Con Rể

Chương 6: Chương 6: Thạch Ung cốc






Edit: MinnieKemi

Vương Phu Nam còn chưa biết mình giẫm lên chân người ta, cho tới khi đối phương mở miệng nhắc nhở bấy giờ hắn mới thấy dưới chân cộm cộm thì ra chân mình đang đạp lên đầu ngón chân Hứa Tắc.

Bàn chân gầy gầy, chẳng có chút cảm giác ấm áp mềm mại gì cả.

Vương Phu Nam tự giác nhấc chân ra, vốn định uống thêm một chén rượu nữa nhưng bầu rượu đã hết nhẵn, cuối cùng hắn cũng hoàn toàn tỉnh táo, tầm mắt lại cẩn thận quan sát trên mặt và trên cổ Hứa Tắc.. không có râu, trái cổ chỉ hơi nhô ra một chút xíu, trên cổ đeo một sợi dây màu nâu ít thấy, một phần sợi dây đã chìm trong nước, một phần đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước.

Hứa Tắc vẫn còn đang suy nghĩ xem hắn ta cười cái gì mà quên mất vẻ nghiền ngẫm trên mặt hắn, Vương Phu Nam đã xoay người, vịn vào khay gỗ nổi di chuyển sang chỗ khác.

Sau khi xoay người, nụ cười lại lần nữa hiện hữu trên gương mặt Vương Phu Nam, đương nhiên là Hứa Tắc không thể nào nhìn thấy nó được.

A Tùng chợt nghiêng đầukêu "ẳng" một tiếng, Vương Phu Nam không để tâm, còn Hứa Tắc thì nhìn theo tầm mắt nghiêng nghiêng của A Tùng. Thị lực của nàng rất tốt, nàng trông thấy một con rắn đang ngóc cao đầu, thè cái lưỡi ra thăm dò rồi trườn dần theo mỏm đá xuống phía dưới.

Trời đã vào đông, quanh suối nước nóng có rắn cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên, Hứa Tắc ở đây suốt, từ lâu đã vô cùng quen thuộc với mấy loài động vật trong núi. Hiển nhiên là nàng không sợ rắn, hơn nữa đây chỉ là một con rắn nước không có đe dọa gì cả.

Đột nhiên Hứa Tắc lại nhớ mấy chuyện cũ mà Thiên Anh thường hay nhắc tới, nàng hơi nhíu mày nhìn Vương Phu Nam đã đi sang phía bên kia: "Thập thất lang sợ rắn à?"

Vương Phu Nam nghe hắn đột nhiên nhắc tới rắn, mày kiếm lập tức nhướn lên cao, dáng dấp đề phòng trông như vừa gặp kẻ thù.

Mặc dù Hứa Tắc không nhìn thấy rõ sắc mặt của hắn nhưng từ sự trầm mặc không bình thường của người phía bên kia nàng đã có thể kết luận một cách chắc chắn.. Thiên Anh quả nói không sai, Vương Phu Nam oai phong ngời ngời này hồi nhỏ từng bị rắn tấn công, cho nên từ đó về sau vẫn luôn sợ rắn.

Hứa Tắc nghiền ngẫm một chút cảm thấy buồn cười, ỷ vào mình biết được nhược điểm của hắn bèn cất giọng trịnh trọng "thông báo": "Ở đây có rắn này." Nàng thậm chí còn giơ tay trỏ xuống mặt nước, chỉ về hướng con rắn: "Thập thất lang có nhìn thấy không?"

Mặt Vương Phu Nam thoắt sượng cứng, bất giác nín thở, giống như đang giằng co với kẻ địch.

"Nó lại bơi xuống rồi." Hứa Tắc báo cáo hành tung của con rắn nước.

Vương Phu Nam lạnh toát cả sống lưng, toàn thân gồng lên, máu huyết khắp người dường như muốn chảy ngược, cơn ác mộng lúc nhỏ giờ đây ập đến.

"Nó không sợ nước nóng à?" Hứa Tắc chậm rì rì nói: "Bơi qua kia rồi."

Vương Phu Nam không cố được nữa, tay chụp vội lấy quần áo, quay người nhanh chóng leo lên bờ, khoác áo lên người rồi bỏ đi mất.

Hứa Tắc nhìn bộ dạng chật vật bỏ của chạy lấy người của hắn, không nhịn nổi bật cười ha hả. A Tùng lại sủa "gâu gâu gâu" không ngừng, nó tha quần áo của nàng lại, Hứa Tắc không ngâm mình lâu, ra khỏi hồ nàng mặc một lớp áo trong lại choàng thêm một lớp áo ngoài cho ấm, dọn dẹp chiếc hộp mà Vương Phu Nam mang tới và bộ quần áo ướt nhẹp của hắn xong xuôi, mới xách đèn lồng thong thả quay trở về.

Lúc nàng vừa bước vào cửa, chỉ kịp đặt chiếc hộp gỗ và đèn lồng xuống thì Hứa Sơn đã ra đón nàng. Chiếc chuông đồng treo dưới hành lang u ám nhẹ rung lên, A Tùng lại rên ư ử hai tiếng, Hứa Sơn nắm lấy ống tay áo Hứa Tắc, gặng hỏi: "Vị Vương đô úy cùng tới kia bị sao vậy? Vừa nãy huynh thấy mặt hắn tái mét, không phải ngâm nước nóng rồi xảy ra chuyện gì đấy chứ?"

Hứa Tắc vội xua tay: "Không phải đâu, là thấy con rắn thôi."

Hứa Sơn thở phào, lại khẽ giọng chế giễu: "Đường đường đô úy mà lại sợ một con rắn, hẳn là loại ẻo lả rồi!"

Hứa Tắc không nói nhiều, chỉ cười vỗ vỗ lên vai huynh trưởng, lái câu chuyện sang hướng khác: "Giờ không còn sớm nữa, đệ về trước ngủ đây, huynh cũng đi nghỉ ngơi sớm đi."

Nàng nói xong liền đi dọc theo hành lang phía tây về phòng, Hứa Sơn lại kéo nàng lại: "Chỉ trách ta không sắp xếp ổn thỏa, hắn đã giành mất gian phòng của đệ rồi, hay là đêm nay đệ đổi chỗ khác ngủ nhé?"

"Sao lại phải đổi?" Hứa Tắc dứt khoát đáp: "Đệ mệt lắm rồi, đổi chỗ khác lại ngủ không ngon, đệ cứ ngủ lại đó, đắp nhiều chăn hơn là được.

" Cũng được. "Hứa Sơn chỉ nhớ đến việc phải tiếp đãi khách quý lại quên mất nỗi vất vả của Hứa Tắc, không tránh khỏi tự trách bản thân liền vội vàng ôm thêm chăn đệm sang cho em hắn.

Lúc Hứa Tắc vào phòng, Vương Phu Nam đã không còn vẻ bối rối như trước đó, hắn trông rất bình tĩnh, lúc này đang lúi húi trải giường.

Thấy Hứa Tắc ôm chăn đệm bước vào, Vương Phu Nam dừng tay lại. Hứa Tắc thấy nhưng cũng không để ý, nàng chỉ nhìn hắn một cái rồi đặt đệm ra một chỗ sạch sẽ trên sàn nhà, đá đá chậu than nhích sang bên cạnh:" Thập thất lang xin hãy dịch chăn vào bên trong một chút. "

Ánh mắt ngưng đọng, Vương Phu Nam nói:" Hôm nay muội phu cũng muốn ngủ ở đây à? "

" Nếu Thập thất lang đã muốn bồi đắp tình cảm giữa hai ta thì chúng ta học tiền nhân gác chân cùng ngủ cũng hay mà. "Hứa Tắc vừa nói vừa nhích chăn của Vương Phu Nam sát vào tường, sau đó khom người trải đồ của mình ra, hai tấm chăn mỗi tấm một bên, vừa hay chiếm hơn nữa không gian căn phòng.

" Gác chân cùng ngủ là như thế này à? "

" Gác chân cùng ngủ theo Hứa mỗ biết chính là như thế này. Không còn sớm nữa, ta tắt đèn đây. "

Hứa Tắc nhanh chóng trải chăn xong, với lấy ngọn đèn trên chiếc bàn thấp thổi tắt.

" Nói tắt là tắt ngay được thế! "Trong căn phòng tối thui vang lên giọng tức tối.

" Hứa mỗ đã nói trước rồi, thập thất lang không nghe thấy hả? "Hứa Tắc không thèm quan tâm vẻ mặt cau có của hắn, nàng rút vào trong chăn, hít thở sâu rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Bên Hứa Tắc nhanh chóng không còn động tĩnh gì nữa, chỉ khổ cho Vương Phu Nam. Chăn đệm của hắn còn chưa trải xong, lần lần sờ sờ cuối cùng cũng coi như ổn, thế mà cửa lại "ken.. két" bị đẩy ra, một đôi mắt màu xanh lá từ từ tiến đến gần.

Trời ạ, con chó này lại tới nữa rồi.

Vương Phu Nam nhìn cặp mắt kia rồi từ từ dịch người, cuối cùng dừng lại bên cạnh Hứa Tắc, im lặng không một tiếng động.

Mặc dù vậy, con chó kia vẫn không nhúc nhích, nó đang theo dõi hắn. Vương Phu Nam bất đắc dĩ nhún vai thở dài, cuối cùng đành kéo chăn nằm xuống.

Có lẽ vì quá mệt mỏi cộng thêm chuyện bất ngờ đi ngâm suối nước nóng nên đêm nay hắn ngủ rất sâu. Những vất vả dạo gần đây nhờ vậy cũng giảm bớt, cảnh trong mơ hoàn hảo, một giấc ngủ thật ngon.

Lúc Vương Phu Nam tỉnh lại thì đã không thấy Hứa Tắc đâu, chỉ còn con chó vẫn ngồi đối diện nhìn hắn không dời mắt, thấy hắn tỉnh lại thì "gâu" một tiếng coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Hắn lườm nó một cái, đứng dậy dọn chăn đệm gọn vào một chỗ, rồi đi loanh quanh trong phòng.

Bên trong phòng bày biện rất đơn giản, chắc là chủ nhân cũng không có sở thích gì.

Nhưng lúc hắn vòng qua bức bình phong, đột nhiên rơi vào tầm mắt thanh bội kiếm trước mặt.

Bội kiếm cũng phải phù hợp với thân phận, mà trước mắt hắn đây đích thị là một danh kiếm.

Vương Phu Nam chau mày, con ngươi đen co lại, vừa đưa tay định tháo nó khỏi tường để xem cho rõ thì A Tùng đang canh giữ bên ngoài đột nhiên sủa vang.

Hứa Sơn lên tiếng đẩy cửa bước vào:" Sao vậy có chuyện gì sao? "

A Tùng vọt vào sau bình phong, mắt long lên trừng trừng nhìn Vương Phu Nam. Vương Phu Nam chậm rãi rút tay về đặt ra sau lưng, nghiêng đầu về phía Hứa Sơn, thẳng thắn cười nói:" Là ta tự tiện muốn ngắm kĩ thanh kiếm này, xem ra ta đường đột rồi. "

Hứa Sơn ồ lên, cũng đáp:" Đây là một thanh kiếm của gia phụ lúc còn trẻ, mấy năm trước thì tặng lại cho tam lang, tam lang vẫn coi như bảo bối không cho ai đụng vào. Thật ra cũng vẫn còn tốt lắm nhưng cũng chỉ là một thanh kiếm cũ mà thôi. "

Hứa Sơn chưa từng vào quân đội cũng không phải người trong sĩ tộc, đương nhiên hắn không thể nào lĩnh hội được ẩn ý giấu trong thanh kiếm. Vương Phu Nam mơ hồ cười cười không nhìn tới nữa, xoay người đi ra phía ngoài, lạnh nhạt nói:" Thì ra là như vậy. Phải rồi, mới sáng sớm Tam lang đã đi đâu rồi? "

" Tam lang à, trời chưa sáng nó đã mang theo cung tên lên Thạch Ung cốc luyện bắn tên rồi. "

Luyện bắn tên? Vương Phu Nam sờ sờ vành tai, khi chắc chắn là mình không có nghe lầm mới bảo Hứa Sơn dẫn hắn lên Thạch Ung cốc.

Dãy Ly Sơn lấy cốc Thạch Ung làm ranh giới, có thác nước cao ngàn mét cheo leo thẳng đứng, sâu thẳm đồ sộ, là một nơi thắng cảnh đẹp hiếm thấy. Hôm nay tuy đang là mùa đông nhưng trong cốc tùng cao xanh biếc, lại có tiếng nước rào rào, quang cảnh đầy sức sống.

Lúc Hứa Tắc đứng trong cốc nín thở tập trung kéo dây cung tính bắn thì nhìn thấy anh mình là Hứa Sơn cùng Vương Phu Nam đang hừng hực hào hứng nói về mình.

Hứa Sơn nói với vẻ mặt tự hào:" Huynh đừng thấy Tam lang ốm o như vậy mà lầm, đệ ấy bắn tên rất giỏi. Trước đây lúc so tài bắn tên trong học quán, đệ ấy luôn luôn đứng đầu bảng, người ngoài đều cảm thấy kì lạ nhưng là do họ không biết từ nhỏ Tam lang đã theo gia phụ tập bắn nên nền tảng của nó rất tốt. "

" Ồ lợi hại như vậy sao, có thể bách phát bách trúng không? "Vương Phu Nam vừa ăn táo vừa châm chọc.

" Thứ đó chỉ là truyền thuyết thôi! "Hứa Sơn mất hứng xòe tay ra:" Làm gì có ai thật sự bắn phát nào trúng phát nấy đâu? Huynh thử nghĩ xem chỉ cần một tí gió đã làm cành liễu đã lay động rồi! Một cái bia di động thì là sao mà bắn trúng tất được? "

Vương Phu Nam nhả hạt ra, ngược ngạo nói:" Trên chiến trường toàn là gặp bia người di động. Bắn không trúng? Bắn không trúng để chờ chết à? "

Hứa Sơn nhất thời không biết nói gì với hắn, mím môi chặt buồn bực đi tới chỗ Hứa Tắc đang luyện bắn tên.

Hứa Tắc đang kéo cung thật căng thì nghe thấy tiếng bước chân, nhưng nàng cũng không quay đầu lại. Tên rời cung lao thẳng vào hồng tâm, tiếng vỗ tay tán thưởng ngay tức thì vang lên.

Hứa Sơn nín nhịn cả một quãng đường, giờ đã có thể quang minh chính đại khoe khoang tài bắn cung của đệ đệ nhà mình:" Chính giữa hồng tâm! Chính giữa hồng tâm kìa! "

Cung tên Hứa Tắc dùng là loại bằng trúc, giống với loại những nho sinh trong học đường thường dùng, dùng săn thú cũng rất ổn, nhưng nếu hôm nay đang ở trên chiến trường thì gần như không có tác dụng.

Thời bấy giờ tên bắn cũng được phân thành mấy loại, có loại bằng tre trúc, có loại bằng gỗ, tên dùng trong quân đội và tên dùng cho nỏ, chỉ có hai loại cuối là được dùng trong đánh trận. Tên dùng trong quân đội đeo cùng khôi giáp có thể so với xa nỗ tiễn "tộc trường thất thốn, thiết hiệp vi vũ" [1], tên trúc quả thật là đồ chơi trẻ con khi so với nó.

[1] Tên dài bảy tấc, mũi tên mảnh như tơ

IMG

Xa nỗ tiễn​

Nhưng một nho sinh có thể luyện tài bắn cung đến mức này, quả thực đã rất giỏi. Vương Phu Nam nheo mắt nhìn về phía bia ngắm xa xa, nhưng lại không muốn tán dương khả năng bắn cung của Hứa Tắc. Ưu thế của Hứa Tắc là ở chỗ giữ tinh thần bình tĩnh, tài bắn cung chỉ xếp thứ hai.

Nếu người này tòng quân, có lẽ sẽ là nhân tài hiếm có, chỉ tiếc hắn lại theo nghiệp văn chương.

Ngược lại, Hứa Sơn đứng bên cạnh cứ luôn tấm tắc khen ngợi:" Tam lang nhà ta quả đúng là người mà dù Thái sơn có sụp xuống trước mắt mặt cũng không đổi sắc! Chính vì vậy nên mới bắn được mũi tên ổn định chính xác đến thế! "

Táo trong tay Vương Phu Nam đã bị ăn gần hết, chỉ còn hai quả cuối cùng. Hắn đi tới trước mặt Hứa Tắc, tiện tay cầm lấy cung của nàng, lại rút trong túi tên ra một mũi tên.

" Đệ tin ta không? "

Hứa Tắc hơi nhíu mày:" Tin thì sao không tin thì sao? "

" Tin thì ngoan ngoãn đứng yên. "Vương Phu Nam nói rồi chợt đặt trái táo lên cái khăn vấn trên đầu nàng, mắt nhìn thẳng vào mắt nàng:" Đệ đồng ý rồi đấy. "

Hứa Tắc hiển nhiên đã hiểu, nàng cũng không động đậy, chỉ nói:" Đừng có bắn lệch. Ta chỉ biết nếu huynh tổn hại ta nửa cọng tóc thôi thì Thiên Anh sẽ liều mạng với huynh. "

Vương Phu Nam cong môi cười, bỏ quả táo cuối cùng vào tay áo, quay người đi tới chỗ tấm bia.

Đến chỗ tấm bia, hắn dừng bước, xoay người, lắp tên, nâng tay, kéo căng dây cung, mỗi một động tác đều vô cùng ổn định.

Đều là người có thị lực cực kỳ tốt, lại đứng cách nhau không quá xa, Hứa Tắc dường như có thể nhìn thấy rõ vẻ mặt hắn, Vương Phu Nam cũng có thể thấy rõ nàng.

Bắn tên gần như chỉ là chuyện trong một cái chớp mắt, Hứa Sơn đứng xem bên cạnh vẫn còn đang hoảng sợ thì mũi tên đã lao vút qua chiếc khăn vấn đầu của Hứa Tắc, khoét một cái lỗ trên quả táo.

Trên mặt Vương Phu Nam hé nụ cười, bước nhanh về phía Hứa Tắc.

Hứa Sơn nhìn tới ngây ngốc chợt bừng tỉnh, không thể không phục:" Dù là khoe khoang, nhưng đúng là quá tuyệt diệu.. "

Vương Phu Nam và Hứa Tắc không nói gì. Vương Phu Nam đi tới bên cạnh nàng, liếc nhìn một cái rồi trả cây cung trong tay cho nàng, cũng tiện tay vỗ lên vai Hứa Tắc, thờ ơ nói:" Tên trúc dù sao cũng vẫn còn kém một chút, lần tới chỉ đệ dùng tên nỏ."

Dứt lời, lại lấy ra quả táo cuối cùng vừa nãy cất trong tay áo nhét vào miệng.

Trong cốc Thạch Ung trời quang mây tạnh, khung cảnh sáng sủa.

Vương Phu Nam cất bước đi trước, nụ cười bên môi dần rõ ràng hơn.

Hứa Tắc có phải người thấy thái sơn sụp đổ cũng không sợ hãi hay không hắn không biết, Vương Phu Nam chỉ biết, lúc mũi tên bay qua đỉnh đầu cậu ta, cậu ta thậm chí không hề chớp mắt lấy một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.