Con Gái Nhà Nông

Chương 17: Chương 17: Ý tốt của tú tài công




Vương Phúc Nhi về nhà, giao tiền cho nương, sau đó nói với nương chuyện dì Hai muốn đón mình đi qua đó ở một đoạn thời gian, Thích thị nói: “Con đi cũng tốt, đi chơi vui vẻ, không cần lo lắng trong nhà.” Tin tưởng thiếu đi một người ăn cơm, khẳng định mẹ chồng sẽ vui lòng.

Vương Hoa Nhi nói: “Đến bên kia cũng không thể khóc nhè, biết không?”

“Muội mới sẽ không khóc nhè đâu, nhị tỷ, tỷ cũng đánh chút túi lưới với đại tỷ đi, đến lúc đó chúng ta cũng có thể bán lấy tiền. Muội đã hỏi chưởng quầy bá bá hiệu thuốc bắc, hắn nói, đến khi vào thu chúng ta có thể hái hoa cúc dại bán, đến lúc đó hắn sẽ thu vào.”

“Vậy thì thật tốt quá! Ta đã nói hoa kim ngân mới hái vài ngày đã không nở nữa, rất đáng tiếc nè, mà hoa cúc dại hái còn nhiều hơn hoa kim ngân.”

Vương Cúc Nhi hỏi: “Vậy muội đi sang bên chỗ dì Hai, tú tài công bên kia phải làm sao bây giờ?”

“Ngày mai muội đi xem sao, nói một chút tình huống với tú tài công.” Dù sao tú tài công cũng là nhân tiện mà dạy mình.

“Phải nhận lỗi thật tốt với tú tài công, người ta dạy con miễn phí đó.” Thích thị nói.

“Nương, con đã biết, cha con lại đi tháo nước ruộng rồi sao?” Vương Phúc Nhi hỏi.

“Đúng vậy, cha chúng ta rất chịu khó, trời nóng như vậy, Đại bá và Nhị bá cũng không đi, chỉ có cha đi.” Vương Hoa Nhi che miệng nói.

“Nói bậy gì đó, hoa mầu phải được chăm sóc kỹ, đến lúc đó chúng ta cũng không chịu đói không phải sao? Nếu mỗi người đều lười biếng, đến lúc đó hoa mầu còn có ai chăm sóc?” Thích thị giáo huấn nói.

Tính tình có chút thuần phác là không đổi được, Vương Phúc Nhi nghĩ, quên đi, đây cũng không tính là chuyện to tát gì, cùng lắm thì về sau nếu ở riêng, còn không phải cha cũng phải trồng hoa mầu?

Sau đó Vương Phúc Nhi đi tìm tú tài công, phải giải thích rõ chuyện mình phải rời khỏi Vương gia thôn một đoạn thời gian. Nhưng mà thời điểm tới đó, tú tài công đang có khách, Vương Phúc Nhi không dám quấy rầy, đứng chờ dưới bóng cây ngoài hiên. Tú tài công chỉ có một gã sai vặt, bình thường giúp đỡ làm chút việc vặt sinh hoạt, còn có một bà bà, là nấu cơm giúp ông. Nhân khẩu đơn giản, Vương Phúc Nhi cũng không có thấy nương tử và con trai con gái của ông xuất hiện qua, hiện tại đột nhiên có người đến gặp ông, còn có chút khó hiểu.

Vương Phúc Nhi không đợi lâu, gã sai vặt Thạch Đầu của tú tài công kêu nàng đi vào. Nàng gặp được người tú tài công đang tiếp: “Thì ra là thúc thúc.” Vương Phúc Nhi vội nói.

Tú tài công cười nói: “Không nghĩ tới hai người các ngươi còn biết nhau. Nói cho ta nghe một chút là chuyện làm sao.”

Người thanh niên kia cũng cười, nhìn Vương Phúc Nhi, Vương Phúc Nhi nói: “Thúc thúc này có một lần múc nước giúp con và nhị tỷ, còn xách về đến cửa nhà giúp chúng con.”

“Cậu, lần trước con tới tìm người, thấy đứa nhỏ này và tỷ tỷ của nàng ở miệng giếng cửa thôn múc nước, người còn chưa cao tới cái thùng, làm sao mà xách được, con cũng không có việc gì, liền xách tới cửa sân cho các nàng. Không nghĩ tới đứa bé này chính là tiểu nữ oa mà cậu nói.”

Tú tài công cũng cười nói: “Phúc nhi, lúc này ngươi lại đây, có việc gì hay không?”

Vương Phúc Nhi vội nói: “Tú tài công, dì Hai của con muốn đón con lên trấn trên ở một thời gian. Trong khoản thời gian này cũng không thể tới học chữ với ngài, ngài có thể cho con một quyển sách hay không, con tự mình nhìn rồi học?”

Tú tài công cười nói với thanh niên kia: “Chí Viễn à, nha đầu Phúc nhi này học chữ rất nhanh, thế này còn chưa đến nửa tháng, nhận biết thật nhiều chữ, lần đầu tiên ta thấy nàng, nàng lập tức liền thuộc lòng bài thơ ta vừa mới dạy xong, nếu là nam oa thì thật tốt, về sau ta cũng có thể nổi danh.”

Vương Phúc Nhi bị nói mà đỏ mặt, ta đây là làm bừa, làm bừa có được không? Thật thẹn thùng nha.

Tống Viễn Chí cũng có chút giật mình: “Bây giờ nữ oa nhi đều lợi hại như vậy sao? Chưởng quầy hiệu thuốc bắc của con còn nói có một nữ oa nhi tuổi còn nho nhỏ mà đã bắt đầu kiếm tiền nuôi gia đình, hắn cũng thích không thôi.”

Vương Phúc Nhi nghĩ, sẽ không khéo như vậy đi.

Tú tài công nhìn thoáng qua Vương Phúc Nhi: “Còn có việc này?”

“Đúng vậy, nữ oa nhi kia bán hoa kim ngân mấy lần, mỗi lần lão Vương đều phải tới đùa nàng. Cậu người cũng biết lão Vương kia đó, bình thường cũng không hề quan tâm tới ai, nhưng mà đối với nữ oa nhi kia cũng rất thân thiết. Khiến cho cháu cũng muốn gặp một lần xem đứa bé kia là như thế nào.”

“Ha ha, Phúc nhi à, gần đây có phải con đi hái hoa kim ngân hay không hả, ta nhớ rõ con có đi trấn trên mấy lần.”

Tống Viễn Chí lại giật mình nhìn Vương Phúc Nhi: “Cậu, chẳng lẽ nữ oa nhi lão Vương nói đến chính là nàng?”

“Có phải hay không? Phúc nhi?” Tú tài công cười nói.

Vương Phúc Nhi hắc hắc nở nụ cười: “Thì ra thúc là ông chủ Tế An Đường, ha ha, có mấy lần là cháu bán hoa kim ngân, còn phải cám ơn ông chủ và chưởng quầy có thể mua đồ của cháu.”

Tống Viễn Chí nở nụ cười, quả nhiên là một nữ oa nhi khác biệt như vậy. Cháu gái nhà hắn, cũng lớn giống như nàng, còn được ôm ở trong lòng nương làm nũng.

“Cháu kêu là Phúc nhi hả, vậy về sau Phúc nhi có gì thứ tốt, cần phải bán cho Tế An Đường nha.” Tống Viễn Chí cười nói.

Đây không phải là trêu chọc người đi, Vương Phúc Nhi càng ngượng ngùng, tú tài công nói: “Ngươi là thúc thúc trưởng bối, đừng làm Phúc nhi khóc, Phúc nhi, con nói ta thì đã biết, như vậy, ở đây ta có một quyển sách, con cầm xem đi.” Tú tài công nói xong lại đi cầm một quyển sách trên giá sách: “Đọc cho cẩn thận, chữ trên đó hẳn là con đều nhận biết.” Chỉ mong có trợ giúp đối với con.

Vương Phúc Nhi mang theo sách vui vẻ rời đi, Tống Chí Viễn nói: “Tâm địa cảu cậu cứ tốt như vậy.” Vừa rồi cậu lấy sách cho tiểu nữ oa kia là về dược liệu, trên đó còn có thổ nhưỡng gây giống, viết ra đặc tính của dược liệu, cậu là muốn giúp nữ oa này, để cho nàng có thể tìm thêm chút dược liệu bán đi.

“Đứa nhỏ này cũng không dễ dàng, một đại gia đình ở cùng một chỗ, cha nàng là lão Tam (con thứ ba), là một người thành thật, bà nội nàng là người lợi hại, nàng lại không có ca ca đệ đệ, chỉ có hai tỷ tỷ, có thể giúp được một ít thì giúp một ít, ít nhất đứa nhỏ này là tự tay mình đi kiếm tiền.”

“Cậu nói rất đúng, thật ra con lại hy vọng Trường Khanh có thể hiểu chuyện giống nhau đứa bé này mới tốt. Cậu, người thật sự không muốn dạy Trường Khanh?”

“Không phải là không muốn dạy, mà là, ta ở Vương gia thôn còn có nhiều học trò như vậy, nếu như đi cho xong việc, cũng không công bằng đối với mấy đứa nhỏ. Kêu ngươi đưa Trường Khanh lại đây, ngươi lại không vừa ý, cậu ở đây, chẳng lẽ còn sẽ thiệt thòi nó? Hơn nữa, ta cảm thấy đứa nhỏ Trường Khanh này hẳn là cũng nên chịu chút đau khổ, mới gặt hái được học vấn.”

Tống Viễn Chí nghĩ nghĩ, nói: “Cậu, người cho con suy nghĩ một chút đi, con thì không có vấn đề gì, chỉ là nương con ở bên kia có chút không yên lòng. Dù sao cũng phải để cho nàng đáp ứng rồi mới được.”

“Cũng được, tỷ tỷ rất cưng chiều tôn tử, nhưng mà con nói với nàng là giao cho ta, nàng cũng nên yên tâm.”

Bởi vì là cậu nên mới lo lắng đó, Tống Viễn Chí nói thầm trong lòng. Nhưng mà hắn đến Vương gia thôn này cũng được vài lần, cảm thấy nơi này không tệ. Mặc dù cậu có chút không câu nệ tiểu tiết, nhưng mà về phương diện dạy người vẫn là người lão luyện. Trước mắt xem ra đúng là phải nói cho nương nghĩ thông suốt! Tiểu tử Trường Khanh kia cũng quá bướng bỉnh, là thời điểm để cho hắn ăn chút đau khổ rồi.

Vương Phúc Nhi lấy được sách hưng phấn về tới trong nhà, ở cửa viện không cẩn thận đụng phải Nhị bá mẫu và Vương Chi Nhi.

“Nha đầu chết tiệt kia, vội vàng đầu thai hả!” Mã thị mắng.

Vương Phúc Nhi vốn đang muốn xin lỗi, bởi vì một câu này, lập tức tâm tình muốn xin lỗi gì cũng không có. Một trưởng bối mà nói như vậy với cháu gái của mình, quả thực là không xứng làm trưởng bối.

“Chẳng lẽ Nhị bá mẫu biết đường đi đầu thai sao?” Vương Phúc Nhi nói xong rồi nhanh chân chạy trốn, còn lại Mã thị ở bên kia mắng cha chửi mẹ. Kết quả bị Triệu thị nghe thấy được, rống một tiếng, Mã thị lập tức ngậm miệng.

Triệu thị là không cho phép trong viện này có ai lợi hại hơn mình, nhị tỷ Vương Phúc Nhi không phải bởi vì thích tranh luận mà ăn qua không ít đau khổ sao? Mã thị có thể coi như là đụng vào mũi thương.

Chờ đến khi nhìn thấy nội dung trong sách, Vương Phúc Nhi quả thực là mở cờ trong bụng, đây thật sự là nghĩ tới cái gì thì có cái đó, nên đọc cho kỹ. Oa, ở đây, còn có thể đào hoàng gừng bán, còn có cái này, cái này. Vương Phúc Nhi cũng không muốn đi, nhưng mà chuyện đã đáp ứng dì Hai rồi thì không thể đổi ý.

Vương Cúc Nhi và Vương Hoa Nhi cũng nhìn muội muội nâng niu như bảo bối, hỏi ra mới biết là một quyển sách dược liệu, cũng vô cùng vui vẻ, Vương Hoa Nhi trực tiếp hỏi: “Phúc nhi, chúng ta còn có thể chuẩn bị cái gì để bán?”

Vương Phúc Nhi thuận miệng nói: “Hiện tại trên núi còn có hoàng gừng có thể lấy, nhưng mà dì Hai muốn tới đón muội.”

Vương Cúc Nhi vội nói: “Còn có bọn tỷ mà, Phúc nhi, ngày mai muội tìm cho chúng ta xem, ta và Hoa nhi đi lấy, chờ muội trở về là có thể bán.”

“Không được, đại tỷ, nhị tỷ, các tỷ cũng phải nghỉ ngơi!” Vương Phúc Nhi kiên quyết không đồng ý! Đại tỷ nhị tỷ cũng vẫn là đứa nhỏ.

“Cùng lắm thì chúng ta không bện túi lưới, kỳ thật vào trong ngọn núi còn vui hơn so với ở nhà, còn có thể ăn được trái cây dại, dù sao vẫn tốt hơn là ở nhà chịu cơn giận của bà nội.” Vương Hoa Nhi nói.

Vương Phúc Nhi đồng ý, kỳ thật nhị tỷ nói đúng, ở bên ngoài quả thật là tốt hơn rất nhiều so với ở trong cái nhà này. Ngày hôm sau Vương Phúc Nhi liền mang theo hai tỷ tỷ đi tìm cây hoàng gừng non, sau đó đào một sọt, theo như cũ là đặt ở trong nhà Trương thẩm.

Sau đó, dì Hai Vương Phúc Nhi an bày xe ngựa đến đây thăm đại tỷ của mình, hơn nữa là đón Vương Phúc Nhi đi nhà mình ở.

Vương Phúc Nhi nghĩ, khẳng định là dì Hai cố ý chuẩn bị một chiếc xe ngựa, tăng thêm thể diện cho nương nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.