Con Mèo Cuối Cùng Trong Vũ Trụ

Chương 63: Chương 63: Đây chính là bông hoa mà Nguyên soái chúng ta vất vả lắm mới nở đó




Việt An nhìn Quân đoàn trưởng, rồi lại nhìn Quý Tu Quân đang chăm chú nghe báo cáo một lát, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Một đám lãnh đạo tối cao nhất của Quân bộ Đế quốc ngồi trên đất không có chút hình tượng nào, ngồi xếp bằng thành một vòng tròn trên khoảnh đất khô vàng, cực kỳ chăm chú thảo luận quân tình.

Binh sĩ đi qua đi lại xung quanh, tập mãi thành quen đối với chuyện này.

Ngược lại, so với chuyện các tướng quân thảo luận quân tình, bọn họ càng chú ý những con mồi được Việt An săn tới hơn, xếp ngay ngay ngắn ngắn thành một hàng đằng sau vòng người, trong đó có một con bị phân thây tàn nhẫn.

Quân đoàn trưởng số 7 ngồi sát bên Việt An, giờ phút này mắt hắn mong đợi nhìn thịt nướng trong tay cậu, vẻ mặt thèm nhỏ dãi.

Việt An quay đầu nhìn hắn một cái.

Quân đoàn trưởng số 7 cũng nhìn cậu.

Việt An quay đầu ngó ngó mấy Quân đoàn trưởng khác mang vẻ mặt thành thật, lại quay đầu nhìn cái người mò cá chạy thần(*) ở bên cạnh này, cậu hạ giọng hỏi: “Anh muốn?”

(*) Mò cá = lười biếng, không nghiêm túc; Chạy thần = tinh thần chạy mất, không tập trung chú ý.

Quân đoàn trưởng số 7 gật gật đầu.

Việt An do dự giữa độc chiếm hay chia sẻ miếng thịt này.

Cậu vẫn rất thích vị Quân đoàn trưởng này, mặc dù mỗi lần cậu ở dạng nguyên hình hắn luôn luôn đuổi cậu ra khỏi phòng còn gặp phải thì xoay người chạy ngay, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến hảo cảm Việt An dành cho hắn.

Dù sao Quân đoàn trưởng số 7 cũng là một đồng bọn ham ăn mỗi lần vào nhà ăn phát hiện ra món ăn mới đều sẽ hấp tấp chạy tới tìm cậu chia sẻ.

Việt An cắn răng một cái, quyết định đưa thịt trong tay cho hắn.

Nguyên soái Quý mắt nhìn bốn phía tai nghe tám phương, cho nên hoàn toàn nghe rõ động tĩnh của hai thằng nhóc bên người.

Anh nhìn khối thịt đã nướng xong ở trên tay một chút, rồi không hề do dự đoạt lại miếng thịt mà Việt An đã đưa tới trước mặt Quân đoàn trưởng số 7.

“Tập trung chú ý.” Anh nhắc nhở.

Người bị nhắc tất nhiên không phải Việt An, mà là Quân đoàn trưởng số 7.

Quân đoàn trưởng số 1 ngồi đối diện bọn họ, thu hết mọi chuyện xảy ra vào trong mắt.

Quân đoàn trưởng số 1 biết một ít nội tình nhìn đồng đội của mình, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Đây chính là bông hoa mà Nguyên soái chúng ta vất vả lắm mới nở đó.

Quân đoàn trưởng số 1 nghĩ có nên nhắc các đồng đội một tí hay không, miễn cho hôm nào lại nghe thấy giọt mưa rơi trên bãi cỏ xanh xanh(*), ảnh hưởng đến sự hài hòa trong nội bộ Quân đoàn.

(*) Nói ngắn gọn là “bị cắm sừng” hoặc quen thuộc hơn là “ngoại tình”.

Dù sao nhận xét một cách bình tĩnh, ngoại hình Việt An đẹp như thế, dựa theo hình ảnh chiến đấu dài có năm giây của Việt An do đội lệ thuộc trực tiếp Nguyên soái giao ra, năng lực thực chiến của thanh niên này cũng vô cùng trâu bò.

Ngoại hình đẹp thực lực còn mạnh mẽ, ai lại không thích chứ?

Nhất là trong quân đội – nơi tâm lý ngưỡng mộ cực kỳ mạnh mẽ, nếu không phải Nguyên soái của bọn họ giữ mình trong sạch, vẻ ngoài thoạt nhìn cực kỳ khó ở chung, thì chắc số lượng bạn giường tự đưa tới cửa có thể xếp ba vòng quanh chủ hạm rồi.

Quân đoàn trưởng số 1 ngồi ở bên kia nghĩ muốn nát tâm.

Mà mấy nhân vật chính khác vẫn không hề phát giác, một người nghiêm túc thảo luận vấn đề liên quan đến đoàn hải tặc vũ trụ và quân tự do cùng với thuận tiện nướng thịt, một người thì phồng mặt chuyên tâm ăn thịt ăn đến miệng đầy mỡ, một người khác thì vừa ăn thịt vừa nghiêm túc nghiên cứu thảo luận vấn đề.

Ánh mắt Việt An di chuyển theo kí hiệu đỏ rực kia.

Tư liệu được bày ra càng ngày càng nhiều, dần dần phủ lên tờ tư liệu kia.

Việt An thu hồi ánh mắt.

Đoàn hải tặc vũ trụ được đánh dấu kia là một trong những đoàn hải tặc vũ trụ mà Quân đoàn trưởng số 2 nhắc nhở không nên chủ động công kích trong lúc chiến tranh.

Cũng đã biết tên, là Phượng Hoàng.

“Quân tiên phong vừa mới truyền tình báo về, tình huống tiền tuyến bình thường, không cần hỗ trợ khẩn cấp, cho nên chúng ta có thể dừng một lúc ở Tinh hệ thứ 17, đánh mấy đội quân tự do lẻ tẻ và những đoàn hải tặc vũ trụ ở Tinh hệ thứ 17 quay về.”

Quân đoàn trưởng số 2 giương mắt nhìn Quý Tu Quân: “Nguyên soái, Tinh hệ thứ 17 là quê hương của ngài, cho nên…”

Quý Tu Quân khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời, mặt khác kín đáo đưa cho Việt An một xâu thịt đã nướng xong, rồi mở bản đồ tinh hệ, dựa vào tình báo mới được truyền đến và đề nghị của nhóm Quân đoàn trưởng, bắt đầu chỉnh sửa hướng đi ban đầu đã được định xong.

Sau khi buổi liên hoan kết hợp với quân nghị ngắn gọn này kết thúc, Việt An nhìn binh sĩ khiêng những con mồi còn dư vào kho đông lạnh, rồi vươn tay kéo Quý Tu Quân về văn phòng.

“Cho tôi xem lại tư liệu của những đoàn hải tặc vũ trụ kia một chút.” Việt An kéo cái ghế ngồi, ngồi bên cạnh Quý Tu Quân.

“Hửm?” Nguyên soái Quý quay đầu nhìn cậu, “Sao vậy?”

“Tôi nhìn thấy phượng hoàng.” Việt An quơ tay một tí, “Giống y như đúc hình phượng hoàng bọn họ đưa tôi nhìn lúc trước.”

Quý Tu Quân lập tức ngồi thẳng, vẻ mặt hơi nghiêm trọng.

Anh không hỏi “bọn họ” trong miệng Việt An là ai, mà thẳng thắn hỏi: “Em xác định?”

Việt An bị phản ứng này của anh làm cho sững sờ, “Sao thế?”

Quý Tu Quân dứt khoát mở tư liệu của đoàn hải tặc vũ trụ Phượng Hoàng ra.

Những tài liệu này cực kỳ chi tiết, đủ mọi thứ từ lịch sử của đoàn hải tặc vũ trụ cho đến chiến tích, phỏng đoán năng lực vũ trang và thực lực, cái gì nên có đều có.

“Đoàn hải tặc vũ trụ này… là một đoàn rất kỳ quái.” Quý Tu Quân lựa chọn từ ngữ, nói: “Rất đặc biệt.”

Việt An nhìn thấy những lịch sử chiến tích kia: “Hửm?”

“Bọn họ cực kỳ ít khi ra tay với bình dân, mà số lần xuất hiện cũng vô cùng ít ỏi.” Nguyên soái Quý nhẹ nhàng ấn một cái lên giao diện chiến tích mà Việt An đang xem, ngón tay chỉ vào tên những hành tinh kia, “Bọn họ chỉ đoạt mạch khoáng năng lượng, đồng thời không hề kiêng kị giáp mặt quân đội các quốc gia tí nào, bởi vì qua nhiều năm như vậy, không có bất kỳ quốc gia nào tra được vị trí đại bản doanh của bọn họ.”

Nói đến đây, Việt An và Quý Tu Quân nhìn nhau một cái.

Quý Tu Quân trực tiếp mở danh sách thủ lĩnh các đời của đoàn hải tặc vũ trụ này ra.

“Nhân số của đoàn hải tặc này là một ẩn số, lần đầu tiên xuất hiện được ghi chép lại, là 800 năm trước, lúc ấy đoàn hải tặc vũ trụ này thành danh, là vì bọn họ làm ra một hành vi mà cho đến nay làm người khen chê không thống nhất: bọn họ phá hủy một hành tinh, là điểm giao dịch buôn bán người lớn nhất trong vũ trụ lúc bấy giờ, người bị mua bán sau khi được cứu ra, lại tiếp tục tiến hành một đợt thanh trừ lớn trên hành tinh kia.”

Quý Tu Quân nói, ấn mở bức ảnh chân dung đầu tiên: “Người này, là thủ lĩnh nhiệm kỳ đầu của bọn họ.”

Trong hình chiếu xuất hiện một thanh niên cười đến cực kỳ giảo hoạt và phách lối, vẻ ngoài của y đẹp đến kinh người, tóc màu nâu nhạt, toàn thể khí chất có khuynh hướng không đàng hoàng và cuồng vọng, nhưng nhìn từ sắc mặt và thân hình, lại có một cảm giác suy yếu như bệnh lâu không khỏi.

Vừa nhìn là có cảm giác người này sống không lâu nữa.

Việt An nhìn hình chiếu 3D trước mặt, trọn tròn mắt.

Quý Tu Quân nhìn dáng vẻ của Việt An, môi mỏng hơi nhếch lên, “Em biết y?”

“Biết.” Việt An trả lời rất nhanh, “Đây là hình người của lão hồ ly sát vách tộc tôi.”

Quý Tu Quân nhìn Việt An, chờ cậu nói tiếp.

“Trước khi tôi rời khỏi vùng đất của tộc, ông ấy thành tiên.” Việt An nói xong, vừa nhìn về phía hình của mấy đời thủ lĩnh bên dưới, sau đó đứng cạnh đời thứ tư, cậu chỉ chỉ tấm hình đó, “Từ người này trở về sau tôi không biết.”

Quý Tu Quân hỏi: “Tất cả đều là hồ ly?”

Việt An khẽ gật đầu: “Tất cả đều là hồ ly, là hồ ly thành tiên, ba con này sau khi thành tiên hay chạy về rồi qua chơi, tôi biết.”

“Việt An.” Quý Tu Quân chỉ vào mấy tấm hình được nhấn mở giống như tấm đầu, “Thủ lĩnh của đoàn hải tặc vũ trụ Phượng Hoàng, mỗi một đời đều không giữ được 50 năm, một người trụ lại lâu nhất là 49 năm, ai cũng không biết bọn họ chết hay ra sao.”

Việt An nghe câu này của anh, nhìn hình chiếu của đám hồ ly, mí mắt nhảy lên.

“Bọn họ chết rồi.” Việt An nhấn một hình chiếu, nhẹ nhàng chà qua mặt mày của họ, “Tương tử chi tướng, thiên mệnh sở quy(*).”

(*) Tương tử chi tướng, thiên mệnh sở quy: Tướng mạo tỏ rõ người đó sắp chết, quay về mệnh trời.

Nguyên soái Quý bóp bóp mi tâm: “Thành tiên mà cũng chết sao?”

“Tất nhiên rồi.” Việt An thở dài một hơi, “Những người không cần tu hành dựa vào linh khí như bọn tôi còn tốt, chứ đa số yêu quái thành tinh phải tu hành nhờ linh khí, không có linh khí thì không thể tu hành, khi gặp nguy hiểm cần tiêu hao linh khí để chống cự nguy cơ, nếu như vẫn luôn thu không đủ xả, tu vi sẽ bị lùi lại, sau đó biến về bản thể, cuối cùng quay lại vòng tuần hoàn sinh lão bệnh tử.”

“Cho nên bọn họ mới đoạt mạch khoáng năng lượng.” Quý Tu Quân nói.

“Bọn họ thành tiên cả rồi, đâu cần linh thạch… ý tôi là tinh thạch năng lượng, cái thứ đồ chơi này đã không thể thỏa mãn bọn họ nữa.” Việt An nói, “Thứ bọn họ cần là tiên khí, dựa theo cách nói của loài người, chính là một loại nguồn năng lượng cao cấp hơn.”

Việt An nói xong, rồi sửng sốt hai giây.

Đúng vậy.

Hồ ly thành tiên cần linh thạch làm gì?

Bọn họ đoạt linh thạch cũng không có ý nghĩa gì cả!

Lùi một bước mà nói, những yêu quái thành tinh tu hành như bọn họ, không thể lợi dụng sức mạnh phi tự nhiên làm ảnh hưởng đến sự phát triển của xã hội loài người.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì lúc ấy vận khí của loài người cực kỳ thịnh vượng, nếu dùng thủ đoạn không bình thường tạo thành ảnh hưởng to lớn đối với sự phát triển của loài người thì sẽ gặp báo ứng, báo ứng còn tới cực kỳ nhanh.

Muốn hô phong hoán vũ trong xã hội loài người, cho dù là những hồ ly thành tiên thường về chơi trước kia cũng phải dựa vào khuôn mặt, dùng phương thức của loài người để leo lên đỉnh, chỉ khi được quy tắc của xã hội loài người thừa nhận thì mới có thể tránh khỏi quy luật báo ứng này.

Ngay cả bản thân Việt An, vẫn phải cọ đùi và thân phận của Quý Tu Quân mới dám ngang nhiên ngao du trên chiến trường.

“Hình ảnh này được chụp trước khi lão phá hủy hành tinh hay là sau này?” Việt An chỉ vào hình chiếu đầu tiên, hỏi.

Quý Tu Quân tìm một lúc, trả lời: “Trước đó.”

Vậy thì không phải là báo ứng.

Không phải báo ứng, vậy tại sao cả đám hồ ly này đều chết hết rồi.

Thành tiên xong thì muốn chết rất khó, cả một tộc bầy đều có dáng vẻ sắp chết, vậy khó càng thêm khó.

Việt An cau mày, không nghĩ ra.

“Thực tế là đoàn hải tặc vũ trụ này đã không còn hoạt động sáu năm rồi.” Quý Tu Quân chỉ chỉ thủ lĩnh đời cuối, là một phụ nữ, “Còn một năm nữa là cô ấy đến hạn 50 năm, nhưng bên ngoài suy đoán rằng có lẽ cô ấy cũng nối gót bước đi của các tiền bối rồi.”

Nói đơn giản, chính là đã chết.

“Manh mối duy nhất được ghi lại có liên quan tới đại bản doanh của đoàn hải tặc vũ trụ này là một khu tam giác tử vong.”

Quý Tu Quân lại ấn mở một mục trong tư liệu.

“Trong ít nhất năm liên hợp đuổi bắt, bọn họ đều trốn vào trong khu tam giác tử vong này, mà trừ bọn họ có thể bình yên đi vào ra, thì tất cả những người đi vào khác đều bốc hơi khỏi thế gian, có người suy đoán bọn họ nắm giữ phương pháp ra vào vùng tinh vực tử vong kia một cách an toàn.”

Việt An nhìn chuỗi tọa độ này, im lặng ghi nhớ.

“Việt An.” Quý Tu Quân muốn nói điều gì đó, nhưng anh lại cảm thấy không quá phù hợp.

Nhưng sau giây phút do dự ngắn ngủi, anh vẫn nói ra: “Là như vậy… em có nghĩ tới hay không… nếu như vùng vũ trụ này là tiên giới mà các em nói tới thì sao?”

Việt An mờ mịt nhìn về phía Quý Tu Quân.

“Trái Đất nổ mất, nhưng ngày cả tàn tích chúng tôi cũng tìm không thấy.” Quý Tu Quân nói, “Không chỉ như thế, chúng tôi cũng không tìm thấy Thái Dương Hệ, không tìm thấy Hệ Ngân Hà, trừ em ra thì không tìm thấy bất cứ tinh hệ và sự vật nào có trong các tư liệu ghi chép cổ, chuyện này không đúng.”

Mặc dù nguyên quán của Quý Tu Quân là Hệ Ngân Hà, nhưng đây là truyền thừa đời đời kiếp kiếp của anh, hiện tại cũng có không ít người còn bảo lưu quê quán của mình là Hệ Ngân Hà, cũng xem như là một loại tưởng niệm đối với khởi nguyên của con người.

Có không ít người suy đoán, trong khoảng thời gian loài người rời khỏi hành tinh mẹ lên tàu vũ trụ tiến tới phía trước, có khi nào xuyên qua một lỗ sâu sắp sụp rồi đi tới một vũ trụ mới hay không?

Bởi vì lúc họ dựa theo tọa độ mà cổ nhân lưu lại để tìm trở về, chỗ vốn là Hệ Ngân Hà lại là một tinh hệ khác, toàn bộ tinh hệ đó không hề có một hành tinh nào thích hợp để cư ngụ, mà tuổi của các hành tinh đều từ mười vạn năm trở lên.

Việt An chỉ cảm thấy có tia sét bổ xuống, làm đầu cậu nổ vang ong ong.

Trái Đất tan biến vô tung vô ảnh, trong vũ trụ có một lượng lớn mỏ linh thạch, thời đại vũ trụ sơ kỳ con người đấu tranh sinh tồn dài đến ngàn năm, còn có một bộ phận sinh vật có trí tuệ có năng lực thiên phú đặc thù…

Mỏ linh thạch là bảo bối lớn như thế, dựa vào cái gì mà đợi đến lúc loài người tiến vào thời đại vũ trụ thì mới tiến hành khai thác?

Sinh vật có trí tuệ khác làm ăn cái gì không biết nữa?

Bọn họ cũng không phải không cần nguồn năng lượng mà!

Trừ phi bọn họ có nguồn năng lượng dùng tốt hơn, cảm thấy linh thạch cũng không đáng tiền cho nên vẫn luôn không thèm để ý.

Nhưng trước mắt toàn vũ trụ đều dùng tinh thạch năng lượng làm nguồn cung cấp nhiên liệu cao cấp nhất, cũng không có nguồn năng lượng cao cấp hơn có thể sử dụng.

Đối tượng loài người chống đối lúc trước là ai?

Tất nhiên là những người dân bản địa của vũ trụ kia, cũng chính là những sinh vật có trí tuệ bị giảm bớt một phạm vi lớn không gian sinh tồn ở hiện tại.

Nhất là những loài có được năng lực thiên phú đặc thù kia.

Có năng lực thiên phú đặc thù, sinh tồn trong vũ trụ nhiều năm như vậy, dựa vào cái gì mà cuối cùng vẫn bị loài người cái sau vượt cái trước?

Việt An quay đầu nhìn về phía cả đám hồ ly thành tiên đều có tướng mạo dáng vẻ sắp chết này, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy từ bàn chân vọt thẳng lên đỉnh đầu, toàn thân mèo đều hoang mang.

Nếu như ngay từ đầu nơi này đã là tiên giới, thì có thể giải thích rõ ràng.

Mặc kệ là tiên khí hay linh khí, tất cả đều là tài nguyên.

Mà tài nguyên, thì luôn có hạn.

Giống như thời đại mạt pháp chỗ Việt An ở năm đó, tài nguyên linh khí ở Trái Đất đã bị ép khô.

Tất nhiên tài nguyên ở tiên giới cũng sẽ bị ép khô, mà nói không chừng đã bị ép khô từ rất lâu —— nếu không chỉ dựa vào loài người, không có khả năng có thể đánh bại tiên nhân.

Khi loài người bình thường đi vào vùng vũ trụ này, tất nhiên là đối mặt với thế giới đã đấu đá lẫn nhau nhiều năm.

Tranh đoạt tài nguyên, chém giết lẫn nhau.

Trong tình cảnh quan trọng này, không ai chỉ có thể lo mỗi thân mình.

Nhưng dù sao tài nguyên vẫn có hạn, đến cuối cùng đại năng xuống dốc là tiến triển tất nhiên.

Giống như sau khi linh khí Trái Đất bị ép khô, rất ít yêu quái thành tinh có thể mở linh trí, cũng không có người có thể tu hành.

Mà đám thiên tiên què chân và yêu quái thành tinh không mở linh trí thì không thể suy nghĩ được như bọn họ, chỉ có thể trơ mắt nhìn loài người trắng trợn phát triển khoa học kỹ thuật.

Trước kia yêu quái và tu sĩ có thể lên trời.

Đời sau của loài người cũng có thể.

Trước kia yêu quái và tu sĩ có thể độn thổ.

Đời sau của loài người cũng có thể.

Thời gian dần dần trôi qua, thế giới này bị thay thế bởi khoa học kỹ thuật.

Nếu vùng vũ trụ thật sự là tiên giới, đoán chứng cũng là như thế.

Tiên khí hao hết, tiên nhân dần dần biến mất, cuối cùng ngay cả phương pháp tu hành cũng dần dần mất đi, mà đời sau loài người xuất hiện ở đây, rồi bắt đầu tranh đoạt không gian sinh tồn với đời sau có năng lực đặc thù mà những tiên nhân và yêu tiên kia lưu lại, đứng vững bước chân, sau đó phát hiện mỏ linh thạch mà các tiên nhân trước kia luôn khinh thường nhìn lâu hơn vẫn còn lưu giữ lại.

Lúc trước Việt An không hề phát hiện tí ti mấy thứ như linh khí tồn tại trên người những thể nhân bản nghe nói là có năng lực thiên phú đặc biệt ở Bộ Nghiên cứu Khoa học kia, có lẽ là vì chúng nó không có phương pháp tu luyện.

Nhưng có thể làm cho mặt hồ ly trở thành tử tướng, trên cơ bản có thể là dấu hiệu cho thấy tu vi của bọn họ đang giảm xuống kịch liệt, sắp duy trì không nổi.

Dù sao hồ ly khác với loài Mèo chín đuôi có thể tự mọc đuôi, muốn tu luyện phải có tài nguyên, muốn đánh nhau xé xác bức bách người ta cũng phải có tài nguyên, tiêu hao linh khí và tiên khí của bản thân mà không bổ sung thêm, cho dù thành tiên rồi thì vẫn sẽ chết thôi.

“Tôi cảm thấy…” Việt An mờ mịt nhìn Quý Tu Quân, sau đó chỉ chỉ tọa độ của khu tam giác kia, “Chắc là tôi phải tới đó xem thử.”Chè: chương này không có tiểu kịch trường…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.