Cơn Mưa Định Mệnh

Chương 5: Chương 5




Hạnh tò mò, cô cả gan bước đến gần xem người đàn ông ở trong căn chòi kia là ai, chị dâu đang làm gì ở trong đó. Lâu nay Hạnh nhịn nhục chị ấy là vì anh cả, thương các cháu, biết chị ấy ăn diện đua đòi đi chơi nhưng cố làm như không thấy, không phải Hạnh không dám nói ra mà vì Hạnh không có chứng cớ. Hôm nay thì hay rồi, để xem chị dâu sẽ biện bạch ra sao?

Tấm niếp đan bằng những lá cọ khô thỉnh thoảng có chỗ mục nát, chắc là do phơi sương phơi nắng lâu ngày, mà đây cũng chỉ là chỗ để trú mưa trú nắng của bác tiều chăn dê nên không quá cầu kỳ. Nhìn qua những lỗ hổng, Hạnh ngại ngùng lấy tay che mặt lại vì cảnh tượng hết sức lõa lồ.

Chị dâu trong trạng thái không mặc quần áo nằm sấp lên người đàn ông kia. Trời ơi... thật không ngờ chị ấy lại to gan thế này, tại sao chị dâu lại làm chuyện xấu hổ này sau lưng anh cả được chứ? Ánh mắt chị ấy liếc liếc đưa tình, người đàn ông kia cũng không mặc gì, anh ta nằm ngửa trên đống quần áo của cả hai, bộ phận nhạy cảm của anh ta được chị dâu dùng bàn tay khẽ vuốt ve, thỉnh thoảng chị lại cúi xuống và ngậm lấy nó, bú ngon lành... Không thể nào... không thể nào... Hạnh ngồi xuống bịt hai tai lại để không phải chứng kiến cảnh tượng dâm loàn kia, chân tay cô run rẩy sợ hãi và có chút giận dữ.

Cô đứng dậy, lén lén đi nhặt một cái que và đẩy tấm niếp ra, phen này phải cho chị dâu và tên khốn nạn kia một trận mới được. Hạnh mở tấm niếp che cửa, hai người bên trong hoảng hốt giật mình vì nghĩ nơi này vắng người, trời lại mưa to nên chắc mẩm không có ai vào đây. Nào ngờ... Chị dâu chột dạ, ngồi dậy và vơ cái áo che lên người, ánh mắt chị ấy cố quan sát xem người bên ngoài là ai. Gã đàn ông kia cũng lấy quần mặc lại nhưng không kịp, Hạnh đã nhìn thấy tất cả.

Chị dâu của Hạnh thì Hạnh không cần nhìn, nghe giọng cũng biết là chị ấy. Thế nhưng người đàn ông kia nhất định phải nhìn cho rõ, Hạnh vờ hỏi vu vơ nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm xem đó là ai:

Hôm nay Mưa mà bác cũng thả dê lên núi à bác Nam ơi?

Tên kia lắp bắp:

Không... không phải bác Nam đâu...

Chị dâu mặt biến sắc khi nghe ra giọng của Hạnh, chị ta ngồi im, không nói được câu nào, Hạnh nghe tên kia nói xong thì biết ngay tên này làm bên xã, vợ đẻ được ba đứa con gái, không có con trai, giờ lén lút đi cặp bồ. Chuyện này cả làng biết nên họ kháo nhau, cô vợ cũng biết chồng gái gú nhưng đành nhẫn nhịn vì hắn ta làm ra nhiều tiền.

Nghe hắn nói xong Hạnh nhếch mép:

Ơ, anh Thìn à?

Mưa gió anh không ở ngoài xã làm việc mà vào đây làm gì?

Hạnh hướng mắt nhìn sang chị dâu:

Em tưởng chị đi đâu có việc gì, ai ngờ lại vào đây gặp anh Thìn tâm sự.

Vậy em về trước đây, em mang cỏ về cho bò ăn, chuẩn bị còn nấu cơm trưa cho mấy đứa nhỏ nữa.

Chị liệu mà về sớm nhé!

Hạnh lúc trước tức giận bao nhiêu nhưng không hiểu sao lúc ấy lại nói chuyện lịch sự như vậy. Bị bắt gặp tại trận thế này đã là một đòn chí mạng rồi. Nếu có sĩ diện thì có lẽ sẽ nhục nhã suốt cuộc đời chứ đừng nghĩ đến chuyện khác, bởi vậy sự im lặng và thờ ơ của Hạnh có lẽ còn đáng sợ hơn là cô nổi giận.

Hạnh đi khỏi, chị dâu liền mặc quần áo vào người, tay chân rụng rời vì lo sợ chuyện này sớm muộn chồng cũng biết. Chị ta quay sang nói với gã Thìn:

Anh ơi, con bé là em gái chồng em đấy!

Hôm nay nó bắt được thế này... thằng chồng em mà về nó giết em đi!

Gã Thìn dường như không mấy sợ hãi, bởi hắn nổi tiếng là tay săn gái ở cái xã này, nghe cô ấy nói vậy hắn liền bảo:

Mưa gió này mà nó dám mò vào tận đây để cắt cỏ... con này cũng gớm thật đấy!

Bình thường nó vẫn vào đây suốt!

Nhưng em nghĩ hôm nay mưa thì nó không vào, ai ngờ...

Đừng sợ... em bỏ quách thằng chồng em đi, chỉ cần đẻ cho anh thằng con trai là được, tiền bạc anh không thiếu!

Làm vậy sao được... em còn ba đứa con...

Chuyện này bây giờ tính sao được anh? Em sợ mọi người biết...

Bây giờ thế này, em cứ về nhà đi, anh phải về xã đã, đi lâu mọi người lại ý kiến.

Mẹ nó chứ... Đang yên đang lành, hỏng hết cả chuyện của người ta...

Nói đoạn gã Thìn đưa tay xuống phía dưới vuốt vuốt mấy cái rồi bảo:

Xem này, còn đang cứng ngắc thế này mà không được ăn... điên thế không biết...

Gã này không sợ chuyện gì bao giờ, hắn có gan làm nên ít kiêng nể ai. Còn người đàn bà này thì khác, chị ta dù thế nào cũng là đàn bà, vẫn mang nhiều tiếng xấu. Giây phút bị em chồng bắt quả tang tại trận là hồn vía chị ta đã bay đi tứ phía, nhìn thấy cái thứ nhạy cảm kia chị cũng không còn hào hứng gì nữa rồi. Lặng lẽ che ô và theo hắn đi xuống núi....

Thìn trở về xã làm việc còn chị dâu của Hạnh, chị ta không về nhà ngay mà lén đi đâu đó. Có thể là chị ấy còn ngượng ngùng, không dám đối diện với Hạnh vì vừa bị cô bắt quả tang. Tâm trạng Hạnh rối rắm, đầu óc cứ luẩn quẩn hình ảnh dâm đãng khi nãy của chị dâu. Anh cả khổ quá, nhà nghèo, ba đứa con nheo nhóc, anh ấy vất vả là thế, bây giờ biết chuyện liệu có tha thứ cho chị dâu không? Ba đứa nhỏ mà thiếu vắng tình thương của mẹ thì thực sự không nỡ... Nhưng một người phụ nữ đã làm chuyện đó với người đàn ông khác ngoài chồng thì có thể chấp nhận được sao? Người ta vẫn có câu “Ngựa quen đường cũ”, hơn nữa, ngày thường chị ấy vẫn luôn coi thường chồng, bây giờ lại được thêm cả cái nết xấu xa này nữa. E là có tiếp tục cũng không được như xưa...

Nhưng đó là chuyện của anh cả, chuyện của người lớn Hạnh không có quyền can thiệp, việc của cô là mắt thấy tai nghe, cô có trách nhiệm nói lại chuyện này với anh cả để có hướng giải quyết, cũng như là “dạy lại vợ mình”, nếu như chị ấy biết lỗi mà sửa đổi thì coi như là người biết tiếp thu. Hoặc không, đường ai nấy bước thì cũng là do duyên số đứt đoạn.

Hạnh không muốn người ngoài biết chuyện này, bởi cô biết tính anh cả, anh ấy rất yêu và nhường nhịn vợ mình. Nếu anh ấy tha thứ và chấp nhận cho vợ có cơ hội sửa sai thì chị dâu vẫn còn thể diện với xóm làng, không ai biết chuyện mà chê cười được cả, cuộc sống vẫn như trước đây. Và Hạnh cũng hy vọng qua chuyện này chị ấy cũng thay đổi được tính nết, bớt cáu kỉnh với chồng con và bỏ thói ăn diện quá chớn ấy đi.

Hạnh nấu cơm trưa và dọn ra cho ba đứa cháu ăn, mấy đứa nhỏ rất quý cô vì cô nhẹ nhàng, quan tâm và bênh vực chúng. Ngồi bữa ăn thấy mẹ chưa về thằng Kiên liền hỏi:

Cô Hạnh ơi, mẹ cháu dạo này hay đi đâu vậy cô?

Nghe cháu hỏi, Hạnh ngập ngừng:

À... mẹ bận công việc gì đó... cô cũng không biết.

Kệ mẹ, mẹ đi có việc, mấy đứa ở nhà cứ ăn no rồi đi ngủ.

Đứa út lại nói:

Cô Hạnh... trưa nay cho cháu ngủ với cô nhé!

Hôm nay Hoa không thích ngủ với chị Dâu à?

Mưa to, cháu sợ sấm lắm, cô cho cháu ngủ với cô nhé.

Ừ. Vậy ăn hết bát cơm đi rồi tí cô cho ngủ với cô.

Hạnh khẽ vuốt tóc đứa út rồi mỉm cười với nó.

Cái Dâu nghe vậy liền nói:

Cho cháu ngủ cùng nữa... cháu không ngủ với anh Kiên đâu!

Được rồi... ăn cơm đi, lát nữa ba cô cháu mình ngủ với nhau, anh Kiên lớn hơn thì ngủ ở nhà ngoài cũng được.

Vâng.

Ba cô cháu ăn cơm, không có mẹ ở nhà dường như bọn trẻ rất thích, chúng còn ngây thơ chưa hiểu chuyện gì, chỉ cần mẹ vắng nhà, bữa ăn không phải nghe tiếng roi vọt, mắng chửi của mẹ là chúng thích lắm. Hạnh nuốt không trôi bát cơm, cứ nghĩ đến chuyện của chị dâu, sợ anh cả không tha thứ thì tương lai mấy đứa cháu sẽ bơ vơ không có người chăm sóc. Hạnh thương cháu thật nhưng cô cũng là con gái, đến tuổi thì phải lấy chồng, sao có thể ở bên mà bênh vực mà chăm sóc mãi cho các cháu được?

Cơn mưa dai dẳng suốt cả ngày, chị dâu đi đến tối mới mò mặt về, quần áo lấm lem bẩn thỉu. Gương mặt son phấn cũng phai nhòa đi nhiều, nếu như mọi ngày, về đến nhà chị ấy sẽ quát tháo inh ỏi nếu thấy con nghịch ngợm linh tinh. Nhưng hôm nay thì khác, chị dâu không nói câu gì cả, mắng chửi cũng không, mặt lầm lỳ đi vào thay quần áo. Mấy đứa thấy mẹ hiền lạ thường thì lại ngạc nhiên:

Mẹ ơi, mẹ mệt à mẹ?

Đứa út quan tâm.

Ừ. Mẹ không sao, đi ra bảo anh Kiên dọn cơm ăn đi, mưa này ăn sớm kẻo người ta cắt điện không nhìn thấy gì đâu.

Vâng.

Không khí bữa cơm yên lặng đến đáng sợ. Hai người phụ nữ ngồi đối diện nhau nhưng không trò chuyện với nhau, Hạnh lặng lẽ ăn xong rồi đứng dậy trước, cô không muốn nhìn thấy bộ dạng lúc này của chị dâu. Trái lại, chị ta lại đang thầm tính toán kế hoạch gì đó, không một chút xấu hổ, ngang nhiên ngồi ăn cơm và suy nghĩ. Chị ta không mắng chửi con là bởi vì chị đang nghĩ đến kế hoạch mà lúc chiều đã bàn tính cùng gã Thìn. Đêm nay sẽ thực hiện!

Trời mưa từ sáng đến đêm vẫn không ngớt, nghe đài báo là có bão thì phải, mưa hay không thì cũng chẳng sao, đêm đến thì tắt đèn đi ngủ. Thậm chí mưa ngủ càng ngon nữa ấy chứ, Hạnh nghĩ vậy rồi kéo cái chăn đắp lên người, thoáng chốc đã ngủ thật ngon. Khi đang say giấc, Hạnh thấy có người lần mò ở dưới cuối giường, trời tối, nhà lại không có đèn ngủ nên Hạnh ti hí mở mắt ra xem. Không có gì cả, đêm đen vẫn yên tĩnh, ngoài trời tiếng mưa vẫn rả rích rơi trên mái nhà. Một lát Hạnh lại yên chí và quay trở lại giấc ngủ. Và rồi, khi cô vào giấc thật say thì lại giật mình, lần này không phải ảo tưởng nữa mà chính xác là có người. Không đúng, là hai người!

Hạnh thấy có người đang cố giữ lấy hai chân cô, dùng dây thừng siết chặt lại, ở trên đầu, một người dùng gối đè lên mặt, Hạnh ngạt thở, cô không vùng vẫy được. Người này dùng lực rất mạnh, Hạnh ư ứ ư ứ ở dưới gối một lúc thì yên lặng, không kháng cự nữa. Hai người lạ mặt trong đêm tối ra ký hiệu cho nhau, trói tay Hạnh lại, nhét vào bao tải lớn và khiêng ra khỏi nhà.

Khi nãy bị gối đè nên Hạnh nhất thời thiếu oxy nên ngất đi, lát sau tiếng người nói ồn ào cộng thêm âm thanh của động cơ xe máy làm cô tỉnh giấc. Toàn thân bị trói chặt bởi dây thừng, hơn nữa miệng cũng bị gắn băng keo. Cô không có cách nào để giãy giụa hay trốn thoát được cả, bản thân lại bị nhốt trong cái bao tải đen sì. Toàn thân bất lực, Hạnh tỉnh rồi nhưng cô không phát ra động tĩnh gì, cô biết bản thân đã bị hãm hại. Nhưng người nào hãm hại thì Hạnh chưa xác định được, Hạnh sợ hãi, không hiểu vì sao tự nhiên lại bị bắt đi, tình thế hiện tại khả năng là cô lành ít dữ nhiều rồi!

Tiếng gió thổi ù ù, tiếng động cơ xe máy kêu to, có vẻ như xe đang đi lên dốc cao, tiếng trò chuyện lại bắt đầu:

Chỉ có thế này mới bịt mồm được nó thôi, như này thì em yên tâm rồi nhé!

Tiếng người hòa lẫn tiếng mưa và tiếng gió, nghe ồm ồm.

Biết những điều không nên biết, từ nay tránh chị mày ra nghe chưa?

Hạnh đã hiểu ra vấn đề, nguyên nhân cô bị bắt đi trong đêm thế này chắc chắn là để bịt miệng cô. Còn có thể là ai được nữa? Người đàn bà này càng lúc càng không kiêng dè điều gì nữa rồi, chị ta không muốn chuyện xấu xa kia bại lộ nên nhẫn tâm ra tay với cả em gái của chồng sao? Hai người này tâm địa cũng độc địa quá rồi! Hạnh rùng mình, nhưng mà họ định làm gì với cô đây??

Đi nhanh lên anh ơi, con em ở nhà nó giật mình dậy khóc tìm mẹ là nguy đấy!!

Nó khóc một tí thì chết ai? Đang lên cầu rồi, ném từ trên cao xuống thì nó mới dễ chết!

Có chắc là chỗ này vắng người không?

Yên tâm đi, mưa bão thế này có đứa nào thần kinh mà đến đây làm gì?

Vậy nhanh lên!!

Chiếc xe máy được tăng tốc nhưng không ăn thua vì xe chở quá trọng tải, gã Thìn này cao to, chị dâu cũng không phải là nhỏ bé. Chở thêm cả Hạnh nữa, đường lên dốc cầu nên vận tốc không thể nhanh hơn được, gió vẫn thổi ù ù. Nằm trong bao tải, Hạnh lo sợ, với tình thế hiện tại, họ định bán cô? Hay giết cô? Người ướt đầm đìa nước mưa nhưng nghĩ đến chuyện bị giết chết và vứt xác phi tang, Mồ hôi lạnh vã ra làm cô run rẩy.

Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại, gã Thìn hấp tấp nói:

Chỗ này ok rồi đấy! Nhanh nhanh đặt nó xuống đây kẻo nó tỉnh thì hỏng hết.

Tỉnh thì lo gì? Nó bị trói thế này, có tỉnh dậy thì cũng không giải quyết được chuyện gì...

Nói nhiều... nhanh giúp anh một tay nào!

Nghe gã Thìn cáu, chị dâu Hạnh có chút tức bực, rõ ràng là vì chuyện của hai người mà hắn lại cứ như là đang giúp cho chị ta vậy. Nhưng tình thế gấp gáp, không phải lúc đôi co, chị ta dùng sức cùng gã đặt Hạnh xuống đất.

Cầu này là to nhất huyện rồi đấy, chiều cao ở chỗ này so với mực nước sông lên đến 50 mét. Nó mà rơi xuống thì chỉ có chết chứ không thể nào sống được.

Gã Thìn quyết đoán.

Thật không?

Sao lại không thật được, cây cầu này xây cách đây hai năm, nằm trong dự án mở đường của huyện, anh còn lạ gì!

Thìn đắc ý vì sự hiểu biết của mình.

Vậy mình ném nó xuống sông luôn đi!

Ok. Nào 1... 2... 3!!

Dùng sức khiêng nó lên...

Mẹ khỉ, con này nặng thế...

Hạnh bị bịt mồm không nói được, nhưng lúc này cô có giãy giụa thì cũng chẳng giải quyết được chuyện gì, vì tình thế hiện tại hoàn toàn bất lợi đối với cô. Hạnh biết mình chắc chắn sẽ phải chết, nhưng chết như thế này thật không cam tâm chút nào. Cô nhắm mắt và thầm cầu nguyện mẹ ở trên trời phù hộ cho. Khi gã Thìn và chị dâu khiêng được Hạnh lên gần thành cầu, trời bất ngờ nổ sấm đùng đùng, giữa bầu trời xuất hiện một tia sét sáng rực đánh ngang trời.

Mưa giông sấm chớp, có lẽ ông trời thấu được tội ác của đôi gian phu dâm phụ nên đã hiển linh, gã Thìn thấy sét đánh thì sợ quá vội buông bao tải đặt xuống đất và nằm rạp xuống cầu. Chị dâu cũng sợ hãi không kém, đêm vắng mà sấm sét thế này, bản lĩnh đến đâu thì cũng vẫn sợ chết. Hơn nữa, bản thân họ đang làm chuyện trái với đạo đức nên thấy sấm sét liền nghĩ tới quả báo, không ai bảo ai, gã Thìn lồm cồm bò dậy trèo lên xe máy, cả hai rồ ga và phóng đi mất. Mưa vẫn mưa, trong đêm tối, Hạnh nằm im trong bao tải, ông trời đã cứu mạng cô rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.