Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Chương 42: Chương 42




Nếu như vừa nãy Dụ Ninh còn đang phân vân người trước mặt có phải là vị anh trai ở thế giới trước hay không thì bây giờ, khi môi lưỡi của hai người đang quấn quýt ở bên nhau, cô đã vô cùng xác định đây chính là cầm thú kiếp trước.

Trừ tên biến thái Cố Tỉ Vực kia thì đoán chừng, chẳng có ai sẽ hôn môi mà như là dã thú cắn xé như vậy, hận không thể đem đầu lưỡi của cô nuốt luôn vào bụng, rồi đút nước miếng của anh ta cho cô nữa.

Miệng Dụ Ninh bị chận sắp hít thở không thông, đầu lưỡi cũng bị hút cắn đến tê dại, mà Qua Sửa vẫn tiếp tục đem nước miếng từ đầu lưỡi cậu ta truyền về phía bên này, Dụ Ninh chỉ đành bị ép nuốt chúng vào trong bụng, hơn nữa, vẫn còn thật nhiều nước không nuốt kịp nhỏ xuống từ bên môi hai người . ( Eo ơi hai anh chị kinh quá thể luôn)

Cả cằm đã tràn đầy nước miếng, cổ và trên ngực cũng không thể tránh khỏi thảm họa này, bị dính vào không ít, vốn dĩ Dụ Ninh cũng không mặc áo quá dày, vậy nên chẳng bao lâu, nó đã nhăn nhúm lên, lộ ra phần da thịt nõn nà nhẵn nhụi bên trong.

Tiếng nước nơi đầu lưỡi khuấy động như đang văng vẳng bên tai , “Sách sách sách” khiến đầu cô choáng váng, tứ chi vô lực.

Cũng chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng Qua Sửa cũng buông tha cánh môi sung đỏ của cô gái.

Một đoàn không khí mới mẻ tràn vào lỗ mũi, theo bản năng, Dụ Ninh hé miệng hít hai hơi thật sâu.

Mắt phượng nửa đóng, trong đó còn tỏa sương mù khiến những đường nét ngũ quan sắc sảo của cậu thanh niên càng thêm mê người, nếu không chú ý đến sự cuồng nhiệt nở rộ trong đôi mắt ấy, thì cánh môi hơi nhếch, mặt trái xoan xinh đẹp và đôi má phiếm hồng điểm tô cho gương mặt trắng nõn kia, quả thật rất phù hợp với tiêu chuẩn tìm người hầu của Dụ Ninh.

Đầu óc Dụ Ninh choáng váng , sau khi cô thấy Qua Sửa buông tha miệng mình mà vẫn còn dính sát vào bản thân, hai chân giạng ngồi trên người cô, cảm giác ướt át bên ngoài miệng vừa tan đi, thay vào đó lại là hơi nóng từ một bộ phận nào đó truyền đến mà cô khó có thể bỏ qua.

Dụ Ninh ngước mắt trừng Qua Sửa một cái, lại phát hiện ánh mắt cậu trầm mê, nhìn cô như đang nhìn một món bảo vật hiếm thấy giá trị thiên kim, cảm xúc quay cuồng trong đôi mắt ấy khiến Dụ Ninh không khỏi sinh ra chút dự cảm xấu.

“Việc cậu yêu cầu tôi đã làm rồi, bây giờ cậu có thể buông tôi ra chứ. “

Nói xong, Dụ Ninh dùng sức giãy giãy hai tay đang bị trói buộc.

Tay cô xụi lơ đặt trên đầu, bị Qua Sửa áp chế không thể động đậy, mà lúc này, thân thể hiện ra một đường cong lồi lên trên, lần đầu tiên trong đời, Dụ Ninh căm hận độ dẻo dai của cơ thể mình, khiến cho cô có thể cảm nhận rõ ràng nơi nào đó nhảy lên khi bản thân dán sát vào cơ thể cậu ta, khi cô đang cố gắng giãy giụa muốn thoát .

Đôi gò má đỏ lên, Dụ Ninh ngừng phản kháng, bây giờ, cô đã bị tin tức của alpha làm cho cơ thể sắp nhũn cả ra, có giãy nữa cũng vô ích “Cầm thú!”

Tựa như nghe được câu khen ngơi của cô, trong mắt Qua Sửa hiện lên tia thỏa mãn nở nụ cười, cậu cúi đầu cọ xát hõm vai cô gái, tóc ngắn đâm khiến cô ngứa đến mức chỉ muốn tránh.

Thế nhưng Qua Sửa đã sớm dự liệu được điều này, cậu đè đầu Dụ Ninh xuống, khiến cô tiếp tục bị đâm :”Chị thật ngọt, sao em có thể thả ra được chứ.” Nói xong đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm vành tai cô một chút, hưởng thụ cảm giác cô run rẩy trong tầm khống chế của mình.

Dụ Ninh không biết đây là cậu ta chỉ đang đơn thuần nói câu sắc tình để miêu tả mùi vị vành tai cô hay đang mắng cô ngu ngốc nữa, tức giận đến độ khó thở.

Bình phục cơn tức, Dụ Ninh mới ý thức được Qua Sửa đã đổi cách gọi đối với mình, bắt đầu gọi chị, mặc dù luận về tuổi tác thì đúng là Qua Sửa gọi nguyên chủ là chị cũng là điều bình thường, nhưng đây là chuyện đột nhiên xảy ra, nó khiến Dụ Ninh nhớ đến thế giới thứ nhất, khi mà Cố Tỉ Vực vẫn luôn cố chấp bắt mình gọi anh ta là anh trai, tên này chẳng lẽ là có sự yêu thích đặc biệt đối với vấn đề luân lý???

Đợi Qua Sửa mất tiếng kêu một tiếng “Chị”, Dụ Ninh mới moi móc được trong ký ức nhỏ bé của nguyên chủ, khi Qua Sửa vừa tới nhà nguyên chủ cũng có gọi cô ấy một câu Chị, thế nhưng bởi vì nguyên chủ luôn ngứa mắt cậu ta nên hai người cũng dần dần không nói chuyện với nhau nữa, câu xưng hô này cũng dần đi vào dĩ vãng.

Thế giới trước đó cô phải gọi anh ta là anh trai, đời này cô lại phải làm chị gái của tên này, ngẫm lại thôi tâm tình Dụ Ninh đã cảm thấy phức tạp vô cùng, khi vừa mới đến đây, cô còn nghĩ chủ thần muốn tạo phúc lợi cho mình, giúp cô có cơ hội đánh Cố Tỉ Vực thỏa thích, hiện tại nghĩ lại, có lẽ là cô đã suy nghĩ quá nhiều, nếu đây thật là phúc lợi thì hẳn là cùng việc lấn át Cố Tỉ Vực chẳng có chút liên quan nào, có lẽ chỉ là chiếm chút hơn thua trong xưng hô???

Giờ khắc này, Dụ Ninh đột nhiên muốn rơi lệ, nếu cô biết trước hiện tại là cái dạng này, tháng trước nhất định đã xuống tay hung ác hơn một chút, tốt nhất là khiến tên Qua Sửa kia mỗi ngày đều không có một khối da thịt hoàn chỉnh, mà dù cho có dùng bình trị liệu thì cũng chỉ chữa khỏi một nửa thương thế trên người, sau đó, khi Lam Lan xuất hiện tại An gia thì tìm một cô bé xinh xắn khéo léo thỏa mãn dục vọng cho cậu ta.

Mà không phải không có việc gì liền chạy đến phòng Qua Sửa, nằm trên giường cậu ta, trêu chọc cậu ta một chút, nghĩ rằng tên này còn trẻ chỉ cần một đối tượng tình dục ảo tưởng, dùng loại phương pháp ấy giám thị, không để Qua Sửa lén chạy sang phòng bên kia, có một đêm tình với Lam Lan, tiện thể đẻ cậu ta chuyển dời đối tượng sang mình, hòng tăng tiến tình cảm đôi bên.

Cô cũng không nên ôm tâm tính như vậy a! Nghĩ tới chuyện một năm sau công pháp đã hoàn thiện, đến lúc đó ánh mắt Qua Sửa nhìn mình cũng có thêm một tầng cảm giác thiêng liêng thần thánh, lúc đó sẽ chỉ cảm thấy quá khứ từng coi cô là nữ thần mình từng yêu thầm, sau đó cô lại sắp xếp cho cậu ta một cô gái xinh đẹp làm bạn gái, vừa lúc cô cũng có thể rút người ra khỏi vũng lầy. Dù sao nhiệm vụ chỉ nói là muốn ngăn cản nam nữ chính yêu nhau, cũng không cưỡng chế quy định khiến nam chính có tình cảm nam nữ với cô, Dụ Ninh cũng chưa từng nghĩ bản thân có thể hoàn thành nhiệm vụ ở mức sss, chỉ cần yên lặng ở bên anm chính làm một người chị tri kỉ đáng mến là được rồi, tình cảm chỉ cần ở mức ân nhân là đủ.

Đáng tiếc ngàn vàng khó mua ân hận.

Những lời này, bất kể đặt trong hoàn cảnh nào cũng đều có thể áp dụng, Dụ Ninh bị một cảm giác ngứa ngáy kì quuasi gọi hồn trở về.

Hồi hồn, vẻ mặt Dụ Ninh thay đổi mấy lần, đẩy ra đầu kẻ đang hôn xương quai xanh của mình :”Cậu đang làm gì?”

Qua Sửa rất vui vẻ cười hai tiếng, “Muốn biến chị thành của em.”

Nói xong, lập tức không hề bận tâm gì mà kéo khóa kéo quần dài của mình, hai chân cong lên, cởi váy Dụ Ninh xuống đầu gối, lại đem hai chân cô ôm bên hông mình.

Dụ Ninh bị một màn này làm sợ đến thiếu chút nữa điên rồi, “Qua Sửa , cậu dừng tay cho tôi, không phải cậu nói chỉ cần tôi hôn cậu, cậu sẽ không——”

Dụ Ninh đột nhien ngưng bặt, không thể tin nhìn thứ đẩy ra mảnh vải kia, dù cho là dùng ánh mắt chứng kiến hay từ cảm thụ của cơ thể thì cô cũng không thể bỏ qua sự tồn tại của ngón tay nóng rực đang chen vào chỗ đó của mình.

Cô rõ ràng cảm nhận một thứ to dài kia ở trong nơi đó, khi cô còn lộ vẻ khủng hoảng đã ác ý mà ngoắc ngoắc chạm phần thịt non bên trong.

Nhất định là cô đang nằm mơ , là ở nằm mơ!

Dụ Ninh đột nhiên nghĩ , cô có phải đang gặp báo ứng hay không, buổi sáng mới thấy cảnh Lam Lan cầm tay mình điên cuồng hỏi cô ta có phải đang mơ hay không, hiện tại thfi cô cũng dính phải chuyện này, chỉ hận không thể mơ rồi chết luôn trong đó cho xong chuyện.

“Qua Sửa!”

“Hả?”

Qua Sửa chăm chú nhìn vào nơi đó, như thể đang nghiên cứu một tác phẩm nghệ thuật gì đó, ngón tay vẫn nhẹ nhàng chậm chạp cong lên dò xét.

“Cậu buông tôi ra được không?” Dụ Ninh trừng mắt nhìn, lộ ra vẻ mặt ngoan ngoãn khi đối diện Cố Tỉ Vực, mắt hạnh mở to như thỏ non sợ hãi, giọng nói mềm mại kiều mị, càng có vẻ ngọt ngấy mê người.

Một Dụ Ninh hoàn toàn khác khiến hô hấp Qua Sửa trở nên rối loạn, ngón tay không khống chế được mà cong lên, hung hăng áp vào hạt châu của cô gá.

“A. . . . . .” bụng nóng lên, trong miệng phát ra phản xạ tự nhiên là một tiếng rên mềm nhũn yêu kiều.

Ý thức được mình đã làm gì, Dụ Ninh xấu hổ nghiêng mặt không dám nhìn phản ứng của người đối diện, “Tay tôi đau quá, cậu buông tôi ra trước đã được không.”

Nhìn trên tay thấm ướt, ánh mắt Qua Sửa tối sầm lại, so với buông tay, cậu càng muốn cho thêm một ngón tay đi vào bên trong nơi chặt hẹp nhu mềm đó.

“Không cần. . . . . . Cảm giác nếu em buông tay chị sẽ chạy mất.” Qua Sửa trầm thấp sâu kín nói.

Dụ Ninh ngẩn ra, chẳng lẽ Qua Sửa có một đoạn trí nhớ của thế giới trước, nhưng nếu thật là như vậy thì thủ đoạn, chiêu trò của cậu ta dịu dàng hơn Cố Tỉ Vực không ít nhỉ.

Dụ Ninh cắn cắn cánh môi, “Chị sẽ vẫn luôn ở bên cạnh A Sửa, sao có thể rời di A Sửa đâu !”

Bộ dáng này khiến Qua Sửa nhíu nhíu mày, “chị học người kia điệu bộ ấy làm gì?”

Bởi vì cảm thấy cậu sẽ thích kiểu đó! Dụ Ninh ở trong lòng hung hãn nói.

“thế rốt cuộc phải làm sao cậu mới chịu buông tha tôi?”

“Không tha.” Qua Sửa đẩy bắp đùi cô ra, dứt khoát trả lời.

Vẻ mặt Dụ Ninh khó coi giống như ăn phải ruồi bọ, đánh cũng đánh không lại, cô thật hận bản thân không thể làm như mấy nữ tu sĩ bảo thủ kia, lúc này đã có thể cắn lưỡi tự sát gì đó.

Cảm giác chỗ đó bị hai ngón tay căng lớn ma sát, Dụ Ninh rụt rụt người một cái, “Dừng lại, chúng ta thương lượng một chuyện được không?”

“Hả?” Qua Sửa hưng phấn nhìn nơi béo mập kia , không quan tâm đáp một tiếng.

“Chúng ta đều còn một năm nữa là thành thục, một năm sau có được không, một năm sau cậu muốn làm gì tôi tôi cũng chấp nhận, tuyệt đối không phản kháng, cậu cũng muốn tôi phối hợp đúng không, cậu cũng không muốn ép buộc tôi đúng không. . . . . .” Dụ Ninh dùng ánh mắt nhìn người tốt trông về phía Qua Sửa.

Qua Sửa dừng một chút, mang theo tròng mắt đỏ thắm chiếu thẳng vào cô, tựa hồ đang nghĩ xem lời ấy có đáng để tin tuorng hay không.

al¬pha không liên quan nhưng thời điểm đó đúng là lúc omega bắt đầu phát tình kì, làm việc đó sẽ tốt hơn. Qua Sửa rút ngón tay ướt nhẹp ra khỏi nơi kia, dưới ánh mắt kinh sợ của Dụ Ninh, đem nó nhét vào miệng mình.

Híp mắt hưởng thụ hương vị trên tay, liếm xong, Qua Sửa gật đầu một cái, “Tốt.”

Dụ Ninh lập tức thở phào nhẹ nhõm, thân thể cũng xụi lơ xuống.

Đồng ý rồi, Qua Sửa cũng buông lỏng sự kiềm chế của mình đối với Dụ Ninh, thời gian dài duy trì một tư thế, hai tay Dụ Ninh đã tê mỏi rất nhiều, đến cả giơ tay cũng chẳng còn sức lực, tất nhiên cũng chẳng còn hơi sức đâu đi đánh lại Qua Sửa.

Qua Sửa cúi người hôn môi cô một cái, “Vậy bây giờ chúng ta là người yêu sao? Chị.”

Cô có thể nói không sao?

Thấy Dụ Ninh gật đầu thừa nhận, vẻ mặt Qua Sửa rực rỡ mấy phần, tay đặt lên tay cô, nắm ngón tay kéo về phía nơi sung to sắp nổ tung kia của mình :”giúp em một chút, chị.”

Dụ Ninh: “. . . . . .” c!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.