Công Chúa Lưu Manh

Chương 27: Chương 27: Sự thật




Lâm Phong ngồi một mình trong phòng, quay cuồng giữa bốn bề là những vò rượu rỗng vứt vương vãi khắp nơi. Chàng đã uống rất nhiều, rất nhiều. Cái cảm giác không say hẳn, mà cũng chẳng tỉnh táo hẳn, thật khó chịu biết bao. Những toan tính mưu đọat quyền lực, danh vọng, âm mưu, thủ đoạn, và cả nàng....cứ xoay quanh chàng làm đầu chàng muốn nổ tung. Ông trời thật quá bất công với chàng. Tại sao đã uống nhiều rượu đến như vậy mà không cho chàng cái diễm phúc nhỏ nhoi là một lần được quên đi tất cả? Mỗi bát rượu chàng nâng lên lại hòa lẫn hình ảnh nàng trong đó : một Băng Tâm rất xinh đẹp không thèm liếc nhìn chàng dù chỉ một lần. Chàng nhếch mép cười cười với bóng người trong chén rượu:

- Sao vậy? Vẫn không thèm nhìn ta à? Vậy ta sẽ nhốt nàng vào trong tim ta luôn. - nói rồi chàng uống cạn bát rượu.

- Ồ, nàng thật cứng đầu. Được rồi, trừ khi nàng nhắm mắt, nếu không thì khi ta đã uống nàng rồi thì nàng chỉ có thể nhìn thấy ta mà thôi. - lại một chén nữa.

- Ha ha, ta sợ nàng rồi đó. Nàng nói đi. Ta đã làm gì nên tội?

- Ta cảnh cáo nàng đó, nếu còn không nhìn ta nữa ta sẽ khiến nàng sống thật khổ, sống không bằng chết.

- Không sợ à? Khốn kiếp...

Tiếng bát vỡ đánh choang một cái sắc lạnh trên sàn. Dù rằng có năn nỉ, có nức nở trước mặt nàng, hay có dọa nạt, ép buộc, thì nàng trước sau vẫn là không thèm nhìn chàng dù chỉ một lần. Sai lầm lớn nhất của một con người có lẽ là đã để bản thân mình biết thế nào là yêu thương. Nếu như không có yêu thương, chàng sẽ không bao giờ phải dằn vặt mình như bây giờ, có thể vui vẻ mà đứng trên đầu thiên hạ, tận hưởng quyền lực tối cao....

Ngoài trời, những bông tuyết bắt đầu rơi. Một đêm đông đầu tiên có tuyết ở Minh quốc. Lâm Phong nhếch mép cười. \Ha ha, rơi nữa đi, rơi nữa đi. Sự lạnh lẽo của tuyết có là gì so với sự lạnh lẽo của nàng kia chứ? Ông trời, ông nói thử xem, có phải kiếp trước ta mắc nợ ông, nên kiếp này ông mới để nàng đến dày vò ta? Ông giỏi lắm, ta sợ ông rồi, sợ thật sự...ha ha...\ Tiếng cười chìm dần, chìm dần vào hư không. Đôi mắt chàng khép lại dần dần. Buồn ngủ quá...Thôi, cứ ngủ một lúc, biết đâu trong giấc mơ ta lại tìm thấy nụ cười của nàng...

Thấy chàng thiếp đi trên bàn, Nghinh Hương mới lặng lẽ tiến lại gần chàng. Nàng đã núp sau cánh cửa quan sát chàng rất lâu. Hình như chàng đã say rất say, nên không hề biết đến sự hiện diện của nàng. Khuôn mặt như hoa nhuốm vẻ mệt mỏi của nàng hình như xuất hiện một nụ cười. Nghĩ cũng thật buồn cười, Nghinh Hương công chúa nức tiếng thiên hạ này chẳng rõ từ bao giờ lại trở thành cái bóng lặng lẽ xuất hiện phía sau chàng, lặng lẽ thu dọn tàn cuộc. Chàng chỉ luôn nhìn thấy mặt trời rực rỡ ở phía trước, mà không biết sau lưng mình còn có một mặt trăng dịu dàng luôn muốn ôm ấp che chở cho chàng. Chẳng biết có khi nào chàng quay đầu nhìn lại phía sau???

Nàng lấy tấm áo choàng khoác lên người chàng, rồi đến ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, cũng gục đầu trên bàn, để mặt đối mặt với chàng, quan sát. Chàng đẹp, rất đẹp. Cuộc đời của nàng còn chưa từng thấy qua người con trai nào có sức hấp dẫn như chàng. Nàng đưa những ngón tay thon dài mềm mịn của mình nhẹ nhàng lướt qua ngũ quan anh tuấn của chàng. Khi bàn tay vừa động vào hàng lông mày, chàng khẽ nhăn trán. Chàng mơ thấy điều gì mà lại có vẻ không vui như vậy? Trong giấc mơ của chàng, ta có xuất hiện hay không, cho dù chỉ là một nhân vật phụ xuất hiện làm nền cho nhân vật chính là Băng Tâm muội muội? Nàng tiếp tục chạm khẽ vào làn môi chàng. Ta ước ao đôi môi của mình một lần được làn môi này ôm ấp, mơn man với tất cả cảm xúc thật sự dâng lên từ trái tim chàng. Và còn đôi mắt nữa, chàng nói cho ta biết đi, khi chàng mở mắt ra, có thể cho ta một lần được nhìn thấy hình bóng ta phản chiếu trong đó hay không?...

Đôi tay nàng đang định tiếp tục phiêu du, bỗng đâu bị một lực đạo nắm chặt. Nàng giật mình định thần lại, đã thấy chàng mở mắt nhìn mình, tay nàng cũng nằm gọn trong tay chàng. Mặt nàng đỏ bừng, tâm trạng nàng lúc này, chỉ có những kẻ ăn vụng bị phát hiện mới có thể hiểu được.

- Nàng làm gì vậy?- Chàng nói trong khi ánh mắt không ngừng quan sát biểu cảm ngượng ngùng trên khuôn mặt nàng.

- Ta...ta chỉ...ừm...thấy chàng bị lạnh nên...cái áo...quan sát một chút...à không...

Nhưng tiếng nói lắp bắp bật ra khỏi cổ họng của mình khiến nàng càng thêm hổ thẹn. Những gì nàng vừa nói chính nàng còn chẳng thể hiểu nổi, vậy thì mong chờ gì chàng sẽ hiểu. Nàng cố gắng nuốt lấy một ngụm không khí lạnh cóng của đêm đông, hi vọng cái rét buốt đó sẽ giúp khai thông cái cổ họng vô dụng không thể thốt nên lời của nàng.

- Nàng đang nhìn trộm ta, có đúng vậy không? (oa, biết rồi còn giả vờ ngu ngơ ^^)

Mặt nàng giờ so với mặt trời xem ra còn đỏ hơn. Thì ra tất cả hành động nãy giờ của nàng đều không lọt qua mắt chàng dù chỉ một chút. Rồi bất chợt, Lâm Phong đưa tay Nghinh Hương lên môi mình, đặt lên đó một nụ hôn vô cùng trìu mến. Trước giờ chàng chưa bao giờ có cử chỉ như vậy với nàng. Chàng nâng niu đôi tay ngà của nàng như kẻ si mê cổ vật nâng niu món đồ cổ độc nhất vô nhị trên thế giới. Cả người Nghinh Hương chấn động, bởi vì trong mắt chàng, nàng thấy được một sự ấm áp vô bờ bến. Ông trời ơi, ước mơ của nàng đã thành hiện thực rồi sao? Chính là ánh mắt này nàng đã khát khao biết bao nhiêu, có nàng và chỉ có bóng hình nàng phản chiếu qua đôi mắt đó. Rồi rất tự nhiên, một nụ hôn nồng nàn đã bủa vây lấy đôi môi còn đang run rẩy của nàng. Yêu thương hiển hiện rất chân thật qua nụ hôn của chàng, nàng không thể cảm nhận sai lầm được. Cả người nàng chìm đắm trong nụ hôn của chàng, vô lực thoát ra, và cũng không muốn thoát ra. Mộng? Nếu đây là giấc mộng, nàng nguyện sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Nụ hôn quay cuồng đưa nàng và chàng đến miền cực lạc. Chàng hết sức dịu dàng nhưng lại vô cùng nóng bỏng, đem nàng cùng mình hòa làm một. Men rượu nồng, hơi thở nóng hổi vấn vít làm hai người quay cuồng. Trên đỉnh cao của hạnh phúc lứa đôi, chàng nhìn nàng với đôi mắt đầy si mê, khẽ thì thầm:

- Ta yêu nàng, ta yêu nàng nhiều lắm....

Đôi môi nàng chuẩn bị nở ra nụ cười mãn nguyện của người con gái hạnh phúc nhất.

- Tình yêu của ta đối với nàng, mãi mãi không bao giờ thay đổi...Tử Băng Tâm.

Chết lặng! Thì ra...Thì ra...Ánh mắt ấy, nụ hôn ấy, nồng say ấy, cuồng nhiệt ấy, tất cả, tất cả đều không phải dành cho Tử Nghinh Hương nàng. Thế mà trong một phút nàng đã ngỡ rằng...Ai bảo cứ có niềm tin và sự cố gắng thì mọi thứ có thể thành hiện thực. Có nhiều lúc ước mơ mãi mãi chỉ là mơ ước mà thôi. Chàng vẫn tiếp tục say sưa thưởng thức hương vị ngọt ngào của nàng, còn nàng thì đã nằm im bất động. Rồi nụ cười vừa bị giãn đoạn lại nở trên môi nàng. Nàng muốn sống trong mơ, nhưng lại quên rằng rất nhiều giấc mơ là ác mộng. Có tiếng cười man dại văng vẳng lẫn trong tiếng gió tuyết đang gào thét ngoài kia.

* * *

Tối hôm trước tuyết rơi suốt đêm, nên đến sáng hôm sau khắp nơi đều bao phủ một màu trắng xóa. Tuyết giăng mắc trên những ngọn cây, bao phủ những mái nhà, trải thảm lên những con đường trong vườn thượng uyển. Băng Tâm một mình đứng trong khu vườn mênh mông tràn ngập sự lạnh lẽo. Cảnh vật thay đổi quá nhanh làm cho nàng thất thần. Trắng, trắng và trắng...ông trời thật khéo đùa, đã đem những gì trong lòng nàng vẽ lên cảnh vật như thế này...

- Muội muội, sớm thế này đã ra ngắm cảnh ư?

Một giọng nói trong veo cắt đứt dòng tâm sự của Băng Tâm. Nàng quay lại phía sau, thấy Nghinh Hương đã đứng đó từ bao giờ. Hôm nay Nghinh Hương mặc một thân váy đỏ thắm, nổi bật trên nền tuyết trắng làm người ta không sao có thể rời mắt đi. Sự tương phản hoa lệ chết người. Băng Tâm không đáp lại lời Nghinh Hương, chỉ mải mê chiêm ngưỡng sản phẩm tuyệt đẹp của tạo hóa đó. Nghinh Hương nhẹ nhàng tiến đến bên nàng, cũng không làm gì khác, chỉ im lặng, như đang đăm chiêu điều gì. Rất lâu sau, tiếng Nghinh Hương chợt cất lên, phá tan không khí đóng băng đang bao phủ hai người:

- Băng Tâm, ta có một thỉnh cầu, mong muội chấp nhận.

Ánh mắt của Nghinh Hương rất thành tâm, nhưng sâu trong đó có hàm chứa nhiều đau xót.

- Sao lại cầu xin. Tỷ nói đi, ta sẽ dùng hết khả năng để đáp ứng.- Băng Tâm nhẹ nhàng. Trong kí ức của Băng Tâm, Nghinh Hương chưa bao giờ cần phải cầu xin ai.

- Trước khi ta nói, ta muốn muội hứa sẽ thực hiện.

- Ta hứa. Chỉ cần tỷ vui, muốn ta làm gì cũng được.

Đây là lời nói xuất phát từ đáy lòng của nàng. Quả thực, cuộc sống vô nghĩa của nàng còn có thể làm được một việc gì đó khiến cho Nghinh Hương tỷ vui, thì dù đó là việc gì nàng cũng sẽ cố làm cho bằng được. Nghinh Hương nhìn sự chân thành dâng lên từ ánh mắt Băng Tâm, lòng hơi tê tái. Điều nàng sắp nói ra đây có phải là cách giải quyết tốt nhất cho tất cả mọi người hay không?

Nàng nắm chặt lấy bàn tay lạnh giá của Băng Tâm, nghẹn ngào:

- Ta muốn...muội hãy đến với Lâm Phong huynh bằng tình cảm thật lòng. Hãy thay ta ở bên huynh ấy, chăm sóc cho huynh ấy.

Băng Tâm chấn động. Điều Nghinh Hương muốn là....

- Tỷ tỷ, sao lại muốn như vậy. Ta biết, người tỷ yêu tha thiết là huynh ấy cơ mà.

- Ta yêu tha thiết mà có là gì. Căn bản người huynh ấy cần đâu phải là ta.

Đúng vậy. Sau buổi tối hôm qua nàng đã quyết định giúp Lâm Phong có được Băng Tâm. Tình yêu của nàng dành cho Lâm Phong không phải là đã chết, mà là được nâng lên cao thêm một bậc. Chỉ cần huynh ấy hạnh phúc, nàng cũng sẽ hạnh phúc. Mà người mang lại hạnh phúc cho chàng, vĩnh viễn chỉ có thể là Băng Tâm.

Băng Tâm lặng yên trong giây lát rồi cất tiếng dứt khoát:

- Điều này là không thể, xin lỗi. Tỷ muốn ta chết cũng được, nhưng muốn ta yêu huynh ấy thì không bao giờ.

Dù rằng không muốn thừa nhận, nhưng trái tim Nghinh Hương cũng chợt thấy nhẹ nhõm. Nàng quyết tâm giúp Lâm Phong có được người mình yêu, nhưng nếu Băng Tâm chấp nhận ở bên chàng, tim nàng vĩnh viễn không thể ngớt nỗi đau.

- Vì sao lại không thể chứ? Huynh ấy yêu muội hơn tất cả mọi thứ trên đời.- Nghinh Hương vặn hỏi.

- Huynh ấy yêu ta thật sao? - Băng Tâm bất chợt cười lớn - Huynh ấy yêu ta mà lừa dối ta bao nhiêu năm trời? Huynh ấy...- Nàng dừng lại nụ cười, ngập ngừng- không xứng đáng để ta trao gửi tình cảm.

\ Và cả ta cũng không xứng đáng để ban phát tình cảm cho ai\ - nàng muốn nói như vậy.

Nghinh Hương bàng hoàng nhìn bộ dạng thay đổi nhanh chóng của muội muội mình trong giây lát, rồi không suy nghĩ gì, nàng thẳng tay hạ trên khuôn mặt trắng như sắc tuyết của Băng Tâm một cái tát.

Giây phút xúc động qua đi, Nghinh Hương run run liếc từ đôi tay của mình đến bên má hồng đỏ bỏng rát của Băng Tâm. Dù rằng biết mình hành động như thế là rất quá đáng, nhưng...nhưng muội muội không có quyền nói Lâm Phong huynh không xứng đáng có được tình yêu của muội muội. Bởi vì, chỉ có Nghinh Hương nàng là người hiểu rõ nhất, rằng Lâm Phong vì Băng Tâm mà đã chịu bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu đau đớn, và bao nhiêu hi sinh. Những gì nàng chứng kiến bấy lâu nay nàng liền một lần đem ra nói hết với Băng Tâm.

Bên má hãy còn đỏ ửng nhưng Băng Tâm không còn cảm thấy đau, vì có một nơi còn đau hơn gấp bội, đó là trái tim. Mỗi một câu Nghinh Hương đang kể lại trong tiếng nấc nghẹn ngào kia, đều hóa thành cơn sóng dội từng hồi từng hồi trong trái tim nàng. Cơn đau này nối tiếp cơn đau khác, triền miên mãi không dứt. Lâm Phong huynh ấy lại có thể thương tâm đến thế, lại có thể yếu đuối đến thế? Vì nàng? Sao có thể, nực cười. Chẳng phải vì quyền lực mà huynh ấy đã nỡ lừa dối nàng sao? Chẳng lẽ nàng hiểu sai mất rồi?

Tâm trạng đang rối loạn cực độ, Băng Tâm chỉ còn biết há mồm như định nói gì đó xong lại thôi. Quả thực lúc này bao nhiêu lời nói cũng không thể diễn tả hết tâm trạng của nàng.

- Nhị vị công chúa, tại hạ có lời muốn giãi bày.

Từ một gốc cây to gần đấy xuất hiện một tiếng nói. Băng Tâm sau vài giây chấn tĩnh quay lại, thấy đứng ở đó là người hôm nào cứu mình và Gia Huy trong ngục tối - Bình Nam. Bình Nam tiến đến trước mặt Băng Tâm. Nàng chưa kịp hết ngạc nhiên, Bình Nam đã lên tiếng:

- Tại hạ vâng lời hoàng tử đến đây tìm công chúa, nên...xin lỗi...tại hạ đã vô tình nghe được câu chuyện của hai vị. Tại hạ có điều này ...hoàng tử Lâm Phong không cho tại hạ nói...nhưng mà quả thực tại hạ không chịu được khi thấy hoàng tử đau khổ như vậy. Công chúa Băng Tâm, hoàng tử Lâm Phong chưa bao giờ phản bội người.

Bình Nam là hầu cận thân thiết bên Lâm Phong nên tất cả những hi sinh của chàng dành cho Băng Tâm, Bình Nam đều hiểu rõ.Cậu ta bắt đầu thuật lại cho Băng Tâm, rằng ngày ấy Lâm Phong nghe được âm mưu ám sát của tể tướng đã vội vàng thế nào để đi cứu nàng thoát khỏi tay sát thủ. Rồi chính chàng cũng bị trúng độc, bị giam lỏng, đã phải tương kế tựu kế để lừa Diệp Vân lấy thuốc giải cho Băng Tâm và Gia Huy. Rồi chàng đã đau khổ thế nào khi quyết định làm kẻ phản bội trong nhà ngục hôm ấy, chỉ để cho nàng thoát ra ngoài mà tâm trạng không bị day dứt. Rồi chàng đã sống như kẻ mất hồn những tháng ngày phải sống xa nàng...Từng chuyện từng chuyện đập vào tai Băng Tâm, khiến nàng thấy đau đầu chóng mặt không thể chịu nổi. Khi biết một người thân yêu phản bội mình, đó đã là nỗi đau, nhưng người ta vẫn có thể sống được với lòng thù hận. Nhưng khi biết tất cả oán hận của mình hoàn toàn sai lầm, thì đó quả thật là một đả kích không gì bằng. Nàng nhìn chăm chăm Bình Nam, rồi nhìn qua Nghinh Hương, sau đó quay đầu chạy thẳng. Nàng đã làm gì thế này? Huynh ấy đã nói: vì muội ta có thể từ bỏ tất cả. Nàng cứ cho là mình hiểu Lâm Phong nhất, thế mà tại sao lại quên mất rằng huynh ấy không bao giờ nói dối nàng. Huynh ấy đã vì nàng mà từ bỏ hết mọi thứ, kể cả từ bỏ con người lương thiện của mình. Tất cả là lỗi của nàng. Nếu như lúc ấy nàng sáng suốt thêm chút nữa, tin tưởng Lâm Phong thêm chút nữa. Khi chàng vượt ngàn dặm xa đến cầu xin nàng từ bỏ tất cả đi cùng chàng, nàng ko tuyệt tình đến thế, thì Lâm Phong đã ko trở thành con quỷ xấu xa như bây giờ.Trăm ngàn chuyện xưa cứ chen nhau hiện về trong đầu nàng, quay cuồng. Nàng cứ chạy, cứ chạy, không biết bao lâu thì ngã xuống. Tuyết rơi rất dày, phủ lên trên khuôn mặt trắng bệch của nàng những bông hoa lạnh lẽo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.