Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu

Chương 87: Chương 87: Dạy dỗ?






Edit: Phạm Mai

Hoàng Phủ Cảnh Hạo lo lắng nên lấy tay muốn đi kéo Thần Tịch lại bị lão nhân áo xám lấy cái liềm chặn ngang lại, tuy rằng không là gì, lại có một cỗ lực, tu vi nội lực hiển nhiên ở phía trên hắn.

“Tiểu tử, không cần quấy rầy hứng thú lão thái bà nhà ta, nàng sẽ không giết nha đầu.”

Lão bà mặc y phục màu tím xoay Thần Tịch trước sau đánh giá trên dưới một phen, chậc chậc khen: “Không sai, bộ dạng đặc sắc, ta thích!”

Bị người khác đánh giá giống như vật gì đó Thần Tịch cảm giác rất khó chịu, nhưng tay lão thái bà này thật sự nhanh, căn bản nàng tránh không kịp.

Tới nữa ngày sau lão bà mới hài lòng chịu buông tay ra mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Cảnh Hạo, ánh mắt thoáng nhìn thấy một vật bên hông hắn ánh mắt lóe lóe, bóng dáng vừa động, bay tới bên người Hoàng Phủ Cảnh Hạo, lại cẩn thận đánh giá một phen sau đó nhíu nhíu mày, có chút ghét bỏ nói: “Tiểu tử này vừa thấy là biết tâm nhãn nhiều, không xứng nữ oa!”

Thần Tịch nghe xong lời này vui vẻ, những lời này nàng thích nghe!

Nhưng lời nói tiếp theo của lão bà mặc tử y khiến nàng đen mặt, “Bất quá, dạy dỗ một phen hẳn là cứu được đi. Nha đầu, ngươi lưu lại đi, ở nơi này ngây ngốc khoảng một năm rưỡi, ta cam đoan dạy dỗ ra cho ngươi một cái phu quân hoàn mỹ.”

Thần Tịch sờ sờ cái trán, rất là săn sóc nói: “Bà bà, ngươi đừng lo lắng, ta đã muốn có không ít phu quân, hắn không xứng thì không cần thiết.”

“Không được, ta thấy buông tha thật đáng tiếc, các ngươi cứ ở đây, một năm, không, nửa năm là đủ!”

Ai! Trên đời này có trăm ngàn loại người, mặc kệ gặp được cái dạng gì đều không cần thấy kỳ quái. Thần Tịch nhìn Hoàng Phủ Cảnh Hạo liếc mắt một cái phát hiện hắn đang nhíu mày, hiển nhiên là không nghĩ sẽ lưu lại sơn cốc này lâu dài, “Bà bà, ta lưu lại cần làm cái gì?”

Lão thái bà vừa nghe nàng nguyện ý lưu lại liền mặt mày hớn hở: “Ngươi không cần làm cái gì. Chỉ cần hắn nghe ta sai phái thì tốt rồi.”

“Cứ vậy đi, bọn ta liền lưu lại bồi các ngươi. Xem như tôn lão yêu ấu*.”

*tôn lão yêu ấu: tôn trọng người già yêu trẻ nhỏ.

“Thật sự?”

Thần Tịch hướng về phía Hoàng Phủ Cảnh Hạo đắc ý cười cười: “Thật sự, bất quá trước tiên nói một số chuyện mới tốt, tuy rằng sẽ lưu lại, nhưng tự do không thể hạn chế chúng ta nga, ngẫu nhiên chúng ta nghĩ đi ra ngoài mua cái gì đó bà bà không thể không cho chúng ta đi a.”

“Được.”

Cứ như vậy, Hoàng Phủ Cảnh Hạo liền bị cứng rắn lưu lại ở cốc vô danh này.

Kỳ thật Thần Tịch tự nhiên sẽ không đơn thuần tin tưởng lão thái bà muốn bồi dưỡng Hoàng Phủ Cảnh Hạo làm một sườn phu tốt, trong mắt hai lão nhân này đều lộ ra tinh quang, đó là một loại tinh quang khi nhìn đến thiên tài, xem hành động của bọn họ có lẽ là muốn tìm một truyền nhân truyền lại y bát đi.

Có lẽ Hoàng Phủ Cảnh Hạo cường đại đối nàng không có lợi. Bất quá, đem hắn cùng với bên ngoài ngăn cách nửa năm nàng cũng rất vui. Ít nhất như vậy có thể làm cho Đại công chúa sốt ruột!

Bọn họ đã bị nhị lão an bài ở một trong một nhà gỗ bên cạnh, sơn cốc này tổng cộng có năm gian nhà gỗ nhỏ, một cái phòng bếp, ba cái phòng, một cái kho chứa đồ.

Đồ dùng trong phòng đều từ tảng đá tạo thành, xem bộ dáng chỉnh tề bóng loáng kia, có lẽ mất nhiều sức, lại căn cứ đã quan sát nhiều ngày. Có thể xác định là lão gia gia dùng nội lực cắt thành.

Lão gia gia chỉ cần động một cái. Một tòa núi giả nhỏ đều có thể chia làm mấy phần, công lực so với Hoàng Phủ Cảnh Hạo lợi hại hơn, trước đó vài ngày Thần Tịch nghĩ đến Hoàng Phủ Cảnh Hạo chính là cao thủ. Bây giờ mới chân chính biết đucợ cái gì gọi nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên.

“Nha đầu, hôm nay làm đồ ăn gì vậy?” Lão gia tử cười tủm tỉm đi theo phía sau nàng trợ thủ, ngày đầu tiên ăn đồ ăn lão bà bà làm, Thần Tịch nhíu mày, thật sự là không có mỹ vị gì để nói, chỉ đơn giản là nấu chin àm thôi.

Ngày hôm sau lão gia tử nấu cơm, không phải thiếu muối ăn thì chính là không khống chế được lượng muối bỏ vào lúc nhiều lúc ít, vì thế ngày thứ ba Thần Tịch tự mình xuống bếp, tuy rằng nàng không phải đầu bếp, bất quá tốt xấu có thể làm ra một ít món ăn gia đình mỹ vị.

Ăn qua một bữa cơm, lão gia tử liền cười ha ha truy vấn hôm nay sẽ ăn món gì, muốn làm cái đồ ăn gì, nếu cần món ăn thôn quê hắn lập tức sẽ đi lên núi tìm kiếm.

Hoàng Phủ Cảnh Hạo mỗi ngày đều bị hai cái lão nhân thay phiên dạy, truyền thụ kiếm pháp, đao pháp, thậm chí còn truyền một bộ nội công tâm pháp...... Dù nhìn theo hướng nào cũng thấy dù là kỹ năng gì cũng đều muốn truyền vào não Hoàng Phủ Cảnh Hạo.

Thần Tịch trải qua mấy ngày cảm thấy không thú vị liền đi theo học nội lực cùng khinh công, mặc kệ như thế nào, chạy bộ là tốt lắm, mà nội lực sao, học giỏi về sau vận dụng độc tố hội càng thêm phương tiện.

“Lão gia gia, hôm nay ăn cá dưa chua đi! Ngươi chuẩn bị cho ta cá lớn, sau đó cắt miếng, rửa thật sạch, thứ khác tự ta làm.”

“Hảo a, một mình nha đầu ngươi đi ra vườn hái đồ ăn cẩn thận một chút a!”

“Ân.”

Thần Tịch cần tới rau xanh nên bước chân nhẹ nhàng đi tới vườn rau cách nhà gỗ không xa, hai cái lão nhân tự trồng một vườn rau lớn ở bên cạnh bờ suối, bên trong đó, rau dưa thông thường đều có.

Xem năng lực làm các loại nguyên liệu đều không kém, nhưng là vì sao bọn họ nấu đồ ăn không thể ăn? Hoặc là bọn họ chính là cố ý để cho bản thân mình động thủ? Thần Tịch cảm thấy khả năng này rất lớn, nàng cũng không tin hai người bọn họ mỗi ngày nhàn rỗi không có việc gì còn không học làm đồ ăn ngon một chút.

Nhẹ cúi người thuần thục hái đồ ăn, rau xanh này hoàn toàn từ thiên nhiên thật không tệ lắm, ít nhất ở hiện đại hiếm khi thấy, cái gì cũng đều có thuốc, ăn cái gì cũng không yên tâm a!

Ở trước nhà gỗ Hoàng Phủ Cảnh Hạo không luyện công vô tình nhìn đến Thần Tịch thuần thục hái đồ ăn, giống như nàng đã muốn hái qua rau xanh vô số lần, động tác tự nhiên như vậy, biểu tình cũng thuần thục như vậy......

Người này nếu không phải có dung mạo giống nhau như đúc, hắn thực hoài nghi người hắn nhìn thấy căn bản không phải là Xích Dương công chúa.

Xích Dương công chúa chân chính làm sao có thể như thế...... Nhưng, nàng không phải là thật, công chúa chân chính đã đi nơi nào?

Rõ ràng nàng chính là thật sự, nhưng vì sao lại là một người hoàn toàn thay đổi?

“Tiểu tử, đừng nhìn, dụng tâm luyện công đi!” Lão bà bà ném một mảnh lá cây xoát bay qua, giống như ám tiễn cắt qua quần áo nơi bả vai Hoàng Phủ Cảnh Hạo,

Hái hoa phi diệp đả thương người, Hoàng Phủ Cảnh Hạo trong lòng cả kinh, thật nhanh hoàn hồn tiếp theo luyện công.

“Tiểu tử, ngươi là người Hoàng Phủ gia tộc ở Nhai Nữ quốc đi!”

“Đúng vậy.”

“Bà nội ngươi tên gọi là gì?”

“Tên đầy đủ của bà nội ta là Liễu Như Lan.”

Lão bà bà ha ha cười, “Quả nhiên là nàng, tiểu tử, ngọc bội của ngươi vẫn luôn ở bên cạnh ngươi đi!”

Hoàng Phủ Cảnh Hạo ngạc nhiên nhìn nàng, thời điểm khi hắn vừa tỉnh lại không có chú ý tới ngọc bội, sau đó lại phát hiện bởi vì roi xuống nước mà rót đâu mất, không có nghĩ tới lại bị bà cầm được.

“Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi thực sự cho là bọn ta tùy tùy tiện tiện liền lưu người khác lại sao? Nếu không phải nhìn đến ngọc bội của ngươi, ta mới lười quản bọn ngươi sống hay chết đấy!”

Hoàng Phủ Cảnh Hạo trong lòng kinh ngạc. Sắc mặt lại tận lực bảo trì bình tĩnh, đã nhiều ngày buổi tối hắn đều thử vụng trộm đi ra. Nhưng mỗi một lần đều bị vây ở trong trận pháp không hiểu như thế nào, không thể thoát thân. Thế này mới im lặng đi theo bọn họ học võ, không thể tưởng được lại alf người quen của bà hắn, thật sự trong cái rủi có cái may. Đối với lão bà bà cũng phát ra cung kính, “Vãn bối không biết, còn thỉnh tiền bối chỉ giáo.”

“Ngươi cũng không cần hỏi nhiều, dù sao năm đó ta chịu qua một lần ân huệ của bà nội ngươi, lần này trả lại nàng, tên của ta ngươi cũng không cần hỏi nhiều. Chỉ cần biết rằng ta đối với ngươi không có ý xấu là được.”

“Là, Cảnh Hạo hiểu được.”

“Tiểu tử. Chúng ta cũng không muốn nhận đồ đệ, về sau ngươi tiếp tục kêu tiền bối là được rồi.”

“Hảo.”

Lão bà bà nhìn hắn một cái, tiếc hận nói: “Nữ oa kia cũng là một người tốt, có khả năng, miệng nhỏ cũng ngọt, nếu là cháu gái của ta thì tốt rồi!”

Ngạch!

Công chúa nói ngọt? Hoàng Phủ Cảnh Hạo đen mặt, công chúa đối với hắn chưa từng có...... Không, trước kia có. Sau khi mất trí nhớ liền không có.

“Như thế nào. Tiểu tử coi trọng người ta?”

Hoàng Phủ Cảnh Hạo cười nhẹ, có chút tự giễu nói: “Tâm ý của ta thế nào không trọng yếu, quan trọng là trong lòng của nàng đã muốn không có ta.”

Lão bà tử vừa nghe nở nụ cười. Có lẽ trước kia nữ oa đối với hắn có cảm tình, nay không biết như thế nào lại không thích hắn, “Nàng thật sự là Xích Dương công chúa?”

“Đúng vậy.”

Lão bà bà nhìn Thần Tịch không nhanh không chậm chiếu cố có chút phiền muộn: “Bộ dáng này của nàng cùng với Tiên hoàng có vài phần tương tự, chỉ tiếc, người tốt sống không lâu......”

Bà còn nhận thức tiên hoàng? Hoàng Phủ Cảnh Hạo trong lòng rất kinh ngạc, thời gian hắn làm bạn với Tiên hoàng cũng không tính là ít, ít nhất có vài năm đi, nhưng chưa từng có nghe nói qua tiên hoàng nhận thức người giang hồ như vậy a?

“Đã thật nhiều năm, vài cái tỷ muội chúng ta cùng nhau học làm nông gia nữ, ngươi có biết làm được tốt nhất là người nào không?”

Hoàng Phủ Cảnh Hạo nghĩ nghĩ, “Hẳn là Tiên hoàng đi!”

“Đúng vậy, rõ ràng là người tôn quý nhất, nhưng lại làm người chân thật nhất, cũng khiêm tốn nhất, đương nhiên cũng làm tốt nhất. Người kia, cho dù có làm con gái nhà nông, cũng không có người có thể che giấu quang hoa của nàng......” Lão bà bà vẻ mặt si mê nói lên chuyện cũ, tựa hồ nghĩ tới bằng hữu tốt nhất của mình.

Thần Tịch hái đồ ăn liền tới dòng suối rửa sạch, vô tình ngẩng đầu nhìn lại đây, gặp cảnh một già một trẻ đều nhìn lại đây, thực tự nhiên cười cười nói: “Bà bà, luyện tập đã được nữa buổi sáng không bằng nghỉ ngơi một chút, không sai biệt lắm ta chuẩn bị làm cơm trưa!”

“Hảo, nha đầu vất vả.” Lão bà bà cảm thấy mỹ mãn nhìn nàng.

Thẳng đến bóng dáng của nàng đi vào phòng bếp mới thu hồi lại, “Hoàng Phủ tiểu tử, ta mặc kệ trong lòng ngươi có cái ý tưởng gì, bất quá, sau khi ngươi học công phu của chúng ta, sẽ bảo hộ an nguy của nha đầu, nếu như ngươi dùng võ công của chúng ta đi bảo hộ nữ nhân khác, như vậy chờ hai cái lão già chúng ta đi ra ngoài, chúng ta cũng không ngại đem ngươi đứt tay đứt chân.”

Vừa nãy Hoàng Phủ Cảnh Hạo bởi vì nhận thức người này cùng với bà nội mình có nhận thức mà nội tâm có chút an ủi giờ tâm lại thật lạnh , xem ra, địa vị bà nội nhà mình cùng Tiên hoàng ở trong mắt bọn họ cũng không giống nhau, liên quan con cháu đãi ngộ cũng không giống đâu!

Thần Tịch ở trong phòng bếp đồ ăn, bỗng nhiên phát ra một tiếng hoảng sợ thét chói tai, Hoàng Phủ Cảnh Hạo lập tức chạy đi qua, chỉ thấy Thần Tịch thất kinh chạy đến đụng vào trên người hắn.

“Công chúa, làm sao vậy?”

“Rắn, rắn, trong chậu có rắn a!” Thần Tịch đẩu thân mình núp ở trong lòng Hoàng Phủ Cảnh Hạo.

Thân ảnh lão bà bà đã sớm chạy vào, một chưởng liền đem nơi con xà đang chốn kia đánh ra, sau đó quăng lửa đến hỏa thiêu.

Hoàng Phủ Cảnh Hạo trong lòng mềm nhũn, điểm ấy nhưng thật ra không có đổi, trước khi mất trí nhớ nàng cũng rất sợ rắn.“Công chúa, không có việc gì, tiền bối đã muốn xử lý.”

Thần Tịch sờ sờ cánh tay, có chút kinh hãi, vừa rồi nagf đang muốn lấy chén sành để đồ ăn, liền nhìn thấy một con rắn không biết khi nào thì ở đó, sợ tới mức hoang mang lo sợ......“Cái kia, hôm nay ta không muốn ăn đồ ăn này, nói không chừng đều bị rắn đụng qua......”

Lão bà tử không nói gì, mọi thứ trong vườn rau, bị một ít xà trùng đi qua thực bình thường a, như vậy không ăn vậy cái gì cũng không ăn được nha.

Hoàng Phủ Cảnh Hạo vỗ vỗ bả vai của nàng trấn an nói: “Vậy hôm nay chúng ta ăn thịt nướng đi! Ta đi lên núi bắt một ít thỏ hoang hay con gì rồi trở về, ngươi chuẩn bị trước.”

“Ân, hảo.” Thần Tịch nhìn phòng bếp liếc mắt một cái, nàng cảm thấy trong lòng có bóng ma, không nghĩ lại vào phòng bếp này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.