Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu

Chương 182: Chương 182: Sở Mục Nhiên đốt lửa.




Lúc Gia Cát Tĩnh Trạch đau lòng, một bóng người chậm rãi tới gần hắn.

“Nếu không bỏ xuống được, vì sao không tranh thủ? Dù sao trong lòng của nàng cũng có vị trí của ngươi mà.”

Gia Cát Tĩnh Trạch nghe vậy xoay người nhìn lại, có chút uấn giận, nhìn thấy Sở Mục Nhiên thì hắn có chút kinh ngạc, “Là ngươi!”

“Ừ.”

Gia Cát Tĩnh Trạch lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi sai rồi, trong lòng công chúa không có ta.”

Sở Mục Nhiên lắc đầu, thật tự tin, nói: “Nhất định có, bằng không nàng đã mặc kệ ngươi gả cho Đại công chúa có phải là tốt rồi không, cần gì phải đưa ngươi về Hi thành để tìm phiền toái! Tuy rằng ta không dám nói bản thân mình rất hiểu về công chúa, nhưng mà ở chung mấy ngày nay ta cũng nhìn ra được, công chúa không phải là người có lòng dạ ác độc, nhưng mà, cũng không phải dạng tiểu nữ nhân có lòng dạ Bồ tác, nếu như là người mà nàng không thèm để ý, nàng cũng sẽ không phí tâm tư đi chú ý nhiều.”

Lời nói này làm cho lòng của Gia Cát Tĩnh Trạch hơi hơi dấy lên một chút lửa nóng, thật sự có một chút vị trí của hắn sao? Kỳ thật, hắn cũng không mong muốn nhiều, thật sự không nhiều lắm......

“Đêm nay ta sẽ làm cho công chúa ngủ lại trong viện của ta, ngươi cũng đến đấy đi!”

Gia Cát Tĩnh Trạch nghe vậy thì sửng sốt, nhìn hắn, cảm giác không thể tin được, “Ngươi nói cái gì hả?”

Sở Mục Nhiên trợn mắt, hắn muốn làm chuyện tốt cũng không được à, nhún nhún vai, “Ngươi nói đi, tại nhìn ngươi đáng thương, muốn giúp ngươi một chút thôi mà!”

Không ngờ Gia Cát Tĩnh Trạch lại đẩy hắn ra, lạnh nhạt nói: “Chuyện giữa ta và công chúa, không cần người ngoài nhúng tay vào, nếu Sở công tử đã trở thành sườn phu của công chúa, thì tất cả nên suy nghĩ vì công chúa!”

“Ha ha, tính tình thật lớn nha! Nếu nên vì nàng mà suy nghĩ, vậy lúc trước, sao ngươi lại phản bội nàng?”

Lời nói của Sở Mục Nhiên giống như một cây đao cắm thật sâu vào trong lòng Gia Cát Tĩnh Trạch, đau đớn nhưng không cách nào để phát tiết. Hắn giống như có chút không thể chịu nổi đưa tay lên che ngực mình, xoay người cố gắng rời đi.

Nhìn bóng dáng tịch mịch lại có chút buồn bã của hắn, Sở Mục Nhiên khe khẽ thở dài, tứ đại mĩ nam của Nhai Nữ quốc, bất quá cũng có thế!

Xoay người. Tức thì cứng người lại, “Công chúa, người --”

“Ta làm sao hả?” Thần Tịch cười tủm tỉm nhìn hắn. Sắc mặt rất là ôn nhu, nhưng mà, Sở Mục Nhiên thấy trong sự ôn nhu này có vô số cạm bẫy đang chờ hắn nhảy vào.

Không hiểu sao tim hắn đập thật nhanh.“Công chúa. Người nhìn ta như vậy là muốn gì à?”

Thần Tịch buồn cười, “Ngươi nói thử xem?”

“Ha ha, nếu công chúa muốn viên phòng, Mục Nhiên rất thích ý...... “A --”

Sở Mục Nhiên giơ chân, đau quá! Vô cùng ai oán nhìn Thần Tịch, “Công chúa, người thật nham hiểm, cho dù vừa rồi ta không cẩn thận kích thích Gia Cát Tĩnh Trạch một chút. Người cũng không nên chừng phạt ta như vậy chứ!”

Ánh mắt Thần Tịch ám trầm, “Đừng chọc hắn, đối với hắn ta tự có chủ trương!”

“Vì sao?” Sở Mục Nhiên giống như thật ghen tỵ. Mếu máo nói: “Vì sao công chúa cứ hướng về hắn chứ? Chẳng lẽ ta không bằng hắn sao?”

“Vấn đề này không liên quan tới nhau, ngươi là ngươi. Hắn là hắn, dù sao ngươi không được trêu chọc hắn!” Thần Tịch không hiểu sao khi nghĩ tới bóng dáng bi thương kia, lòng của nàng hơi hơi đau đớn.

Gia Cát Tĩnh Trạch thích là bộ dáng thiên chân vô tà trước đây của Xích Dương công chúa, không phải bộ dáng sau này, cũng không phải là công chúa là nàng bây giờ.

Nàng chỉ muốn giữ lại cho bản tôn một nam nhân từng yêu nàng ấy thật lòng, về phần lần phản bội kia, nàng nhịn không được cười khổ, lúc ấy có tức giận, nhưng nàng vẫn không mất đi lý trí, hiện trường có một chút lỗ hổng, Gia Cát Tĩnh Trạch cũng quá mức bình tĩnh, giống như khi bị nàng phát hiện thì có một chút buồn bã nhưng lại xen vào đó là một sự giải thoát.

“Công chúa! Thực mất hứng mà, trước mặt ta mà ngươi còn nghĩ tới phu thị khác sao? Phải chuyên tâm chứ!”

“Ngươi, haiz, quên đi, dù sao không được chọc Tĩnh Trạch.”

Thần Tịch than nhẹ một tiếng xoay người rời đi.

Sở Mục Nhiên híp nửa con mắt nhìn bóng dáng nàng, thì ra nàng thật sự để ý Tĩnh Trạch, cũng không phải để ý bình thường đâu!

Ha ha, thú vị!

Kỳ thật, hắn chỉ muốn giúp Gia Cát Tĩnh Trạch một chút, đương nhiên, không phải giúp không, hắn cần Gia Cát Tĩnh Trạch giúp hắn một việc.

......

Sở Mục Nhiên trở lại sân của mình, biểu tình trên mặt hơi đen lại, chỉ là, tinh quang lóe sáng nơi đáy mặt không thể gạt người khác!

Thần Tịch quay lại lương đình trong hoa viên, Bắc Đường Liên Vân đã cho người chuẩn bị điểm tâm thật tốt, chờ nàng quay lại.

Kỳ thật hắn biết nàng quay lại là muốn nhìn người nam nhân đang trốn tránh kia một chút, lòng hắn chua xót, nhưng mà, hắn phải làm quen, ai kêu hắn lại lựa chọn nàng chứ?

Ha ha, nhưng nói tiệp cũng thật bất ngờ, hắn lại thích công chúa Nhai Nữ quốc, nếu bị người nhà biết được, nhất định sẽ giáo huấn hắn là không có tiền đồ!

Đường huynh...... Đường huynh sẽ thế nào đây?

Bỗng nhiên hắn có chút mong chờ đường huynh quay trở lại đàm dạo với hắn!

“Bắc Đường, chàng làm sao thế?” Thần Tịch lột một quả quýt, bản thân mình ăn trước một múi, không chua, sau đó lại đút cho Bắc Đường Liên Vân một chút, “Thật ngọt.”

Bắc Đường Liên Vân há mồm ăn, trong lòng chua ngọt đan xen, vì sao nàng ôn nhu với hắn, lại cũng ôn nhu với với người khác? Ngồi ở bên cạnh nàng, hơi hơi thở dài, “Tịch Nhi, tương lai nàng sẽ có vô số mĩ nam sao?”

Ách!

Thần Tịch cười nhẹ, “Vì sao ta lại có vô số mĩ nam chứ?”

“Bởi vì nàng – bây giờ nàng cũng không thiếu mà!”

“Đúng vậy, nhưng mà mĩ nam nhiều có lợi gì với ta chứ?”

“Có – nàng có thể nếm thử thức ăn tươi!”

Hôn mê, nếm thức ăn tươi? Trừ hắn ra, một người nàng cũng không chạm vào mà!

Nhìn bộ dáng buồn bực của Bắc Đường Liên Vân, nàng cũng không biết phải làm như thế nào, người kia, thật là đẹp mắt, nghĩ nghĩ, nàng bám nhẹ bên tai hắn, thấp giọng nói: “Ta ứng phó một mình chàng đã khổ rồi, sao có tinh lực đi đối phó những người khác?”

Đột nhiên tai Bắc Đường Liên Vân đỏ lên, cúi đầu nhìn thấy mỗ nữ cũng đỏ mặt, tâm tình lập tức liền bay lên, “Công chúa, ta đã muốc chuẩn bị tốt, nếu mỗi ngày đều có thể ăn, nếu được ăn no nê ta sẽ càng thoải mái!”

“Chàng --”

“Ưm, công chúa, được không, buổi tối để cho ta ăn no nê nhé?” Bắc Đường Liên Vân nói xong thì tay cũng bò lên eo nàng, bắt đầu vô cùng ái muội.

Thần Tịch trợn mắt, buổi chiều nàng đã bị ép buộc như vậy rồi, không muốn lại bị ép buộc nữa, hơn nữa, vẫn còn chưa làm vợ chồng chính thức đâu!

“Công chúa?” Người bên cạnh lại xích lại thêm một chút, ngày càng nhiệt tình.

Thần Tịch bất đắc dĩ, vỗ vỗ tay của hắn đề cho hắn an phận một chút!

“Nếu công chúa thích Gia Cát Tĩnh Trạch, thì hãy để cho hắn quay trở lại làm phu thị của nàng đi!” Bỗng dưng, Bắc Đường Liên Vân nói ra một câu làm cho Thần Tịch vô cùng kinh ngạc.

Sở Mục Nhiên nói câu này cũng không làm nàng kinh ngạc nhiều, nhưng mà là Bắc Đường, hắn......

Bắc Đường cười khổ, “Ta biết rõ thân phận của nàng, tình cảnh của nàng ta cũng biết rõ, được gia tộc Gia Cát duy trì, sau này sẽ giúp ích rất nhiều cho nàng, ít nhất, sẽ mất đi một lực cản. Cùng với việc để cho nam nhân khác tới gần, không bằng để cho người đã từng tồn tại...... Tốt xấu gì ta cũng sẽ cảm thấy hắn là người tới trước ta, ta không thể đố kỵ với hắn được!”

Tiếng nói trầm thấp mang theo một chút mê ly của hắn làm cho Thần Tịch cảm thấy thật thích, lại thật đau lòng, thở dài một cái nhẹ tựa vào trong lòng hắn, “Bắc Đường, sau khi ta bị mất trí nhớ, ta...... Ta chỉ muốn một mình chàng!”

Cái gì?

Bắc Đường Liên Vân khiếp sợ nhìn nàng, đêm qua không cùng bọn họ......

“Đêm qua không phát sinh gì cả, chỉ là che mắt người khác...... Ta không thể cam đoan gì cả, chỉ là, ta muốn nói cho chàng biết, ít nhất là trước mắt, bây giờ, người ta thích là chàng, ta còn không nghĩ tới sẽ nhận nam nhân nào khác, chàng cũng đừng suy nghĩ nhiều.”

“Tịch Nhi!”

Bắc Đường Liên Vân cảm nhận được sự đau lòng tột cùng, nàng dùng thật tình đối với hắn, hắn cũng thật tình, nhưng mà, cuối cùng bọn họ có thể được mĩ mãn sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.