ông. Thứ duy nhất chứng tỏ ông từng tồn tại trong căn nhà này là một dãy các huy chương và kỷ niệm chương xếp lổn nhổn trên nóc lò sưởi - các giải thưởng và bằng khen tại hội chợ công nghệ quốc tế, ba năm liên tiếp. Cinder không biết ông đã chế tạo ra cái gì. Chỉ biết rằng ông chết đi chẳng để lại cho gia đình một chút của cải nào.

Trên màn hình, bài phát biểu của Hoàng tử đột nhiên bị cắt ngang khi một người lạ mặt bước lên bục và đưa cho anh một tờ giấy. Hai mắt của Hoàng tử tối sầm lại. Màn hình TV vụt tắt.

Hình ảnh phòng truyền thông được thay thế bằng một chiếc bàn với tấm phông da trời. Một người phụ nữ đang ngồi sau chiếc bàn, mặt không chút biểu cảm, hai tay trắng nhợt đặt trên bàn.

“Chúng tôi xin cắt ngang buổi phỏng vấn của Hoàng thái tử để thông báo về tình trạng của Hoàng đế Rikan. Các bác sỹ hoàng gia vừa thông báo hiện bệnh tình của Hoàng đế đã chuyển sang giai đoạn ba của bệnh letumosis.”

Bà thợ may há hốc miệng, mấy cái ghim trên tay rơi lả tả xuống đất.

Cinder dựa hẳn người vào khung cửa. Khi nãy cô đã không nghĩ tới việc động viên hoàng tử Kai, hay cầu chúc cho Hoàng đế sớm bình phục. Hẳn là anh ta đã nghĩ rằng cô là một kẻ vô tình. Không phép tắc.

“Hiện ưu tiên hàng đầu hiện nay là làm sao để Hoàng đế không phải chịu nhiều đau đớn. Các nhà nghiên cứu đang ngày đêm nghiên cứu tìm ra vắc xin. Chúng tôi đang cần thêm người tình nguyện thử thuốc giải, bên cạnh việc sử dụng các cyborg vẫn đang được tiếp diễn.”

“Hiện có nhiều ý kiến trái chiều về Lễ Hội Hoà Bình lần thứ 126 được tổ chức hằng năm tại hoàng cung, do bệnh tình của Hoàng đế, nhưng như Hoàng tử Kaito đã thông báo với báo giới, lễ hội sẽ vẫn diễn ra như kế hoạch và ngài hy vọng nó sẽ mang lại một chút niềm vui cho mọi người trong thời khắc đau buồn này.” - Người phát ngôn của Hoàng gia dừng lại. Cái giọng cứng nhắc của bà bỗng trở nên mềm mại và có cảm xúc hơn - “Hoàng đế vạn tuế!”

Bà thợ may lắc đầu nhìn vô tuyến, miệng lẩm bẩm nói câu gì đó. Màn hình vô tuyến lại chuyển sang màu đen trước khi quay trở lại với buổi họp báo, nhưng Hoàng tử Kai đã rời khỏi bục và đám đông phóng viên đang bận rộn phát đi tin tức tại hiện trường.

“Con biết một cyborg có thể đem đi tình nguyện thử thuốc.”- Pearl nói - “Tại sao phải chờ đến khi bị gọi?”

“Ý hay đấy.” - Cinder trừng mắt đáp trả Pearl, người thấp hơn cô tới cả chục phân mặc dù lớn hơn cô một tuổi - “Và chị có thể đi kiếm việc để trả tiền cho cái váy đắt tiền của mình.”

Pearl cắm cảu trả lời “Bọn họ sẽ trả tiền cho nhà nào có người tình nguyện thử thuốc, đồ đầu đất.”

Một năm trước, việc tuyển cyborg làm thí nghiệm đã được khởi xướng bởi đội nghiên cứu hoàng gia. Mỗi buổi sáng, một thẻ căn cước sẽ được bắt thăm ngẫu nhiên trong số hàng ngàn cyborg đang sống ở Khối Thịnh Vượng Chung Phương Đông. Cyborg từ các vùng đất xa xôi như Mumbai và Singapore lần lượt được chuyển về làm chuột bạch cho việc thử thuốc giải. Bề ngoài việc làm này được tung hô như là một niềm vinh dự đối với các cyborg vì được hy sinh cho một lý tưởng cao đẹp - vì tương lai của toàn nhân loại, nhưng thực chất nó giống như một lời nhắc nhở: Rằng cyborg không giống như những người khác. Rất nhiều người trong số họ đã có cơ hội làm lại cuộc đời lần thứ hai, nhờ bàn tay thần kỳ của các nhà khoa học, vì thế họ nợ sự tồn tại của mình cho những người đã tạo ra họ. Trong mắt nhiều người, các cyborg nên cảm thấy may mắn khi đã sống được đến bây giờ. Do vậy, việc họ là người đầu tiên hy sinh mạng sống để tìm ra thuốc giải là điều đương nhiên.

“Chúng ta không thể nộp chị Cinder được.” - Peony giãy nảy lên, túm chặt lấy cái váy - “Chị ấy còn phải sửa màn hình cho em.”

“Đừng cãi nhau nữa.” - Bà Adri nói - “Peony, con đang làm nhàu cái váy của mình đấy.”

Cinder bỏ ra ngoài hành lang, còn bà thợ may quay lại với công việc của mình. Iko phóng vọt lên phía trước, chạy thật nhanh khỏi tầm mắt của bà Adi Cinder rất cảm kích khi thấy Peony đã đứng về phía mình nhưng cô biết điều đó là không cần thiết bởi bà Ad sẽ không bao giờ tình nguyện mang cô đi thử thuốc, bởi như thế đồng nghĩa với việc cắt đứt nguồn thu nhập duy nhất của gia đình - mà bà mẹ kế của cô trước giờ chưa bao giờ phải làm việc, dù chỉ là một ngày.

Tuy nhiên, nếu chẳng may cô bị chọn thì bà Adri cũng chẳng thể làm gì được. Nhất là gần đây tỷ lệ cyborg ở Tân Bắc Kinh và các vùng lân cận bị bốc trúng ngày càng cao.

Cứ mỗi khi có một cô gái trẻ bị chọn, Cinder lại tưởng tượng ra tiếng đồng hồ đang điểm tích tắc trong đầu mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.